Trên đường về nhà, hai người cùng nhau sóng bước.
Trời chiều đã ngả về tây, Hàng Châu lúc chạng vạng người người nhãn nhã đi dạo.
Trên tường tiểu khu, tầng tầng lớp lớp tường vi hai bên đường hực hực khí thế, màu hoa hồng phấn đan xen lớp gạch men tường, có trẻ con vui cười rượt đuổi nhau chạy qua, sắc trời chiều chiếu lên thân mình chúng, thản nhiên phủ lên một lớp ánh vàng.
Thư Tiệp mang theo một gói to, giày cao gót đi trên mặt đất, gõ ra những tiếng vang dội, ở bên cạnh nàng là Phạm Đồng Đồng đang ăn như hổ đói.
Không khác so với dự liệu của Thư Tiệp, kết cục cho lòng tham của Phạm Đồng Đồng chính là cái bánh kia không để vừa vào trong bao giấy, Phạm Đồng Đồng cầm lấy túi giấy ăn, thường xuyên có vụn vãi rơi xuống.
Thư Tiệp nhìn không thuận mắt.
Cái người lôi thôi như thế, thật đúng là hiếm thấy. Có lẽ chỉ cần nhìn một mình Phạm Đồng Đồng thôi là nàng có thể khái quát ra toàn bộ kiểu người này rồi.
Ăn một nửa, Phạm Đồng Đồng đã kêu no rồi.
Thư Tiệp nói: "Ăn không hết thì chọn nhiều như vậy làm gì?"
Phạm Đồng Đồng có chút ủy khuất bĩu môi, diễn cảm mười phần trẻ con.
"Trước đây cô cũng vậy, không biết tự kiềm chế." Thư Tiệp nhớ lại nợ cũ, thật sự là chuyện thật lâu trước kia, khi đó ước chừng là trung học sơ cấp, lần đầu ra ngoài học, Phạm Đồng Đồng cùng Thư Tiệp ở chung một phòng ngủ, Thư Tiệp tính tình cao ngạo, nhìn không hợp mắt thì coi như người nó bật chế độ vô hình, vậy nên nhân duyên nàng kém, có thể so sánh với một vị giáo viên chủ nhiệm tàn ác, khi ấy chỉ có Phạm Đồng Đồng đi theo bên người nàng, gần giống trạng thái như hình với bóng, trước sau không rời, cả hai cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi học cùng nhau tắm.
Dáng người Thư Tiệp khi đó có thể liên tục duy trì ở trạng thái hoàn mỹ như vậy, nguyên nhân chính là cùng ăn cùng uống với Phạm Đồng Đồng, mỗi lần dùng bữa, trường học quy định cấp cho mỗi người một bát rưỡi, Phạm Đồng Đồng ăn hai bát rưỡi, hơn nữa còn ăn rất nhanh, mỗi lần ăn xong lại hau háu nhìn sang bát của Thư Tiệp, khiến cho Thư Tiệp đang ăn cơm thấy vậy cũng mất cả hứng ăn.
Kết cục, lần nào cũng là Thư Tiệp đẩy bát của mình qua chỗ Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng cảm động gần chết, ngay lập tức đem bát cơm lên miệng, không cần biết cơm có dính nước miếng của Thư Tiệp hay không.
Mãi cho đến trung học, Phạm Đồng Đồng ăn cơm gấp hai lần so với Thư Tiệp. May mà cân nặng vẫn còn duy trì ở con số chấp nhận được.
Thư Tiệp nhìn về phía trời chiều, đột nhiên nhớ tới một hình ảnh, ngày đó ở trong phòng ăn náo nhiệt của trường học, ánh sáng nơi đó cũng rạng rỡ thế này, Phạm Đồng Đồng đang ngồi ở phía đối diện nàng, mải miết ăn bát cơm nàng cho, Thư Tiệp khi đó lẩm bẩm "Cho béo chết cậu đi".
Nếu như "Béo chết cậu đi" là một câu nguyền rủa, thì Thư Tiệp hẳn là đã khẩu nghiệp vô số lần rồi, dù sao thì hai người hằng ngày ở cùng một chỗ, cũng phải hơn một ngàn ngày, khẳng định là không linh nghiệm, nhìn thân thể của Phạm Đồng Đồng lúc này mà xem, không béo, ngược lại ốm đói đến như vậy.
