[bhtt]chủ Mưu Đã Lâu - Thư Ngữ Giao

Editor: amocbinhphuong.




09.




Trong mấy năm đại học, Văn Linh và Trần Thần miễn cưỡng xem như là hòa hảo rồi.





Lúc đầu Văn Linh không cách nào chống cự lại được sự cám dỗ đến từ Trần Thần, Trần Thần luôn đối xử với cô rất tốt, trước sau vẫn như một.





Lại thêm mấy việc trùng hợp xảy ra liên tiếp, Văn Linh chỉ có thể thuận thế mà từ bỏ mọi sự kháng cự.





Cũng may thích ứng trong mọi hoàn cảnh vẫn luôn là thế mạnh của Văn Linh.





Những năm học đại học tiếp theo, Văn Linh và Trần Thần đều không tham gia vào các hoạt động câu lạc bộ nữa.





Văn Linh không muốn lại bị bất cứ điều gì ràng buộc, cô tìm thấy thêm nhiều niềm vui mới trong trường, lúc đỉnh điểm nhất tùy thời có thể hai ngày thay đổi sở thích một lần.





Còn niềm yêu thích duy nhất của Trần Thần vẫn chỉ là ca hát. Khi không còn tham gia câu lạc bộ nữa, thì cô tự mình thu âm rồi đăng tải lên mạng.





Văn Linh hào hứng đi học làm hậu kỳ, chỉnh photoshop. Mỗi khi Trần Thần ghi âm bài hát, Văn Linh lại giúp cô xử lý các công đoạn tiếp theo.





Sau này, khi Văn Linh rời đi, cắt đứt liên lạc, Trần Thần cũng bắt đầu tự học làm hậu kỳ, dần dà rồi cũng thành quen.





Tình yêu thời đại học không thể so sánh với tình yêu cuồng nhiệt thưở cao trung, mỗi ngày hai người các cô ở bên nhau đều không có gì đặc biệt, giống như là bạn cũ nhiều năm.





Chỉ là không có người thứ ba nào chen chân được vào được bầu không khí giữa hai người bọn họ.
Nỗi sầu lo của Văn Linh ở đại học đã trở thành hiện thực, chỉ là theo một cách khác.





Văn Linh vẫn thích Trần Thần như trước, mà Trần Thần, đương nhiên cũng yêu thích Văn Linh, thế nhưng phảng phất lại không có cảm giác chân thật.





Trần Thần đối với Văn Linh như thể không hề có tính xấu, hay yêu cầu nào, luôn là hết mình đối tốt với cô, vì cô mà suy nghĩ.





Có thể nói rằng trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Văn Linh, sẽ không có thêm một người thứ hai quan tâm đến cô nhiều hơn là Trần Thần.






Ấy vậy mà, loại tinh tế, tỉ mỉ này lại khiến cho Văn Linh cảm thấy bất an.





Giống như cô hoài nghi trước đó, ngay cả khi đang yêu, dường như Trần Thần luôn tuân thủ nghiêm ngặt theo một khuôn mẫu nào đó, không bao giờ vượt quá giới hạn.





Điều này khiến cho Văn Linh mơ hồ cảm thấy, đối với Trần Thần, dẫu có là một người khác thay thế chỗ cô cũng không phải là vấn đề.





Thậm chí người kia, nếu là một người bình thường ở bên Trần Thần sẽ càng khiến cho cô ấy thêm phần hạnh phúc và tự tại.





Nỗi sợ hãi này bắt nguồn từ sự tự ti trong cô, nhưng Văn Linh không có cách nào tin vào chính bản thân, bởi vì cô biết rõ những thói hư tật xấu của mình.





Văn Linh rất hiếm khi sống trong cảm giác u ám, tiêu cực, nhưng sự lo lắng này thật sự đã đeo bám cô trong suốt bốn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa.





Văn Linh cho rằng điều này là do mình luôn sớm chiều ở chung cùng với Trần Thần mà sinh ra.
Chờ đến năm thứ tư đại học, Văn Linh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô không thể lại làm lãng phí thời gian của Trần Thần thêm nữa.





Vốn là Văn Linh muốn nói lời tạm biệt một cách đường hoàng, nhưng rồi cô lại nghĩ đến yêu cầu trước kia của Trần Thần.





Vì thế cô chọn cách lặng lẽ rời đi.

Sau này, Văn Linh không khỏi bùi ngùi, cảm khái trước dự kiến này của Trần Thần.





Có lẽ bởi vì không có lời từ biệt, nên khi trở về, Văn Linh không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.





10.





Sau buổi họp lớp mấy ngày, đã sắp đến tân niên.





Trước đó vài ngày, công ty Trần Thần đã cho nhân viên nghỉ lễ. Trừ việc quét dọn nhà cửa, nghiên cứu thực đơn bồi dưỡng sức khỏe ra, Trần Thần còn dành ra không ít thời gian ngồi trước máy tính.





"Có người mời tớ thu âm bài hát mới."





Lúc trên bàn ăn, Trần Thần giải thích như vậy.





Không giống với Văn Linh thay sở thích như thay áo, cái trường tình của Trần Thần thấm nhập vào mọi mặt trong cuộc sống của cô, bao gồm cả sở thích duy nhất là ca hát này.






"À."





Văn Linh ủ rũ đáp lại, tiếp tục bọc chăn ăn cơm.





Vồn dĩ gần tới Tết âm lịch, tiết trời đã ấm lại, nhưng lúc này Văn Linh lại gia nhập vào đoàn quân trúng bệnh cảm, sốt nhẹ mấy ngày qua. Chủ cửa hàng hoa đơn giản cho cô về nghỉ ngơi dưỡng bệnh, sang năm lại trở về làm việc.





Trần Thần lo lắng rất nhiều, nhưng cũng vui mừng bởi thời gian ở cùng nhau đã tăng lên.
Có lẽ là do sinh bệnh, trong khoảng thời gian này tâm tình Văn Linh có chút không tốt, thậm chí đôi khi còn thể hiện thái độ tiêu cực.





"Tớ nghĩ tớ bị bệnh rồi."





Văn Linh nói như thế trong khi nằm lỳ trên giường, lúc này Trần Thần đang giơ nhiệt kế ra chỗ đối diện có ánh sáng mặt trời để xem kết quả.





"Cậu đừng lo lắng nữa, bây giờ nhiệt độ đã hạ rồi, cậu chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, mấy bữa nữa là sẽ khỏi thôi."





"Không phải, tớ không nói cái này..."





Văn Linh trề môi lẩm bẩm, tựa như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng dừng lại, gật đầu lần nữa xác nhận quan điểm của mình.





"Tớ đúng là bị bệnh thật rồi đó."





Lúc này Trần Thần không hiểu ý Văn Linh, còn cho rằng cô lại loạn tưởng trên trời dưới đất.





Thoáng chốc mấy ngày đã trôi qua, Trần Thần và Văn Linh ở bên nhau trải qua đêm giao thừa, hai người làm một bàn thức ăn, ăn xong thì đi bắn pháo hoa ở trước cửa, sau đó đắp chung một tấm chăn, ủ ê trên ghế sô pha xem tiết mục xuân, cuối cùng dựa vào nhau, cùng tiến vào mộng đẹp.





Cha mẹ Văn Linh đột ngột qua đời trong một tai nạn xe cộ lúc cô còn đang học đại học, cô là người duy nhất còn sót lại của gia đình, lại hiếm khi liên hệ bạn bè và thân thích, vậy nên tự do tự tại nay đây mai đó cũng không có vấn đề gì.





Còn về phần Trần Thần, năm nay cha mẹ cô bận công tác ở nước ngoài, không có thời gian về nước ăn Tết, vì thế mọi trọng trách chúc tết gia đình họ hàng đều đặt lên vai Trần Thần.






Trần Thần vốn định đưa Văn Linh đi cùng, nhưng cô dứt khoát từ chối.





"Tớ ghét nhất là đi chúc tết đó, mình cậu đi là được rồi. Cậu đi đi, đi chơi cho thật vui đó nha."
Văn Linh quấn mình vào chăn, vẫy tay hướng về phía Trần Thần.





Trần Thần bật cười, cũng vẫy tay chào đáp lại cô.





"Tớ sẽ về sớm một chút, ở nhà cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó nhé, chờ tớ trở về."





Văn Linh chỉ tiếp tục lười biếng vẫy tay tạm biệt Trần Thần lần nữa.





Trần Thần ra ngoài chúc tết ba ngày, hầu như đều là đi sớm về trễ, Văn Linh thấy cô mệt mỏi, cũng không quấy rầy cô, chỉ là lặng lẽ chuẩn bị sẵn bữa sáng và bữa tối.





Kỳ nghỉ sau tết chỉ có bảy ngày, Trần Thần đi chúc tết xong, nghỉ ở nhà mới vài ngày đã phải đi làm trở lại.





Sau khi Văn Linh kiếm được việc ở cửa hàng hoa, cô không đưa cơm trưa cho Thần Thần nữa, thay vào đó là dậy sớm để chuẩn bị sẵn cơm hộp cho cô mang theo.





Không phải Trần Thần không biết nấu ăn, chẳng qua là Văn Linh vẫn luôn nói rằng, mình không thể cứ ngồi không mà ăn nhờ ở đậu nhà Trần Thần được, Trần Thần cũng đành thuận theo ý cô.
Dần dà, Trần Thần cũng quen thuộc.





Chỉ là nỗi lo lắng trĩu nặng trong lòng cuối cùng cũng phải có ngày rơi xuống.





Một ngày nọ, Trần Thần tan tầm trở về, chỉ thấy một ngọn đèn nhỏ trên hành lang trước phòng khách, trong phòng một khoảng tối đen.





Bình thường khi có Văn Linh ở nhà, nơi đây lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, cho dù có bao nhiêu mệt mỏi, Văn Linh vẫn luôn ngồi đợi Trần Thần trở về rồi mới đi ngủ.





Lòng của Trần Thần lập tức chùng xuống.





Cô mở đèn lên, nhìn về phía phòng khách.





Trần Thần theo đuổi phong cách tối giản lúc cô còn sống một mình, phòng khách không bao giờ đặt quá nhiều vật dụng, chỉ là từ khi Văn Linh đến, nơi đây đã có thêm rất nhiều đồ dùng của cô ấy.





Văn Linh có thói quen đặt đồ đạc của mình ở nơi nổi bật, để cô ấy có thể thuận tiện mang đi bất cứ lúc nào. Đây là thói quen đã hình thành nhiều năm khi Văn Linh còn ở bên ngoài, ban đầu Trần Thần cũng không quá để ý.





Thêm vào đó, theo thời gian trôi đi, Trần Thần cũng cảm thấy khi đồ dùng nhiều hơn một ít, ngôi nhà có vẻ trở nên ấm cúng thêm một ít.





Chỉ là giờ phút này, phòng khách lại trở về cái dáng vẻ trống rỗng vốn có, lạnh băng như trước.
Có lẽ là do ảnh hưởng tâm lý, lúc này Trần Thần cảm thấy căn nhà vô cùng lạnh lẽo.






"Văn Linh nhi ——"





Trần Thần run rẩy kêu lên. Trong nhà im ắng, chỉ còn tiếng vang vọng từ đâu đó. Cô không biết phải làm sao, tựa vào tủ giày, lại vô tình chạm tay vào một mảnh giấy nhỏ.





Trần Thần ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, cô nhận ra chữ viết rồng bay phượng múa của Văn Linh trên giấy.





Đó là một bức thư, trên đó viết mấy chữ đơn giản "Gửi Trần Thần". (*)





Mở phong bì thư ra, bên trong là một tờ giấy trắng, chữ viết ngay ngắn hơn bên ngoài rất nhiều, như thể lo lắng người nhận thư đọc không hiểu.





(*) Nguyên văn là "Trần Thần thân khải", chỉ một mình người nhận được mở thư, và yêu cầu không công khai nội dung bức thư với người khác.





「Trần Thần:




Xin lỗi lại không từ mà biệt một lần nữa, nhưng lần này tớ quyết định nói cho cậu biết —— yêu cầu lúc trước xem như là tớ đã hoàn thành rồi, phải không? Thế nên lần này sẽ không được tính nữa.


Xin lỗi, tớ phát hiện ra rằng tớ thật sự không thể an tâm thoải mái ở mãi một nơi. Tớ đã nghĩ rằng tớ có thể tiếp tục kiên trì, nhưng mà sự thật là tớ không làm dược. Có thể là tớ bị bệnh rồi!

Xin lỗi, tớ thích cậu rất nhiều, dù cho tớ lo lắng về sau sẽ làm tổn thương cậu, thế nhưng tớ không thể tự lừa dối bản thân mình được, tớ vẫn rất thích cậu. Không đúng, phải nói là tớ yêu cậu. Ban đầu tớ nghĩ nếu mình có thể gắn bó với một công việc, một sở thích trong hơn một năm, tớ sẽ theo đuổi cậu, mang cậu trở về, nhưng khi chỉ còn mười ngày nữa, tớ bỏ cuộc.Xin lỗi, tớ không thể luôn ở bên cạnh cậu, tớ biết đó là những gì cậu mong đợi. Thế nhưng, tớ cũng đã từng mong đợi cậu có thể phiêu bạt cùng tớ, nhưng tớ biết điều đó là không thể.Vì vậy, cuối cùng, một lần cuối cùng, chúng ta hãy nói lời tạm biệt đi!




—— Văn Linh」




Chữ viết trong thư ngày càng trở nên lộn xộn hơn, câu từ cũng hoàn toàn không được cân nhắc rõ ràng, hiển nhiên cũng chỉ là tùy tính mà viết.




Trần Thần trầm mặc đọc đi đọc lại lá thư này đến ba lần, ngay cả một cái dấu ngắt câu cũng không bỏ sót, cuối cùng cô lật tờ giấy sang mặt sau.




Cô sửng sốt. 




Mặt trái lá thư trông như một tấm bản đồ đơn giản, với tên nhiều địa điểm khác nhau nằm trong mấy vòng tròn to nhỏ không đồng đều, kết nối nhau bằng những mũi tên.




Trần Thần đứng cạnh cửa một lúc lâu, đến tận khi điện thoại di động rung lên mới lôi kéo lại sự chú ý của cô.




Tin nhắn trên điện thoại đến từ người viết lời hát chung với Trần Thần, hỏi cô còn ý kiến gì với bài hát mới không.




Trần Thần đã xem qua bài hát trước đó, cũng không có suy nghĩ gì, nhưng khi cô đang muốn trả lời, ma xui quỷ khiến thế nào mà dừng lại một lúc lâu mới nhắn lại:




"Cậu có thể thêm một câu nữa được không?"





---

Ta cha hảo mn, không biết có ai còn nhớ bộ này không, cơ mà mềnh đã trở lại ăn hại rồi đây ' v')~~~

Đại khái đợt trước theo đúng quy trình là mềnh sẽ kể khổ, công việc bận rộn, ty như loèn nên vẫn FA, bla các kiểu, v...v... nên ko có thời gian và cảm hứng để edit nốt ; ___ ; nhưng may quá đã bạn amocbinhphuong đã xuất hiện để cứu bồ ; v ;b Toàn bộ nửa sau của bộ này là do bạn amocbinhphuong đã edit tiếp giúp mình, m chỉ lêu hêu sửa chính tả với câu cú một chút cho hợp với nửa đầu thôi =v= 

Một lần nữa rất cám ơn bạn đã yêu quý và edit tiếp để bộ truyện không thành cái hố ko đáy, cũng như ko để bụng chuyện c thớt nhây nhây rep chậm và quên ko post suốt 2 tuần vừa rồi ; v ;/~~~




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui