Thứ sáu sinh nhật của Lâm Tiễn, ăn sáng xong chuẩn bị đi học, Tiêu Uyển Thanh giúp nàng chỉnh trang lại y phục, thần bí nói: "Hôm nay sẽ có kinh hỉ a."
Lâm Tiễn nhịn không được lẽo đẽo đi theo Tiêu Uyển Thanh dò hỏi, nhưng cô giữ kín như bưng, đến lúc Lâm Tiễn suýt trễ học cũng không đào ra được chút thông tin nào. Tâm trạng nôn nao mong chờ khiến Lâm Tiễn lên lớp không tập trung được, cả ngày vẩn vơ suy đoán, lễ vật Tiêu Uyển Thanh muốn đưa nàng rút cuộc là gì?
Chiều thứ sáu chỉ có hai tiết, Lâm Tiễn và Thời Mãn vốn dự định tan học xong sẽ cùng Trần Chỉ, Đường Mạt và Hạ Chi Cẩn đi siêu thị mua một ít đồ ăn vặt. Hạ Chi Cẩn còn chủ động đề nghị, nếu không ngại, nàng có thể ghé qua sớm giúp Tiêu Uyển Thanh chuẩn bị cho bữa tối.
Sáng thứ năm, học viện lại bất ngờ thông báo, ba giờ chiều thứ sáu tất cả sinh viên năm thứ nhất đều phải tham dự buổi tọa đàm về việc tổ chức sinh hoạt ở bậc đại học. Không ai được vắng mặt, nếu có tình huống đặc biệt, cũng phải có giấy xin phép từ giáo viên phụ đạo.
Bất đắc dĩ, Lâm Tiễn đành phải từ bỏ kế hoạch ban đầu, cõi lòng đầy oán niệm cùng đồng học đi đến hội trường dự khán.
Lúc học viện phát thông báo, Lâm Tiễn không quá chú ý. Chỉ đại khái nghe qua là nhân kỷ niệm 100 năm thành lập trường, một vị học trưởng đã quyên góp cho thư viện hơn vạn cuốn sách quý. Hôm nay vị học trưởng đến trường tham dự nghi thức quyên tặng, lại còn nhận lời tham gia buổi tọa đàm chiều nay.
Mới khai giảng chưa được bao lâu, tân sinh viên như Lâm Tiễn đã bị bức tham dự rất nhiều tọa đàm. Trong đó, ít nhiều cũng có những buổi tọa đàm thật sự hữu ích, nhưng phần lớn đều nhàm chán, lãng phí thời gian.
Bởi vì kế hoạch bị xáo trộn, Lâm Tiễn trong lòng ngập tràn oán niệm, ngay lập tức xếp buổi tọa đàm này vào loại thứ hai. Giờ phút này, nàng hoàn toàn không có chút tâm tư nào dự khán.
Khi Lâm Tiễn vào đến nơi, vị chủ tọa còn chưa tới, cả khán phòng còn ầm ầm bát nháo. Mọi người đều đang trong tâm trạng chờ mong cuối tuần, tới phút chót lại bị bắt đi nghe tọa đàm, tựa hồ có chút nóng nảy, thỉnh thoảng còn nghe truyền đến một ít lời oán giận. Lâm Tiễn và Thời Mãn ngồi dựa vào nhau, ăn ý cúi đầu, thờ ơ mở điện thoại ra chơi.
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Tiễn phảng phất nhận ra hội trường bỗng trở nên yên tĩnh, nhưng nàng cũng không để ý mà tiếp tục mê mải chơi. Sau một lúc, Thời Mãn đột nhiên hào hứng bấm tay nàng, cố gắng kiềm chế thanh âm kinh ngạc: "Lâm Tiễn, cậu nhìn kìa!"
Lâm Tiễn không đề phòng, bị Thời Mãn bấm một cái, tay run lên, nhân vật trong trò chơi sơ sẩy không kịp tránh cạm bẫy, trực tiếp rơi vào biển nham thạch nóng hổi. Game over! Lâm Tiễn hung hăng nhấn bàn phím một hồi, quay lại bất mãn lẩm bẩm: "Làm sao vậy?", nhưng cũng hờ hững ngẩng đầu nhìn lên sâu khấu.
Ngay sau đó, nàng liền không dời mắt nổi...
Ở chính giữa sân khấu, một nữ nhân cao gầy thanh thoát đang đứng cúi đầu kết nối USB. Nữ nhân dáng người rất đẹp, tư thế cũng thanh thoát ưu nhã. Cô mặc một bộ váy dài ôm sát eo, bên ngoài thuần thục khoác thêm áo vest màu đen, trường tóc dài tỉ mỉ gợn sóng, thả xuôi xuống hai vai càng tôn thêm gương mặt trắng nõn tinh xảo của cô. Trên người cô toát ra một cỗ ngự tỷ khí tràng, giỏi giang mà ưu nhã, ổn trọng lại cởi mở.
Đây rõ ràng là người sáng nay còn thần thần bí bí chọc cười nàng, Tiêu Uyển Thanh...
Đồng học xung quanh không ngớt thầm thì thán phục: "Vị chủ tọa hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy?"
"Móa, vị này quá xinh đẹp trẻ trung đi, không phải nói chủ tọa hôm nay là học trưởng gì đó sao?"
"Chủ tọa đúng là xuất thân từ học viện này ư, nàng là học tỷ của chúng ta sao? Trước kia có phải là hoa khôi không?"
Thời Mãn ngơ ngác ngồi kế bên, kề tai hỏi nhỏ: "Như thế nào? Tiêu a di không có nói qua với cậu sao?"
Lâm Tiễn ngây ngốc nhìn lên, Tiêu Uyển Thanh ngồi dưới ánh đèn sân khấu bắt đầu ấm áp cất giọng nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
Không có, Tiêu Uyển Thanh không có nói gì với nàng.
Không đúng, chuyện này... Đây là kinh hỉ mà buổi sáng cô nói đến sao?
Lâm Tiễn ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú nữ nhân trên sân khấu, dõi theo không sót từng ánh mắt, cử động của cô.
❅❅❅
Tiêu Uyển Thanh mở lời giới thiệu, chủ biên toà soạn của cô vốn là cựu sinh viên khoa Kinh Tế – Tài Chính niên khóa 1998. Những năm này, hắn luôn nhớ về quãng thời gian học tập ở Kinh Nam, cảm kích các vị giáo sư đã ra sức dạy bảo, cảm kích học viện đã bồi dưỡng cho hắn thành tài, cho nên ngày nay muốn đóng góp một chút để tỏ lòng biết ơn đến trường xưa. Cô nói, chủ biên vốn muốn tự mình về trường, tiếc là gần đây thường xuyên phải đi công tác xa không sắp xếp được thời gian, nên đành phải cử cô đến thay. Nói đến đây, Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười, hóm hỉnh nói: "Chủ biên khi còn đi học nghe nói rất nổi bật, tiếng tăm lừng lẫy, vốn có thể cho các ngươi trực tiếp gặp mặt. Đáng tiếc a, thực xin lỗi, hiện tại chỉ có thể ủy khuất các em nhìn thấy gương mặt nhàm chán của ta."
Những lời này là nửa thật, nửa giả. Tiêu Uyển Thanh quả thật là được chủ biên nhờ thay mặt đến tham dự buổi lễ quyên tặng sách. Trong quá trình thảo luận, lãnh đạo học viện vô tình biết được cô cũng là cựu sinh viên trường Kinh Nam, liền đánh tiếng mời cô tham gia dẫn dắt một buổi tọa đàm. Ban đầu Tiêu Uyên Thanh dự định từ chối, cô vốn xuất thân khác hệ, e là dẫn dắt tọa đàm cho hệ Kinh Tế – Tài Chính có phần không phù hợp. Không ngờ, buổi lễ lại vô tình trùng hợp diễn ra vào đúng ngày sinh nhật của Lâm Tiễn. Tiêu Uyển Thanh suy đi tính lại, mang theo tư tâm, sau liền nhận lời tham dự.
Nghe Tiêu Uyển Thanh giới thiệu vừa hài hước lại khiêm tốn, dưới khán đài lập tức nhao nhao vỗ tay, có nam sinh còn can đảm trực tiếp thổ lộ: "Chúng em không ủy khuất, cô thật xinh đẹp nha!"
Khán đài lại rộ lên một tràng cười.
Lâm Tiễn không nhìn ra được ai vừa mới làm nháo, nàng nghe giọng nói ôn nhuận êm tai của Tiêu Uyển Thanh trên sân khấu, lại nghe các đồng học bên cạnh xì xào tán dương cô, trong lòng vừa kiêu ngạo, lại vừa chua xót. Nàng thực muốn nói cho tất cả mọi người, Tiêu Uyển Thanh là vì nàng mà đến đây. Những người khác đều đừng hòng mơ ước!
Trên sân khấu, Tiêu Uyển Thanh trầm ổn nhưng không kém phần hài hước, ngôn từ chuẩn mực lại hoạt bát, vô cùng khéo léo biết cách điều động bầu không khí. Dưới khán đài, sinh viên vốn thờ ơ nay thập phần tích cực cùng phối hợp tham gia. Lâm Tiễn ngưng thần nhìn cô chăm chú, hy vọng có thể làm Tiêu Uyển Thanh chú ý, làm cô phát hiện ra vị trí mình ngồi.
Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh không chớp mắt, trong một tích tắc, nàng phảng phất cảm thấy đôi mắt ôn nhuận trong veo của Tiêu Uyển Thanh chạm tới mắt mình. Nhưng đại hỷ không quá nửa giây, Tiêu Uyển Thanh lại bất tri bất giác dời đi ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía trước.
Không nhìn thấy ta sao? Chẳng lẽ, Tiêu Uyển Thanh không phải vì ta mà đến? Là ta tự mình đa tình sao?
Lâm Tiễn cảm thấy trong lòng sụp đổ, chua xót cùng mất mát chực trào. Nàng gục đầu xuống, gắt gao cắn chặt môi, rầu dĩ ủ dột.
Thời Mãn bên cạnh lại bấm bấm nàng, nói nhỏ bên tai:"Lâm Tiễn, có phải Tiêu a di đang nhìn cậu không?"
Lâm Tiễn nghe vậy liền bật người dậy, vội vàng nhìn lên sân khấu. Lần này, nàng lại một lần nữa chạm phải ánh mắt sâu kín nhu hòa của Tiêu Uyển Thanh. Trong một khoảnh khắc, Tiêu Uyển Thanh khẽ chớp đôi mắt biết nói, nhẹ nhàng hướng Lâm Tiễn mỉm cười.
Lâm Tiễn mới vừa sa sút tinh thần, giờ phút này liền ngồi thẳng người, mặt mày hớn hở. Mặc kệ Tiêu Uyển Thanh còn nhìn nàng hay không, Lâm Tiễn một mực thản nhiên nhìn lên sân khấu, ngọt ngào thỏa mãn cười.
Thời Mãn ngồi một bên, thu vào trong mắt biểu hiện của Lâm Tiễn từ khi thất hồn lạc phách cho đến lúc rạng ngời vui vẻ, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:"Cậu là khỉ sao?" Nét mặt thay đổi bất thường như vậy...
Lâm Tiễn không buồn quan tâm nàng, còn ghét bỏ nàng quấy rầy mình nghe tọa đàm, thuận miệng qua loa nói: "Cậu lo ngồi nghe giảng đi!"
Thời Mãn: "..."
❅❅❅
Một giờ tọa đàm, nhờ Tiêu Uyển Thanh hài hước, rất nhanh đã trôi qua. Dưới khán đài sinh viên còn chưa thỏa mãn, buổi tọa đàm đã bất tri bất giác đến hồi kết thúc. Tiêu Uyển Thanh lật đến trang powerpoint cuối cùng "Cảm ơn mọi người", dừng lại một hồi, rồi tự nhiên thong thả nói: "Diễn thuyết của ta đến đây là hết, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."
Dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Giáo sư đại biểu cũng vô cùng hào hứng, cầm micro thay mặt học viện gửi lời cảm ơn Tiêu Uyển Thanh cùng chủ biên tòa soạn, rồi kêu gọi sinh viên một lần nữa vỗ tay nhiệt liệt.
Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ chờ một hồi lâu, tiếng vỗ tay mới dần vãn đi. Cô tới gần micro, nở một nụ cười rạng rỡ, so với lúc trước cười nói chiếu lệ như một người khác, hơi chút ngượng ngùng nói: "Cuối cùng, trước khi kết thúc, ta muốn nhân dịp này đưa ra một lời chúc phúc riêng tư..." Đôi mắt cô lặng lẽ nhìn về Lâm Tiễn, nét mặt cực hạn dịu dàng.
Lâm Tiễn cắn môi đối mặt nhìn cô, nhịn không được mà cong lên khóe môi, ở giữa hội trường đông đúc, nàng rõ ràng nghe thấy được nhịp tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực.
"Lâm Tiễn, sinh nhật vui vẻ."
"Quà sinh nhật, sau khi kết thúc đến gặp dì để nhận a." thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng.
Ánh mắt Tiêu Uyển Thanh sóng sánh lấp lánh. Lâm Tiễn đứng từ xa nhìn cô, hai gò má nóng bừng, đầu óc choáng váng, cảm thấy chính mình tựa hồ muốn chết chìm vào đôi mắt kia mất rồi.
Vốn dĩ đã có thể tan cuộc, cả hội trường lúc này lại không ai đứng dậy, cũng không ai rời đi. Tất cả mọi người đều đang nhao nhao tìm kiếm xem Lâm Tiễn là ai. Bạn đồng học của Lâm Tiễn, đặc biệt là Thời Mãn, cùng lúc hào hứng gào lên, hướng nhân vật chính vui vẻ chúc phúc: "Lâm Tiễn, mình cũng nhân tọa đàm này, chúc mừng sinh nhật cậu nha!"
Lúc này, cả hội trường rút cuộc đã tìm thấy được đáp án. Trong nháy mắt, tất cả mọi người tưởng như đều tập trung nhìn về phía nàng.
Từ trước đến nay Lâm Tiễn đều không sợ xấu hổ, đến mức Chu Thấm thường cười nhạo nàng da mặt dày như tường thành, vậy mà giờ đây khuôn mặt trắng nõn của nàng không khỏi bừng đỏ, hai bên tai của nàng lại càng đỏ lựng như chực tuôn máu ra. Nàng nén ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng bấm Thời Mãn: "Mãn Mãn, đừng nháo..." Bộ dạng Lâm Tiễn lúc này, vừa thích vừa thẹn, ngượng ngùng e lệ thật xinh đẹp.
Hiếm khi nào thấy được Lâm Tiễn ngượng ngùng như vậy, Thời Mãn càng không chịu buông tha nàng, hai mắt híp lại cười xấu xa: "Nha nha nha..."
Lâm Tiễn xấu hổ vụt lên đứng lên, thấp giọng nói: "Không thèm để ý tới cậu. Mình đi tìm Tiêu a di." Nói xong, nàng bỏ đám quần chúng hiếu kỳ lại sau lưng, dậm chân "cộp cộp cộp" chạy tới chỗ Tiêu Uyển Thanh đang đứng trò chuyện cùng học viện lão sư, không thèm để ý đến ai, vừa thẹn vừa mừng nũng nịu vùi đầu vào lòng Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh một bên cưng chiều vuốt tóc nữ hài, một bên cùng vị giáo sư nói lời tạm biệt: "Vương lão sư, em có việc, xin phép đi trước." Vị giáo sư nhìn nữ hài nép đầu vào ngực cô, gật gật đầu, cùng cô nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Lúc này Lâm Tiễn mới chậm chạp buông Tiêu Uyển Thanh ra, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo hỏi: "Dì Tiêu, sao dì lại ở đây?"
Tiêu Uyển Thanh hài hước chớp mắt, hỏi lại nàng: "Dì cũng là một cựu sinh viên ưu tú nha, làm sao lại không thể về đây?"
Lâm Tiễn buồn bực bĩu môi: "Dì biết con hỏi không phải ý này."
Tiêu Uyển Thanh vuốt khẽ mái tóc rơi xuống hai bên tai Lâm Tiễn, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn mũi nàng, mỉm cười nói:"Dì tới tặng quà cho con." Nói xong, cô mở túi lấy ra một cái hộp gói đẹp đẽ, đưa cho Lâm Tiễn: "Mở ra xem có thích không?"
Nhóm đồng học hiếu kỳ còn chưa rời đi hết, bọn hắn so với nhân vật chính Lâm Tiễn còn có phần khẩn trương hơn, đôi mắt chăm chú nhìn hộp quà trên tay nàng, thập phần chờ mong. Ngoài dự đoán của bọn họ, Lâm Tiễn chỉ nhận lấy lễ vật, ôm thật chặt vào lòng, rồi sau đó ánh mắt sáng rực hướng Tiêu Uyển Thanh, nhẹ cong khóe môi hồi đáp:"Con thích, rất rất thích." Nàng cúi đầu xuống, trong đáy mắt sâu kín ánh lên nét thiếu nữ ngây ngô, lại nhu tình như nước.
Tiêu Uyển Thanh buồn cười nói: "Con còn chưa nhìn xem là cái gì nha."
Lâm Tiễn hai tay nhẹ nhàng vuốt ve món quà, nỉ non thấp giọng: "Dì tặng vật gì, con cũng đều thích..."
Thanh âm của nàng quá nhỏ, những người hiếu kỳ đứng xem, trong đó có Thời Mãn, cũng không nghe rõ Lâm Tiễn nói gì.
Bọn họ chỉ nhìn thấy phía trước, nữ hài dung mạo thanh thuần lộ ra một mạt tươi cười, xinh đẹp cảm động lòng người, ngọt ngào hướng về nữ nhân dịu dàng tú lệ bên cạnh nói: "Tiêu a di, chúng ta về nhà đi."
Nữ nhân mỉm cười nhìn Lâm Tiễn, duỗi tay đặt lên năm ngón tay nhỏ nhắn của nàng, mềm mại trả lời:"Uhm."
Hai bàn tay nắm chặt óng ánh như ngọc cùng nhau rời đi, gió khẽ luồn vào mái tóc của hai nàng, phất phơ tung bay tà váy...
Hình ảnh của hai nàng chiều hôm đó, đẹp tựa cảnh phim.
Thời Mãn chăm chú nhìn nét mặt Lâm Tiễn vui vẻ ngọt ngào, lại hàm chứa chút ngượng ngùng, ánh mắt từ từ dời xuống đôi bàn tay nắm chặt của hai người, trầm mặc suy nghĩ...
Một hồi lâu sau, đôi mắt hồ ly lanh lợi của nàng ánh lên những tia cười tinh quái.
Ah...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Hai ngày trước tiểu tặc khả ái Lâm Tiễn cũng đã dám mở miệng "Tiêu a di, có dám ngồi lên con cừu nhỏ của ta không" Tác giả cười không dứt, ha ha ha.
Lâm Tiễn: Nuôi cừu là thức thứ nhất, lấy lui làm tiến, nước ấm nấu ếch*
Giải thích: Nước ấm nấu ếch: Ngụ ngôn Trung Quốc, khi bỏ con ếch vào nồi nước sôi, nó sẽ lập tức nhảy ra, nhưng nếu bỏ vào nồi nước nguội rồi đun từ từ, nó sẽ ở yên mà chết không hề hay biết.
Thời Mãn: Được rồi, chưa biết là ai bị nấu trước.
Lần thứ nhất tỏ tình, là hoàn cảnh xô đẩy, nhất thời không kiềm lòng được, Lâm Tiễn vốn cũng chỉ ném đá dò đường, thấy được phản ứng của Tiêu Uyển Thanh đã sớm biết cố bẻ rào hái hoa chỉ khiến cô lần nữa triệt để đẩy mình ra. Đành nghe theo lý trí mà nhẫn nhịn lùi lại.
Tiêu a di bây giờ chưa lường hết tiểu nãi cẩu, về sau, mặt gian... mọi người cùng chờ coi màn tỏ tình thứ hai nha. o(n_n)o
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...