[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

14.

Vương Hi Phượng đi tới cửa hàng điện máy của bố Miêu Tử, nhận lấy đãi ngộ dành cho thượng khách, giống như chuyện tốt được viết trong tiểu thuyết, ít nhất là được một vị quản lý nào đó đưa vào văn phòng, rất nhanh còn có một chồng bản kê khai đặt ở trước mặt nàng, trong tay có một ly Hồng Trà đá, bên người còn có thêm Miêu Tử hầu hạ.

Chọn xong điều hòa, Vương Hi Phượng lập tức được đưa đến kho để chọn lựa, nhìn ưng ý thì liền chọn lấy, Vương Hi Phượng một tay trả tiền, người của cửa hàng đã lái xe chở điều hòa xuất phát, hướng về phía nhà của nàng.

Phía sau lưng có người làm việc đúng là thích. Vương Hi Phượng một lần nữa nhận thức được đặc quyền là một thứ thật là tốt.

Miêu Tử cùng Vương Hi Phượng đi dạo trong trung tâm thương mại, buổi chiều lại dẫn Vương Hi Phượng đi shopping, Vương Hi Phượng cũng việc nhân đức không nhường ai, đây là một trong những niềm vui của nàng, nữ nhân trên thế giới nếu thiếu đi chuyện shopping này, vậy thì khác gì nấu ăn mà không bỏ muối, hương vị nhạt nhẽo.

Miêu Tử đi shopping như quỷ Nhật vào thôn, giống một kẻ nghèo rớt mồng tơi hận không thể đem toàn bộ những món đồ vừa ý dọn sạch về nhà, dựa vào kinh nghiệm của Vương Hi Phượng, mỗi lần Miêu Tử đi shopping xong, Miêu Tử liền giống như nổi điên, hối hận đã mua những món đồ vô ích, thật không biết khi đó vì sao lại mua những thứ này nữa.

Để phòng ngừa tín đồ mua sắm sẽ đem tiền bạc tiêu sài sạch sẽ, Vương Hi Phượng liền đảm đương nhiệm vụ hộ tống, đi vào trong trung tâm mua sắm, trước tiên là thu lại tiền và chi phiếu của Miêu Tử. Chờ Miêu Tử trúng ý đồ vật này nọ, đang bừng bừng khí thế mua hàng, Vương Hi Phượng sẽ ở đó câu giờ cho đến khi cô nàng này hết đi hứng thú.

Vương Hi Phượng đi shopping thích thử đồ, nhưng sẽ không mua, hoặc là sẽ không tùy tiện mua, không phải món đồ thích nhất, tuyệt đối sẽ không tiếp tục, còn nếu như là món đồ nàng thích, nàng sẽ trực tiếp mua không hề nương tay.

Bởi vì nàng không phải là người dễ dàng yêu thích, cho nên mỗi một lần trúng ý thứ gì đó, đối với nàng mà nói đều xem như là một lần yêu đương.

Vào trong một cửa hàng bán sườn xám, hai mắt Miêu Tử tỏa sáng khi thấy một bộ sườn xám đen hoa văn hồng, nhìn lướt qua, giống như phát ra ánh sáng u lam, từa tựa mắt con mèo vào ban đêm, Vương Hi Phượng biết sự kích động của Miêu Tử lại tái phát, dù sao tiền của em ấy cũng đang ở trong tay mình, trông coi mạch máu kinh tế của em ấy, cũng không sợ em ấy quấy phá.

Miêu Tử đem bộ sườn xám tinh xảo kia đi vào trong gian thử đồ mặc thử một chút, Vương Hi Phượng đánh giá tứ phía.

Cửa hàng ở trong Lão Nhai vọng lâu, bố trí cực kỳ nhã nhặn, bàn trang điểm sơn hồng một nửa cùng ghế dựa ở một bên, trâm cài để hỗn độn ở trước mặt, giống như thư phòng của một tiểu thư khuê các, ngược về quá khứ, có người tựa cửa ngóng trông.

Ở bên cạnh bày biện một loạt sườn xám, mặc ở trên người người mẫu lại càng thêm phong tư yểu điệu, chính là Vương Hi Phượng không hợp với dáng điệu con gái rượu này, sườn xám phải mặc ra hương vị, chiếu trên thân mình nữ nhân, không chỉ xem dáng người, chính yếu chính là xem khí chất, Vương Hi Phượng nghĩ chính mình mặc lên không chừng sẽ ra hương vị lưu lạc phong trần, nếu mặc lên người Giả Bảo Ngọc, không chừng sẽ cảm thấy hòa hợp nhịp nhàng.

Vương Hi Phượng đưa tay sờ lên vải dệt, ở bên cạnh có người nói: "Bộ sườn xám này không hợp với cô đâu."


Vương Hi Phượng quay đầu lại, là một thiếu phụ mặc sườn xám dáng vẻ thướt tha mềm mại, nguyên lai nàng vẫn luôn đứng ở tại nơi đó, không nói cũng không động, Vương Hi Phượng ban đầu còn nghĩ nàng chỉ là một con manơcanh.

"Tôi mặc không hợp? Cô nói như vậy, ai sẽ tới mua trang phục của cô?" Vương Hi Phượng chỉ chỉ chính mình, có dân kinh doanh nào mà không muốn đẩy mạnh tiêu thụ, vậy mà cô ấy lại nói với mình như vậy, tức là lúc khác cũng sẽ nói với người khác như thế, ai lại đi đem khách hàng đẩy ra ngoài.

Bà chủ mỉm cười lắc đầu, ngay cả cười mỉm cũng đều ý nhị mười phần.

Vương Hi Phượng còn đang tự hỏi khi mình già đi rồi thì sẽ như thế nào, hiện tại, nàng ngoài ý muốn mà lại tìm được một hình tượng cụ thể, không biết chừng sẽ là như thế này.

Vương Hi Phượng cảm thấy thích bà chủ này.

Miêu Tử từ bên trong đi ra, lôi lôi kéo kéo bộ sườn xám trên người, thân hình của cô nhỏ nhỏ xinh xinh, thuộc loại hình nhỏ nhắn mà tinh xảo, bộ ngực đầy đặn, người tuy rằng không được cao cho lắm, nhưng tỉ lệ thoạt nhìn cực kỳ hoàn mỹ, bộ sườn xám màu đen mặc trên người cô có chút rộng, trông lại giống như một tiểu cô nương đang mặc đồ của người lớn.

Miêu Tử nhìn mình ở trong gương, đầu vểnh mông nâng ngực ưỡn, soi gương nửa ngày, cô mới quay đầu lại hỏi Vương Hi Phượng: "Phượng tỷ, nhìn xinh hơm?"

Vương Hi Phượng ngồi ở trên ghế, đáp: "Tỷ tỷ sao biết xấu hay đẹp, hợp người hay không hợp người, hay là cứ để cho bà chủ đây nhận xét đi."

Bà chủ cười nói: "Thân hình của cô bé nhỏ xinh, có khí chất hoạt bát, nên mặc loại trang phục màu sắc tươi tắn, bộ trang phục này phối hợp hồng đen đại tục phong nhã, không cẩn thận sẽ không ra hương vị. Bất quá, tôi xem, bộ trang phục này lại hợp với vị cô nương này kìa." Phương hướng ngón tay điểm đúng vào Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng ngồi ở đối diện chiếc gương đồng chải đầu, đem tóc tán lạc trên vai cuộn hướng lên trên, ngón tay vụng về, mất nửa ngày cũng chỉ bới ra được búi tóc rời rạc, nàng nhớ tới bàn tay linh hoạt của Giả Bảo Ngọc, nhưng thật ra là hoài niệm cảm giác ấm áp khi ngón tay của em ấy vuốt ve qua da đầu nàng.

"Phượng tỷ, bà chủ nói chị mặc hợp đấy." Miêu Tử gỡ ra nút thắt, nói.

Vương Hi Phượng buông tay, mái tóc đẹp trong nháy mắt lại tán lạc trên vai: "Còn phải nói, tỷ đây mặc gì cũng có hương vị."

"Thật không biết xấu hổ." Miêu Tử cười mắng.


"Không tin để tỷ tỷ mặc vào cho em xem." Vương Hi Phượng đợi Miêu Tử cởi ra bộ sườn xám kia, tiếp tục mặc vào, sau khi đi ra ở trước gương xoay đi xoay lại vài vòng, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.

"Như thế nào?" Hai tay Vương Hi Phượng đan chéo ở trước ngực, hỏi Miêu Tử.

"Như bình thường."

"Em đố kỵ thì nói thẳng ra đi." Vương Hi Phượng bỏ tiền mua bộ sườn xám kia, Miêu Tử cũng lựa chọn một bộ đồ xinh đẹp, sau đó nàng lại gọi điện thoại hỏi thăm số đo 3 vòng của các chị em, muốn lựa cho bọn họ mỗi người một bộ đồ.

Đợi đến lúc chị em mình gặp mặt thì cùng nhau khoe sắc.

"Hoạt động tiếp theo của chúng ta là cổ phục sao?" Miêu Tử hỏi Vương Hi Phượng. Vương Hi Phượng đến đây thì có linh cảm, lần sau chị em tụ họp ở trong quán bar, nàng nhất định phải khiến cho bọn họ ăn mặc phong vị cổ điển một chút, một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp hội tụ một đường.

...

Buổi sáng, lúc Vương Hi Phượng ra khỏi cửa có nói là sẽ trở về ngay, cô đợi tới chiều cũng chưa thấy nàng trở về.

Giả Bảo Ngọc có tiếp mấy cuộc điện thoại, đều là tìm Vương Hi Phượng, đối phương vừa nghe đến giọng nói không phải là của Phượng tỷ, thì lập tức truy vấn xem mối quan hệ của cô cùng với Phượng tỷ là như thế nào, Giả Bảo Ngọc chỉ đơn giản trả lời là quan hệ chị em họ, những người đó liền ồ lên một tiếng, loại ý tứ hàm súc khiến cho Giả Bảo Ngọc cảm thấy khó hiểu.

"Phượng tỷ nuôi em họ ở nhà." Có người buồn cười nói.

Giả Bảo Ngọc hỏi: "Chị tìm chị họ có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy chị ấy lâu rồi không tìm chúng tôi chơi, mà lúc chị ấy trở về thì cô đừng nói là chúng tôi gọi điện thoại tới nhé, giữ bí mật tuyệt đối được không? Cô em họ." Nói xong cái từ cô em họ kia, tiếng cười khanh khách của người nọ xuyên thấu qua microphone, Giả Bảo Ngọc không hiểu ra sao, điện thoại tới đột ngột, dập máy cũng đột ngột, bùm một cái không còn một tin tức.

Có tiếng người gõ cửa, là mấy người đàn ông, trên lưng vác theo rất nhiều thùng giấy tiến vào, một người mặc đồ xanh lam đưa cho cô một tờ giấy, mặt trên là hóa đơn cùng bản ghi chép mua hàng, danh mục là điều hòa, họ nói là phải lắp đặt ở trong phòng ngủ. Người trả tiền đề tên Vương Hi Phượng.


Giả Bảo Ngọc đưa người vào trong phòng ngủ, nhân viên lắp đặt nhìn bao quát bốn phía, quyết định sẽ đóng nó trên bức tường phía Nam.

Âm thanh những người nhân viên đục tường ồn ã, Giả Bảo Ngọc ở trong phòng khách ngay cả sách cũng không đọc được, cô liền ra ban công hít thở không khí mới mẻ, thuận tiện gọi một cú điện thoại cho Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng và Miêu Tử đang ở trong cửa hàng nội y chọn lựa, Miêu Tử cầm lên một cái áo lót siêu cấp tiết kiệm vải dệt ướm ở trước ngực Vương Hi Phượng hoa chân múa tay.

Vương Hi Phượng dựa vào ngăn tủ, để mặc nàng tùy ý làm gì thì làm.

Thần thánh có ghé mắt lại đây, cũng chỉ có thể cảm thấy đố kỵ, vóc dáng Vương Hi Phượng đẹp, đó là sự thật.

Nàng không nghĩ tới có thể nhận được cuộc điện thoại đến từ Giả Bảo Ngọc, bởi vì Giả Bảo Ngọc chưa bao giờ gọi điện thoại cho nàng, nàng nhìn một dãy số xa lạ, không cần nghĩ liền nhấc máy, đến khi nghe được giọng của Giả Bảo Ngọc rồi, nàng vẫn còn hoài nghi.

"Chị họ?" Giả Bảo Ngọc nghĩ sóng đi động của Vương Hi Phượng không tốt, cô hỏi lại một lần nữa.

"Có chị đây." Nhân cơ hội Vương Hi Phượng đang nói, Miêu Tử thừa cơ tròng cái áo ngực lên người nàng, Vương Hi Phượng liếc cô một cái, tiếp tục nói chuyện cùng Giả Bảo Ngọc.

". . . Điều hòa. . . Chị họ. . ." Bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh uỳnh uỳnh, khiến cho phần giọng nói của Giả Bảo Ngọc bay toán loạn trong không trung, Vương Hi Phượng chỉ có thể bắt được từng đoạn ngắn. Có vẻ người đến lắp điều hòa đã đến nhà, Giả Bảo Ngọc đáng thương muốn đọc sách, nhưng bọn họ lại quấy rầy sự yên tĩnh của em ấy.

Đợi cho tới lúc âm thanh kia nghỉ ngơi một lát, Vương Hi Phượng thừa dịp đó liền nói: "Em ở nhà không thoải mái thì đi ra bên ngoài đi."

"Nhưng mà nhà không có ai trông." Giả Bảo Ngọc đáp lại.

"Chị về nhà ngay đây." Vương Hi Phượng cởi cái áo lót trên ngực ra, ném cho Miêu Tử, Miêu Tử đưa tay tiếp nhận áo lót, lại thêm một quyết định, một cái ví tiền liền hướng nàng bay lại.

"Chị về nhà trước." Vừa dứt lời, Vương Hi Phượng đã biến mất như một cơn gió.

"Cái con người này, trọng sắc khinh muội." Miêu Tử kéo ví ra lấy tiền, rồi đem theo áo lót đi tính tiền.

...


Vương Hi Phượng nói lập tức tức là nửa tiếng sau, Hàng Châu tắc đường giống như người Hàng Châu muốn đi thăm Tây Hồ, là một trong những nét đặc sắc ở nơi đây.

Hơn nữa ở trên tuyến đường chính, xe cộ cứ lặp lại hành động ngừng ngừng rồi lại nhích lên được một chút, người bên trong xe đến sắp sửa bốc mùi cá muối, trơ mắt nhìn những con người đi bộ thong dong ngoài cửa sổ mà ngưỡng mộ, ít ra thì bọn họ còn có thể tự do đến đi thật nhanh.

Vương Hi Phượng mang theo một thân mồ hôi bẩn vào trong nhà, xác định trong phòng không có người ngoài, bắt đầu cởi quần áo. Sau khi cởi ra hết thì ném lên ghế sô pha, đi vào trong buồng ngủ, vừa vào hơi lạnh đã xông đến.

Thật là thoải mái. Vương Hi Phượng ngửa mặt hít thở.

Giả Bảo Ngọc ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm khăn mặt lau bụi vương trên sàn nhà.

Lúc cô quay đầu lại thấy Vương Hi Phượng: "Chị họ, chị đã trở lại."

"Ừm, trên đường kẹt xe nên chị về nhà trễ, điều hòa này lắp nhanh thật, sau này có thể ngủ thoải mái rồi, ôm cũng không thấy nóng nữa."

Trọng tâm của câu chuyện chính là câu nói cuối cùng kia. Khăn ướt trong tay Giả Bảo Ngọc bị Vương Hi Phượng đoạt lấy, Vương Hi Phượng dùng thân thể gạt cô qua một bên: "Em nghỉ ngơi đi, để chị."

"Nhưng em làm gần xong rồi." Giả Bảo Ngọc kiên trì nói.

Vương Hi Phượng nghiêng đầu: "Em trói gà còn không chặt. . ."

"Không phải là ngay cả việc ấy em cũng không thể làm." Giả Bảo Ngọc hiếm khi nào bướng bỉnh như vậy, Vương Hi Phượng đối mắt với cô 3 giây đồng hồ, cuối cùng đưa chiếc khăn ướt qua cho cô: "Em đã cao hứng như vậy, để em làm đi."

Đợi đến khi Vương Hi Phượng từ trong phòng tắm bước ra, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, thảm lót sàn trên mặt đất đã trở về vị trí ban đầu, trên tường điều hòa thổi hiu hiu gió mát.

Ngày hè, một người ngủ thì không sợ nóng, có thêm một người vào là thêm một cái lò sưởi, có điều hòa rồi, người có thể ôm người thoải mái. Âm mưu của Vương Hi Phượng chính là muốn ban đêm được ôm Giả Bảo Ngọc.

Nửa đêm, Vương Hi Phượng tự phát chui vào trong màn, trên người Giả Bảo Ngọc đang đắp một cái chăn mỏng, Vương Hi Phượng chui vào nằm bên trong, Giả Bảo Ngọc đã thành thói quen nàng đến, cũng tập thành thói quen quen với thói ôm người của nàng, quả nhiên, chỉ trong chốc lát, hai tay hai chân người kia đều ôm lấy Giả Bảo Ngọc. Một bàn tay ở phía sau gối đầu sờ soạng nửa ngày, tìm được cái công tắc, bật điều hòa lên, thổi ra gió mát.

"Thoải mái." Vương Hi Phượng nói.

Giả Bảo Ngọc kéo chăn lên đắp lên đến cổ, miệng thì thầm: "Chị chỉ là muốn ôm thôi có phải không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận