Vốn là ngủ không được, thật vất vả hạ quyết tâm muốn đem nhiệt khí rút lui, kết quả chọc được thêm nữa nhiệt khí tăng lên, đêm nay Lục Tĩnh Sanh tự nhiên ngủ không ngon.
Thời điểm ngủ không được nàng một mực tự hỏi, tại sao phải tức giận? Tức giận là vì để trong lòng, thế tại sao muốn để trong lòng.
Chỉ vẹn vẹn ngủ được có một chút thế nhưng còn mơ đủ thứ, trong mơ nàng cầm liêm đao trong tay, tại trên mặt cỏ lung tung vung đao điên cuồng chém, chém tới tự một đầu bám đầy cỏ dại.
Vô luận buổi tối ngủ không tốt, mỗi buổi sáng, 7:30 khi đồng hồ báo thức kêu đem nàng đánh thức, nàng luôn có thể trước tiên rời giường, không chút do dự.
Nàng sắp xếp lại giường, không rề rà, rời giường một bên tắm rửa một bên rửa mặt.
Tắm rửa xong cũng gần 8h, mặc quần áo cùng trang điểm, gần chín giờ, tiểu Quý đến ấn chuông cửa.
"Boss chào buổi sáng!" Tiểu Quý tràn đầy dáng tươi cười, nhìn thấy lão bản nhà mình một khắc này cảm thấy nàng giống như có chút khác thường... Đúng, hôm nay trang điểm giống như có chút đậm, hơn nữa thần sắc lạnh lùng, nhìn nàng một cái, bờ môi cũng không có mở ra, từ sâu trong cuống họng phát ra một tiếng không đếm xỉa tới "ừ".
Da mặt Tiểu Quý một khắc điều chỉnh, xuất phát từ trực giác trợ lý, hôm nay tâm tình lão bản giống như không tốt lắm.
Lão bản nhà mình cũng không phải là nhân vật dễ hầu hạ, bình thường ít có dáng tươi cười, bốn phía đều là khí hy-đrô, cực dễ dàng nổ tung. Quan trọng nhất là đến bây giờ tiểu Quý còn không rõ điểm nổ của lão bản ở nơi nào, điểm nổ này quả thực là cái bia di động với vận tốc 120 km.
Quả nhiên, Lục Tĩnh Sanh một bên vừa mang khuyên tai một bên vẻ mặt không thay đổi hỏi: "Tiểu Quý, sự tình Ngu Minh Đình tiến triển như nào rồi?"
Tiểu Quý lặng yên không một tiếng động mà từ cuống họng thanh âm rõ ràng nói: "Boss, chứng cứ Ngu Minh Đình liên quan đến độc bên này đã có, cũng liên hệ cảnh sát rồi, cảnh sát nói bọn hắn đã cùng gặp Ngu Minh Đình, chẳng qua là nàng không có cất giấu độc, muốn bắt được nàng phải bắt tại hiện trường. Gần nhất Ngu Minh Đình thật biết điều, không có dấu hiệu chơi ma túy, cho nên tất cả mọi người đều đang đợi..."
"Đợi?" Lục Tĩnh Sanh cười lạnh, "Nàng vừa mới đem Á Khả ném vào cục cảnh sát, đúng lúc là tiếng gió nhanh, các ngươi chờ nàng chủ động hút phải đợi tới khi nào."
Tiểu Quý: "Ý của ngài là..."
Lục Tĩnh Sanh đầu ngón tay hướng tiểu Quý gật: "Nàng không có cơ hội hút, liền chế tạo cơ hội làm cho nàng hút!"
Tiểu Quý ánh mắt sáng lên: "Boss sáng suốt!"
Lục Tĩnh Sanh cau mày tại tấm gương trước mặt sửa sang lại hình dáng: "Còn có thể làm cho nàng có thời gian thoải mái sống như vậy? Đúng rồi tiểu Quý, sớm nhất tìm người đi theo Diệp Hiểu Quân, tất cả hành tung của nàng đều hướng chị báo cáo."
Tiểu Quý lúc này ngây ngẩn cả người: "Diệp Hiểu Quân?"
"Đúng."
"Diệp Hiểu Quân nào?"
Lục Tĩnh Sanh thiếu chút nữa không có bắt nàng tới đây véo một chút, tiểu Quý nghi hoặc muôn phần: "Boss, người muốn theo dõi Diệp lão sư a?"
"Em hôm nay đầu óc không mang theo? Nghe không hiểu lời của chị?"
Tiểu Quý thanh âm yếu đi xuống, không hỏi nữa, chỉ nói "Vâng". Thời điểm đụng họng súng nhiều một miệng không bằng thiếu một miệng, đoán chừng boss cùng Diệp lão sư giận dỗi rồi, chính là yến hội lần trước kia gây nghiệt, Diệp lão sư ồn ào hết tính tình đến phiên boss náo loạn.
Lục Tĩnh Sanh thầm nghĩ: Cô không phải nói tôi theo dõi cô sao? Đã như vậy tôi không theo dõi chẳng phải là phụ lòng một phen tâm ý của cô sao? Tôi nhưng thật ra muốn nhìn cô cùng Ngu Minh Đình sinh hoạt ra bao nhiêu đặc sắc! Nếu như cô thật sự là quan hệ khăng khít, tôi nhất định tự mình xé xác cô!
Tại trong lòng Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân này dĩ nhiên là một tên vong ân phụ nghĩa thật không biết hạng người tốt xấu gì. Cùng nàng hợp tác tốt, một đường đem nàng nâng thành đại biên kịch, hai người quan hệ hòa hoãn ấm áp cùng kiếm tiền chẳng lẽ không được? Nghe lời chút có thể chết sao?
Phủng một cái tảng đá lạnh lùng cứng rắn nuôi dưỡng lại thành Bạch Nhãn Lang, tôi phải cho cô biết, toàn bộ thế giới không phải chỉ có cô là mỏ vàng số một có thể đào, tôi có thể làm ra được một bộ [Phù sinh] cũng có thể lại đến mười bộ! Không có cô tôi không thể kiếm tiền chắc?
"Còn có." Lục Tĩnh Sanh gọi lại tiểu Quý, tiểu Quý trong lòng run sợ mà quay đầu lại:
"Chút nữa đến công ty, em đi tìm bộ phận Hrd, nói cho nàng biết, sa thải Diệp Hiểu Quân."
Tiểu Quý lúc này xem như triệt để sửng sốt. Xong đời xong đời, lần này nhao nhao dữ tợn, boss ngay cả sa thải cũng nói ra hết rồi.
Thấy tiểu Quý không có phản ứng với nàng, Lục Tĩnh Sanh tức giận nói: "Có nghe hay không?"
"Vâng..."
Cứ như vậy đỉnh đầu Tam Muội chân hỏa, Lục Tĩnh Sanh hướng công ty đi, trong lòng nghĩ tới những biểu hiện thời điểm Diệp Hiểu Quân bị thông báo sa thải sẽ như nào, sẽ điên tiết tìm đến nàng? Hay vẫn là buồn bực không lên tiếng trực tiếp rời khỏi? Không được, không thể để cho nàng buồn bực không lên tiếng rời khỏi, quả thực lợi cho nàng quá. Lục Tĩnh Sanh sờ sờ cái cằm: Phải như thế nào kích thích nàng một chút tương đối khá? Tốt nhất có thể cho nàng tức giận mà khóc.
Lục Tĩnh Sanh dẫn đầu cùng tiểu Quý đi vào công ty, dưới sự thúc giục của lão bản tiểu Quý đi tới hrd nói chuyện sa thải Diệp Hiểu Quân. Tới đây Hrd hồi báo: "Diệp Hiểu Quân cùng Tương Tiểu Phù xin nghỉ, vừa làm xong phiếu đã đi."
Lục Tĩnh Sanh tròng mắt trợn tròn: "Xin phép nghỉ? Nàng nói mời thì mời? Người muốn đi thì đi?"
Hrd không hiểu: "Không phải ngài nói mỗi tháng đều có một ngày được nghỉ phép sao? Nhân viên tự phân phối."
Lục Tĩnh Sanh: "... Các nàng đi làm gì vậy?"
Hrd nào biết được? Nhưng nàng dù sao cũng là lão nhân tại vị trí này dốc sức làm hơn hai mươi năm, lão bản hỏi tới từng việc nhỏ nhặt như này sẽ xảy ra a, vẫn là thuận theo nàng vuốt vuốt: "Tôi cho người hỏi thăm một chút đi."
Hrd chạy một vòng trở về nói: "Hai người đi xem kịch nói."
Lục Tĩnh Sanh: "Kịch nói đều là buổi tối! Hơn nửa ngày nữa, sớm như vậy liền đi?!"
Hrd: "Người ta đây là xin phép nghỉ hợp lý, dựa theo chế độ công ty thực hiện, nếu như ngài có việc gấp đem nàng gọi về không phải không được?"
Lục Tĩnh Sanh cũng ý thức được mình thật sự là có chút thất lễ, để cho Hrd đi ra ngoài trước, nàng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát.
Xem kịch nói? Trùng hợp như vậy ... Thật là cùng Tương Tiểu Phù đi? Hay vẫn là lại cùng Ngu Minh Đình qua lại rồi?
Nghĩ đến nàng khả năng ở cùng với Ngu Minh Đình, không biết đi nơi nào không biết làm cái gì, còn đặc biệt đề phòng nàng hỏi tới, Lục Tĩnh Sanh liền cảm giác như là chỉ số thông minh của mình mất đi đánh trở lại tiêu chuẩn khi tám tuổi, tức giận muốn khắc chế không được.
Diệp Hiểu Quân đúng là cùng Tương Tiểu Phù đi xem kịch nói, xem tới đúng là vở kịch Ngu Minh Đình đưa tới thư mời – [đột nhiên tử vong].
Tối hôm qua nàng cũng ngủ không ngon, buổi sáng vội vàng, thời điểm đem văn bản tài liệu trên bàn quét tiến trong túi không cẩn thận thư mời cùng rơi vào. Đến công ty đem tài liệu lấy ra, không nghĩ tới là túi rớt xuống đất, đem đồ dùng cùng tài liệu rơi ra mặt đất.
Vừa vặn Tương Tiểu Phù đi ngang qua lắc đầu, ngồi xổm xuống giúp nàng lục tìm, một bên nhặt còn một bên nhắc tới:
"Em nói em, kịch bản viết được tinh xảo như vậy, làm việc gì lại như thế nào động tay đông chân đấy... Ồ? vé xem kịch [đột nhiên tử vong] ?!"
Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn, thật đúng là không cẩn thận đã mang đến.
"Em tại sao có thể có được vé xem vở kịch nói này? " Tương Tiểu Phù đặc biệt kinh ngạc, "Vở kịch này đặc biệt hot, vé đều bán ra hết rồi, chị giành đều đoạt không đến! Em nơi này lại có tới hai vé?"
Diệp Hiểu Quân có chút ngoài ý muốn: Hai vé? Vốn là muốn cho mình mời người khác cùng đi?
"Cái kia tặng cho chị, chị cùng bạn trai cùng nhau đi xem a."
Tưởng Tiểu Phù hai hàng lông mày đè xuống: "Chị cùng hắn đã chia tay rồi! Em theo cùng chị đi xem đi!"
Diệp Hiểu Quân: "..."
Diệp Hiểu Quân không cẩn thận dẫm lên địa lôi, bị Tương Tiểu Phù buộc đi.
Tương Tiểu Phù gần nhất cũng bề bộn nhiều việc, hạng mục trong công ty một người tiếp một người, nhân lực một khối việc dù là vụn vặt cũng rất hao tâm tốn sức. Vừa vặn bắt được thời gian chuyển tiếp giữa hai cái hạng mục, nàng lôi kéo Diệp Hiểu Quân cùng nhau xin phép nghỉ, nhàn nhã mà dạo chơi phố, đi ăn cơm, lắc lư đến tối đi xem kịch nói, thật tốt.
Tương Tiểu Phù một mực lời nói khoa trương vở kịch này còn rất rất nhiều điểm hay, Diệp Hiểu Quân cũng có chút tò mò. Tương Tiểu Phù cái người này ngày bình thường tuy nhiều lúc linh tinh không đáng tin cậy, nhưng ở phương diện con mắt chuyên nghiệp một mực rất sắc bén, nàng cũng không phải là dễ dàng tán dương người, có thể khoa trương thành như vậy... Đoán chừng cái kịch này thật đúng là đáng giá để xem.
Hiện nay, Diệp Hiểu Quân đối với nhân loại không có gì hứng thú, đối với lĩnh vực chức nghiệp của mình có khát vọng mãnh liệt.
Tương Tiểu Phù nài ép lôi kéo cũng là cơ hội, Diệp Hiểu Quân theo nàng đi.
Hôm nay bầu trời B thành khôi phục nhan sắc nó vốn có, sương mù trầm lắng, tầm mắt có thể nhìn tới một mảnh bụi.
Cao ốc bị hòa tan trong một mảnh đậm đặc bụi, người đi đường đeo khẩu trang, thần thái xuất phát vội vàng.
Trong rạp hát vắng vẻ, diễn viên cũng đang khẩn trương mà tập luyện, nhìn trên đài có lẻ tẻ mấy người ngồi, Ngu Minh Đình ngồi ở vị trí góc tối, đánh điện thoại.
"Trần Nhĩ." Một nửa khuôn mặt của nàng bị bầu không khí đen ám cắn nuốt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đang khẽ trương khẽ hợp, "Anh thật xác định Diệp Hiểu Quân kia ưa thích nữ nhân? Cái vị Diệp Hiểu Quân này cũng không biết là muốn gì nữa, cho dù có là khối đá cũng nên nóng lên, toàn bộ một loạt dầu muối không tác dụng, cứng mềm không ăn. Đã lâu như vậy, nàng không hề sơ hở, hoàn toàn không thấy cắn câu."
Trần Nhĩ ha ha cười rộ lên: "Cô cũng có thời điểm không cưa nổi nữ nhân? Ha ha ha... Cô có phải hay không quá lâu không có đụng nữ nhân, đầu óc chuyển không đến rồi? Mềm không được cô cứng rắn làm đi, có vài nữ nhân thật đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, cô hiểu mà."
...
Ngu Minh Đình cúp điện thoại Trần Nhĩ, diễn viên rời khỏi, đi ăn cơm, chuẩn bị diễn xuất buổi tối.
Nàng một thân một mình ngồi ở chỗ kia, thời gian từng phút từng giây trôi đi.
Còn có ba giờ đồng hồ, diễn xuất sẽ bắt đầu.
"Minh tỷ." Nàng nhận được điện thoại, "Cá rút cuộc gần lên móc câu rồi."
Ngu Minh Đình cúp điện thoại, khóe miệng trồi lên mỉm cười.
Rút cuộc đã tới.
Quả thực là cơ hội ngàn năm.
"Ngu Minh Đình đang ở rạp hát Bảo Lợi." Tiểu Quý hướng Lục Tĩnh Sanh báo cáo hành tung mục tiêu, "Đêm nay Diệp lão sư đi xem kịch nói địa chỉ cũng là rạp hát Bảo Lợi."
Lục Tĩnh Sanh đứng ở bên cửa sổ, không có quay đầu lại: "Vở kịch này cùng Ngu Minh Đình quan hệ như nào?"
Tiểu Quý nhìn văn kiện trong tay: "Ngu Minh Đình là một trong những người đầu tư."
Nếu như Diệp Hiểu Quân là vì cùng Ngu Minh Đình làm quen, vì cái gì mang theo Tương Tiểu Phù? Lục Tĩnh Sanh nghĩ, chuyện này quá không hợp lẽ thường, như là vô tình đi ra gặp được, không giống như là cố ý an bài. Chẳng lẽ các nàng là muốn che dấu tai mắt người khác, cố ý mang theo Tương Tiểu Phù? Nhưng nếu thật là như thế, nên tìm người khác so với Tưởng Tiểu Phù ngốc hơn đi, cái miệng Tương Tiểu Phù thật phiền toái...
Thời điểm Lục Tĩnh Sanh đang chìm trong suy tư, điện thoại vang lên. Nàng nhìn thoáng qua tên người điện thoại gọi đến, bỗng nhiên thì có dự cảm bất tường.
Buổi tối bảy giờ, kịch bản đúng giờ mở màn.
Diệp Hiểu Quân ngồi ở hàng thứ ba chính giữa, từ khi mở màn đã bị lời kịch này một mực hấp dẫn.
Tình tiết lo lắng liên tiếp phát sinh, làm liền một mạch, nàng thậm chí quên mất diễn viên diễn xuất cùng bố cảnh sân khấu, ánh sáng, hoàn toàn dung nhập vào trong chuyện xưa. Thẳng đến cuối cùng, lại vẫn có một đại đảo ngược, để lại tất cả người xem đều trầm thấp kinh hô một tiếng.
Diệp Hiểu Quân xem qua diễn xuất cũng không tính ít, quá lâu không có một bộ kịch có thể làm cho nàng kích động như vậy!
Diễn xuất còn chưa tới lúc kết thúc Tương Tiểu Phù đã bị một tràng điện thoại kêu đi ra ngoài, lúc trở lại sắc mặt trở nên hồng Nhuận, dị thường đứng ngồi không yên. Đương nhiên, Diệp Hiểu Quân toàn tâm tập trung vào diễn xuất không có phát hiện.
Diễn xuất kết thúc, hai người bọn họ đi ra ngoài, Diệp Hiểu Quân đang ở trong đầu nhớ lại nội dung cốt truyện đủ loại đặc sắc của vở kịch này, Tưởng Tiểu Phù đột nhiên nói: "Hiểu Quân a, em đi trước a, bạn trai chị tới đón chị."
Diệp Hiểu Quân sững sờ: "Chị không phải cùng bạn trai chia tay rồi sao?"
Tưởng Tiểu Phù mặt lộ vẻ e lệ: "Lại hợp rồi..."
Diệp Hiểu Quân: "..."
Diệp Hiểu Quân một thân một mình hướng bãi đỗ xe đi, rời đi một nửa nghe thấy có người gọi nàng.
"?"
Ngu Minh Đình đến gần, cười nói: "Em đã đến rồi, thật tốt, chị rất muốn nghe em đánh giá một chút, đại biên kịch."
Từ bên cửa sổ văn phòng Bác Triển nhìn ra ngoài, dưới chân đã là một mảnh đèn nê ông.
Trần Nhĩ: "Lục lão bản."
Lục Tĩnh Sanh không nói chuyện.
Trần Nhĩ: "Ngu Minh Đình từ chỗ tôi đã lấy chút hàng đi, tôi xem chừng nàng đêm nay khẳng định có hành động." Như là do dự một lát, hắn lại mở miệng nói, "Nàng đã sớm ở chỗ tôi nghe ngóng qua biên kịch Diệp, nàng cái người này đối phó nữ nhân rất có thủ đoạn, những thứ này Lục tổng cũng biết a? Trước kia nàng cũng là dùng heroin khống chế Á Khả làm cho nàng nghe lời kia mà."
Ngu Minh Đình: "Muốn tới uống một chén sao? Yên tâm, chị đây tụ hội rất tùy ý, không cần lễ phục không có Champagne, chưa từng cần nhiều khách sáo như vậy, nghĩ cái gì nói cái nấy, muốn ăn cái gì ăn cái đấy, nghĩ ăn như thế nào liền ăn như thế ..."
Diệp Hiểu Quân cười cười: "Đây là các ngươi biên kịch đạo diễn tụ hội hay vẫn là thổ phỉ tụ tập a?"
Ngu Minh Đình hé miệng, có chút quay đầu ngưng mắt nhìn Diệp Hiểu Quân.
Trần Nhĩ: "Chuyện này khả năng cũng là tôi đa tâm... Bất quá, Lục tổng hay vẫn là nói với biên kịch Diệp một tiếng cho thỏa đáng, làm cho nàng cẩn thận với Ngu Minh Đình một chút."
Lục Tĩnh Sanh cúp điện thoại, trầm mặc.
Diệp Hiểu Quân? Tại sao là Diệp Hiểu Quân?
Chợt nhớ tới một câu nói trêu chọc của Đồng Ấu Ninh đối với nàng: "Cậu cùng cái vị biên kịch kia phát triển đến mức nào rồi?"
Như là cả người bị điện giật, hô to một tiếng: "Tiểu Quý!"
Tiểu Quý lập tức đẩy cửa tiến đến: "Boss!"
"Theo chị đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...