"Hiện tại tôi đã tiết chế rồi. Từ hôm qua đến giờ, tôi vẫn chưa ăn cơm, giờ nghĩ đến có thể ăn, không nghĩ là lại bị đau dạ dày." Phạm Đồng Đồng đem túi giấy bọc lại, nhìn bên cạnh có cái thùng rác, vẻ mặt lại luyến tiếc, diễn cảm vô cùng rối rắm.
Thư Tiệp nói: "Không ăn thì cho chó ăn."
Phạm Đồng Đồng trừng mắt."Có thể cho chó ăn sao?"
"Ừ, hiện tại ở Hàng Châu chó ăn so với người ăn còn tốt hơn, chó lạ gì những thứ này." Thư Tiệp nói chẳng hề bận tâm, nhưng Phạm Đồng Đồng ở phía sau nghe mà lỗ tai ngữa vô cùng, cô nhìn dáng vẻ Thư Tiệp không giống như là đang nói đùa, rõ ràng là nàng đang trần thuật lại một sự việc có thực.
Ở bên cạnh Thư Tiệp nhiều năm dạy cho Phạm Đồng Đồng hiểu rõ một việc, đó chính là Thư Tiệp chưa bao giờ nói đùa, nàng chỉ nói ra sự thật. Mà vì đó là sự thật nên càng khiến cho cô cảm thấy bất lực.
Phạm Đồng Đồng không chịu ném đi, cô nắm chặt cái túi giấy, giống như đang nắm lấy bảo bối.
Cô đi đến bên cạnh một cái thùng rác màu xanh, Thư Tiệp đưa tay ra, nói: "Không thì để tôi ném đi thay cô."
Phạm Đồng Đồng dưới sự kích kích của nàng, ném túi giấy vào trong thùng rác, vỗ vỗ tay, nói: "Tôi vừa làm một chuyện xấu, nếu bị bà nội biết, nhất định bà sẽ nói tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết."
Cô quay lại nhìn Thư Tiệp, vẻ mặt Thư Tiệp không vừa ý, Phạm Đồng Đồng không biết mình đã lại làm sai điều gì, cẩn thận hỏi: "Tôi ném sai thùng rác à?"
Thư Tiệp lắc đầu, nhưng sắc mặt không đúng, có cảm giác chán ngán thất vọng. Nàng không nói thêm gì với Phạm Đồng Đồng nữa, giẫm trên giày cao gót, bước thật nhanh về phía trước.
Phạm Đồng Đồng đi phía sau nàng, nửa chạy theo.
Trong lòng Thư Tiệp buồn bực, sao mình lại có thể nhàm chán đến mức cùng cô ta tranh luận chuyện vứt rác cơ chứ. Nàng giận mình vì đã trở nên không giống mình, nếu như là người khác, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ gì, bởi vì nàng không phải là Phạm Đồng Đồng, vậy nên tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.
Thư Tiệp lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, trong phòng hơi lạnh xông đến, Thư Tiệp ném chìa khóa lên cạnh cửa tủ có cái bát sứ thanh hoa ở trên, đá dép lê, chân trần đi vào trong phòng khách.
Căn phòng trang trí đậm đặc chất Thư Tiệp, mỗi một ngóc ngách đều là Thư Tiệp tự mình trang trí, chưa từng bị qua tay người khác.
Nàng thậm chí còn không để cho người khác tiến vào trang hoàng, hết thảy đều dựa vào chính mình.
Nàng không tin tưởng vào người của công ty nội thất, hóa chất nhìn không thấy sẽ không biết chính mình hít phải bao nhiêu loại không khí độc hại.
Đối với những thứ không biết, Thư Tiệp có loại cảm giác bài xích phát ra từ trong nội tâm, loại bài xích này gần với khiết phích (bệnh ưa thích sạch sẽ).
Ghế sô pha của nàng là đào được từ trong chợ trời, bỏ đi lớp vải bọc dơ dáy khó coi bên ngoài, thêm này bớt kia, bọc thêm lớp vải hoa màu vàng, lá cây màu xanh, kinh độ và vĩ độ khác nhau, bề mặt đặc biệt thô ráp.
Nàng có một cái giá sách làm bằng trúc, cao bốn tầng, xấp xỉ bằng thân người, có dấu vết cháy xém, vệt khói nám đen ở điểm gấp khúc, tuổi tác của cái giá cũng đã cao, thân trúc bám bụi làm mất đi cái cảm giác mới mẻ ban đầu mà khiến nó trở nên ảm đạm hơn, âu cũng là một nét đẹp riêng biệt. Thư Tiệp nhìn thấy cái giá sách này ở trong một hiệu sách sắp đóng cửa, khi đó mặt trên của nó bày đầy đồ trang điểm giá rẻ, nàng quyết định sẽ mua cái giá sách này, một mạch đem nó trở về từ khu trung tâm Hàng Châu.
Mỗi một đồ vật đều là của riêng Thư Tiệp, vậy nên nàng cảm thấy nơi này giống như nội y của mình, thứ dán vào da thịt tư mật nhất không thể để cho người ngoài tiến vào, cũng như tuyệt đối không thể để cho vết chân lạ bước lên sàn nhà của nàng, đến vết bụi trên đó cũng phải thuộc về nàng, và nàng phải là nữ vương của thế giới này.
Nàng không có ý định cùng người khác chia sẻ thế giới này, cũng như không có ý định ra khỏi đây. Nàng mua căn hộ độc thân này là đã có tính toán trước, nàng muốn cả đời tiếp tục cuộc sống độc thân này.
Thế nhưng hiện tại lại có thêm một người.
Thư Tiệp nhìn đôi giày thể thao của Phạm Đồng Đồng bước lên trên tấm thảm trước cửa nhà nàng, Phạm Đồng Đồng thật cẩn thận cởi giày, ngồi xổm người xuống đặt nó lên cái kệ ở góc, cùng một chỗ với đôi giày cao gót của nàng, nhìn đôi tất chân màu trắng bước lên sàn nhà của mình, trái tim Thư Tiệp trầm xuống khi cảm nhận được sự xâm nhập của Phạm Đồng Đồng.
Sau khi Thư Tiệp thở sâu, cảm xúc bình ổn lại, đợi đến khi Phạm Đồng Đồng ngồi lên trên ghế sô pha của nàng, thân thể của Thư Tiệp bởi vì lò xo co giãn mà hướng sang bên cạnh sườn một chút, sức nặng của người khác ảnh hưởng lên Thư Tiệp, khiến cho Thư Tiệp đột nhiên có cảm giác trái tim mình cũng trở nên có sức nặng.
Phạm Đồng Đồng ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha của Thư Tiệp, chiếc ghế quá mức sạch sẽ khiến cho cô có chút cảm giác đứng ngồi không yên, cô không dám dùng khóe mắt quan sát Thư Tiệp, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái bàn gỗ trước mặt.
Cái bàn gỗ phía trước chỉ đánh một lớp véc-ni, đường vân gỗ rõ rõ ràng ràng, phía trên có một bộ trà cụ, nhưng lại chỉ có một chén trà nhỏ, như thế này là không hợp quy tắc, nhưng đây là Thư Tiệp, như vậy đó là chủ ý của nàng, Phạm Đồng Đồng đột nhiên cảm thấy có lẽ đây là thói quen độc thân của Thư Tiệp, mình đến đây quá đột ngột, có lẽ đúng như Thư Tiệp nói, mình mang đến phiền toái cho nàng.
Phạm Đồng Đồng càng ngày càng cảm thấy sự tồn tại của mình thật là dư thừa, nghĩ đến thôi ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
"Tôi nghĩ sẽ gọi điện cho mẹ." Phạm Đồng Đồng tự nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu, vội vã tìm điện thoại. Có điều chỗ này không phải là nhà của cô, cô làm sao biết điện thoại để ở đâu. Sau một hồi đầu óc bay tứ tung, vẫn là Thư Tiệp bình tĩnh lấy ra điện thoại di động, nàng hỏi: "Số điện của bác gái là. . ."
"Quên rồi." Phạm Đồng Đồng ngượng ngùng nói.
"Số điện của người nhà." Thư Tiệp lần thứ hai hỏi.
"Hình như có trong di động."
"Toàn bộ nhỉ. " Thư Tiệp dùng ngữ khí khẳng định, nàng nhìn Phạm Đồng Đồng gật đầu, không tức giận, mặt cũng không đổi sắc, có lẽ cũng bởi nàng đã quen với tác phong của Phạm Đồng Đồng rồi.
"Vậy thì đợi đến khi cô tìm được điện thoại rồi nói." Thư Tiệp đặt điện thoại ở trên bàn gỗ, Phạm Đồng Đồng chạy đến chỗ túi hành lý của mình, cẩn thận lục tìm trong từng cái túi.
Lúc này, chuông điện thoại nhà của Thư Tiệp vang lên, số điện thoại nhà của Thư Tiệp thường thì không nói cho người ngoài, chỉ nói cho người trong nhà hoặc là họ hàng thân thích, tiện cho họ gọi đến, Thư Tiệp vừa nhìn thấy con số quen thuộc hiện trên màn hình, ấn nhận cuộc gọi.
Giọng mẹ nàng từ trong điện thoại vọng ra có chút khúm núm, dường như đã tập thành thói quen cầu khẩn, mở đầu bằng một vài câu khách sáo, Thư Tiệp hỏi: "Mẹ gọi tới là có việc gì vậy?"
"À, đó là về Đồng Đồng, con bé đã đến chỗ con chưa?"
"Đến rồi." Thư Tiệp quay đầu lại nhìn cái người đang ngồi xổm dưới đất lục tìm trong đống hành lý kia.
"Con bé bị mẹ nó đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ đi, con ở Hàng Châu hãy giúp đỡ con bé. Con có thể giúp được đến đâu thì giúp, dù sao nhà bọn họ cũng chiếu cố chúng ta lâu như vậy rồi. . ."
"Con sẽ làm vậy." Thư Tiệp nhẹ nhàng nói.
"Vậy là tốt rồi, tiểu Tiệp, con nhớ chăm sóc cho con bé. Con bé một mình ở Hàng Châu, chỉ có con là người quen, dù sao con cũng là chị họ của nó, mẹ của Đồng Đồng cũng thật là, nhẫn tâm đẩy con bé ra bên ngoài như vậy."
Thư Tiệp thiếu chút nữa buột miệng, thế còn con? Chẳng lẽ con không phải đang ở một mình? Thế nhưng ngọn lửa vừa vụt lên trong mắt nàng đã ngay lập tức bị lý trí đóng băng, đập nát ra thành những mảnh vụn, rồi biến mất không một dấu vết.
Bản thân mình lựa chọn trốn tránh lại bắt đầu đi trách móc người khác. Thư Tiệp tự cười nhạo chính mình.
"Con bé hiện giờ ổn không?"
"Cô ấy không sao."
"Là mẹ bảo con bé đi đến chỗ của con, con sẽ không trách mẹ thay con quyết định chứ?" Mẹ nàng nói bằng giọng bất an khiến cho Thư Tiệp nhíu mày, nàng không hiểu vì sao mẹ nàng chỉ đơn giản là nói chuyện thôi cũng phải dè chừng như vậy, giống như là đang thương lượng với một người lạ vậy.
Có thể sao? Thật sự có thể sao?
Có lẽ ở trong mắt người khác đây là biểu hiện cho sự tôn trọng, nhưng ở trong mắt Thư Tiệp, nó chính là sợ hãi, mẹ nàng sợ nàng, nó khiến cho lòng nàng cảm thấy có áp lực.
Thư Tiệp nói: "Không có gì, dù sao. . . Dù sao con ở một mình cũng thấy buồn."
Câu nói kia thật trái lương tâm. Thư Tiệp dựa lưng vào ghế sô pha, ghế mềm mại nâng đỡ người nàng, cơ thể nàng liền bớt đi sức nặng.
"Còn con, con có muốn thu tiền thuê nhà thì đừng thu nhiều, con bé làm giáo viên mầm non cũng không dễ dàng gì."
Thư Tiệp mạnh mẽ quay đầu lại, Phạm Đồng Đồng đã đào ra cái di động cũ kỹ của mình từ trong mớ quần áo hỗn độn, cô ấy đang tay cầm di động, hạnh phúc đến độ lệ rơi đầy mặt. Thư Tiệp đóng điện thoại, nói với Phạm Đồng Đồng: "Cô là giáo viên mầm non?"
Phạm Đồng Đồng gật đầu trả lời: "Ừ, mẹ tôi tìm cho đấy, ở ngay nhà trẻ gần đây thôi, nhà trẻ Thiên Sứ."
Vẻ mặt của Thư Tiệp không giống như đang chung vui cùng cô, Phạm Đồng Đồng dò hỏi: "Cô cảm thấy làm giáo viên mầm non không tốt à?"
"Không phải, chỉ là cô đi làm giáo viên mầm non tuyệt đối là có hại cho bọn trẻ." Thư Tiệp nói ra lời thật lòng.
Phạm Đồng Đồng bị đả kích, chuyện này không phải chỉ có một mình Thư Tiệp nói, ngay cả các bạn học, thầy cô giáo và bạn bè cô cũng đã từng nói với cô câu này, nhưng lời qua miệng Thư Tiệp thật sự vô cùng tàn nhẫn, người ta ấy, sẽ chỉ uyển chuyển mà nói với cô, cậu không thích hợp với những công việc có tính khiêu chiến câu... Chung quy ý chính vẫn là nói cô không thích hợp làm nghề này đâu.
Phạm Đồng Đồng cúi đầu, chán nản và thất vọng, trên sàn nhà có vệt nắng cuối cùng của trời chiều vẽ lên, nặng trĩu mà ảm đạm.
Lúc này, chân của Thư Tiệp kẹp giữa hai đùi Phạm Đồng Đồng, tầm mắt Phạm Đồng Đồng chuyển đến các ngón chân khéo léo trắng nõn của nàng, Phạm Đồng Đồng dùng chân của mình đá chân của nàng xuống, Thư Tiệp hỏi: "Khi nào thì khai giảng?"
"Tháng sau tôi sẽ đi thử việc hai tháng, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì chính thức bắt đầu đi làm." Phạm Đồng Đồng rầu rĩ nói.
Nếu như lấy tư thế nhìn xuống để nhìn Phạm Đồng Đồng, nàng sẽ sinh ra ảo giác là đang nhìn thấy một đứa trẻ phạm lỗi.
Nàng vẫn thích một Phạm Đồng Đồng mập mạp hơn, trong trí nhớ của nàng, một Phạm Đồng Đồng mập mạp sẽ luôn luôn mỉm cười giống như bánh mochi, cười đến híp cả mắt lại.
Có lẽ khi đó bọn họ vẫn còn nhỏ, không có chuyện gì có thể khiến cho cả hai không cười nổi được.
Lần đầu tiên, Thư Tiệp cảm thấy mình nặng lời, nàng nhẹ giọng nói: "Cứ đi làm việc cho tốt. Không biết chừng cô hợp với nghề này."
Phạm Đồng Đồng không nói lời nào, cứ thế cúi đầu.
Thư Tiệp ngồi xổm người xuống, đối diện với Phạm Đồng Đồng.
Nàng phát hiện hóa ra mắt cô ta đang dừng ở trên mắt cá chân mình, lại còn dám nói: "Chân đẹp nhỉ."
Kết cục là Thư Tiệp vô thức nhấc chân tặng cho Phạm Đồng Đồng một cước, đá đến mức người kia bật ngửa ra sau.
Phạm Đồng Đồng ôm cằm mắt bắt đầu chảy nước, khóe mắt có nước trong suốt ra cái vẻ ủy khuất lắm.
Thư Tiệp áy náy hỏi cô ấy bị sao vậy. Phạm Đồng Đồng lè lưỡi, đầu lưỡi chảy ra máu đỏ hòa cùng nước bọt.
Thư Tiệp đưa tay muốn chạm vào, Phạm Đồng Đồng lập tức lại thu hồi lưỡi vào trong miệng.
.
.
.
Nàng đợi đến khi Phạm Đồng Đồng nói chuyện điện thoại với mẹ xong, Thư Tiệp mới có thời gian rảnh rỗi cùng nhau kiểm kê mọi chuyện.
Lúc trước bận rộn, tất cả giống như một ngọn núi lửa hỗn loạn bùng nổ, lộn xà lộn xộn, cái gì mà chưa kịp thu thập đồ đạc đã bị đá ra ngoài, hiện tại thì cô cũng đã đến được nơi an toàn, cũng đã có thể ngồi xuống nói rõ ràng sự việc xảy ra.
Bằng những tin tức thu thập được trong điện thoại lúc trước, Thư Tiệp cũng đã biết đại khái tình huống là như thế nào.
Thanh niên hai mươi sáu tuổi vẫn ăn hại như xưa Phạm Đồng Đồng bị mẹ đá ra ngoài cửa, thời điểm đó anh cả nhà họ Phạm đã sắp kết hôn, trong nhà sửa sang lại phòng ốc định bụng làm phòng cưới cho anh trai cô ấy, chị hai của cô ấy thì cũng đã bắt được một anh giai về làm chồng, mặc dù là gái già hai mươi tám tuổi, nhưng chị ấy cùng anh bạn trai kia ngang vai phải vế, sự nghiệp thành công, là một nữ cường nhân độc lập, từ sớm đã dọn ra ngoài ở, chỉ còn lại có Phạm Đồng Đồng, thanh niên tốt nghiệp đại học lâu như vậy vẫn ở nhà ăn bám cha mẹ, vô dụng toàn tập.
Chị hai của Phạm Đồng Đồng dựa vào quan hệ của mình ở Hàng Châu tìm được một nhà trẻ, đem Phạm Đồng Đồng ném đến nơi đây.
Vừa hay Hàng Châu có Thư Tiệp, ở trên danh nghĩa vẫn là chị họ cô, cả nhà cảm thấy trút được gánh nặng, đang hân hoan đốt pháo ăn mừng.
Còn về phần Thư Tiệp, một buổi sáng vô duyên vô cớ được gia đình hàng xóm tặng cho gánh nặng này, chỉ bởi vì nàng là chị họ trên danh nghĩa của cô ấy.
Kỳ thật nói đến thân phận, chị họ cũng chỉ là trên danh nghĩa, cả hai không hề có quan hệ huyết thống.
Hai nhà trước kia ở cùng một khu, năm đó họ đánh địa chủ được phân cho một khu nhà cũ, khu nhà vô cùng lớn, bên trong phân thành các hộ gia đình, hai nhà Thư Phạm ở sát vách nhau.
Thư Tiệp cùng Phạm Đồng Đồng là mẹ bọn họ cùng lúc mang thai, khi đó nhà họ Phạm đã có hai đứa nhóc rồi, Phạm Đồng Đồng là sinh lén mà ra sản phẩm. Còn Thư Tiệp thì lại bởi vì mâu thuẫn gia đình mà không để đi đến bệnh viện được, đành phải sinh ở trong nhà.
Hai nhà sinh bé cách nhau không đến mười hai tiếng, Thư Tiệp sinh trước liền chiếm tiện nghi, ra đời sớm hơn chưa đến một ngày trở thành chị họ của Phạm Đồng Đồng, lúc nàng cất lên tiếng khóc chào đời, nhà họ Phạm bên cạnh cũng sinh ra được một bé gái, im hơi lặng tiếng, đúng lúc bác trai nhà họ Phạm nghĩ đứa trẻ kia chắc ngủm rồi, thì bác gái nhà họ Phạm không biết uống phải nước tăng lực gì, nắm lấy chân Phạm Đồng Đồng bé nhỏ, dốc ngược, hung hăng đánh đòn, Phạm Đồng Đồng ói ra vài ngụm máu rồi mới oa oa khóc lên.
Hệ quả là Phạm Đồng Đồng ngốc như vậy, có lẽ cũng bởi vì lúc mới sinh ra bị thiếu dưỡng khí, vốn là sinh kém. Cộng thêm tư chất bất tài gợi đòn. 【Văn đi xa quá~ Văn đi xa tôi quá. . . orz】
Phạm Đồng Đồng hướng về chị họ trên danh nghĩa của mình, thương lượng: "Dì cho tôi địa chỉ của cô đấy, nói là tìm được cô rồi nhất định sẽ không có vấn đề gì nữa. Tôi chỉ định ở vài ngày thôi, có lương rồi, tôi không quấy rầy cô nữa."
Thư Tiệp nói: "Cô có biết giá phòng Hàng Châu cao thế nào không? Dọn ra ngoài ở, cô sẽ lăn đến cái nhà như thế nào?"
"Nhưng mà quấy rầy cô không phải là kế hoạch lâu dài. . ."
"Tôi không thể chăm sóc được cô chắc? Mẹ tôi cũng nhắn như vậy rồi." Thư Tiệp thở dài.
"Ôi, vẫn là chị họ tốt!"Phạm Đồng Đồng cười rất gợi đòn. Thư Tiệp hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến mép bàn, mở phần mềm word trong laptop ra, sau đó nói: "Ở chỗ của tôi thì phải nghe lời tôi. Tôi bảo làm gì thì phải làm cái đó, cái gì tôi không cho làm thì không được phép làm." Phạm Đồng Đồng gật đầu như muốn rụng, giống như cổ của cô là các đốt ngón tay, ngoại trừ công dụng lên và xuống ra thì hoàn toàn vô dụng.
"Không được phép đem người về nhà, nếu có chuyện như vậy thì mời cô dọn ra ngoài ngay." Thư Tiệp nói một hơi, các ngón tay cũng múa trên bàn phím, sau vài tiếng lạch cạch, trên màn hình laptop dần hiện lên bản nội quy hoàn chỉnh.
Phạm Đồng Đồng gật đầu.
"Chú ý vệ sinh cá nhân, ngày nào cũng phải đi tắm, đổi áo trong. . ."
"Áo trong cần gì ngày nào cũng phải thay!" Phạm Đồng Đồng vội đưa ra ý kiến phản đối.
Tia lửa điện của Thư Tiệp bắn về phía cô, Phạm Đồng Đồng nín thở, rụt cả cổ xuống.
"Chí ít thì quần lót ngày nào cũng phải thay." Thư Tiệp nhượng bộ, Phạm Đồng Đồng đỏ mặt, nói: "Cô còn quản cả quần lót của tôi làm gì."
"Cô vào phòng của tôi, cái gì tôi cũng quản."
"Tôi dùng đệm!" Phạm Đồng Đồng cất cao giọng đối đáp, nói rồi thì rụt cả người lại.
Thư Tiệp lại một lần nữa nổi giận trước sự khắc khẩu của mình và Phạm Đồng Đồng, nàng ầm ầm gõ bàn phím như thiên lôi giáng sét.
"Mỗi tuần phải luân phiên dọn vệ sinh, quét dọn sạch sẽ, mặt đất lau hai lần, một lần lau ướt một lần lau khô, không được để có vết nước."
"Không được ăn đồ ăn vặt nước hoa quả trong phòng khách. . ."
"Lấy đồ ra rồi phải để lại đúng chỗ. . ."
"Không được đụng chạm vào thứ không thuộc về mình. . ."
"Số điện thoại nhà phải giữ bí mật với người ngoài. . ."
"Không được ngủ lang ở ngoài. . ."
Giọng nói của Thư Tiệp đan xen với những tiếng gõ phím lạch cạch, pha trộn thành bản nhạc mơ hồ, xuyên vào trong lỗ tai của Phạm Đồng Đồng, ru ngủ Phạm Đồng Đồng.
Đợi đến khi nội quy đã đánh xong, nàng chỉnh lý chính tả, sau đó in thành giấy trắng mực đen.
Thư Tiệp mang tờ nội quy còn nóng hầm hập thơm mùi mực in đi đến bên cạnh chiếc ghế sô pha, Phạm Đồng Đồng lúc này đã an giấc ở trên đó mất rồi.
Ghế sô pha chỉ rộng 1m5, chân của cô ấy một nửa đung đưa ở bên ngoài, bàn chân dẫm trên mặt đất.
Tất vải màu trắng bọc lấy bàn chân mảnh khảnh của cô, chỗ mắt cá chân có thể nhìn thấy rõ xương cốt. Thư Tiệp đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc thương tiếc, mắt hơi đau đau.
Phạm Đồng Đồng ở trên ghế sô pha co chân, khiến cho lò xo phát ra những tiengs cọt kẹt, Thư Tiệp thu lại ý định đánh thức cô ấy, nàng khẽ đặt tờ giấy nội quy lên cái bàn gỗ.
Phạm Đồng Đồng co ro trên chiếc ghế sô pha ngủ không yên giấc, trong mơ, cô thấy mình không cẩn thận làm rất nhiều chuyện sai, chốc chốc rơi chỗ này vỡ chỗ kia, sàn nhà lau thế nào cũng không sạch được, còn Thư Tiệp thì đứng trước mặt cô, hai tay đan chéo ở trước ngực, gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, đoạn tuyệt nói: "Thùng cơm, đi ra ngoài ngay!"
Trong mơ xảy ra rất nhiều chuyện quái dị, nhưng tất cả đều kết thúc bằng một câu nói đi ra ngoài kia.
Trong cảnh cuối cùng, Thư Tiệp giơ lên cái quần lót của cô, hô lớn: "Thùng cơm, lăn đi ngay!"
Phạm Đồng Đồng ở trên ghế sô pha lăn qua lộn lại, cho dù ngủ cũng chau mày, vẻ mặt bất an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...