[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc







27.

Cũng một ngày tháng 10, Giả Bảo Ngọc phải trở về nhà một chuyến, điện thoại trong nhà gọi đến thúc giục, nói là bọn họ sốt ruột nhớ con, trong nhà Vương Hi Phượng thì lại không có tin tức gì, nàng gọi một cuộc điện thoại báo là mình vẫn bình an, sau khi đơn giản nói vài tiếng thì liền cúp máy, từ khi tách ra khỏi gia đình, Vương Hi Phượng giống như một gốc cây độc lập, hoàn toàn không dựa vào gia đình nữa.

Trong mấy ngày Giả Bảo Ngọc trở về nhà, Vương Hi Phượng cũng không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi để nhớ thương em họ, nhớ thương em họ là hao tốn tinh lực, mà công việc kinh doanh quán bar khiến cho đầu óc của nàng phải hoạt động hiệu suất cao, từ 4 giờ chiều đi ra quán bar đến tận 2 3 giờ rạng sáng xử lý xong công việc mới được trở về nhà, về đến nhà, nàng cũng chỉ có thể gục ngã trên mặt đất.

Cổ nhân có câu no cơm ấm cật, dậm dật mọi nơi, nếu như ngay cả thời gian ăn ngủ nghỉ đều không có, thế thì làm thế nào để phát triển lên tầng văn minh tinh thần cao hơn? Trước cứ phải thỏa mãn vật chất đã, rồi có gì mới nói sau được.

Hiện tại trong quán rượu chỉ còn lại một thân một mình nàng chiến đấu hăng hái, Miêu Tử đi rồi, Hạ Hạ thì đã theo Đinh Thiên Nhất đi Tây Tạng ngắm vườn trời trong truyền thuyết, mà Tử Di thì cũng không biết đã đi tiêu dao ở nơi nào, quán bar không có bọn họ hỗ trợ, một mình Vương Hi Phượng đảm đương tứ phía, không thể không làm một người phụ nữ mạnh mẽ cân team.

Từ ngày đó, Tô Nguyệt cũng bắt đầu xung phong nhận việc đến hỗ trợ, chỉ cần là T, cô đã có tinh lực và khí lực vượt quá một cô gái bình thường, chạy qua chạy lại giúp đỡ Vương Hi Phượng đi nâng cốc góp vui, tất cả đều hoàn thành xuất sắc, trong lúc nhất thời, lòng dân đều đã hướng về cô, thế nên có một tối như thế này, Vương Hi Phượng vô tình đi ngang qua nghe thấy đám tiểu bát quái bàn tán Vương Hi Phượng hai mắt bị mù mới không cần Tô Nguyệt, cho dù là phải trả lương cũng phải đem Tô Nguyệt bắt lại.

Vương Hi Phượng đứng ngoài nghe bọn họ nói xấu nàng cả tiếng đồng hồ, mấy người này bình thường đều là những người thích nhìn người khác náo nhiệt, một bụng tức nghẹn nói không nên lời, mà một khi đã nói ra thì chính là thao thao bất tuyệt.

Một buổi tối ngủ không ngon, Vương Hi Phượng dựa vào bàn ngáp, tiếng ngáp khiến cho đám người dịch chuyển sự chú ý lên nàng, nàng thấy trong đám người còn có Tô Nguyệt đang cười giống như một con hồ ly.

Tô Nguyệt. Vương Hi Phượng nghĩ đến cái tên này, mạch máu trên trán nàng bắt đầu nhảy nhót lên xuống.


Tô Nguyệt đi đến bên cạnh Vương Hi Phượng, cô tránh đi ánh mắt của mọi người, hai người đi qua con hẻm nhỏ đằng sau quán bar, ngõ tắt nhỏ hẹp, hơn nữa còn hôn ám, không khí chứa đầy mùi rượu và mùi khí thải.

"Em đã rất cố gắng làm cho chị vui." Tô Nguyệt tựa vào tường, rút ra một điếu thuốc từ trong túi, khoảnh khắc cô ấy bật lửa, chiếu sáng khuôn mặt mình, Vương Hi Phượng tự hỏi, vì cớ gì nhân vật phụ trong những câu chuyện xưa vẫn luôn tốt đẹp như vậy?

"Chị đã thấy cố gắng của em." Vương Hi Phượng đáp.

"Vậy chị có cảm động một chút nào không?" Tô Nguyệt ngậm thuốc, hỏi Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng gật đầu, nói: "Nói không có là lừa đảo trẻ con."

"Vậy thì tốt rồi." Tô Nguyệt thỏa mãn, ngay cả nụ cười cũng tràn ngập hai chữ thỏa mãn.

Có những người thật dễ dàng tự hài lòng, những người như vậy thì không nhiều lắm. Vương Hi Phượng cảm thấy nếu mất đi một người như vậy thì thật đáng tiếc, nhưng chỉ là hai tay nàng đều đã bận rộn, không còn chỗ trống cho cô ấy nữa.

Rạng sáng rời đi quán bar, mọi người đều là có đôi có cặp, phụ nữ đẹp rời quán bar là một chuyện quá thiếu an toàn, vậy nên tìm mấy người T thoạt nhìn giống đàn ông trấn ở cửa, như vậy mới cho cảm giác an toàn một chút.

Nói về nguy hiểm, chắc chắn là nói về Vương Hi Phượng, nhưng hiện tại nàng có Tô Nguyệt đi theo cùng, bọn họ cũng có hơi chút an tâm.

Trên đường trở về, Tô Nguyệt nắm tay Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng lại đem đẩy ra.

"Em nắm một chút cũng không được à?" Tô Nguyệt một bước nối một bước đuổi theo bước chân nàng.

Vương Hi Phượng cũng không để ý, cô ấy bước từng bước theo kịp, tay động thủ bắt lấy tay nàng, Vương Hi Phượng quăng đi vài lần, sau lại phát hiện ra mình không đủ kiên nhẫn như đối phương, vì thế nàng buông tha, để mặc người ta nắm.


Tô Nguyệt đưa nàng về đến nhà, xoay người vừa định bước đi, Vương Hi Phượng lên tiếng gọi cô ấy lại, ban đêm trở về nhà một mình quá thiếu an toàn, hơn nữa nơi ở của Tô Nguyệt còn cách xa nơi này, Vương Hi Phượng nhất thời mềm lòng, gọi cô ấy ở lại.

Tô Nguyệt lần đầu tiên bước vào nhà của Vương Hi Phượng, cô ngay lập tức cảm giác được đây là căn phòng dành cho hai người ở, bên trong có những thứ phân biệt rõ ràng, những thứ mà chiếu theo tính cách của Vương Hi Phượng sẽ không sở hữu, những thứ đó hẳn là thuộc về Giả Bảo Ngọc, Tô Nguyệt bắt đầu đố kỵ người không ở đây này, cô ta vắng mặt, vậy mà lực ảnh hưởng lại chẳng chịu tiêu tán chút nào.

Ban đêm, Tô Nguyệt an phận, ngoan ngoãn nằm ở trên phần đất dành cho mình, cô không có thói quen dùng thảm lót sàn thay thế cho giường, cho dù phần chăn mền dưới chân thật mềm mại, nhưng cô lại vẫn cảm thấy nó thật cứng rắn, cô nhìn Vương Hi Phượng rúc vào giường ngủ an ổn, thật sự tự hỏi không biết tại sao nàng lại ngủ được như vậy.

"Vương Hi Phượng, chị ngủ chưa?" Tô Nguyệt lên tiếng hỏi Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng đang trong giấc mộng, không hồi âm, cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, cảm giác ở đây nơi nơi đều có bóng dáng của Giả Bảo Ngọc, chỉ cần cô nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được, nói không biết chừng, trong giấc mộng của Vương Hi Phượng cũng đang tồn lại một Giả Bảo Ngọc, không có chỗ cho cô.

Tô Nguyệt đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề, một mạch đi ra cửa, ở bên ngoài, trời đã bắt đầu le lói ánh sáng.

Lúc Vương Hi Phượng ngủ dậy thì đã là giữa trưa, chuyện Tô Nguyệt âm thầm lặng lẽ rời đi nàng không hề biết.

Vương Hi Phượng đứng dậy rót một chén nước, cuốn chăn ngồi trước cửa sổ uống, ánh mặt trời rắc đầy lên thân thể nàng, khiến cho da thịt của thục nữ hai mươi mấy tuổi rực rỡ phát huy dưới ánh mặt trời.

Giả Bảo Ngọc vừa bước vào phòng thì liền đập vào mắt thân hình phụ nữ lõa lồ, hình ảnh kia cũng đủ rung động, một cô gái xinh đẹp khỏa thân đứng dưới ánh mặt trời, giống như nàng Eva chưa từng động tay vào trái táo.

Giả Bảo Ngọc đặt hành lý của mình lên ghế sô pha, cúi đầu không nói gì.

Vương Hi Phượng nhìn Giả Bảo Ngọc trở về, hai mắt nàng tỏa sáng, nhiều ngày không gặp em họ, bận rộn chôn vùi cảm giác, khiến cho nàng không biết nên nói câu nói đầu tiên như thế nào.

"Em đã về." Vương Hi Phượng chỉ có thể nghĩ đến câu này, mà lúc nói ra cũng chỉ có thể thốt ra câu này.


Giả Bảo Ngọc gật đầu, đáp lại: "Em đã về, trong nhà không có chuyện gì, vậy nên em về sớm."

"Ừ." Vương Hi Phượng ước gì ngay cả nhà em họ cũng không muốn trở về.

"Trong nhà không có việc gì làm nên em thường nghĩ về cuộc sống ở nơi đây, quả nhiên là đã quá bị chiều chuộng rồi, em muốn đi rửa bát nhưng lúc nào mẹ em cũng không cho đi." Giả Bảo Ngọc không biết đã nói đến mức hứng trí từ bao giờ, cô thấy Vương Hi Phượng thật sự lắng nghe mình nói, vậy là cô liền nói một mạch không ngừng.

"Trong nhà có sửa sang lại một chút, lúc trở về còn có một cổ hương vị."

"Cô cô hỏi em, chị ở đây có tốt không, em nói rằng chị họ ở Hàng Châu tốt lắm, đã có thể tự chủ gây dựng sự nghiệp, hơn nữa còn vượt qua cuộc sống tiểu tư sản."

Vương Hi Phượng điểm chóp mũi của em họ: "Cám ơn em đã thay chị nói tốt nha."

Giả Bảo Ngọc cười khẽ, khóe mắt ủ rũ, nhưng nụ cười vẫn nở rộ không chút keo kiệt.

"Em mệt à?" Tay Vương Hi Phượng đụng đến bả vai của em họ, xoa bóp vài cái, phát hiện cơ bắp căng cứng. Giả Bảo Ngọc đáp: "Em có chút buồn ngủ."

"Vậy đi ngủ đi, tỉnh ngủ rồi thì ăn cơm chị nấu." Vương Hi Phượng đẩy em họ ra, bảo cô đi vào trong phòng ngủ.

Sau khi Giả Bảo Ngọc nằm xuống, cô cảm thấy có một thứ gì đó cứng rắn giống như cục đá ở phía sau lưng mình khiến cho cô không được tự nhiên, cô ngồi dậy, phát hiện ra đó là một chuỗi vòng cổ bằng kim loại đen, thoạt nhìn nặng trịch, cực kỳ trung tính.

Vương Hi Phượng đi vào trong bắt gặp em họ đang cầm vật gì đó trong tay, nàng lập tức nhớ ra thứ kia đeo ở trên cổ của Tô Nguyệt, chỉ là không biết sao cô ấy để lại thứ đó ở nơi này.

Giả Bảo Ngọc vừa muốn mở miệng hỏi Vương Hi Phượng, cô đã bị nàng túm lấy chiếc vòng cổ, Vương Hi Phượng nhét vật kia vào trong túi tiền của mình, không để cho Giả Bảo Ngọc có cơ hội đưa ra nghi hoặc: "Hiện tại em chỉ cần nghỉ ngơi là đủ rồi."

Giả Bảo Ngọc không thể không nằm xuống, đáy lòng cô vẫn còn khúc mắc về lai lịch của chuỗi vòng kia, và Vương Hi Phượng là đang lo lắng về cái gì. Cô mơ hồ cảm thấy nơi này có hương vị của một người thứ 3, cảm giác trong lòng sáng tỏ, chỉ là nếu để tìm ra được một bằng chứng chính xác, có lẽ chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi.


Cho dù, cho dù có là sự thật, cũng không phải là chuyện của cô.

...

Vương Hi Phượng trả chuỗi vòng cổ lại cho Tô Nguyệt, Tô Nguyệt nói: "Em còn tưởng không tìm thấy nó nữa."

"Hừ!" Vương Hi Phượng hừ lạnh.

"Chị là có ý gì?" Thái độ của Vương Hi Phượng còn đó, rõ ràng nói cử động lần này của Tô Nguyệt có vấn đề. Tô Nguyệt cất cao giọng, hỏi Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng nói: "Em đừng làm những chuyện ngây thơ như vậy có được không?"

"Chị nói là em cố ý?" Tô Nguyệt hỏi lại: "Em nói không phải chị có tin em không?"

Vương Hi Phượng trầm mặc, Tô Nguyệt cười nói: "Vương Hi Phượng, một khi đã là chuyện liên quan đến em họ chị thì chị chẳng thể suy xét được gì có phải không?"

Nhìn biểu tình của Tô Nguyệt, Vương Hi Phượng tin không phải cô ấy cố ý làm vậy: "Chị xin lỗi."

Tô Nguyệt cầm lấy chuỗi vòng bằng đồng kia: "Em nhận, chỉ là em không có ý định tha thứ cho chị, nếu như dễ dàng tha thứ cho một lời giải thích như vậy, vậy thì em thật là rẻ mạt."

Tô Nguyệt xoay người muốn bỏ đi, Vương Hi Phượng nghĩ sao đối phương lại keo kiệt như vậy, tính toán cả những chuyện nhỏ nhặt này.

Chỉ là đứng ở trên lập trường của Tô Nguyệt, đây chính là vũ nhục cô, dù sao, cô cũng chẳng là gì trong mắt của Vương Hi Phượng, có cố gắng nữa thì cũng chẳng thể chen chúc nổi một vị trí cho bản thân.

Tô Nguyệt dựa vào tường châm một điếu thuốc, có mấy cô gái xinh đẹp cười cười nói nói đi ngang qua trước mặt cô, tiếng cười phiêu lãng, rõ ràng phong cảnh trước mắt đẹp như thế, vậy mà người lại không có chút quyến luyến nào. 

Cô hỏi Vương Hi Phượng vì cái gì chỉ cần một mình Giả Bảo Ngọc? nhưng nếu như có ai đó tới hỏi cô, vì cái gì chỉ cần một mình Vương Hi Phượng? Có lẽ đáp án của cả hai sẽ là giống như nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận