10.
Vương Hi Phượng vẫn không có cảm giác mình là một nữ nhân đào hoa.
Hoa đào nát vụn nhưng thật ra vẫn là một đống lớn. Bởi vì diện mạo chiêu phong nhạ điệp gây ra, tính cách nàng nếu chiếu vào thời cổ đại thì chính là nữ hiệp khách hô phong hoán vũ, ở Hồng Kông chính là một đại tỷ giang hồ, còn trong quán bar rõ ràng là áp trại phu nhân. Ở trong hội, Vương Hi Phượng thích hợp làm tỷ tỷ, làm tình nhân một đêm, nhưng thật ra không mấy người có lá gan tìm nàng để làm đối tượng, nữ nhân đẹp dễ dàng bay đi, lưu không được tâm. Hơn nữa biệt hiệu Phượng tỷ quá chói lọi, trong cảnh tối lửa tắt đèn có thể trực tiếp lấy ra làm đèn chiếu sáng, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ Phượng tỷ là muốn phong lưu không cần tình yêu, muốn tìm khoái lạc không cần người yêu thích.
Khái niệm về tình yêu của Vương Hi Phượng được hình thành trước năm mười tám tuổi khi gặp một cô gái thanh thuần, tớ tớ cậu cậu, tay trong tay cùng nhau nước chảy hoa trôi, hai người viết viết thư tình, nói chút chuyện riêng, khiêu chiến lớn nhất chính là hoa tiền nguyệt kế (trước hoa dưới trăng) hôn nhau, sau đó cả hai từ trong mộng trở về chỗ cũ, tâm tình thật lâu không thể phục hồi.
Ở năm mười tám tuổi, nàng gặp một người thân kinh bách chiến, đem lần đầu tiên giao đi, nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại màu trắng, trong âm thanh ôn nhu cùng ngón tay thon dài của nữ nhân, chậm rãi, giống như một con ếch ngâm ở trong nước ấm, đem mình cho người triệt để nấu chín.
Rồi đến thời điểm tận lực bồi tiếp tuổi trẻ khinh cuồng, cưỡi ngựa xem hoa ngàn loại người, trên mặt đậu phụ phơi khô đều nhìn thấu, đợi cho đến khi hoa trên núi nở ra rực rỡ thì nàng ở trong bụi rậm mỉm cười.
Tới hơn ba mươi tuổi, không còn sức lực để cùng người lông bông vui đùa nữa, nàng muốn tìm một cô gái để có thể an định lại, một người giống như Đinh Thiên Nhất, tay trong tay an an ổn ổn, cả hai tương trợ tiêu sái hoàn đến kiếp sau.
Những gì làm được trong tình yêu thì Vương Hi Phượng đã làm được cả rồi, trước năm mười tám tuổi, gặp một lãng tử, không đúng, là lãng nữ, chơi đùa bước đi, người đó tiêu sái, liền cho rằng Vương Hi Phượng cũng tiêu sái, Vương Hi Phượng còn chưa kịp đem sự ngây thơ của mình tiêu xài hết, thì người đã ra đi, để lại hai tháng tiền nhà thiếu nợ, còn có một Vương Hi Phượng rỗng tuếch không một xu dính túi.
Vì thế, Vương Hi Phượng hiểu rằng nàng phải đơn độc trải qua cuộc sống ở Hàng Châu.
Sau khi bước qua tuổi mười tám, nàng lại gặp một người ngây thơ, thuần túy theo đổi một tình yêu không tưởng, người con gái đó thích mang nàng đi dạo Tây Hồ, tuy rằng luôn luôn là một thụ nhưng lại nói với Vương Hi Phượng là phải bảo vệ nàng. Lần này, Vương Hi Phượng muốn lãng mạn, một phần tình yêu trong sáng, nhưng nàng lại cảm thấy được, gánh vác tình cảm của một nữ nhân khác quá mệt mỏi, sớm thả tay, sau khi làm xong một bữa cơm, đem phòng ốc dọn dẹp sạch sẽ, nàng bình tĩnh nói lời tạm biệt.
Tạm biệt. Vương Hi Phượng cười nói.
Đi rồi nàng liền mở một quán bar, nói là thiếu tiền, một bên kiếm tiền, một bên chờ người tiếp theo tiến vào.
Quán bar lúc mới bắt đầu không có bao nhiêu người, có người tiến vào, cũng đều là thẳng, ngộ nhập chốn đào nguyên.
Vương Hi Phượng đem nam nhân đuổi ra ngoài, đem nữ nhân hôn mấy cái. Nếu là người bình thường đều chạy lẹ. Người không bình thường từ nay về sau trở thành khách quen của quán.
Vương Hi Phượng dựa vào danh tiếng của mình để vực dậy quán bar, ba muội muội giao thiệp rộng, đem khách quen mang tới nơi này, được một khoảng thời gian, sau khi giải quyết xong số tiền hao hụt, cũng có chút tiền dư.
Tiền là thứ đáng tin cậy. Chỉ cần quốc gia còn, kinh tế còn vững vàng, cho dù ngân hàng bị đóng cửa, Vương Hi Phượng vẫn có thể vĩnh viễn giữ lấy số tiền kia.
Nhiều năm trôi qua, những người bên cạnh nàng đến rồi lại đi, chỉ có bốn tỷ muội, quán bar, và đêm Hàng Châu là không thay đổi.
Vương Hi Phượng qua mười giờ mới bước vào cổng lớn quán bar, đi thông qua cầu thang tầng hầm có tay vịn gỗ, chỉ cần khẽ đụng đến, liền có thể cảm giác được dưới đất chấn động.
Đêm nay cũng náo nhiệt như trước.
Vương Hi Phượng tới quầy bar, mỹ nữ anh tuấn bartender đưa cho nàng một ly nước lọc.
Vương Hi Phượng cười nói: "Đêm nay không có rượu mà lại là một ly nước lọc, keo kiệt đến mức độ này, là lão nương bạc đãi em sao?" Vương Hi Phượng tự xưng là lão nương rất có hương vị, thiếu nữ không thích hợp nói lời như vậy, nữ nhân non nớt dùng điệu bộ này cũng không thích hợp, ngược lại vào tay nàng thì lại giống như gừng càng già càng cay.
"Lát nữa chỉ sợ quá nhiều rượu thôi." Mỹ nữ tóc dài thần bí cười.
Vương Hi Phượng cầm ly nước chân dài uống nước lọc, ngồi ở trên ghế ngắm nhìn bốn phía, mọi người chen chúc thành một đoàn, vây quanh sàn nhảy, âm nhạc khiến cho bầu không khí hôn ám, ca khúc thay đổi đa dạng, giá cả để thuê DJ tương phản với danh sách ca khúc, biểu cảm hơi giống như bất đắc dĩ.
Vương Hi Phượng bị mọi người kéo vào trong sàn nhảy, trong sàn là đám người đã sớm quen thuộc, Vương Hi Phượng liếc mắt một cái đảo qua, đều là khách quen biết mấy năm nay của quán.
Vương Hi Phượng bị khách quen nhiệt tình kéo vào trong đám người, bên trong đã có mấy tỷ muội chờ nàng.
Miêu Tử hóa trang thành miêu nữ, tất chân hoa văn màu đen, giày cao gót đen, mặc áo ghi-lê, trên đầu đội tai mèo, thấy Vương Hi Phượng tiến vào, bổ nhào lên người nàng, sống chết quấn quýt.
"Sao lại kích động như vậy?" Vương Hi Phượng vỗ mông Miêu Tử, mông rất tròn vỗ vào cảm giác nảy lên, mười phần co dãn.
Vương Hi Phượng ra tay hung ác, Miêu Tử bật người nhảy xuống, ôm mông, hướng tới người khác cầu cứu, lại bị sờ soạng thêm vài cái, chiếm hết tiện nghi.
Vương Hi Phượng cười khẽ, đột nhiên, đèn đóm tối sầm, mà người cũng yên tĩnh trở lại, toàn bộ thế giới nháy mắt như chìm vào hư không, Vương Hi Phượng bị bóng tối bao phủ đột ngột khiến cho kinh sợ, mười giây sau, tiếng động giống như tiếng sấm vang lên, âm thanh từ bốn phương tám hướng trong khoảnh khắc bao phủ lấy Vương Hi Phượng, bên tai ong ong, mọi người cùng nhau hô: "Phượng tỷ, sinh nhật vui vẻ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Vương Hi Phượng đứng ở trong đám người, ngốc nghếch không biết nên phản ứng thế nào, có người phụ giúp đẩy xe lại đây, ở trên có một cây nến đỏ thẫm, kim phấn vẽ hình một con Phượng Hoàng bay lượn hướng lên trên, giống như nến tân hôn.
Vương Hi Phượng nhìn cây nến kia, lông mi hơi nhíu lại.
Đám nha đầu này đang làm cái gì vậy?
"Sinh nhật vui vẻ." Người phụ trách tặng quà sinh nhật chính là Đinh Thiên Nhất, nàng bị người đẩy lên, đứng trước mặt Vương Hi Phượng.
Ai cũng biết Vương Hi Phượng thích Đinh Thiên Nhất, cảm giác vui mừng có thể khiến người ta khoái hoạt, nhất là niềm vui của Vương Hi Phượng, nàng chưa bao giờ để mình trở thành gánh nặng cho người khác.
Vương Hi Phượng không mỉm cười, mắt của nàng bị nước mắt bao phủ, sau một lúc lâu, mới tiếp nhận chiếc hộp đóng gói tinh tế trên tay Đinh Thiên Nhất.
Thổi nến! Thổi nến! Tất cả mọi người đều huyên náo hô lên, Vương Hi Phượng thấy ngọn nến đỏ thẫm kia thế nào nhìn cũng giống như nến tân hôn, Miêu Tử còn nói đây là đặc biệt làm theo yêu cầu của Vương Hi Phượng, bởi vì kiểu dáng này mới phù hợp với thân phận của Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng ở trong lòng thầm oan uổng, nhưng không nói cho người khác biết, thổi tắt nến, đèn sáng, người cũng ầm ĩ đòi đi ăn bánh ngọt.
Một buổi tối, Vương Hi Phượng giống như thân bất do kỷ, bị bắt đến tha đi, nơi nơi bồi rượu, bạn bè thật vất vả mới bắt được cơ hội, rót rượu cho nàng, chính là hạ thủ nhẫn tâm, một đám thay nhau bồi tiếp.
Vương Hi Phượng cho dù là ngàn chén không say, cũng chỉ là người phàm, đi một vòng trở về, thân thể chịu không nổi.
Ba muội muội giúp đỡ nàng đi tiếp rượu mọi người. Vương Hi Phượng ở một bên nghỉ ngơi.
Đinh Thiên Nhất cũng ở trong một góc tĩnh lặng uống rượu ngọt, người yêu của nàng trong đám người trái ôm phải ấp, không lúc nào ngơi nghỉ. Vương Hi Phượng có chút hoảng hồn, ở bên cạnh Đinh Thiên Nhất, thân thể tựa vào người nàng.
"Bọn họ lên kế hoạch lâu rồi. Sợ em lại chạy thoát, Hạ nói em cho tới bây giờ cũng chưa từng tổ chức sinh nhật, còn sợ em cự tuyệt." Đinh Thiên Nhất nói.
"Cái đám nha đầu này." Vương Hi Phượng khóe miệng vẫn không ngừng cười.
"Em cũng thật hồ đồ, lại có thể quên sinh nhật của mình."
Vương Hi Phượng gật đầu, nói: "Gần đây cứ vội vội vàng vàng, tự nhiên lại quên mất hôm nay là sinh nhật của mình, nhất định là tránh không khỏi."
"Vì cái gì em lại sợ sinh nhật?"
"Cảm thấy được mình già đi một tuổi." Vương Hi Phượng nói xong cũng cười rộ lên.
"Cho nên em mới bài xích sinh nhật sao? Nếu như là tôi, chắc chắn tôi sẽ vui sướng tiếp nhận, chúc mừng một phen."
"Đó là chị, không phải em. Em sợ mình già đi rồi sẽ khó coi, cũng sợ già rồi, khó coi, không còn người bên cạnh."
"Nghe Hạ nói, em họ của em là một người tốt."
"Không nghĩ đến chị cũng bát quái."
"Tôi chính là như thế."
"Em ấy tốt. Đích xác là rất tốt. Nếu như là của em, sẽ càng tốt."
"Ha ha."
"Em có thể mở quà chưa?" Vương Hi Phượng ôm cái hộp đóng gói đẹp đẽ, hỏi Đinh Thiên Nhất, Đinh Thiên Nhất đem mặt quay qua chỗ khác, không tỏ vẻ gì.
Vương Hi Phượng thấy vẻ mặt của nàng, đoán bên trong nhất định có gì đó kỳ quái, ra sức lay động hai cái, bên trong có tiếng va đập.
"Chị có thể tiết lộ một chút gì đó được không?"
"Tôi có quyền bảo trì trầm mặc."
"Quên đi, em về nhà mở." Vương Hi Phượng nhún vai, lúc đứng dậy bị một trận lảo đảo, phải chống tay lên bả vai Đinh Thiên Nhất mới đứng thẳng người lên được.
Quay đầu lại thấy ánh mắt u ám của nàng, nhàn nhạt cơ hồ là trong suốt, lại làm cho Vương Hi Phượng cảm thấy ấm áp.
Vương Hi Phượng muốn rời đi trước mười hai giờ, khiến cho các vị khách một lòng muốn kéo nàng tham dự cuộc cuồng hoan cảm thấy thất vọng, sôi nổi giữ lại, Vương Hi Phượng khoát tay, nói: "Không náo loạn, đêm nay lão nương phải về nhà thương tiếc Vương Hi Phượng hai mươi sáu tuổi chết đi. Ngày mai, mọi người sẽ thấy một Vương Hi Phượng hai mươi bảy tuổi càng thêm xinh đẹp. Cho nên, đêm nay hãy để cho lão nương một mình nghỉ ngơi một chút."
Mọi người đã lường trước Vương Hi Phượng không thích sinh nhật, sôi nổi chúc phúc, Vương Hi Phượng đi lên, ôm từng người, DJ lúc này đánh lên ca khúc "Ngươi rốt cuộc có mấy người hảo muội muội".
Vương Hi Phượng bị làm cho dở khóc dở cười.
Miêu Tử nói: "Phượng tỷ, chị dù có bao nhiêu tuổi, cũng đều xinh đẹp như vậy."
Vương Hi Phượng bắt lấy cái mũi thon của Miêu Tử: "Nói dối là cái mũi sẽ dài ra đấy."
Miêu Tử sờ sờ cái mũi, phiết lên miệng một chút.
Hạ Hạ ở bên tai Vương Hi Phượng nhỏ giọng nói: "Phượng tỷ, chị nhớ rõ trước mười hai giờ nhớ mở quà ra, đây chính là món đồ bọn em thật vất vả chuẩn bị cho chị."
Vương Hi Phượng ở bên tai cô nói: "Thân ái Hạ muội, có thể nói cho tỷ tỷ biết đó là món đồ gì không?"
Hạ Hạ nói: "Thân ái Phượng tỷ, không thể đâu."
Tử Di ôn nhu nói: "Phượng tỷ, năm nay hãy tìm một đối tượng tốt đi."
"Đừng khiến cho tỷ thêm phiền nữa, tỷ biết là em đã muốn làm tú bà từ lâu rồi." Vương Hi Phượng cười nói.
"Em làm sao dám đoạt chén cơm của chị."
"Nha đầu, mama chưa từng bạc đãi em, bạn gái nhà em cũng là tỷ tìm tới cho em đó."
"Đó là bởi vì chị chướng mắt mới tặng cho em."
"Nào có đâu, dẫu sao tỷ cũng từng 'Thượng' qua em ấy."
"Cô ấy chưa từng nói cho em chuyện này." Ánh mắt Tử Di rơi xuống người đối diện.
Vương Hi Phượng ôm chặt thân thể Tử Di: "Vậy thì đêm nay em hãy tra khảo cho rõ ràng đi, chuyện này, là một đoạn chuyện xưa cực kỳ dài."
Trước mười hai giờ, nàng cáo biệt mọi người trở về nhà, Vương Hi Phượng vội vàng chỉ vì muốn thấy Giả Bảo Ngọc, cùng với Giả Bảo Ngọc, kết thúc tuổi hai mươi sáu của mình.
Thời điểm mười sáu tuổi mới có loại tâm tình vội vàng muốn sớm chấm dứt sinh nhật hai sáu tuổi kia, nàng có chút không thấy sai mà cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Vương Hi Phượng về đến nhà, qua quýt đá văng giầy, trên người tràn đầy mùi rượu, không cần quá thính mũi cũng có thể ngửi thấy được. Quà sinh nhật trong tay đặt xuống bên cạnh, mấy thứ đồ vật bên trong đụng vào nhau.
Vương Hi Phượng đoán bên trong có gì đó, bất quá cũng không thể bỏ.
"Chị họ, chị đã về." Giọng nói mơ hồ từ trên ghế sô pha truyền đến, Vương Hi Phượng quay đầu lại, Giả Bảo Ngọc ngồi thẳng người, chậm rãi thức dậy.
Trên mặt Giả Bảo Ngọc còn mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm, cô đang ngủ ở trên ghế sô pha, nghe được tiếng mở cửa thì tỉnh lại.
Mùi rượu trên người Vương Hi Phượng xộc vào trong lỗ mũi của cô, cái loại mùi vị trần tục thuộc về cuộc sống sa đọa về đêm ám chỉ trước đó Vương Hi Phượng đã ở nơi nào. Giả Bảo Ngọc không khỏi lo lắng.
Vương Hi Phượng chứng kiến Giả Bảo Ngọc vì nàng đợi ở nhà, cao hứng cùng cảm động đã muốn tràn ra, không thể tự kiềm chế.
Giả Bảo Ngọc đi vào phòng bếp, mang một cái bánh ngọt nho nhỏ đi ra, bánh ngọt được làm cực kỳ đơn giản, cũng chỉ là bơ màu trắng, mặt trên viết vài chữ bằng màu đỏ rực rỡ, sinh nhật vui vẻ.
Giả Bảo Ngọc có chút quẫn bách, nói: "Bác gọi điện thoại đến bảo hôm nay là sinh nhật của chị, em mới nhớ ra, liền chạy ra bên ngoài mua một phần bánh ngọt, khi đó thợ cả đã nghỉ rồi, thế nên em tiện tay làm một cái, trông không được đẹp lắm."
"Có bánh ngọt là tốt rồi." Công năng ngôn ngữ của Vương Hi Phượng mất cân đối, không thể nói vượt quá mười từ, nói được vài chữ, liền không mở miệng được nữa.
Hai người ngồi ở trên sàn nhà ăn hết cái bánh ngọt Giả Bảo Ngọc làm, cũng không đốt nến, bởi vì Giả Bảo Ngọc hoảng đến quên cả mua nến sinh nhật. Vương Hi Phượng không lạ gì đốt nến sinh nhật, thêm một năm thêm một cây, đốt hết, tính mạng của mình cũng hóa già.
Ở trong nhà cũng chỉ có nến màu trắng dùng để ứng phó nhu cầu bức thiết, càng không thể đốt được.
Nến đám muội muội đốt là ngọn nến đỏ thẫm, mặc dù có chút không khuôn phép, nhưng là để tạo bầu không khí vui mừng, có lẽ là hi vọng Vương Hi Phượng có thể nhanh chóng tìm được đối tượng.
Giả Bảo Ngọc sợ Vương Hi Phượng ghét bỏ bánh ngọt mình làm, cô lần đầu tiên chuẩn bị bánh sinh nhật, ở trong tiệm bánh ngọt ngự tại một góc sáng sủa của tiểu khu, luống cuống tay chân giằng co nửa ngày mới ra được kết quả như vậy. Vương Hi Phượng nuốt vào, bơ quá ngọt, nhưng nàng cũng ăn hết toàn bộ bánh ngọt. Nàng cảm thấy đói, rõ ràng cơm chiều đã ăn no, trong bụng lại có cảm giác trống rỗng, phải ăn để lấp đầy, có người cùng nàng ở lúc nửa đêm ăn bánh ngọt, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Đến cuối cùng, ghét bỏ cái dĩa ăn nho nhỏ kia, Vương Hi Phượng dứt khoát dùng ngón tay cầm lên ăn, miệng dính đầy màu trắng của bơ, Giả Bảo Ngọc ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười.
"Ăn hết thì già đi một tuổi." Vương Hi Phượng cảm khái nói.
"Già đi không có gì là không tốt." Giả Bảo Ngọc nhẹ giọng đáp lại.
Giữa lúc hoảng hốt, Vương Hi Phượng mới tìm được cảm giác mình đã một mực tìm kiếm, đó chính là có một người sẽ không ghét bỏ con người đã già đi của nàng.
Vương Hi Phượng đã từng nói qua, kỳ thật nàng sợ già, càng sợ già đi rồi, bên người sẽ không còn ai.
Thời gian như xe như nước, chờ đến ngày, vô số ngọn nến sinh nhật thắp lên, chiếu sáng gương mặt che kín nếp nhăn của nàng, ở phía đối diện lại không có một bóng hình cùng nàng ăn một cái bánh sinh nhật, đó là một chuyện bi ai đến thế nào.
Tuổi tác không có cách nào kháng cự, cứ thế chồng chất lên nhau. Vương Hi Phượng vẫn còn may mắn, chính mình vẫn còn một lượng lớn thanh xuân ở lại.
Vương Hi Phượng nghiêng tới trước Giả Bảo Ngọc, một bàn tay chống đỡ trên mặt đất, tiến đến gần Giả Bảo Ngọc, khóe miệng của Giả Bảo Ngọc không có bơ, cô vẫn tận tâm ăn bánh ngọt, môi của cô là màu phấn hồng tươi đẹp, khẽ nhếch lên, ngón tay dính đầy bơ của Vương Hi Phượng đột nhiên gặp phải môi của Giả Bảo Ngọc, khi cô còn chưa kịp phản ứng, ở trên miệng đã dính đầy màu trắng của bơ.
Trên miệng Giả Bảo Ngọc tràn đầy bọt giống như là bơ, kìm lòng không đậu lè lưỡi liếm đi vật kia, Vương Hi Phượng mạnh mẽ hôn lên môi của Giả Bảo Ngọc, đầu lưỡi rất nhanh liếm đi bơ trên miệng cô, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi của Giả Bảo Ngọc có sự tiếp xúc ngắn ngủi, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt đụng vào một lát liền tách ra, Giả Bảo Ngọc thậm chí còn không phân rõ như vậy là cảm giác gì.
Trong nháy mắt, Vương Hi Phượng đã ngồi lại chỗ, liếm ngón tay của mình, nhận xét: "Quá ngọt."
"Lần sau em sẽ chú ý." Giả Bảo Ngọc nói.
Lần tới, thì phải là sang năm, là kết thúc của Vương Hi Phượng hai mươi bảy tuổi, không biết có thể hay không đợi được Giả Bảo Ngọc lại vì nàng mua một cái bánh ngọt không ngọt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...