[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc










Chương đặc biệt phân cách giữa hai câu chuyện. Vâng, vì vừa edit vừa đọc nên mình đã không thấy chương này trước chương 1 của phần truyện kia :)

------------------------------------------




Ngọn nguồn: Chủ đề hôm nay là thử nhường Giả Bảo Ngọc chọc ghẹo Vương Hi Phượng một phen.

Tôi cảm thấy được đề tài này rất tốt, bản thân cũng trở nên háo hức, vì thế đã nghĩ sẽ viết ra một chương phiên ngoại, đến mức kích thích kịch liệt điên cuồng.

Đề tài là Giả Bảo Ngọc nâng cằm Vương Hi Phượng, thuần khiết như vậy, vì thế tôi sẽ thuần khiết .

Phiên ngoại lần này tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.

Bởi vì không quá liên hệ với chủ đề chính, cho nên tôi không để tại chế độ vip, sợ mọi người nói con người của tôi không hiền hậu.

Bởi vì vô trách nhiệm, cho nên viết như thế nào đều không có quá nhiều quan hệ đi. Ha ha.

Có thể sẽ còn có một cái phiên ngoại khác, để xem cảm hứng thế nào đã.

------------------------------------

Một ngày bình thường, bầu trời không phải một màu xanh sạch sẽ, mặt trời hồng hồng treo trên đỉnh đầu.

Vương Hi Phượng đang ngủ thẳng tự nhiên tỉnh lại, tế bào thần kinh bắt đầu chậm chạp sinh động, ngày hôm nay vô sự, trời trong nắng ấm, Vương Hi Phượng không cần phải đi ra ngoài trải qua phong xuy nhật sái (gió lớn thổi, ánh mặt trời gay gắt), càng không có nhiệm vụ đi cứu vớt thế giới.


Việc hiện tại nàng phải làm, có lẽ chính là tiếp tục híp mắt ở trên giường nằm trong chốc lát.

Vương Hi Phượng nhìn thấy một đôi chân hiện ra ở cửa, mọi sự buồn ngủ đều tiêu biến, tầm mắt quay tròn theo đôi chân kia, leo đến thắt lưng, lại hướng lên trên thêm một chút nữa, một khuôn mặt xuất hiện, Vương Hi Phượng cũng biết đó là ai.

"Nha đầu!" Tiếng kêu của Vương Hi Phượng giống tiếng mèo gọi nhau trên nóc nhà, vẫn là cái loại âm thanh động tình này.

Giả Bảo Ngọc cởi giày, đi lên thảm lót sàn nhà, quỳ gối bên người Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng ngửa đầu phát hiện ra trên mặt của em họ trôi nổi hồng quang, trên gương mặt trắng thoáng hiện lên một nét hồng, đôi mắt đẹp không biết từ khi nào trở nên rưng rưng nước, Vương Hi Phượng đột nhiên phát hiện Giả Bảo Ngọc như vậy quá ư dễ nhìn.

"Nha đầu, mặt của em sao lại đỏ thành ra như vậy?" Vương Hi Phượng ngồi dậy, một tay mò lên mặt của em họ, ui, mặt nóng tới mức có thể rán trứng.

Giả Bảo Ngọc ho khan một tiếng.

"Em bị cảm à?" Vương Hi Phượng hỏi.

Giả Bảo Ngọc không nói lời nào, chỉ cúi đầu.

Nha đầu chết tiệt kia, nói là bị cảm thì sẽ chết à, Vương Hi Phượng không quen nhìn người cố chấp chống đỡ, xem Giả Bảo Ngọc liều chết cứng đầu, coi như người kia đã trở thành cà tím đông lạnh.

"Nha đầu, giúp chị đi lấy quần áo." Vương Hi Phượng ôm lấy đầu tóc rối bời, chỉ thị Giả Bảo Ngọc thay nàng đi lấy quần áo, ngày hôm qua tắm rửa xong, nàng trực tiếp trốn vào trong chăn, ngủ trần có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.

Chăn mỏng dưới đất quang lỏa một bên, thời điểm Vương Hi Phượng ngồi dậy, chăn chỉ che được khoảng trước ngực của nàng, vai tặng không cho người ta xem, bộ ngực đầy đặn thực hiện chính sách nửa bán nửa tặng.

Giả Bảo Ngọc vẫn như trước, trèo qua bên kia, kéo ngăn kéo tủ, tìm quần áo.

"Áo lót thêu hoa hồng đen cùng áo ba lỗ đồng bộ." Vương Hi Phượng với theo Giả Bảo Ngọc.

Đồ vật này nọ đều do Giả Bảo Ngọc thu dọn, cô rất nhanh tìm thấy bộ đồ nội y trong ngăn tủ, cầm nó trong tay đi tới.

Vương Hi Phượng không khách khí vươn tay, để cho Giả Bảo Ngọc thay nàng mặc nội y.

"Đổi lại, em sẽ được gì?" Giả Bảo Ngọc mở miệng hỏi.

Tay Vương Hi Phượng còn rộng mở giữa không trung, Giả Bảo Ngọc lại ngồi cách xa Vương Hi Phượng vài bước, cái eo đình chỉ, cùng nàng đối diện, tư thế cư nhiên là đúng mực.

Có phản kháng, lại càng tăng thêm hứng thú. Vương Hi Phượng cười nói: "Em muốn tỷ tỷ ưu đãi cái gì nào?"


Giả Bảo Ngọc nói: "Em hỏi gì chị cũng đều cho sao?"

Vương Hi Phượng cười rồi không dừng lại được, cười đến mức run rẩy hết cả người, nếu nàng là một cái cây nở đầy hoa, thì nhất định có thể lắc xuống cả một cơn mưa cánh hoa.

Hôm nay Giả Bảo Ngọc còn cùng Vương Hi Phượng nói đùa, ngày thường kêu nha đầu đi làm việc này, cũng chưa từng được nghe một câu than thở.

"Đều cho, đều cho, nha đầu, em đang trêu chọc chị đấy à?" Vương Hi Phượng cười đến chảy cả nước mắt, ngày hôm nay Giả Bảo Ngọc có phải đầu phát sốt nên cháy hỏng rồi không, cả ánh mắt lẫn cách nói chuyện đều không giống, Vương Hi Phượng còn cho là em họ đã bị người ngoài hành tinh đoạt xác.

"Là chị nói đấy nhé." Giả Bảo Ngọc nhẹ nhàng nói, người đã bắt đầu tiến lại gần, cô quỳ gối trên thảm lót sàn, thân thể nghiêng về phía trước, hướng về phía Vương Hi Phượng, trong đồng tử Vương Hi Phượng in rõ hình bóng người kia đang lớn dần.

"Chị nghĩ rằng em không biết chị trêu chọc em là vì cái gì sao? Chị họ yêu quý." Giả Bảo Ngọc một tay nâng cằm Vương Hi Phượng, mời nàng cùng mình đối diện, thời điểm môi phát động, thổi khí trên mặt Vương Hi Phượng, mỗi một cái lông tơ trên người Vương Hi Phượng đều dựng ngược.

"Chị nghĩ em là đồ ngốc chắc? Để em giúp chị tắm rửa, giúp chị mặc nội y, nhìn chị mỗi ngày xích lỏa trắng trợn ở trước mặt đi tới đi lui, chị đây là phạm tội câu dẫn đấy." Lời nói của Giả Bảo Ngọc đi vào trong lỗ tai Vương Hi Phượng, từ lỗ tai này trực tiếp đi qua lỗ tai kia.

Vương Hi Phượng đầu óc hỗn độn.

Người ngoài hành tinh Giả Bảo Ngọc. Vương Hi Phượng muốn.

"Chị luôn muốn em đối xử với chị như vậy, có phải không?" Giả Bảo Ngọc nói xong, nghiêng đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của Vương Hi Phượng.

Mắt Vương Hi Phượng trợn trừng đến vô cùng lớn, nhìn chằm chằm trần nhà, trên trần nhà không có đĩa bay.

Vương Hi Phượng đột nhiên mở mắt, tim đập thình thịch khiến lồng ngực mơ hồ cảm thấy đau, nàng vỗ về ngực trái của mình, phát hiện mình vẫn còn nguyên văn nằm ở trên giường.

Nào có Giả Bảo Ngọc, nào có người ngoài hành tinh, là nàng mộng xuân đến phát điên rồi.

Vương Hi Phượng thở dài, vẫn là tiếc hận vẫn là cao hứng, mộng cứ như vậy đi mất.

Lúc này cửa phòng ngủ bị mở ra, Vương Hi Phượng nhìn đôi chân đứng ở cửa, trừ bỏ Giả Bảo Ngọc ra thì còn có thể là ai được kia chứ.

Vương Hi Phượng nhìn gương mặt của Giả Bảo Ngọc, hồng nhuận quá phận, trong mắt che một tầng hơi nước, thoạt nhìn lại càng sáng ngời.

Vương Hi Phượng đột nhiên nhớ tới Trang Chu mộng hồ điệp, cái nào là mộng cái nào là thực, nàng đột nhiên phân không rõ.


*Trang Chu mộng hồ điệp là một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".

"Giả Bảo Ngọc, hiện tại chị không tiện, em giúp chị lấy áo lót được chứ?" Vương Hi Phượng dò xét nói, một bên quan sát vẻ mặt của người kia.

Giả Bảo Ngọc đã thay nàng làm việc này không biết bao nhiêu lần, chỉ là cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghe Vương Hi Phượng dùng cái loại ngữ khí cực kỳ dịu dàng này, trong lúc nhất thời cô thích ứng không kịp, nếu như là Vương Hi Phượng bình thường, hẳn là sẽ lấy tư thế của một hoàng thái hậu, ra lệnh cho cô: "Nha đầu, lấy cho chị cái áo lót."

Ngay cả dư âm thương lượng cũng không có, giống như, chính mình vốn nên thay chị ấy lấy áo lót vậy.

Mà bản thân cô thì tập mãi cũng thành thói quen, tựa hồ như đây mới là phương thức sống chung bình thường.

Giả Bảo Ngọc buông túi sách, cởi giày đi lên thảm lót sàn, hướng tủ quần áo đi đến.

Kéo ngăn kéo, bên trong bày đầy các loại nội y kiểu dáng và màu sắc khác nhau, điểm giống nhau duy nhất là chúng đều gợi cảm và quyến rũ. Vương Hi Phượng đối với sự nghiệp theo đuổi sự khêu gợi đã đạt được đến trình độ trong ngoài hợp nhất. Áo trong kết hợp với áo khoác ngoài, nửa người trên kết hợp với nửa người dưới, nội tâm kết hợp cùng với vẻ ngoài.

"Chị họ, chị mặc bộ nào?" Giả Bảo Ngọc hỏi Vương Hi Phượng.

"Tùy tiện lấy một bộ lại đây là được rồi." Ánh mắt Vương Hi Phượng giống như tia la-de quét hình, đem bóng lưng của Giả Bảo Ngọc quét qua một lần.

Người ngoài hành tinh có bám vào người em ấy không? Chiếm lấy đi! Chiếm đi! Đáy lòng Vương Hi Phượng có một loại âm thành trống đánh reo hò.

Giả Bảo Ngọc tùy ý cầm một bộ đồ lên, lại hoàn hảo chính là cái áo lót thêu hoa hồng màu đen cùng áo ba lỗ đồng bộ, đứng dậy đưa cho Vương Hi Phượng.

Vương Hi Phượng toàn thân xích lỏa, chỉ dùng một cái chăn che lên thân thể, còn chỉ che được đến trước ngực, liếc mắt một cái, cũng đã nhìn thấu hơn phân nửa phần xuân sắc.

Bờ vai trắng trẻo, bộ ngực lớn nửa lộ. . . Khi mà Giả Bảo Ngọc còn cách Vương Hi Phượng chỉ vài bước chân thì dừng bước, muốn đưa tay đưa cho nàng. Phi lễ chớ nhìn, mặc dù nói Vương Hi Phượng không thèm để ý, nhưng là Giả Bảo Ngọc cảm thấy nhìn thân thể người khác chính là một loại mạo phạm, hơn nữa chính mình cũng sẽ khó tránh khỏi ngượng ngùng.

Vương Hi Phượng thấy người kia dừng tại đúng vị trí trong mộng, khẽ cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, sắc mặt lại càng hồng nhuận.

Vương Hi Phượng chờ mong người kia tiến lại đây, giống như người trong mộng, có thể tiếp tục hư hỏng một chút, tiếp tục độc đoán một chút, một bên vừa mắng Vương Hi Phượng một bên hôn nàng.

Giả Bảo Ngọc cúi đầu, cảm giác được có hai chùm nhiệt mang hình đôi mắt ném ở trên người mình, cả người cô không được tự nhiên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kia của Vương Hi Phượng, bên trong giống như phát ra lục quang sâu kín.

Kìm lòng không đậu. . . Trong đầu Giả Bảo Ngọc hiện lên cái từ này, liền hận không thể nhượng bộ lui binh.

Vương Hi Phượng thấy Giả Bảo Ngọc vẫn không chủ động, đoạn phim bị áp bách nàng mong đợi không xuất hiện, có chút chán nản, tự nàng bò qua, một tay chống đỡ trên mặt đất, thân thể chậm rãi dời tới gần Giả Bảo Ngọc.

Giả Bảo Ngọc nhìn tư thế của nàng thầm nghĩ đến một con rắn, thân thể theo Vương Hi Phượng tới gần mà có khuynh hướng lui về sau, thân thể đã lui tới cực điểm, mà gương mặt Vương Hi Phượng đã gần tiến đến trước mắt cô.

"Kỳ thật em vẫn luôn biết tâm ý của chị đối với em có phải không?" Vương Hi Phượng để tay lên gương mặt Giả Bảo Ngọc nhẹ nhàng vuốt vuốt, cảm giác được độ ấm của người.


Giả Bảo Ngọc hỏi: "Tâm ý cái gì ạ?"

"Kỳ thật, chị vẫn luôn câu dẫn em." Vương Hi Phượng cười nói, là em giả ngu có phải không? Chỉ là giả bộ có phải không?

*Sao ko có chị gái nào nói với mình câu ấy ; _ ;/~~~ hiu hiu

Giả Bảo Ngọc còn chưa phát hiện ra, trong lúc nhất thời thu được loại tin tức dữ dội như vậy, cái đầu bác học nháy mắt quay cuồng, trong mắt của cô, gương mặt Vương Hi Phượng tới gần, càng gần thêm chút nữa.

"Giả Bảo Ngọc, tỷ tỷ thích em ngốc, cũng thích bộ dạng cuồng dã của em, hiện tại, em ở đây là đang làm bộ ngốc sao?" Vương Hi Phượng tiếp tục gần như vậy, bộ ngực đầy đặn đè ép trước ngực Giả Bảo Ngọc, hai khối thịt mềm mềm dường như đàn áp ngực Giả Bảo Ngọc xuống.

Khiến cho Giả Bảo Ngọc khó có thể hô hấp.

Ai nói cho cô biết đây là chuyện gì có được không?

Vương Hi Phượng nói: "Hãy bớt sàm ngôn đi, lòng dạ đã biết rõ thì đừng có lãng phí thời gian." Nói xong, tiến đến gần, mạnh mẽ hôn lên môi Giả Bảo Ngọc, động tác vừa nhanh vừa mạnh, có thể so với mãnh hổ xuống núi.

Giả Bảo Ngọc bị nàng áp trên mặt đất, căn bản không thể nhúc nhích.

Lầu bên dưới còn có một cụ ông dùng giọng khẩu phá hát: "Em là tình nhân của tôi / Nữ nhân giống như hoa hồng / Hãy dùng đôi môi như lửa nóng kia của em / Khiến cho linh hồn tôi lạc lối trong đêm khuya vô tận. . ."

*Bài "Tình nhân" của Đao Lang nhé. link cho ai muốn nghe thử :)

Giả Bảo Ngọc từ trong mộng giật mình tỉnh lại, trong phòng vẫn còn là một mảnh tối đen, cảm giác trong mộng bị chị họ trắng trợn áp dưới thân thể hôn đến gần như ngạt thở vẫn còn khắc sâu ở trong đầu cô.

Cái này có tính là mộng xuân không? Vì cớ gì mộng xuân của người khác đều là nam nữ hoan ái, chính mình thì lại mơ thấy hình ảnh như vậy.

Giả Bảo Ngọc không thể hiểu được, trong lúc nhất thời xung kích đập vào quá lớn, cô cần tự kiểm điểm sâu sắc.

~~~~~~~~~~ em là phân cách tuyến đáng yêu, thanh lâu sáng sớm tiến đến ~~~~~~~~~~~

Buổi sáng, Vương Hi Phượng cùng Giả Bảo Ngọc ngồi đối diện nhau ăn điểm tâm, ngẫu nhiên có người ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy đối phương thì liền cúi đầu xuống.

Giả Bảo Ngọc ho khan một tiếng, Vương Hi Phượng lập tức lộ ra biểu hiện quan tâm vô cùng nóng bỏng, dò hỏi: "Có phải là em bị cảm rồi không, để cho chị sờ thử xem, xem mặt có nóng không nào."

Giả Bảo Ngọc thấy ánh mắt của chị họ chiếu cố thân thể mình thì bỗng chốc run lên, vội nói: "Không có việc gì, tuyệt đối không phải là cảm mạo đâu."

"Vậy à ~~" Vương Hi Phượng suy sụp ngồi xuống, trong giọng nói còn mang theo một chút uể oải.

Vương Hi Phượng thở dài trong đầu: "Nguyên lai, đây mới là cuộc sống bình thường."

Giả Bảo Ngọc lau mồ hôi một cái, nghĩ thầm: "Đây mới là cuộc sống bình thường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận