Khi Thư Tiệp chạy gần tới chỗ Phạm Đồng Đồng, nàng dừng bước, từ từ đi qua, Phạm Đồng Đồng ngồi ở bên cạnh bồn hoa thở hổn hển, cô chạy quá nhanh, phổi không chịu nổi.
"Tớ đã bảo là đợi ở nhà mà." Thư Tiệp nói.
Phạm Đồng Đồng vỗ ngực, trả lời: "Tới đợi cậu nửa ngày, mãi cậu không về nên muốn ra đón, cùng nhau đi ăn đồ lạnh. Tớ quên nói cho cậu biết, tớ đã lấy 400 đồng hôm nọ, chúng ta đem đi tiêu thôi."
Thư Tiệp cười cô, Phạm Đồng Đồng sờ sờ mặt, mình biểu hiện rõ ràng vậy sao?
"Đi dạo phố đi." Thư Tiệp mở miệng nói, Phạm Đồng Đồng liền vui như không có ngày mai, 400 đồng trong túi cô không nhiều nhặn gì, thế nhưng khi không ôm được 400 đồng thì lại là một loại may mắn.
Phạm Đồng Đồng cảm thấy tiền đến mà không tiêu thì đúng là có lỗi với Đảng có lỗi với nhân dân, đủ loại tâm tư muốn đem tiền tiêu ra ngoài, thúc đẩy lưu thông tiền tệ.
Nếu muốn tiêu thì có thể làm được rất nhiều chuyện, tỷ dụ như mua hai chiếc áo T-shirt giống nhau như đúc, đồ ăn đồ uống gì đó, một cân vải một cân dương mai nửa quả dưa hấu, tiền tiêu vơi đi mất một nửa.
Phạm Đồng Đồng mua hai cây kem, không nói cho Thư Tiệp biết cô mua cả phần cho nàng.
Thư Tiệp không thích đồ ngọt, không thích những món đồ có hàm lượng calo cao, nhưng đồ vật tới tay, giống như bức quân trên Lương Sơn, người kiêng thì có thể, nhưng không thể ném đi, bỏ đi là có tội với lương tâm.
Tiền đó, ốc quế đó, trên thế giới này có nhiều chỗ người nghèo còn không có cơm ăn.
Phạm Đồng Đồng ở một bên cổ xuý, mãi cho đến khi Thư Tiệp cuối cùng vẫn phải lựa chọn ăn.
Phạm Đồng Đồng dùng tốc độ ánh sáng cắn hết cây kem ốc quế kia, liếm liếm ngón tay, ánh mắt bay tới chỗ Thứ Tiệp.
Thư Tiệp chủ động đưa cho cô.
Phạm Đồng Đồng không tiếp nhận, ngược lại lè lưỡi liếm cây kem kia.
Thư Tiệp mở to mắt nhìn, Phạm Đồng Đồng đắc ý nói: "Thư Tiệp, đây là lãng mạn."
"Thùng cơm, cậu đi chết đi." Thư Tiệp đem toàn bộ cây kem nhét vào trong miệng Phạm Đồng Đồng, bỏ đi.
Một miệng Phạm Đồng Đồng bị cây kem ốc quế lấp đầy, đầu lưỡi đông lạnh không nhúc nhích được, ngọng nghịu gọi với theo Thư Tiệp.
Thư Tiệp không thèm nhìn cô, Phạm Đồng Đồng nghĩ mình đùa hơi quá lố. Đáy lòng hơi áy náy, giống như con mèo nhỏ liếm que kem, ủy khuất đi theo sau Thư Tiệp.
"Tớ thật không hiểu rốt cuộc câu bao nhiêu tuổi rồi?" Vừa về đến nhà, Thư Tiệp đột nhiên nói với Phạm Đồng Đồng.
Phạm Đồng Đồng vừa mới bỏ một ngụm kem cuối cùng vào miệng, phần ốc quế ngoài bị cô cắn thành mảnh vỡ, lại thấy vẻ mặt Thư Tiệp bất đắc dĩ, Phạm Đồng Đồng cũng không biết nàng là làm sao vậy, không phải đều là hai sáu tuổi giống nhau sao? Nàng tốt nghiệp đại học đã ba năm rồi, không sai biệt lắm với khoảng thời gian mình tốt nghiệp trường sư phạm, hơn nữa mình và Thư Tiệp căn bản kém nhau một ngày trong bụng mẹ, như thế nào lại không nhớ được nhỉ?
"Bằng tuổi cậu!" Phạm Đồng Đồng vỗ vỗ tay, nói.
"Cậu là bề ngoài hai mươi sáu tuổi, đầu óc sáu tuổi." Thư Tiệp dùng ngôn ngữ khinh bỉ Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng chấp nhận, sáu tuổi thì sáu tuổi, trước kia Thư Tiệp còn từng nói những lời khó nghe hơn, đây được xem là văn nhã rồi đấy.
"Ừ." Phạm Đồng Đồng đồng tình.
"Thùng cơm."
"Lại chế nhạo tên của tớ rồi." Phạm Đồng Đồng trợn tròn mắt.
Thư Tiệp đưa tay muốn sờ đầu cô, cũng không biết sự tình sao lại thành ra như vậy, liền cảm thấy trong lòng có loại xúc động muốn chạm đến cô.
Phạm Đồng Đồng nghiêng đầu, nhanh như chớp chạy vào trong nhà.
Phạm Đồng Đồng một đường đi lên trên, đem đèn trong hành lang thắp sáng, Thư Tiệp quang minh đi, lúc gần tới cửa nhà, thì nghe thấy Phạm Đồng Đồng nói: "Chúng ta về nhà."
.
.
.
Đêm đến, Thư Tiệp thu dọn xong xuôi đi vào phòng ngủ, lại phát hiện trên cái giường nhỏ của mình đồ vật gì cũng không có, chăn chiếu bị thu thập sạch.
Nàng vừa ngoái đầu ra nhìn, Phạm Đồng Đồng đã □ nằm ở trên giường.
"Thư Tiệp. . ." Phạm Đồng Đồng kéo thật dài âm cuối, vụng về câu dẫn, Thư Tiệp nhìn người nọ như không, đồ hâm.
Phạm Đồng Đồng lại ô ô kêu lên, giống như Thư Tiệp không để ý đến cô thì cô liền không chịu dừng lại.
"Để làm chi?" Thư Tiệp cố ý hỏi.
Phạm Đồng Đồng không nói chuyện, mặt đỏ, ánh mắt ướt át nhìn về phía Thư Tiệp.
"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm."
"Không!"
"Không ngủ thì để làm gì?" Thư Tiệp ngồi ở bên giường, hạ xuống một inch. Phạm Đồng Đồng thay đổi vị trí, xích lại gần một chút.
"Thư Tiệp. . ." Phạm Đồng Đồng không nói nên lời, trong lòng biết rõ là có ý gì, Thư Tiệp không phải là không biết.
"Cậu dọn giường của tớ làm gì? Tớ không có thói quen ngủ ở trong phòng khách."
"Thư Tiệp. . . Cậu cũng biết cậu cũng biết mà!" Phạm Đồng Đồng phát điên.
Thư Tiệp không chút để ý đến bộ dạng nóng nảy của Phạm Đồng Đồng, ngược lại nhìn rất bình thản, sự tương phản này khiến Phạm Đồng Đồng rất nhanh có cảm giác mình đang bị thất thế.
Thường thường, càng là đang ở vào đỉnh cao thắng lợi, người ta sẽ càng trầm ổn, bởi vì nàng biết, quyết lựa chọn nằm ở trong tay nàng, nàng không cần phải vội.
Mà Phạm Đồng Đồng thì chẳng có cái gì cả, cô nhìn lên Thư Tiệp, nếu Thư Tiệp hào phóng, cô sẽ được ban ân, nếu nàng muốn keo kiệt, Phạm Đồng Đồng sẽ có cảm giác mình sống không bằng chết.
Khát vọng toát ra từ trong mắt Phạm Đồng Đồng khiến cho Thư Tiệp cảm thấy không đành lòng, từ khi nào Phạm Đồng Đồng không chịu được một trò đùa nhỏ như vậy nhỉ, càng già càng trẻ con.
Nàng lại không nghĩ, là Phạm Đồng Đồng rất để ý, để ý một người, đáy lòng liền bắt đầu hoài nghi.
Thư Tiệp nhích lại vào trong, vừa vặn nằm trong phạm vi thế lực của Phạm Đồng Đồng.
Phạm Đồng Đồng giống như một con dã thú ẩn núp đã lâu, ngu ngốc, phải đợi đến khi con thỏ kia cố tình lạc vào, đem lưng trần lộ ra, cô mới biết được mà bổ nhào đến.
Thư Tiệp bị Phạm Đồng Đồng bổ nhào vào, đặt ở trên chiếu.
Giường là nơi tốt nhất để thông đồng, hai người lăn qua lăn lại cũng không phải là vấn đề gì.
Thư Tiệp hỏi trước Phạm Đồng Đồng: "Ngày mai cậu có lớp không?"
Phạm Đồng Đồng gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: "Không có lớp, nhưng phải tập luyện."
"Tập luyện."
"Cho mùng 1-6! Hoạt động ngày quốc tế thiếu nhi của nhà trẻ, cậu có thể không biết." Phạm Đồng Đồng còn thật sự chăm sóc quần áo Thư Tiệp, cũng thật sự oán hận, một lòng muốn giải khai quần áo của nàng nhưng mãi mà nút thắt đều không giải được.
Tay của Phạm Đồng Đồng đem nút thắt trước ngực của Thư Tiệp một đám cởi bỏ, trái tim của Thư Tiệp giống như trống gõ, đông đông đông. . . Cái cảm giác quen thuộc lại tới, cơ thể tự động nổi lên cảm giác khác biệt, đó là cảm giác sâu bên trong cơ thể, tê dại và ngọt ngào.
Rốt cuộc thì Phạm Đồng Đồng cũng đem Thư Tiệp khai mở hoàn toàn. Nữ nhân xinh đẹp lõa lồ ở trước mặt cô, cảnh đẹp ý vui khiến người hoa mắt.
Phạm Đồng Đồng buồn rầu không biết nên từ chỗ nào xuống tay, mê loạn mắt người.
Thư Tiệp cười khẽ, ngồi dậy, Phạm Đồng Đồng quỳ gối trước mặt nàng.
Cả hai nhìn nhau hồi lâu, Phạm Đồng Đồng đưa tay khẽ vuốt hình dáng Thư Tiệp, ánh mắt giống như bừng tỉnh cơn mê: "Mình cảm thấy thậtkhông thể tin nổi, tớ nghĩ cậu sẽ đánh tớ mắng tớ, cảm thấy ghê tởm tớ, nhưng cậu không, tớ nghĩ cậu nhất định là giả, nhưng khi chạm đến lại là thật. Làn da hoạt nộn. . ."
Thư Tiệp cười khẽ, khóe miệng cong cong, ngón tay Phạm Đồng Đồng mò lên môi của nàng, cúi đầu, ghé sát mặt vào.
Ở một khắc đôi môi khẽ chạm này, khỏi lửa cuồng hoan mới bắt đầu thăng thượng thiên không, ở giữa không trung thiêu đốt nở rộ.
Thư Tiệp ôm cổ Phạm Đồng Đồng, phía sau đầu cô ấy tóc ngắn đâm tay, mà hướng lên trên lại mềm mại như tóc trẻ con.
Tay Phạm Đồng Đồng theo cánh tay Thư Tiệp thong thả leo lên trên người Thư Tiệp, trên lưng, trước ngực, bụng, còn có nơi thần bí giữa hai chân.
Tóc Thư Tiệp bị Phạm Đồng Đồng vén ra sau lỗ tai, lộ ra lỗ tai khéo léo điêu khắc, cùng góc nghiêng sạch sẽ.
Phạm Đồng Đồng cảm thán nói: "Lỗ tai của cậu thật là đẹp."
Câu nói kia ở bên tai Thư Tiệp, khiến toàn thân nàng bắt đầu nhập ma.
"Chỉ có lỗ tai thôi à?" Ngón tay Thư Tiệp xoa chỗ tư mật giữa hai chân Phạm Đồng Đồng, nhẹ giọng hỏi.
"Tất cả đều đẹp. Không một chỗ nào không đẹp." Phạm Đồng Đồng cắn môi dưới, lắp bắp nói.
Phạm Đồng Đồng cũng không biết, từ khi nào thì tay Thư Tiệp đã muốn tham tiến vào giữa hai chân của mình, làm khi cô tỉnh ngộ, thì thân thể đã bị những ngón tay của Thư Tiệp nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô cảm giác mình giống như một bông hoa phân bố rất nhiều rất nhiều mật ngọt, rải trong không khí, khi hít thở, có thể ngửi thấy hương vị kia.
Phân không rõ là thuộc về Thư Tiệp, hãy vẫn thuộc về mình, có lẽ là hương vị hỗn hợp của cả hai người.
Phạm Đồng Đồng nhăn mi lại, đầu ngón tay Thư Tiệp đã tìm được lối vào bí mật, khi bắt đầu vẫn là một cửa khẩu nhỏ âm u như vậy, quật cường không chịu tiếp khách.
Nhưng là Thư Tiệp không phải người khác, Thư Tiệp là chủ nhân của Phạm Đồng Đồng, chủ nhân có quyền tuần tra chỗ của mình.
Phạm Đồng Đồng cảm thấy, ngón tay kia cực kỳ thong thả tiến vào, ngón tay Thư Tiệp so với cơ thể của cô lạnh như băng, cô mới nhận ra thân thể của mình có bao nhiêu ấm áp.
Thư Tiệp cảm giác mình tiến nhập vào một thế giới khác. Thế giới kia tựa hồ chính là nội tâm Phạm Đồng Đồng.
Địa phương có bao nhiêu ngượng ngùng.
Thư Tiệp đối với Phạm Đồng Đồng mỉm cười, Phạm Đồng Đồng đỏ mặt, mắt không dám nhìn thẳng vào Thư Tiệp.
Thư Tiệp nói: "Cậu cúi đầu nhìn xem, sao lại không dám chứ? Cậu đối với tớ làm như thế nào, tớ làm lại vậy thôi, cậu mà cảm thấy không thoải mái thì tớ khẳng định cũng không thoải mái. . ."
"Thoải mái." Phạm Đồng Đồng vội vội vàng vàng nói, nếu cô dám nói không thoải mái, Thư Tiệp chắc chắn sẽ không cho cô động vào. Bởi vì, trên thế giới có một từ, gọi là tương tự...
"Thực sự thoải mái như vậy sao? Vậy sao cậu không rên." Thư Tiệp chọc cô đến nghiện.
Phạm Đồng Đồng lừa gạt nàng, đến giờ cô cũng không có bất cứ cảm giác nào nói chi là khoái cảm, chỉ là cảm thấy có dị vật tiến vào, cảm giác là lạ, muốn cô giống như diễn viên phút trước khóc phút sau cười, cô làm không được.
Phạm Đồng Đồng cắn răng, không rên một tiếng.
Ngón tay Thư Tiệp đã hoàn toàn tiến nhập vào cơ thể Phạm Đồng Đồng, cảm giác cay cay lan tràn, qua hồi lâu, mới nhẹ nhàng chậm chạp thấm.
Phạm Đồng Đồng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Đây có tính là lần đầu tiên của tớ?"
Thư Tiệp cười, nói: "Tính."
Phạm Đồng Đồng ôm bả vai Thư Tiệp, nhấc đầu tựa lên vai của nàng, vóc dáng cao hơn so với Thư Tiệp cong thành tôm khô. Tay của cô ở trên dưới toàn thân Thư Tiệp chạy, không cần Thư Tiệp kích thích, chỉ cần như thế cũng đủ để khiến cho bản thân đạt đến khoái hoạt.
Thư Tiệp bị cô động vào, toàn thân nổi lên lửa, lực tay không khỏi tăng thêm. Ngón tay xâm nhập đến tận cùng, nóng đến cơ hồ có thể hòa tan ngón tay của nàng, nàng chậm rãi đi ra, mang theo một ít mật trấp.
Phạm Đồng Đồng khẽ thở ra, sau đó bắt đầu rên rỉ.
Sau một lúc lâu, động tác Thư Tiệp chậm lại, Phạm Đồng Đồng đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng dùng sức.
Phạm Đồng Đồng dán vào cổ Thư Tiệp, hôn cổ nàng, mút ra một dấu đỏ thẫm, dưới sự kích thích hơi đau, Thư Tiệp cảm thấy bên trong cơ thể của mình trở nên ấm áp cùng ẩm ướt, cảm giác hư không khiến nàng cảm thấy thống khổ.
---
Cái chương ngắn tí, cơ mà có H nên mỗi ngày cứ 3 dòng mà tiến, mà lại còn xuyên nửa chương này nửa chương nọ nên ko chơi trò tắt đèn sáng hôm sau đc, nên đến h mới xong :) Hẳn đọc là 1 chuyện edit lại là chuyện khác =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...