[bhtt]dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn Nhiên

Sau 3 năm kết hôn, Lâm Tiễn ghen tị với Đường Mạt đã sinh ra một cô con gái. Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh đi uống rượu mừng. Cảnh vụng về hiếm có của Tiêu Uyển Thanh ôm đứa nhỏ làm cho Lâm Tiễn thích thú.

Sau 6 năm kết hôn, sự nghiệp của Lâm Tiễn đã bước vào giai đoạn ổn định, Tiêu Uyển Thanh cũng quyết định sống chậm lại. Sau nhiều lần bàn bạc cùng chuẩn bị mọi thứ, cả hai quyết định sinh một tiểu hài tử.

Tính đến tuổi của Tiêu Uyển Thanh, ai là người sinh, ngoại trừ nàng còn đang do dự, cả gia đình hầu như không phản đối, nhất trí tán đồng để Lâm Tiễn sinh.

Hai đêm trước khi bay qua Mỹ làm phẫu thuật, Tiêu Uyển Thanh bắt đầu thu dọn hành lý, có chút khẩn trương.

"Tiễn Tiễn....." Tiêu Tuyển Thanh ngắn gọn kêu một tiếng.

Lâm Tiễn đang lấy quần áo trên móc xuống, thuận miệng phản ứng lại nàng: "Làm sso vậy?".

Vài giây sau vẫn chưa thấy Tiêu Uyển Thanh trả lời.

Lâm Tiễn nghi hoặc quay đầu lại, thấy thân ảnh Tiêu Uyển Thanh đang trầm mặc ngồi trước rương hành lý. Không cần nghĩ nhiều liền đoán được nữ nhân ôn nhu này đang do dự cái gì.

Chung quy Tiêu Uyển Thanh đang lo lắng, mang thai thực vất vả, sinh hài tử thực đau, hậu sản tĩnh dưỡng thực gian nan. Sợ cô chịu khổ lại không biết có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Nàng ngày thường ít khi do dự như vậy, Lâm Tiễn có chút buồn cười, lại càng có ấm lòng hơn.

Lâm Tiễn bước tới rương hành lý, ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Uyển Thanh. Tay đặt ở đầu vai phải nàng, cằm đặt ở vai trái nàng, thân mật mà cọ cọ, mềm giọng nói: "Phán Phán, chị đang nghĩ cái gì vậy? Để em đoán xem, có phải chị đang suy nghĩ linh tinh, muốn hoãn thời gian lại đúng không?"

Đầu Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng chạm vào đầu Lâm Tiễn, cười khẽ một tiếng, không phủ nhận.

Lâm Tiễn thở dài một hơi, nói: "Em đều biết. Em nói với chị một lần nữa, chuyện này nếu muốn em cân nhắc lại trừ phi em đột nhiên phát hiện chị không thật sự mong chờ đứa nhỏ này."

"Chị không có". Tiêu Uyển Thanh khẩn trương giải thích: "Chị thực sự rất mong chờ. Chính là, chị sợ em...."

Nàng chưa kịp nói xong, đã bị Lâm Tiễn ôn nhu hôn lên đành nuốt lời muốn nói.

"Em hiểu, em đều hiểu. Phán Phán, có chị ở bên chăm sóc, em cái gì đều cũng không sợ". Cô lại hôn Tiêu Uyển Thanh, kéo nàng để nàng dựa vào trong vòng tay của cô, lại nói tiếp: "Nếu bảo bảo biết trước khi nó sinh ra, ở trong lòng chị luôn cân nhắc nhiều như vậy, có thể sẽ cảm thấy khổ sở hay không a?"

Tiêu Uyển Thanh liền khẩn trương nói: "Vậy....vậy em đừng nói cho đứa nhỏ biết".


"Đây là chị muốn em bao che cho chị sao?" Lâm Tiễn lại nói: "Vậy chị đáp ứng em, chị đừng phí tâm tư nghĩ tiêu cực chuyện này nữa. Bắt đầu từ giờ phút này, cái gì đều không nghĩ, chỉ toàn tâm toàn ý chờ bảo bảo chào đời được không?"

"Đáp ứng hay không, đáp ứng hay không...." Lâm Tiễn không chờ câu trả lời của Tiêu Uyển Thanh, bắt đầu nhão dính dùng đầu cọ cổ nàng làm nũng.

Tiêu Uyển Thanh bị cọ đến phát ngứa, ánh mắt liền lộ ra ý cười "Được, chị đáp ứng em".

Cho dù năm tháng qua đi, Tiêu Uyển Thanh đối nữ hài làm nũng vẫn là một chút biện pháp đều không có.

Trong lòng nàng ước nguyện, hy vọng mọi thứ đều thuận lợi, bảo bảo khỏe mạnh, nữ hài của nàng có thể ít khổ sở một chút.

Nhưng mà, sinh tiểu hài tử không chỉ vất vả, hiển nhiên cũng không phải chỉ đơn giản mang thai "chín tháng mười ngày".

Lâm Mẹ nói, so với Lâm Tiễn năm đó ở trong bụng lăn lộn không yên thì bảo bảo này đã xem như thực ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Nhưng Lâm Tiễn vẫn bị nôn nghén, chướng bụng, ăn rồi lại nôn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn dần trắng bệch cùng tiều tụy. Tiêu Uyển Thanh hận không thể thay cô gánh vác, làm bảo mẫu chuyện nghiệp cho cô còn chưa đủ, còn tự thân mình mỗi ngày thay đổi đa dạng thực đơn. Buổi sáng Lâm Tiễn tùy tiện tới cái gì, không cần chờ thì buổi trưa Tiêu Uyển Thanh đã đưa lên bàn cơm. Liền mong chờ cô vui vẻ, có thể ăn thoải mái một chút.

Thế cho nên Thời Mãn luôn cùng Hạ Chi Cẩn lúc không có tăng ca hay xã giao sẽ liền đến nhà Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh ăn cơm.

"Dạo này số lần chúng ta đến nhà Tiễn Tiễn với dì Tiêu có quá nhiều hay không?" Hạ Chi Cẩn đúng mực lo lắng: "Có thể quấy rầy bọn họ hay không a?".

Thời Mãn ủy khuất nói: "Hai người đó mỗi ngày đề không có việc gì, mấu chốt là có mấy món ăn thanh đạm thực ngon a, em đến ăn một chút không được sao? Hơn nữa, bọn họ cũng có nói ăn hợp khẩu vị thì về sau muốn ăn cùng thì cứ trực tiếp đến không phải sao?"

Hạ Chi Cẩn nhất thời không còn gì để nói, dạ dày Thời Mãn không tốt, miệng lại kén chọn, lại càng khó có thể ăn được cái gì vừa hợp khẩu vị lại vừa thích hợp cho dạ dày của nàng. Những năm gần đây, Thời Mãn cũng liền thay đổi khẩu vị, Hạ Chi Cẩn bận rộn, cũng không có thời gian vào bếp nấu cho nàng ăn được mấy lần....

Hạ Chi Cẩn bắt đầu đau lòng, khẽ gọi nàng: "Mãn Mãn..." cô mềm lòng, muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào.

Thời Mãn thấy cô muốn nói lại thôi, nghĩ rằng Hạ Chi Cẩn là đang muốn khuyên mình vài câu, dứt khoát có lệ nhận sai: "Được, được. Lần sau em trực tiếp đến đóng gói đồ ăn liền rời đi, không chiếm thời gian riêng tư của bọn họ nữa được không?"

Hạ Chi Cẩn: "...." bị Thời Mãn đã lâu không dở tính trẻ con làm cô dở khóc dở cười.

Bị Hạ Chi Cẩn trước sau nhắc nhở, Thời Mãn thật sự giảm bớt tần suất đến nhà Lâm Tiễn. Lâm Tiễn ngày từ đầu còn có chút buồn bực, nhưng buồn bực cũng không quá hai ngày. Cô bởi vì có phiền não mới nỗi khổ mang thai, cũng dần quên đi chuyện này.

Thời kỳ mang thai, ngực cùng lưng lại bắt đầu đau, chân cũng sưng lên. Lâm Tiễn cảm thấy mang thai có chút ngọt ngào lại có chút tra tấn người. Nhưng trải qua thời kỳ mang thai, đôi khi có chút khó chịu nhưng cô cũng không than vãn hay oán giận một câu. Nhưng cũng có khi khó chịu đến đỏ mắt, ngẩng đầu vỗ vỗ lưng, nhiều nhất cũng chỉ chôn ở cổ nàng, thì thầm làm nũng hai câu rồi qua đi lại tung tăng nhảy nhót, chuyện trò vui vẻ.


Tiêu Uyển Thanh nhìn đến mà đau lòng, nhưng không nói qua hối hận, chỉ là tinh thần càng thêm phấn chấn, dành nhiều thời gian bồi Lâm Tiễn, toàn tâm toàn ý mà chiếu cố cô.

Thật vất vả qua năm ải chém sáu tướng cuối cùng cũng sắp sinh, bảo bảo sắp chào đời ---- trước thời gian chuẩn đoán, hơn nửa đêm liền vô cùng háo hức muốn trông thấy thế giới mới.

Cả nhà đều sợ tới mức binh hoang mã loạn. Đầu óc Tiêu Uyển Thanh vẫn còn một chút lý trí, đâu vào đấy mà cùng Lâm Mẹ đỡ Lâm Tiễn xuống lầu, gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, thông báo về nhà cho Lâm Ba....Nhưng mãi cho đến khi lái xe chạy tới bệnh viện, tay Tiêu Uyển Thanh ở vô lăng vẫn còn chút run rẩy.

Từ lúc Lâm Tiễn chạy tới bệnh viện cũng đã mười giờ, nhưng ba giờ mới đến thời điểm có thể sinh. Tiêu Uyển Thanh bồi Lâm Tiễn, toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh cô, một tấc cũng không rời.

Lâm Tiễn bị cơn đau kéo dài hành hạ cũng mệt rã rời, lại mỗi lần nghe giọng nói quyến luyến quen thuộc ở bên tai "Đừng sợ, chị ở đây", "từ từ hít thở, Tiễn Tiễn" đều tiếp thêm sức mạnh nỗ lực.

Mỗi lần như vậy đem toàn lực cố gắng. Lâm Tiễn liếc mắt qua, xuyên qua lớp mồ hôi mỏng cùng hơi nước nơi khóe mắt, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Uyển Thanh trắng bệch, mắt đỏ bừng.

Lâm Tiễn thấy được Tiêu Uyển Thanh đang đau lòng, khẩn trương, còn có....sợ hãi.

"Tiễn Tiễn, đừng sợ, lập tức liền ra tới, đừng sợ...." Nàng lại vẫn luôn cổ vũ cô.

Lâm Tiễn muốn nói với nàng "Phán Phán, em không sợ. Em chỉ thực mệt, cho nên chị đừng sợ, không có việc gì". Nhưng cô không còn sức lực để nói chuyện, chỉ có thể cắn răng, lại dùng sức, tranh thủ để kết thúc sớm một chút, để Tiêu Uyển Thanh không còn sợ nữa.

Cuộc đời cô đã trải qua vài cuộc phẫu thuật, thời điểm lúc đó có chút sợ hãi. Nhưng là sợ hãi vì không có Tiêu Uyển Thanh bên cạnh.

Khi đó cô nghĩ rằng mình sẽ chết, ý thức còn sót lại liền ở trong tuyệt vọng. Sợ hãi không được gặp lại Tiêu Uyển Thanh nữa.

Mà lúc này, Tiêu Uyển Thanh đang ở cạnh cô, như đã không còn thấy một chút sợ hãi.

Cuối cùng, tiếng khóc "Oa" một tiếng lảnh lót vang lên, màn tra tấn dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc.

Hộ sĩ nói "Là một bé gái" . Còn chưa kịp kêu Tiêu Uyển Thanh cắt cuống rốn cho hai mẹ con, Tiêu Uyển Thanh đã vội vàng đi tới, vuốt ve thái dương của Lâm Tiễn, tràn đầy yêu thương nói với cô "Em vất vả rồi. Tiễn Tiễn.... vất vả..."

Lời nói đến cuối cùng rõ ràng có chút nghẹn ngào.


Bệnh viện chưa bao giờ mang cho nàng hồi ức tốt đẹp. Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, mọi thứ đã không còn giống nhau.

Hộ sĩ đưa kéo cho Tiêu Uyển Thanh để nàng cắt cuống rốn.

Lâm Tiễn sức tàn lực kiệt nằm trên giường nhìn các nàng. Nhìn nữ nhân luôn ổn trọng tao nhã, giờ phút này chỉ là cầm cây kéo thế nhưng chân tay lại luống cuống không biết phải làm sao. Trong lòng Lâm Tiễn cảm thấy có chút kỳ diệu.

Thời gian đột nhiên trở nên rõ ràng, mỗi phút mỗi giây trôi qua, đều phảng phất trở nên rõ ràng như vậy.

Lâm Tiễn rất mệt mỏi, lại luyến tiếc chớp chớp mắt. Cô nghĩ: Quãng đời còn lại này, có thể cùng nữ nhân mình yêu trải qua khoảnh khắc này, mỗi phút mỗi giây cùng tất cả thống khổ giống như được vận mệnh ban tặng.

Cô thực sự, rất thích rất thích nữ nhân này a.

*

Phòng dưỡng sức là phòng Vip tư nhân, ngoại trừ giường đơn của Lâm Tiễn đang nằm, còn có một giường cho trẻ em cùng một giường cho người nhà.

Buổi tối, Lâm Mẹ không yên tâm, sợ nhiều việc Tiêu Uyển Thanh lo không hết nên cũng ở lại. Nhưng cuối cùng bà tuổi đã cao, rạng sáng đã đi theo bận rộn. 10 giờ qua đi, hai mí mắt liền bắt đầu đánh nhau. Đến 11 giờ, Lâm Tiễn vẫn yên ổn ngủ, bốn phía yên ắng, phòng bệnh chỉ để hai ngọn đèn tường, tản ra ánh sáng làm người muốn ngủ. Tiêu Uyển Thanh rửa bình sữa của bảo bảo xong, vừa ra tới liền thấy Lâm Mẹ ở trên sofa như gà mổ thóc.

Mắt Tiêu Uyển Thanh hiện lên tia ấm áp. Nàng săn sóc kêu Lâm Mẹ lên giường nghỉ ngơi, Lâm Mẹ có chút ngượng ngùng, nàng liền an ủi bà nói hai người sẽ lâu phiên. Một người gác tới nửa đêm, một người nửa đêm còn lại đến sáng, đến thời gian, nàng sẽ kêu bà dậy thay ca.

Lâm Mẹ thấy có chút hợp lý, cũng thực sự chịu không nổi nữa liền ựm ừ đi ngủ.

1 giờ sáng, bảo bảo mở đôi mắt to tròn ra. Tiêu Uyển Thanh vẫn luôn ngồi trên sô pha nhìn dung nhan của bảo bảo và Lâm Tiễn, cho nên trước tiên liền phát hiện.

Mặc dùng mới ở cùng con gái có 7-8 tiếng đồng hồ, nhưng Tiêu Uyển Thanh đã bắt đầu nhận ra một chút tính cách của con gái: Vừa mở mắt tỉnh dậy đã cảm nhận được bên cạnh có người, liền bằng không đã không cao hứng mà khóc, khóc đến khi nào có người tới bế lên dỗ dành mới thôi.

Tiêu Uyển Thanh vội vàng đi tới ngồi trên ghế cạnh giường nhỏ, ghé vào mép lan can giường, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của con gái, thấp giọng cùng con gái thương lượng: Mẹ cùng bà ngoại đang ngủ, chúng ta không khóc, không đánh thức các nàng được không?"

Bảo bảo trợn tròn mắt cùng nàng đối diện, thè lưỡi nhỏ ra.

Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười, biết rõ bảo bảo cái gì cũng đều nghe không hiểu, nhưng nàng vẫn xem như bảo bảo đã đáp ứng. Vẫn là cảm thấy mạc danh vui sướng.

Nàng lại sờ sờ tay nhỏ của bảo bảo, rồi đứng lên, tay chân nhẹ nhàng rót nước, lấy sữa, cho bảo bảo uống sữa bột.

Thời điểm Lâm Tiễn mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp, nhìn đến sườn mặt Tiêu Uyển Thanh đang bế bảo bảo lên. Nàng ngồi ở trên ghế, cẩn thận ôm bảo bảo, điều chỉnh tư thế để bảo bảo thoải mái nằm trên cánh tay của nàng. Sau đó duỗi bình sữa, kiên nhẫn cho bảo bảo uống sữa. Cuối cùng, cho bảo bảo uống sữa xong, lại đem bảo bảo nâng bế lên, để nằm lên đầu vai của nàng, nhè nhàng vỗ lưng bảo bảo.

Toàn bộ quá trình giằng co bao lâu, Lâm Tiễn vẫn luôn nghiêng đầu an tĩnh nhìn bấy lâu.


Nhìn động tác cùng biểu tình của Tiêu Uyển Thanh quá mức ôn nhu, là bộ dáng làm động lòng người. Lâm Tiễn luyến tiếc không thể dời mắt đi, cũng luyến tiếc mở miệng quấy rầy.

Tiêu Uyển Thanh đem bảo bảo đặt lại xuống giường, nhìn bảo bảo chép chép cái miệng nhỏ, đến khi tiếp tục ngủ nàng mới yên tâm duỗi thẳng eo, chuẩn bị trở lại sô pha ngồi.

Vừa nhấc mắt, nàng mới nhận ra Lâm Tiễn không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang không chớp mắt nhìn chính mình.

Nàng đi đến bên giường của Lâm Tiễn ngồi xuống, giúp cô chỉnh lại góc chăn, mềm giọng nói: "Là chị đánh thức em sao?"

Lâm Tiễn lắc lắc đầu.

Tiêu Uyển Thanh liền khẩn trương: "Bụng lại đau sao?"

Lâm Tiễn nhẹ giọng nói: "Không phải, không đau, chị đừng lo. Chính là tự nhiên tỉnh dậy a".

"Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Có muốn uống nước không?"

Lâm Tiễn vươn tay kéo nàng, "Không khát nước". Năm ngón tay của cô tự nhiên mà xuyên qua kẻ tay của Tiêu Uyển Thanh, cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, bỗng nhiên ủy khuất nói: "Phán Phán, chị đối với bảo bảo thực ôn nhu a".

Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một lát. Bảo Bảo?

Sau đó, nàng liền phản ứng lại, gãi gãi mũi Lâm Tiễn một chút, có chút buồn cười: "Bảo bảo là con gái của chị, là em trăm cay ngàn đắng mới sinh cho chị bảo bảo a".

Lâm Tiễn chu môi, nửa đùa nửa thật làm nũng, lẩm bẩm nói: "Em đột nhiên có chút ghen tị a. Phán Phán, về sau chị đã có bảo bảo rồi, em vẫn còn là người chị yêu nhất không?"

Tiêu Uyển Thanh sủng nịch nhìn cô, chờ cô làm nũng xong liền sờ đầu cô một chút, hạ thấp thân mình hôn mặt cô, hôn môi cô, đáy mắt nhu tình như nước.

"Không giống nhau, Tiễn Tiễn"

"Sau khi con bé lớn lên sẽ như chú chim nhỏ bay đi, mà em lại là con bướm vĩnh viễn bay ở trong trái tim chị."

Hoàn

-----------------




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui