[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

18.

Lúc sau ăn cơm, Vương Hi Phượng vừa gắp rau cho Giả Bảo Ngọc, vừa tùy miệng hỏi cô chuyện ở trong trường, Giả Bảo Ngọc thành thật trả lời nàng.

Điều Vương Hi Phượng quan tâm chính là trong khoa kia rốt cuộc có mấy sinh vật mang giới tính sinh học là nam.

Ở trong mắt Vương Hi Phượng, mọi người bên ngoài đều rình rập cướp đi Giả Bảo Ngọc nhà nàng, chỉ có Giả Bảo Ngọc cái gì cũng không biết, có lẽ vì trong đầu em họ vẫn còn giữ khư khư lời gia huấn [Không thể yêu sớm].

Yêu sớm thì sớm này nọ chuyện gái gái, đáng tiếc Giả Bảo Ngọc là thân thể hai mươi bốn, đầu óc vững bền ở tuổi mười bốn, thuần khiết cả đời, cứ như vậy cũng tốt, trong lòng Vương Hi Phượng âm thầm mừng rỡ.

Giả như Giả Bảo Ngọc muốn tìm một người đàn ông để làm tình yêu tuổi xế chiều, Vương Hi Phượng sẽ căm hận chính mình tại sao không ở một khắc này ăn luôn em họ đi, nàng đã dùng chính sách mưa dầm thấm lâu được gần một tháng, chỉ là không biết mảnh đất Giả Bảo Ngọc này hạt giống có đâm chồi nảy lộc được hay không, cho dù chỉ là cỏ dại cũng có vài ý tứ giá trị.

Theo đuổi một con mọt sách cũng có điểm không hay, đó chính là Vương Hi Phượng thấy Giả Bảo Ngọc thật là ngây thơ, cứ tiếp tục đi nghiên cứu về mấy người đã chết đến tẩu hỏa nhập ma, hai người ở dưới ổ chăn quay cuồng, mà trong đầu người kia vẫn còn nhớ đến sự tích về Tần Thủy Hoàng mới đọc được.

Vương Hi Phượng lắc lắc đầu, đem ý nghĩ kia lắc đi.

Giả Bảo Ngọc khó hiểu, mu bàn tay đặt lên trán nàng, ân cần hỏi han: "Chị họ, chị làm sao vậy?"

Vương Hi Phượng đón nhận một đôi mắt trong suốt, tạp niệm gì đó đều bị rửa sạch: "Không có việc gì, đơ thôi."

"Ừm." Giả Bảo Ngọc nhẹ giọng đáp lại.

"Trong số những người đó, em có để ý ai không?" Vương Hi Phượng hỏi thẳng Giả Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc chợt cảm thấy quen thuộc, gương mặt chị họ lúc này thật giống gương mặt của vị giáo sư họ Trương kia.

Để ý, cái từ này ngang với từ thích, thời xưa, phụ nữ sẽ e ấp xấu hổ khi bắt gặp câu hỏi này, nhưng phụ nữ ngày nay thì đã tập mãi thành thói quen, Giả Bảo Ngọc suy nghĩ một chút, trả lời: "Không có cảm giác gì lạ."

"Không có ai có ý gì khác thường với em sao? Thí dụ như một người đặc biệt tốt với em, giúp đỡ em rất nhiều."

"Bọn họ đều rất tốt với em." Giả Bảo Ngọc nói.


Vương Hi Phượng cắn đũa, nghĩ đến cái trình độ tốt này.

Giả Bảo Ngọc tốt đến mức độ khó có người tốt hơn, không biết trên quả địa cầu này cất giấu bao nhiêu người, nàng đối với em họ chưa chắc là tốt nhất, nàng cũng không biết em họ suy nghĩ thế nào về những người đối tốt với em ấy đây.

Ai là thật tâm ai là lấy lòng, và ai mang theo những toan tính nho nhỏ. Vương Hi Phượng nhìn thấu, nhưng chỉ là nàng không biết Giả Bảo Ngọc có nhìn thấu được hay không.

Giả Bảo Ngọc yên lặng ăn cơm, cô không có thói quen lúc ăn cơm nói chuyện, dạ dày cần mức vận động vừa đủ, mà đầu óc thì cũng cần nghỉ ngơi cho thật tốt.

Vương Hi Phượng làm đồ ăn so với mấy ngày trước đã khá hơn rất nhiều. Cô cũng không hi vọng nhìn ngón tay Vương Hi Phượng có thêm mấy vết thương, vết sẹo màu trắng thật nhỏ, khó có thể phân biệt, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra, chằng chịt rậm rạp.

Vương Hi Phượng đối với cô rất tốt, nghĩ đến đoạn đường ở lại đây, đều là chị họ chăm sóc cho cô, Lưu Dương cũng nói cô là người có cuộc sống thiếu đi sự thú vị, ngoại trừ việc đọc sách ra thì không có niềm vui gì khác, cô học xong nghiên cứu sinh, thi ra thạc sĩ, lại đi học lên tiến sĩ, học xong tiến sĩ thì ở lại trong trường làm giáo viên, cả đời chỉ lạc trôi từ giường ra đến bục giảng.

Không có điều gì để chờ mong, dù là quá khứ hay hiện tại.

...

Tối đến, Vương Hi Phượng qua quán bar để xem xét một lần, nàng hỏi quản lý, cô ấy nói mấy vị tiểu thư 3 người 3 cặp vẫn luôn lại đây, có vẻ đã dồn tất cả tinh hoa cho tình yêu.

Thời gian vốn là hữu hạn, cho tình yêu, còn những thứ còn lại có thể được để qua một bên. Vốn mở quán bar là các chị em chung vốn, nhưng họ cũng không tính toán sủng ái nó giống như tính mạng của mình. Còn về phần Vương Hi Phượng thì nàng vẫn phải dựa vào nó để kiếm cơm, so với bọn họ phải chú ý hơn rất nhiều.

Sau khi khai giảng, người đến quán bar đông lên, loại người nào cũng có. Vương Hi Phượng thấy mấy người trẻ tuổi cùng mấy gương mặt mới, nàng tiến vào trong đám người giống như tản ra mùi hương hoa hồng, hận không thể trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đó chính là thú vui của Vương Hi Phượng lúc trước.

"Kính chị một chén." Có người đứng ở bên cạnh Vương Hi Phượng tròn ba phút mới đem chén rượu trong tay dâng lên trước mặt Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng nghe thấy có tiếng người thì nhìn sang, tiểu soái T tóc cắt ngắn, mấy năm này, nam ngày càng ái mà nữ ngày càng giai, hận không thể hé ra gương mặt nam nhi, ở trong đống nam sinh không phân biệt rõ.

Gương mặt này trăm phần trăm quen thuộc, nhưng Vương Hi Phượng khẳng định chính mình chưa từng thấy qua khuôn mặt này, mà xem ánh mắt của cô gái kia chỉ dám dừng ở trên mặt mình ba giây, nàng chắc chắn đây là người mới.

Vương Hi Phượng chỉ chỉ vào vị trí bên người, ý nói cô gái kia ngồi xuống.


Cô gái tiến lại ngồi xuống vị trí được chỉ định, hai tay giao trước gối, Vương Hi Phượng không uống rượu của cô ấy, nhưng tặng cô ấy một ly Kê Vĩ Tửu.

"Em là người mới à?" Vương Hi Phượng tán gẫu giống như đang nói về việc nhà.

Người nọ ngồi trên ghế dựa bồn chồn hai bên, đối với ánh mắt của Vương Hi Phượng cảm thấy vài phần ngượng ngùng không được tự nhiên, nàng đưa tay khuấy động tóc, rồi nói: "Vâng, đây là lần đầu tiên em tới nơi này."

"Khó trách." Vương Hi Phượng nói.

"Dạ?"

Miêu Tử úp sấp trên vai Vương Hi Phượng, cằm để ở trên bả vai của nàng, phe phẩy ngón tay: "Khó trách cô lại không nhận ra người đẹp diễm lệ vô song nghiêng nước nghiêng thành Vương Hi Phượng Vương Đại lão bản của chúng ta."

Cô bé tiểu soái T kia tìm cái cớ rồi lủi dần đi, Miêu Tử đoạt lấy vị trí của cô ta, chiếm núi làm vua.

"Người bị em dọa chạy rồi."

Miêu Tử lơ đễnh, cầm kẹo que lên, đút vào trong miệng: "Phượng tỷ mà cũng tự mình xuống biển đón khách."

"Ai bảo mấy đứa không tới. Mãi mới có người tìm đến nói chuyện phiếm, bị em dọa bay đi mất rồi." Vương Hi Phượng châm chọc.

"Để em hầu chị nói chuyện phiếm là được." Miêu Tử quyết định tự mình hy sinh, bảo tồn quần thể các loài sinh vật T chưa lập gia thất.

Âm nhạc bắt đầu ầm ĩ, tiết tấu dồn dập làm cho lỗ tai người chịu đủ va đập, hai người đi đến một góc sáng sủa tìm một vị trí yên tĩnh để nói chuyện.

Miêu Tử quay quay kẹo lollipop, tò mò hỏi: "Bọn em đánh đố nhau là chị có thể cưa được em họ chị hay không đấy."

