Email được gửi đến mail công tác của Lâm Mẹ. Vì công việc, bà có thói quen kiểm tra email mỗi tối trước khi đi ngủ.
Lúc đầu, bà nhìn thấy email có tên này từ một hộp thư xa lạ, bà chỉ nghĩ là lời chúc của học sinh.
Không nghĩ tới chính là, trong nội dung email không có tên, chỉ có một câu "Chu lão sư, quà năm mới cho cô, vui lòng kiểm tra." Email chứa một tệp đính kèm thần bí. Lâm Mẹ không nghĩ nhiều, tải xuống tệp đính kèm, mặt mang theo ý cười tò mò mở ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của bà đột nhiên ngưng đọng trên khuôn mặt, cả máu trên người trong nháy mắt giống như lạnh xuống, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Chỉ có một vài hình ảnh trong tệp đính kèm. Bức ảnh đầu tiên được chụp vào ban đêm, rất mờ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được vị trí đó là ở cổng trường Đại học Kinh Nam. Bức ảnh được chụp từ góc nghiêng phía trước của chiếc xe. Bà có thể thấy bóng hai nữ nhân tóc dài ngồi trên chiếc xe màu trắng. Người ngồi trên ghế lái đang tiến về phía người ngồi trên ghế phụ, cùng mặt đối mặt, giống như đang thân mật hôn môi. Ảnh quá mờ, Lâm Mẹ hoàn toàn không nhìn thấy mặt, nhưng có thể nhìn thấy biển số xe.
Tương giao nhiều năm, rất quen thuộc - đó là xe của Tiêu Uyển Thanh.
Nếu nữ nhân ngồi trên ghế lái là Tiêu Uyển Thanh, thì nữ nhân bị hôn ở bên cạnh ... là ai?
Trái tim Lâm Mẹ run lên, bà tự lừa dối mình không dám nghĩ sâu.
Bức ảnh thứ hai và thứ ba có điểm ảnh rõ ràng, phong cảnh đẹp. Chúng được chụp ở ven sông. Hai nữ nhân có mái tóc dài bồng bềnh ngồi cạnh nhau trên bờ kè, quay lưng lại với nhau, trên đầu họ tạo thành hình bán nguyệt tạo thành một trái tim tình yêu. Tâm còn lại hai người, ngón tay đan vào nhau đi trong ngõ hẹp, thiếu nữ nghiêng đầu nhìn nữ nhân mảnh mai bên cạnh, lộ ra đường nét thanh tú mềm mại thâm tình.
Chỉ nhìn màu tóc, chỉ nhìn dáng người, Lâm Mẹ làm sao không nhận ra con gái cùng bằng hữu gần hai thập kỷ của mình. Hai bức ảnh cuối cùng giống như được chụp khi đi du lịch cùng nhau vào ngày Quốc khánh.
Nếu Lâm Mẹ chỉ nhìn hai bức ảnh sau, cho dù cảm thấy toát ra tình cảm ôn nhu quá phận mơ hồ, thì trong bức ảnh thứ ba có chút nhẹ nhàng, bầu không khí có chút ái muội, bà nhất định sẽ không nghĩ khác. Nhưng thêm bức ảnh đầu tiên, Lâm mẹ phải suy nghĩ nhiều hơn.
Có lẽ bức ảnh đầu tiên chỉ là vấn đề của góc nhìn? Lâm mẹ phải cố gắng làm sáng tỏ bản thân.
Nhưng trong tâm trí bà, quá khứ chậm rãi bắt đầu hiện ra, ôn nhu khác thường của Lâm Tiễn mỗi khi nói về Tiêu Uyển Thanh, lại nhớ đến động tác thân mật bất bình thường giữa Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh, nhớ những gì bà đã nhìn thấy trong nhà của Tiêu Uyển Thanh. Những món đồ đôi khiến bà nhớ đến việc Lâm Tiễn đột ngột thay đổi quyết định xuất ngoại, ở nhà thần thần bí bí gọi điện, nhiều lần kiểm tra bà về hôn nhân đồng tính ...
Các cảnh trong quá khứ được nối tiếp với nhau tạo thành một đáp án gây kích động. Tại sao lúc trước Tiêu Uyển Thanh lại bỏ rơi cha mẹ, tại sao mấy năm nay nàng chưa bao giờ nghe nàng kể về cuộc sống tình cảm của nàng? Những nghi ngờ luôn giấu kín trong lòng bà nhiều năm nay giống như đột nhiên có lời giải thích.
Tâm Lâm Mẹ lộp bộp chìm xuống, cười thầm, đầu ngón tay cầm chuột cũng đang run rẩy, trong lòng vừa nghi ngờ vừa bất an, giống như một quả bóng bay bị thổi, càng thổi phồng lên liền nổ tung.
Sẽ không, sẽ không có khả năng. Lâm mẹ nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình, nghiến răng nghiến lợi, có chút không thở nổi. Ngay cả khi Tiêu Uyển Thanh là người đồng tính, nàng bản tính cùng làm người cũng không có khả năng xuống tay tới Tiễn Tiễn! Tiễn Tiễn chỉ mới mười mấy tuổi, cũng là cháu gái của nàng, bà tin tưởng nàng như vậy liền đích thân giao Tiễn Tiễn cho nàng. Nàng không thể làm như vậy với bà.
Không thể tin, thấp thỏm, sợ hãi, giận dữ đan xen vào nhau. Điều đó làm bà choáng váng, làm bà thậm chí không kịp tự hỏi email là của ai, ý định của hắn là gì.
Bà đóng mạnh máy tính, nắm chặt tay, móng tay lún sâu vào lòng bàn tay mà không hề hay biết. Bà vội vàng rời khỏi thư phòng chạy về phòng ngủ, mặc kệ Lâm Ba đã ngủ hay chưa mà bật đèn pha phòng ngủ "cạch" một tiếng, ba bước hai bước liền đi tới bên giường, dùng lực thật lớn kéo ngăn tủ đầu giường, lục trong ngăn kéo.
"Nửa đêm sao không ngủ?" Lâm Ba không tránh khỏi bị đánh thức, nửa tỉnh nửa mê oán giận.
"Lúc trước Tiểu Thanh đưa chìa khóa dự phòng cho tôi, ông nhớ tôi để chỗ nào không?" Lâm mẹ vội vàng hỏi, giọng nói chật vật.
Lâm ba nhìn bà, kỳ quái nói: "Bà vô duyên vô cớ lúc này tìm nó làm cái gì?"
"Đừng hỏi! Chỉ cần nói cho tôi biết ông có biết nó ở đâu không?!" Lâm Mẹ đột nhiên cáu kỉnh tăng âm lượng, bực bội nói. "Hỏi đường hỏi đến người câm, ông có thể biết cái gì? Ông ngủ đi." Lâm Mẹ sốt ruột xoay người, muốn nhìn chỗ khác.
Lâm ba bị đánh thức mà không thể hiểu được, sau đó lại bị chế nhạo, cũng có chút sinh khí, thấp giọng nói: "Bà tìm ở trong ngăn kéo thư phòng đi. Bà làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Lâm mẹ run giọng không chút để ý, quay đầu liếc chồng một cái, khó khăn nói: "Tốt nhất là không có chuyện gì. Chờ tôi đi nhà Tiểu Thanh một chuyến, trở về sẽ nói cho ông biết. Ông ngủ đi."
"Bà vẫn chưa ngủ sao? Có chuyện gì không thể để mai nói sao? Đã nửa đêm rồi, hiện tại cũng không thể đi nhà Tiểu Thanh được đúng không?"
Bước chân Lâm mẹ dừng lại, đúng vậy, như thế nào hẳn đợi đến hừng đông đi ... tốt nhất, tốt nhất là không có chuyện gì. Cái gì đều không có, hiện tại bà xông vào, làm sao có thể giải thích?
Nhưng nghĩ về Lâm Tiễn cùng mối quan hệ hoang đường mà Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh có khả năng, từng phút từng giờ đối với bà như giày vò, bà không thể đợi thêm một phút nào.
Lâm Mẹ hít sâu một hơi, xoay người ném cho Lâm ba một câu: "Ông ngủ đi." Sau đó, bà vào thư phòng lấy chìa khóa, tùy tiện thay quần áo, cầm lấy những thứ đã chuẩn bị. Món quà năm mới do người được ủy thác mang về từ nước ngoài nhờ tặng Tiêu Uyển Thanh, vội vã ra ngoài.
Trong màn đêm tĩnh lặng, bà nhìn chằm chằm vào chìa khóa, sắc mặt lạnh lùng lái xe đến nhà Tiêu Uyển Thanh.
*
"Tỷ, bà... bà sắp mất rồi." Hạ Chi Kỳ từ trong điện thoại kêu lên một tiếng khóc.
Cơ thể Hạ Chi Cẩn mềm nhũn, bước đi loạng choạng suýt nữa thì khuỵu xuống.
Cô dựa vào tường ổn định thân thể, đầu ngón tay trắng bệch, cố gắng bình tĩnh giọng nói: "Tiểu Kỳ đừng khóc, nói cho chị biết có chuyện gì."
Hạ Chi Kỳ cùng đi xe cấp cứu đến, nàng đang ngồi một mình trên ghế bên ngoài cấp cứu bệnh viện, lúc nghe thấy giọng trấn an của chị gái, nàng càng khóc càng thêm chật vật, thở không ra hơi. "Chị... bà, bà bị xuất huyết não, bây giờ bà đang ở bệnh viện huyện cấp cứu." Trước đây bà đã gọi cho Hạ Chi Cẩn rất nhiều nhưng lần nào cũng tắt máy.
Trong chốc lát, sức lực toàn thân của Hạ Chi Cẩn như bị thứ gì đó làm cho vô lực, hai tay chống trên tường từ từ trượt xuống, đầu óc vang lên tiếng ầm ầm, nước mắt chảy dài trên mặt. Nhưng thực tế không có thời gian để cô yếu ớt, cô nhanh chóng hít hít mũi, mặc kệ khó chịu mệt mỏi của cơ thể sắp hôn mê, cô đứng thẳng người chạy nhanh xuống lầu vừa an ủi em gái: "Tiểu Kỳ, đừng sợ, chị sẽ đến ngay, em xem tình hình của bà, chờ chị."
Cô xách túi xách, lấy chìa khóa xe, chưa kịp chào hỏi Thời Mãn đang ngủ thì cô đã hoảng hốt vội vàng rời khỏi biệt thự của Thời gia.
Trên đường đi, cô lái xe với tốc độ nhanh nhất trong đời, thậm chí còn lao đến bệnh viện mà không hề quan tâm đến việc liệu có máy dò chụp ảnh cô đang chạy quá tốc độ hay không.
Trong bệnh viện, bà nội vẫn nằm trong phòng cấp cứu. Em gái cô đang ngồi một mình ở cửa, dáng người gầy gò cuộn tròn thành một quả bóng, gục đầu xuống cánh tay khóc nức nở.
Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, trái tim Hạ Chi Cẩn giống như bị một nhát dao cứa vào, không kìm được nước mắt trào ra.
Chi Kỳ mới mười lăm tuổi, khi những người khác còn đang hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ thì nàng đã mất cha còn mẹ, bây giờ ngay cả người bà đang nương tựa cũng đã xảy ra chuyện, trời như sập xuống, nàng chỉ có một mình thì có bao nhiêu sợ hãi.
Cô bước tới, ôm chặt Hạ Chi Kỳ, để nữ hài dựa vào mình, nức nở an ủi: "Tiểu Kỳ, chị đến rồi, xin lỗi, chị đến muộn..."
Hạ Chi Kỳ ôm Hạ Chi Cẩn khóc lớn, khóc không ra nước mắt xin lỗi: "Tỷ tỷ, là em không tốt. Đáng lẽ em phải phát hiện ra. Bà nội mấy ngày nay đều nói đau đầu, em còn không có chút cảnh giác ... Tỷ tỷ, em đặc biệt không hiếu thuận, bởi vì em không đủ quan tâm, bởi vì em không tốt ..."
Cổ họng Hạ Chi Cẩn như muốn nghẹn thở không ra hơi, ôm chặt lấy nữ hài, vỗ nhẹ vào lưng nàng, run giọng an ủi: "Không phải, không phải lỗi của em. Tiểu Kỳ, em đã làm rất tốt việc của em rồi. Là chị sai, chị đã không chăm sóc tốt cho bà cùng em."
Từ khi còn học cấp 3, cô không có nhiều thời gian để đồng hành cùng họ, chính Hạ Chi Kỳ là người đã đảm nhận trách nhiệm chăm sóc bà nội khi còn nhỏ. Sau khi lên đại học, bận rộn với công việc, học tập cùng cảm tình, thời gian dành cho hai người ngày càng ít. Lần này, cô đã không gặp bà cùng Hạ Chi Kỳ gần nửa năm rồi. Bệnh của bà không thể xảy ra đột ngột mà nàng lại một chút cũng không hay biết. Hạ Chi Cẩn tự trách bản thân, cảm giác tội lỗi cùng hổ thẹn nuốt sống nội tâm cô.
Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, lão nhân gia mặt xám xịt đẩy người ra, Hạ Chi Cẩn và Hạ Chi Kỳ đều lập tức đứng dậy, rưng rưng lên đón.
Bác sĩ hỏi: "Ai là người giám hộ của bệnh nhân?"
Hạ Chi Cẩn thấp giọng đáp: "Là tôi." Cô vỗ vỗ tay Hạ Chi Kỳ, bảo Hạ Chi Kỳ đi theo giường bà nội, còn cô đi theo bác sĩ đến văn phòng.
Bác sĩ nói: "Người đã được cứu sống, nhưng đưa đến quá muộn. Tình trạng vẫn còn rất xấu, chưa qua khỏi nguy hiểm cho nên có thể khó tỉnh lại".
Hạ Chi Cẩn như bị sét đánh ngang tai, rùng mình một cái, cả người như nhũn ra.
Bác sĩ nhìn thấy quá nhiều chuyện như vậy, biểu tình chết lặng vẫn tiếp tục bình tĩnh tuyên bố: "Bệnh nhân cũng đã lớn tuổi, nguy cơ phẫu thuật quá cao, chỉ có thể điều trị bảo tồn. Phải chuẩn bị tâm lý. Cô trước tiên đi trả phí đi." Cô gái còn rất trẻ, ông lo lắng cô sẽ không chịu đựng được một thời gian nên không nói rõ ràng. Nếu tình hình theo dõi không tốt, bệnh viện sẽ đề nghị bỏ cứu, tránh thiệt hại về người và của.
"Bác sĩ, làm ơn, cứu bà ấy, tôi sẵn sàng trả giá nhiều nhất có thể." Sau khi trải qua sự việc mẹ cô rời đi, cô biết ẩn ý đằng sau lời nói của bác sĩ là gì. Thân thể Hạ Chi Cẩn lung lay sắp đổ, cổ họng thắt lại, bất lực cầu xin.
Bác sĩ thở dài, chỉ ra một lối thoát vô vọng nhưng duy nhất cho cô, nói: "Dù gì thì bệnh viện huyện cũng có hạn. Nếu có thể thì chuyển đến bệnh viện lớn thử xem sao."
Hạ Chi Cẩn không biết làm cách nào mà cô bước ra khỏi phòng khám bác sĩ, máy móc đến phòng chăm sóc đặc biệt của bà. Cô vô hồn nhìn lão nhân gia qua tấm kính, chưa bao giờ nhìn bà của mình bằng đôi mắt đục ngầu nhưng đầy yêu thương như vậy, trái tim cô như bị cắt.
Hạ Chi kỳ vẫn đang mong đợi mà nhìn bà, nàng cắn chặt môi, không dám khóc. Hạ Chi Cẩn kìm nước mắt, sờ sờ đầu Hạ Chi Kỳ, khó khăn an ủi: "Không sao đâu, sẽ không sao đâu, Tiểu Kỳ, đừng sợ. Có chị ở đây, em ngủ một giấc đi."
"Em không ngủ, em muốn nhìn bà ..." Nữ hài nhìn chằm chằm lão nhân mà đỏ bừng mắt. "Lúc trước chị cũng nói với em như vậy, sau khi em ngủ, mẹ đã đi rồi."
Lời nói đó đập vào trái tim cô, Hạ Chi Cẩn không thể che đậy, nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Cô quay đầu lại, sợ bị em gái nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Vậy em đợi ở đây, chị liên hệ chuyển viện."
Cô giống như bỏ chạy, che miệng để ngăn mình khóc, nhanh chóng chạy ra khỏi tầm mắt của Hạ Chi Kỳ, chạy đến góc tường, dựa vào tường rồi từ từ yếu ớt ngồi xuống, khóc đến vô thanh vô tức, tê tâm liệt phế.
Cô không có ai nương tựa, lại không biết tìm tiền tiết kiệm ở đâu cho một đợt điều trị tốn kém trong phòng chăm sóc đặc biệt như vậy. Cô phải thừa nhận mình kém cỏi, vào thời điểm như vậy, lần đầu tiên cô có thể nghĩ ra dựa vào cái gì, chỉ có Mãn Mãn.
Nhưng khi cô lấy điện thoại ra, gạt mọi tự trọng e dè sang một bên, bất lực gọi cho Thời Mãn hai cuộc gọi cầu cứu, chờ nàng, nhưng vẫn là giọng máy móc tàn nhẫn: "Xin chào, số điện thoại ngài gọi hiện tại đã tắt máy. "
Dưới ánh đèn nhợt nhạt, khuôn mặt của Hạ Chi Cẩn tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đỏ ngầu. Cô nếm thấy vị mặn của nước mắt, cười khổ, cảm thấy nản lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...