41.
Hai người nắm tay đi vào trong phòng ngủ, sau đó im lặng nằm xuống, cả hai xấu hổ nằm ở nơi này, không biết ai cười ra tiếng trước, nở một nụ cười, khiến cho một người khác cũng cười.
"Em không hiểu, em sợ." Giả Bảo Ngọc đối với Vương Hi Phượng nói.
Vương Hi Phượng đem tóc trên gương mặt cô vén sang hai bên, vuốt ve gương mặt của cô, nói: "Sợ cái gì, vuốt ve một cô gái giống như vuốt ve chính em, em cảm thấy thoải mái thế nào thì thoải mái thế ấy."
"Chỉ là. . . Em chưa từng làm qua."
"Tự sướng cũng chưa?" Vương Hi Phượng nâng người lên, kinh ngạc hỏi.
Giả Bảo Ngọc nói: "Căn bản là như vậy."
"Oh, cục cưng, đúng là một xử nữ tinh khiết, ôm chị một cái, chị sẽ nói cho em biết làm sao để thoải mái nhất." Vương Hi Phượng nói xong, Giả Bảo Ngọc nhẹ nhàng nâng người, cô sợ đem nàng áp hư, lực cũng không dám kéo.
Vương Hi Phượng cười, dùng sức ôm cô.
"Em đã từng có mộng xuân chưa?" Vương Hi Phượng hỏi Giả Bảo Ngọc.
"Có lẽ có, có lẽ không." Giả Bảo Ngọc cho một cái đáp án lập lờ.
"Có hay không có?"
"Có. . ." Thanh âm thật thấp.
"Nó như thế nào?"
"Của chị thì sao?"
"Của chị à? Cực kỳ kịch liệt, cực kỳ kích thích, ở vùng thôn quê hoang vu, ở trên xe. . . Gạt em thôi." Vương Hi Phượng cúi đầu cười.
"Em có thể cho chị được cái gì đây?" Giả Bảo Ngọc có chút bất an, đáy lòng mơ hồ không nắm chắc, không biết trước, cô sợ mình làm không tốt, Vương Hi Phượng sẽ không thoải mái.
"Ôm chị, chạm vào chị, sau đó hôn nhẹ là đủ rồi." Vương Hi Phượng làm yên lòng của cô.
Giả Bảo Ngọc chạm vào ngón tay Vương Hi Phượng, cánh tay, sau đó dần dần hướng lên trên, trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng thở dốc kỳ dị kia cùng tiếng hừ lạnh, cúi đầu, theo đôi môi Vương Hi Phượng phát ra, cô nghe thấy loại thanh âm này, toàn thân liền tê dại, giống như có luồng điện chạy qua.
"Đừng quên nơi này." Vương Hi Phượng đặt tay Giả Bảo Ngọc lên trước ngực mình, sợ cô ấy vì khẩn trương cùng khiếp đảm mà xem nhẹ ngực của mình.
Giả Bảo Ngọc nhẹ nhàng nắm, xúc cảm kỳ dị độc hữu đến từ nữ nhân này khiến tay cô khẽ run rẩy.
Cô giống như là đứa trẻ mới vừa nhặt được món đồ chơi mới, sách vở không mô tả rõ ràng, chỉ có thể dùng cảm giác mà tìm kiếm phương pháp chính xác, cô lại phát hiện mỗi một cái động tác thực hiện đều hẳn là chính xác, đem lại đáp án cho vô số câu hỏi trong lòng.
Dùng sức, hoặc là nhẹ nhàng vuốt ve, hoặc là cắn nhẹ, Vương Hi Phượng đều có thể làm ra biểu hiện vui sướng.
Giả Bảo Ngọc là một tình nhân tốt, còn thật sự là phương thuốc kích thích tốt nhất.
Vương Hi Phượng thích sự ôn nhu của cô ấy, thật cẩn thận, còn có biểu hiện lấy lòng kia.
"Phía dưới thì phải làm sao bây giờ?" Giả Bảo Ngọc giống như tự hỏi, cô đã muốn bò tới nửa người dưới của Vương Hi Phượng, trước mắt chính là một mảnh cấm địa, cô khóa ở trước nơi này, do dự một chút.
"Lại đây." Vương Hi Phượng kéo cô lại, mời cô nằm xuống bên cạnh mình, nói: "Mở miệng ra."
Vương Hi Phượng vừa hôn, vừa vuốt ve thân thể của cô, ngón tay thuần thục khiêu khích mỗi một bộ vị của Giả Bảo Ngọc.
Thân thể Giả Bảo Ngọc hoàn toàn là xử nữ, cô thậm chí còn không phân rõ khoái hoạt là gì. Giờ thì đã có điểm hơi hiểu, chỉ là không thể biểu hiện ra đầy đủ.
Vương Hi Phượng phải mất rất lâu mới khiến cho cô hiểu được cái gì gọi là khoái hoạt, cái gì gọi là xuân tình.
"Cảm giác như thế nào?" Vương Hi Phượng không xác định Giả Bảo Ngọc đã có cao triều, cô biểu hiện cực kỳ yên lặng, cái run rẩy rất nhỏ trong cơ thể có lẽ thuyết minh rằng thân thể của cô ấy đã trải qua cao triều.
Giả Bảo Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Đây là quả thực là một việc thần kỳ, em mơ về mùa hè năm em 17 tuổi, bên ngoài mưa rơi, em nằm ở trên chiếu ngủ, tiếng mưa tí tách. . . Em nghe thấy âm thanh kia."
*Nghe bạn Ngọc tả thi vị vl =)))))))))))))))
"Đây là những gì em cảm nhận à?" Vương Hi Phượng tò mò cách so sánh này của Giả Bảo Ngọc, thực thi sĩ, thực trúc trắc, đó có phải là cao triều không.
"Rất khó nói rõ, nhưng cảm giác vô cùng tốt, cám ơn chị, chị họ." Giả Bảo Ngọc nhẹ giọng cười, giọng nói của cô truyền vào trong tai Vương Hi Phượng, thân thể của Vương Hi Phượng dường như bị thanh âm của cô vuốt ve.
"Học đi đôi với hành, bạn học Giả, em có thể làm được chứ?" Vương Hi Phượng quyến rũ hỏi Giả Bảo Ngọc.
Giả Bảo Ngọc còn thực sự trả lời: "Em không biết có thể làm được tốt hay không, nhưng em sẽ cố gắng."
"Ngoan!"
Sự thật chứng minh, Giả Bảo Ngọc là một học trò tốt cực kỳ cố gắng, Vương Hi Phượng không cần nghi ngờ điểm này, nàng được chăm cho vô cùng no, kỳ thật nàng không cần nhiều cảm giác mãnh liệt kích thích, thích hợp với nàng như vậy là đủ rồi.
Mà Vương Hi Phượng lại cấp cho Giả Bảo Ngọc một đêm tốt đẹp để nhớ lại, ngươi xem, chuyện này rất tuyệt, cả hai đều thoải mái, ngươi cảm thấy thích, vậy là đủ rồi, không cần suy nghĩ quá nhiều, cả hai đã trải qua cao triều khoái hoạt, sau đó xích lõa ôm ấp lấy nhau ngủ, người trong lòng ở bên cạnh phát ra những tiếng hít thở rất nhỏ theo quy luật, ban đêm bị nàng hôn tỉnh, sau đó lại một lần nữa ôm ấp cùng vuốt ve.
Đây là một đêm có thể dạy cho một người toàn bộ chuyện tình, mà cũng là do Giả Bảo Ngọc tự mình đi học.
Đêm thứ hai, hai người đều dậy rất trễ, Vương Hi Phượng là lười, Giả Bảo Ngọc là mệt, giường thì ấm áp, coi như là một mùa thu mát mẻ, bên ngoài đột nhiên rơi xuống một trận mưa lớn, tiếng mưa rơi tí tách, Vương Hi Phượng ngẩng đầu nhìn hướng lên cánh cửa sổ trên tường, còn thật sự lắng nghe âm thanh kia, bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng sự so sánh của Giả Bảo Ngọc, đây có lẽ là mộng xuân trong ký ức mùa hè năm 17 tuổi của Giả Bảo Ngọc.
Không có đối tượng cụ thể, không có một người cụ thể, không có một hình dáng cụ thể, hoặc tính nam tính nữ cụ thể, xuân mộng đối với Giả Bảo Ngọc chỉ là một khái niệm hỗn độn.
Giả Bảo Ngọc có lẽ đang nói chính mình, cô là một người tính phái mơ hồ.
Giống như một khối đất sét tốt nhất, nếu như vô tình gặp được người tốt, có thể tạo thành một pho tượng tốt, còn không chỉ là một sự hủy hoại lãng phí.
"Thật muốn nằm xuống luôn." Vương Hi Phượng nghe thấy bụng của mình réo gọi, Giả Bảo Ngọc cũng vậy, chỉ là hai người đều lười đứng lên, cứ như vậy nằm xuống, không ăn cơm cũng được.
"Em đi tìm xem còn có gì ăn không." Giả Bảo Ngọc muốn đứng dậy, Vương Hi Phượng lại áp cô xuống, tự mình đứng lên.
Mảnh trắng bạc trên người nàng chậm rãi chảy xuống, ở dưới chân lay động thành gợn sóng.
Giả Bảo Ngọc vội đem mặt xoay qua chỗ khác, Vương Hi Phượng cười nói: "Em còn ngượng ngùng như vậy."
Vương Hi Phượng cứ xích lõa như vậy trắng trợn đi đến phòng khách, Giả Bảo Ngọc nghe thấy tiếng hát của nàng, là tiếng hát vui vẻ của cô gái nhỏ.
Cô đột nhiên cảm thấy được trong vòng một đêm tất thảy đều biến hóa, giới tính, cuộc sống, giai cấp, tính cách.
Giả Bảo Ngọc đem chăn đắp lên đến ngực, đôi mắt nhìn trần nhà, trận mưa kia vẫn tuôn xối xả, thanh âm vờn quanh người cô, dư âm khoái hoạt vẫn còn trong thân thể, cô có chút luống cuống, đáy lòng giống như có một ngọn lửa nhỏ, diêm lớn như vậy, lại toát ra, cắn nuốt chính mình.
Cô tựa hồ tìm ra lỗ hổng còn thiếu của bản thân, lỗ hổng này rất nhỏ trên thân thể, giống như lỗ kim, sau khi buông ra, thổi hết đám khí tích tụ nhiều năm, cảm giác vô cùng thoải mái.
Vương Hi Phượng đem một tô lớn cơm chiên tiến vào, ngồi dưới đất, cùng Giả Bảo Ngọc chia ra, hai người đều xích lõa, nhưng lại không có chút bận tâm.
"Hiện tại ánh mắt của em để ở đâu?" Vương Hi Phượng hỏi Giả Bảo Ngọc.
Vương Hi Phượng ngồi xếp bằng dưới đất, đối diện với Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc ngồi ngay ngắn, có thể thấy biểu cảm của nàng, tầm mắt dời xuống, chính là địa thế phập phồng đồ sộ, nếu Giả Bảo Ngọc tiếp tục tham lam thêm một chút, còn có thể thấy càng nhiều hơn.
Tầm mắt Giả Bảo Ngọc lại đặt ở bát cơm chiên trước mặt mình, nói: "Cơm chiên."
"Cơm chiên tốt đến vậy à?"
"Tốt."
"Ăn cả đời em có nguyện ý không?" Vương Hi Phượng hỏi.
Giả Bảo Ngọc lắc đầu.
"Chính là chị nguyện ý chiên cơm cho em cả đời."
Giả Bảo Ngọc ngẩng đầu, đối diện gương mặt Vương Hi Phượng, gương mặt hiện tại quả thực rất buồn cười, thổ lộ thâm tình như vậy, cũng ở thời điểm nàng chật vật nhất, trên đầu có vết thương, cái đầu thì bóng lưỡng, bên miệng nàng lại còn có một hột cơm, Giả Bảo Ngọc lại cười không nổi, nói: "Đời người rất dài."
"Có lẽ ngày mai chị sẽ chết, có lẽ là do tai nạn xe cộ, trúng độc, bệnh tim phát tác. . ." Vương Hi Phượng không có cách nào nói tiếp, Giả Bảo Ngọc đã che kín miệng của nàng.
"Em không có cách nào tưởng tượng về cái chết." Giả Bảo Ngọc nói.
"Cứ như vậy đi, ngày mai không cho em đi mất." Ngày mai rồi sẽ trở thành ngày hôm nay, ngày kia rồi sẽ thành ngày mai, ngày mai so với hôm nay vĩnh viễn nhiều hơn một ngày, cả đời này Giả Bảo Ngọc đừng nghĩ sẽ rời đi.
Giả Bảo Ngọc gật đầu, cô là người không thích thay đổi, nếu có thể, cả đời này không cần thay đổi, cũng giống như cây đại thụ sau núi kia, sinh ở nơi này, chết ở nơi này, cũng tan thành tro bụi ở nơi này.
"Ui, đứa nhỏ thật đáng thương, sau này không thể tìm đối tượng, ha ha, có phải tiếc hận rồi không?" Vương Hi Phượng hỏi Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc lại đáp: "Nếu như đối tượng của em thật sự muốn tới, cũng đã sớm tới rồi, nếu như bây giờ còn chưa tới, cũng là bởi vì. . ." Giả Bảo Ngọc dừng câu nói, Vương Hi Phượng hiểu ý cười: "Là bởi vì chị, thực ngoan, đứa nhỏ ngoan, chị yêu em chết mất."
Giả Bảo Ngọc bị Vương Hi Phượng ôm lấy lại lay động, Vương Hi Phượng đem Giả Bảo Ngọc chôn trước ngực mình, diễm phúc như thế, tự động đưa tới trước cửa mà không cần tiền, Giả Bảo Ngọc tiếp thu vô cùng khó khăn, sớm hít thở không thông.
Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua, hoa hồng, ánh nến, còn có ngôn ngữ cử chỉ ngọt ngào ngẫu nhiên xuất hiện, chocolate đắt tiền, ngọt ngào trong lễ tình nhân, những ngày thường nhật, vẫn là cơm nước dưỡng người.
Giả Bảo Ngọc phát hiện cho dù quan hệ của mình và Vương Hi Phượng không còn đơn thuần như trước, hai cô gái trong một căn phòng nhỏ, cũng triền miên cùng cấm kỵ, nhưng một khi đã bước ra cửa, hết thảy đều trở lại bình thường.
Thế giới này cứ thế vận động, mặc xong quần áo bước ra cửa rồi, liền thoải mái đi trên đường.
Sẽ không ai đi tìm tòi nghiên cứu bí mật của ngươi, mà Giả Bảo Ngọc cũng không cảm thấy cuộc sống của mình bị giấu trong một cái hộp nhỏ.
Ra đến bên ngoài cô vẫn là cô.
Ở trong nhà, có một người xưng là tình nhân là vợ là bạn chờ cô trở về, cùng nhau trông coi một gia đình, cảm giác giống như một con chim cánh cụt rốt cuộc cũng tìm được người bạn đồng hành.
Nếu hôm đó có lớp học cô sẽ dậy sớm một chút, trước khi rời giường còn cùng Vương Hi Phượng làm một phen đấu tranh tay chân, Vương Hi Phượng vừa nói làm học trò thật đáng thương vừa sống chết quấn quít lấy Giả Bảo Ngọc không chịu để cho cô đi.
Bên ngoài mặt trời quá chói chang, muốn cô nằm lại thêm một chút, đỡ bị tia tử ngoại chiếu thương, nếu như là trời mưa, ừ thì, nằm chung một chỗ cũng có điểm hữu tình.
Nhưng là Vương Hi Phượng cũng không nháo quá phận, nàng nguyện ý, Giả Bảo Ngọc thì không.
"Đừng đi, hiện tại mới bảy giờ." Vương Hi Phượng diễn lại trò cũ.
"Đã thực muộn rồi." Giả Bảo Ngọc một bên tách tay Vương Hi Phượng, một tay cầm lấy quần áo ở bên cạnh.
"Hôn thêm một cái nữa." Vương Hi Phượng hướng mặt cô thêm nước miếng.
Giả Bảo Ngọc tránh né, Vương Hi Phượng lại hướng xuống cổ cô.
Giả Bảo Ngọc cảm giác được cái mút nhẹ, vội nói: "Chị họ, dừng tay, đừng hôn ở chỗ đó."
"Vì sao chứ?" Vương Hi Phượng bất mãn trước kháng nghị này của Giả Bảo Ngọc.
"Sẽ bị phát hiện mất." Giả Bảo Ngọc có chút bất đắc dĩ giải thích, mấy ngày trước Vương Hi Phượng để lại sau cổ cô một dấu vết nho nhỏ, sau đó đã bị người tinh mắt phát hiện, dứt khoát coi muỗi là kẻ chết thay, nếu không người như Giả Bảo Ngọc, làm sao có thể che giấu được.
"Đây là một trong những thú vui của chị, lại cứ như vậy bị tước đoạt." Vương Hi Phượng khó chịu, ông cụ non cứ tiếp tục cẩn thận như vậy chỉ sợ tốt cho tố chất thần kinh.
"Thực xin lỗi, nhưng em thật sự phải đi, em đi mua bữa sáng, để cho chị dậy rồi ăn, lịch ngày hôm nay của chị dán ở trên cửa tủ lạnh, nhớ xem nhé." Giả Bảo Ngọc mặc quần áo, nói với Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng lật người, đem mặt buồn rầu chôn ở trong gối, nói: "Nha đầu, em không thể hôn chị một cái sao?"
". . ."
"Quên đi, đều là đôi vợ chồng già cả rồi." Vương Hi Phượng thở dài.
Lúc đầu ngẩng lên, liền chứng kiến Giả Bảo Ngọc ngồi xổm trước mặt nàng, nàng nâng nửa người trên của mình, Giả Bảo Ngọc tiến lại gần, đôi môi tiếp xúc chỉ vỏn vẹn ba giây đồng hồ.
"Trời đất, một cái hôn của em cũng có thể khiến chị đạt đến cao triều." Vương Hi Phượng khoa trương nói.
Giả Bảo Ngọc bị nàng dọa cho chạy mất dép, người chạy mất rồi, Vương Hi Phượng vẫn cười to không thôi.
----------------------
*Lý do m thích văn thím Bỉ là đây, cảm giác thím Bỉ miêu tả cuộc sống rất bình yên, lãng mạn vừa đủ, hai người ở bên nhau đơn thuần vì hai người nên ở bên nhau như một lẽ tất nhiên thôi (*•̀ᴗ•́*)
Cảm giác ngôi thứ nhất vẫn dễ edit hơn :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...