"Biết ngay mà." Vương Hi Phượng nói, ánh mắt quét qua sàn nhảy một lượt, biết rõ các chị em đang hướng nàng kêu gọi gia nhập cùng bọn họ, Vương Hi Phượng quăng một cái nháy mắt qua, cơ thể không hề động đậy.

"Phượng tỷ đúng là vạn sự thông."


"Phía dưới các em có mấy cái lông tỷ đây biết hết đấy." Vương Hi Phượng bóp bóp khuôn mặt hoạt nộn của Miêu Tử, cười trêu.

"Phượng tỷ thật là hạ lưu." Cái tay háo sắc của Vương Hi Phượng bị một cái tát đẩy ra, Miêu Tử trợn đôi mắt mèo căng tròn: "Em đã đặt cược em họ chị đổ đến mấy ngàn đấy, chị mà không bẻ được thì chị xin lỗi em điiii."

Vương Hi Phượng lấy ví, lôi ra một nghìn đồng: "Cược thêm vào cho tỷ. Cửa tỷ có thể ăn."

"Chị như vậy là đen lắm đó."

Vương Hi Phượng nghe được câu này, cười lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười: "Mấy đứa mở sòng, không phải là thiếu đạo đức lắm à?"

"Bọn em chỉ hi vọng là chị được hạnh phúc."

"Buồn nôn." Vương Hi Phượng sao lại không biết ý tưởng của bọn họ, không có việc gì thì tìm nàng hít hà drama, đúng là ăn no rửng mỡ mà.

"Phượng tỷ. . ." Miêu Tử đột nhiên tiến đến, ôm lấy Vương Hi Phượng, ôm chặt lại không nói lời nào, trong cái ôm này, Vương Hi Phượng dường như cảm thấy nỗi buồn thoang thoảng.

Làm sao vậy? Vương Hi Phượng vừa định hỏi thì Miêu Tử đã nói: "Tháng 10 có lẽ em sẽ phải đi Thượng Hải."

"Vậy thì cứ đi đi." Đi chơi Thượng Hải mà cũng phải buồn đến vậy sao, giống như là sinh li tử biệt vậy.

Miêu Tử lại càng ôm chặt nàng hơn: "Có lẽ em sẽ ở lại đó. Vương An Sinh muốn tới Thượng Hải, em cũng muốn đi theo cùng, em không muốn để cậu ấy ở nơi đất khách quê người một mình, nhưng mà em luyến tiếc mọi người ở đây. Có lẽ lần đi Thượng Hải này, chính là cả đời sẽ sống ở đó."

Vương Hi Phượng không nghĩ sẽ có người trong hội rời đi, bốn chị em từ khi mới bắt đầu gặp nhau cho đến ngày hôm nay, cho dù đã có đối tượng hẹn hò thì cũng sẽ đúng giờ xuất hiện tại quán bar, giống như không gì có thể tách rời bọn họ, Vương Hi Phượng chưa bao giờ nghĩ có người muốn thoát ly đội ngũ, như thể bọn họ bên nhau mới là lẽ đương nhiên.

Lúc này Vương Hi Phượng không có chủ ý gì, nhẹ nhàng vỗ lưng của Miêu Tử, chậm rãi, như là đang an ủi một đứa nhỏ bất lực.

"Đi thì đi thôi." Vương Hi Phượng nói.

"Nhưng em luyến tiếc mọi người." Miêu Tử nghẹn ngào, khóc giống như một đứa bé.

"Thượng Hải cách nơi này không xa, khi rảnh tỷ sẽ tới thăm mấy đứa, bạn gái của em là người sẽ ở cùng em cả đời, còn mọi người sớm hay muộn rồi thì cũng sẽ phải rời đi." Vương Hi Phượng cố gắng trấn an cô.

"Ừm. Lái xe cũng chỉ mất hai tiếng, giống như đi thăm thú Tây Hồ thôi." Miêu Tử buông tay ra, nụ cười trở lại trên gương mặt cô, khóe mắt của cô ấy vẫn còn rưng rưng nước mắt, may mắn lông mi giả không rụng, vẫn là gương mặt xinh đẹp như thường.

"Đồ ngốc." Vương Hi Phượng bưng mặt của Miêu Tử, sau đó dùng lực đè ép, khiến cho ngũ quan của cô chen chúc vặn vẹo thành một cục. Miêu Tử liều mạng giãy dụa, hai người rất mau chóng lại tách ra.


Đến lúc rời đi, Vương Hi Phượng vừa đi ra cửa quán bar, cô gái vừa mới gặp mặt kia mới vội vàng chạy đến, gọi lại Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng nghe thấy có tiếng người, quay đầu lại, người nọ cách nàng ba bước chân, đang thở phì phò, vẻ mặt như thể hối hận vì đã gọi nàng lại vậy.

"Có chuyện gì sao?" Vương Hi Phượng tươi cười, tựa hồ dự liệu được đây là một diễm ngộ tốt. Tuy rằng nàng không định biến diễm ngộ hóa thành duyên nợ, nhưng chuyện này cũng thỏa mãn được một chút kiêu ngạo dưới đáy lòng nàng. Sau khi trường kỳ kháng chiến với tên đầu gỗ nào đó, nàng đột nhiên phát hiện ra khai quang đá tảng so với thông suốt ngọc thạch còn tốt hơn, chí ít thì có thể sử dụng một từ - biết thời biết thế.

Người nọ mặc áo T-shirt viết chữ FUCK, Vương Hi Phượng không hiểu biết tiếng Anh nhiều lắm, trừ bỏ những từ trong phim ấy ấy ra, đa phần nàng nghe như tiếng chim hót. Còn cái từ kia thì Vương Hi Phượng tuyệt đối không xa lạ gì.

Đêm dài người tĩnh, bốn phía vắng bóng người, cái từ này mang theo thật nhiều ý tứ đen tối trong đầu Vương Hi Phượng.

"Em thích chị. Chị rất hợp khẩu vị của em, không, phải nói, chị thực sự là mẫu người của em." Người nọ hành văn gãy gọn.

"Cám ơn." Vương Hi Phượng miệng cười thành một đóa hoa, thưởng thức lời tỏ tình là vị thuốc mười phần đại bổ, két âm mỹ dung, kéo dài tuổi thọ.

Trong khi Vương Hi Phượng vẫn còn bận đắc ý, cánh tay đã bị lôi kéo đính lên tường.

Trước mắt Vương Hi Phượng chợt lóe sáng, phục hồi tinh thần lại, chính mình đã ly khai phạm vi ánh đèn đường quang minh.

Dựa vào vách tường không có đèn đường soi sáng, chỉ có thứ ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường xa xa chiếu xuyên qua rừng cây trùng điệp, nàng có thể ngờ ngợ cảm nhận được.

"Đây là ý gì?" Vương Hi Phượng bị hành vi đột ngột của cô gái nọ làm cho nổi giận, đây đúng là không tôn trọng người, lúc này muốn bắt thì bắt, lúc sau muốn thôi thì thôi, cái giá của Vương Hi Phượng từ khi nào đã nhẹ như vậy, ngang với một tờ giấy đầu, khẽ thổi thì nhẹ nhàng bay đi.

"Em chỉ muốn nói chuyện, thực xin lỗi." Người nọ giờ mới ý thức được là mình đã làm sai, vội vàng buông tay Vương Hi Phượng, cúi đầu, hành động giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

"Vậy thì em nói đi." Vương Hi Phượng cho cô ấy cơ hội mở lời.

"Em biết em không biết gì hết. Tiểu z nói chị rất nhiệt tình. . ."

"Cô ta nói tôi dâm đãng, làm với ai cũng được à?" Vương Hi Phượng không phải kẻ ngu, nếu còn nghe không hiểu hàm ý trong lời nói vừa rồi thì thật uổng phí đã tu luyện nhân gian lâu như vậy.

Người nọ bị nàng nói như vậy, cúi đầu, tư thế đứng yên tại chỗ, xấu hổ vạn phần: "Cô ấy nói là chị sống chết bám lấy một cô gái thẳng, cô ta thấy chị rất chướng mắt, em cảm thấy chị thật là đáng thương."

"Cô ta nói gì thì em nghe đó sao?" Vương Hi Phượng cười nhạt. Người bên ngoài đã hít hà drama đến mức độ nào rồi. Cái gì gọi là chướng mắt cái gì gọi là sống chết bám lấy.

"Em không biết." Cô bạn nhỏ ngoan ngoãn nhận giáo huấn, là một người mới, mọi chuyện đều được nghe từ miệng người khác. Mới đầu, cô ấy ngây ngây ngốc ngốc bị người bạn mới quen đưa vào trong quán bar, ở đó lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái gợi cảm ngồi ở trước quán bar, đến đây vài lần, ánh mắt đã bất giác chạy theo đối phương, tiểu tâm can run rẩy từng cái, người bạn kia lại nói cô gái đó đáng thương biết bao nhiêu, trả giá thật nhiều nhưng lại không được hồi báo, cô không rõ xung động đến từ nơi nào, ngay trong đêm kéo người đi, kết quả phát hiện ra hóa ra chỉ có một mình mình nóng đầu, người kia không phải như mình đã nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui