[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc

Thư Tiệp vội vàng về nhà, lo lắng Phạm Đồng Đồng ở nhà đã đỡ hơn chưa. Gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy không chịu tiếp máy, có lẽ là đang ngủ, lại bởi vì không có tin tức xác thực đáp lại, trong lòng liền không bỏ xuống được, không biết phải nói ra ở đâu.

Thư Tiệp cầm văn kiện ngồi xe trở về nhà, thời điểm mở cửa, rất khó nói cho rõ ràng cái cảm giác tràn ngập sợ hãi này, trong lòng đều có sức nặng.

Phạm Đồng Đồng nằm trên giường Thư Tiệp, ngủ khoảng ba tiếng đồng hồ, từ ngủ say đến ngủ nông, hỗn hỗn độn độn, cảm giác thật rõ ràng, nhưng là còn không muốn từ trong mộng đi ra.

Thường thì chuyện trong mơ là chuyện ít lâu trước hoặc là chuyện trong tương lai.

Phạm Đồng Đồng vừa ở trong mộng, mơ về chén cháo gà nấm hương kia, cháo ăn vô cùng ngon, còn có Thư Tiệp đút cháo cho cô.

Thư Tiệp khi đó thật ôn nhu. . . Phạm Đồng Đồng đang ở trong mộng cũng bắt đầu phát ra tiếng thở dài.

Cước bộ bước trên mặt đất, phát ra những âm thanh đất nhỏ như tiếng lá rụng, không cẩn thận rất khó phân biệt.

Âm thanh này từ phía xa truyền đến, chậm rãi tới gần, tiếp theo là đi đến bên cạnh mình, Phạm Đồng Đồng ráng sức mở mí mắt nặng trịch, trước mắt xuất hiện một dáng người mơ hồ.

Dần dần rõ ràng, là Thư Tiệp.

"Cậu đã về!" Phạm Đồng Đồng nỉ non nói với Thư Tiệp.

Thư Tiệp bị cô ấy đột nhiên nói một câu hù sợ, trong lòng cả kinh, sau một lúc lâu mới chậm rãi trả lời: "Ừ, đã trở lại."

Phạm Đồng Đồng cảm giác được có một bàn tay ấm áp đặt trên cổ mình, cô mẫn cảm khẽ run, cánh tay kia không rời đi, ngược lại, càng đi xuống dưới, vào trong chăn, đụng đến lưng cô. Phạm Đồng Đồng bị nàng động vào cảm thấy thoải mái, lười biếng ngáp một cái. Thư Tiệp hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

"Thoải mái hơn rồi." Phạm Đồng Đồng nhẹ giọng nói, mắt nhắm lại.

"Vậy, ngủ ngon." Thư Tiệp cảm giác mình trở về, tựa hồ chính là để được nghe một câu nói như vậy, nói nghe được, đó cũng là giải sầu.

Phạm Đồng Đồng nghe lời của nàng, nguyên bản còn không có bao nhiêu cơn buồn ngủ, lại có thể lại thật sự nặng trĩu ngủ, một lát liền phát ra những tiếng hít thở ngân nga mà vững vàng.

Thư Tiệp đứng ở một bên cười khẽ một tiếng.

Cô ngủ thẳng đến 12h trưa, cảm giác đã hồi lại toàn bộ thể lực, thân thể mới bằng lòng tỉnh lại. Phạm Đồng Đồng liền khoẻ như vâm, từ trên giường nhảy xuống, tìm quần áo thoải mái khoác lên mình tiến ra bên ngoài.

"Cậu làm cái gì mà chạy nhanh như vậy?" Thư Tiệp ngẩng đầu lên liền thấy có một người lao vào trong phòng, vội vội vàng vàng, giống như mông bị bắt lửa, vừa nhìn ra là Phạm Đồng Đồng.

Phạm Đồng Đồng không dự đoán được Thư Tiệp ở đó, người trong phòng bếp trừ bỏ Thư Tiệp còn có thể là ai, vội xông lên trước.

Thư Tiệp hốt hoảng thấy một con chó vô cùng lớn xông lại, nhào lên, cái bóng thật lớn phủ lên, che đi thân thể  mình, nếu móng vuốt chó có thể ôm người, nhất định sẽ giống cô ấy ôm mình như vậy.

"Cậu làm cái gì vậy?" Qua hồi lâu, Thư Tiệp mới có thanh âm để nói chuyện, Phạm Đồng Đồng không phải nhanh bình thường, hơn nữa thân thể của cô ấy lại còn cao, ôm một phát chính là ôm cổ, bị cô ấy ôm lấy người cơ hồ không thể thở nổi.


"Cảm động!" Phạm Đồng Đồng nói.

"Cảm động thì đi qua một bên mà cảm động, đừng có dính lấy tớ, tớ còn muốn nấu cơm."

"Để tớ giúp cậu."

"Cậu tam đẳng tàn phế . . ."

"Không nghiêm trọng như vậy đâu, Thư Tiệp Thư Tiệp, Thư Tiệp tốt bụng, để tớ làm nha, tớ làm một chút cảm tạ cậu."

"Cảm tạ tớ cái gì?"

"Tinh tế tỉ mỉ chiếu cố tớ, giống như mẹ vậy, không, cậu tốt hơn mẹ tớ nhiều, mẹ cũng chưa từng chiếu cố tớ như vậy, mẹ cho tới bây giờ đều là đem tớ ném cho đại ca, mà đại ca lại là cái người lạnh lùng chết đi được, nhìn tớ sinh bệnh còn nói là tớ ngốc, tớ có thể khỏe mạnh sống đến giờ là một việc không dễ dàng gì."

Thư Tiệp một tay vỗ nhẹ lưngPhạm Đồng Đồng.

Phạm Đồng Đồng giống như bị cánh tay kia ám chỉ, nghĩ đến cái tính thích nghi ngờ của Thư Tiệp giống như nước lũ sông Nile bắt đầu bạo phát, toàn bộ chuyện xưa cũng theo đó tràn lan ra, ngoài tầm kiểm soát.

"Lúc tớ ba tuổi mẹ sẽ không ôm tớ, khi đó còn cho tớ ăn ngũ cốc, cũng là bởi vì lười nấu cơm. . ."

"Hồi tớ năm tuổi một tháng tắm một lần, bọn họ còn cười nói ai bảo tớ không chịu đi tắm. . . Khi đó tớ mới có năm tuổi thôi mà!"

". . ."

Không biết có phải do sinh bệnh, người trở nên yếu ớt, nên dễ dàng thương cảm, Phạm Đồng Đồng siêng năng lôi chuyện cũ ra kể lể, chỉ là kiên nhẫn của người chịu trận đều bị hao đi hết sạch.

Thư Tiệp nghe thấy cái nồi trên bếp lửa đã bắt đầu phát ra những tiếng lách tách, mùi vị khen khét đã có thể ngửi được, nàng bắt đầu hối hận sự ôn nhu hiếm có vừa rồi, có một số người, bạn không thể thể đối với họ ôn nhu, giống như bác nông dân và con rắn, giống như Phạm Đồng Đồng.

*Bác nông dân và con rắn:  Một người nông dân nhặt được một con rắn đã gần chết cóng. Ông cố gắng sưởi ấm cho con rắn, con rắn tỉnh lại và cắn vào tay người đã cứu mạng nó. Khi người nông dân sắp chết, ông thốt lên rằng: "Tôi đã nhận được bài học khi giúp đỡ một kẻ vô ơn!'

"Cậu cút ra ngoài cho tôi!" Thư Tiệp đẩy Phạm Đồng Đồng ra, lại dùng chân đá người kia đi, đạp đi càng xa càng tốt, rồi dùng cái xẻng đánh chết cô ta.

Phạm Đồng Đồng trợn mắt há mồm, thì ra, Thư Tiệp vẫn bạo lực như vậy, hoàn toàn, ngay từ đầu, chưa từng ôn nhu, dự là chính mình gặp ảo giác rồi?

Quả nhiên, bữa tiệc ngứa này không chỉ là ở trên người, còn ở trong đầu.

Phạm Đồng Đồng còn nhỏ vả lại tâm linh thuần khiết lại bị đả kích tàn khốc, sắc mặt ủy khuất bỏ đi ra phòng khách, leo lên ghế sôpha tìm kiếm an ủi.

Thư Tiệp không rảnh đi để ý vết thương lòng của phụ nữ, nàng cũng không rảnh nghe chuyện đời khổ đau  của Phạm Đồng Đồng, từ đầu đến chân, từ trước đến sau, nàng cùng Phạm Đồng Đồng cơ hồ là từ khi còn trong trứng thụ tinh đã bắt đầu mối nghiệt duyên này, từ hồi cô ấy mới mấy tháng tuổi đến khi bắt đầu có kinh, làm ra cái chuyện cười gì Thư Tiệp cũng đều biết hết.


Cũng lười tốn tâm tư đi an ủi, dù sao cô ấy vẫn sống được đến giờ còn gì?

Thư Tiệp bưng đống đồ ăn bị Phạm Đồng Đồng phá rối ra, mặt ngoài ngó sen đã cháy, mùi hương hòa cùng mùi khét, đều là lỗi của Thùng cơm Phạm Đồng Đồng kia, Thư Tiệp tính toán đem cái đống vàng vàng kia đổ hết vào trong bát của cô ta.

Thư Tiệp thấy Phạm Đồng Đồng hai tay hai chân vây thành một đoàn rúc vào ghế sô pha, trên TV đang chiếu Cừu vui vẻ và Sói xám, tiếng cười của Phạm Đồng Đồng  lúc cao lúc thấp, có lúc giống như đem toàn bộ không khí xả ra.

Coi bộ cô ta hồi phục hoàn toàn rồi. Thư Tiệp nghĩ.

Thư Tiệp đi đến cạnh ghế sô pha, rồi đứng lại, Phạm Đồng Đồng đã hiểu, đứng dậy, đi theo nàng đi đến bên bàn ăn, bị huấn luyện vài ngày, Phạm Đồng Đồng có thể cảm nhận được ý tứ của Thư Tiệp, Thư Tiệp không nói lời nào cũng có thể chỉ huy Phạm Đồng Đồng đi Đông lại Tây, hiếm khi phát sinh sai lầm.

Phạm Đồng Đồng ngồi xuống, nhanh nhẹn đều phóng tới trước mặt nàng, nàng chỉ cần cầm ăn đó là.

"Thư Tiệp thật tốt!" Phạm Đồng Đồng ngọt ngào a dua nói.

"Ừ." Thư Tiệp không phủ định, đây là sự thật, cho nên không cần giả vờ chính mình không tốt.

"Chỉ là là ngó sen nấu dấm đường cháy mất rồi!" Phạm Đồng Đồng ngoan ngoãn ăn cơm, nói chuyện mơ hồ nhưng Thư Tiệp có thể nghe rất rõ ràng.

"Ăn hết."

"Dạ?"

"Ngó sen nấu dấm đường của cậu cả đấy, ăn hết không được thừa lại."

"Nandeee!"

"Bởi vì cậu là thùng cơm." Thư Tiệp trắng trợn nói.

Phạm Đồng Đồng thiếu chút nữa ngất, một bàn ngó sen nấu dấm đường đều đổ vào  trước mặt mình, lại nhìn Thư Tiệp một bộ dáng miễn thương lượng đường sống, nghĩ thầm có lẽ là mình đã đả thương lòng tự trọng cao ngạo của nàng, khiến cho Thư Tiệpkhông thể dung nhẫn có bất cứ khuyết điểm nào chịu không nổi, mới có thể phát cáu, sớm nói đi.

Phạm Đồng Đồng chết cũng không biết hối cải, Thư Tiệp cũng lười nói cô ấy.

"Cậu có bao nhiêu tiền?" Thư Tiệp hỏi Phạm Đồng Đồng.

"Hả?" Phạm Đồng Đồng miệng chất đầy ngó sen, nhất thời không kịp phản ứng.

"Tớ hỏi cậu hiện tại có bao nhiêu tiền? Chính là tiền mặt cùng với tiền gửi ngân hàng, công trái, cổ phiếu."


"Ừm, trước khi đi anh của tớ có đưa cho hai trăm, ba thì khẳng khái cho một ngàn, trước tớ có gửi ngân hàng một chút, ước chừng là ba nghìn, hơn nữa còn có một ít tiền lẻ, ước chừng có khoảng năm nghìn."

"Cậu ít tiền vậy?"

"Cậu xem thường người nghèo sao?"

"Tớ xem thường một người hai mươi sáu tuổi đầu rồi lại chỉ có năm nghìn đồng." Thư Tiệp nói.

Phạm Đồng Đồng mặt xám như tro tàn, tay nắm đũa run rẩy, chỉ vào Thư Tiệp, thật lâu không thể nói chuyện.

"Quên đi, cũng không trông cậy vào cậu có thể bỏ tiền ra."

"Để làm chi?"

"Mua giường."

"Hả?"

Ban đầu, Thư Tiệp không có định vì Phạm Đồng Đồng mua một cái giường, điều này chứng tỏ nàng đã muốn tiếp nhận rồi Phạm Đồng Đồng sẽ luôn ở lại bên cạnh mình.

Thư Tiệp mua đồ rất hợp lý, nếu không phải mình trước mặt hoặc là trong tương lai nhất định là sẽ dùng đến thì chắc chắn sẽ không mua.

Thế giới này có rất nhiều đồ bỏ đi, nếu chỉ là vì dục vọngnhất thời mà bỏ hết tiền để mua, sau đó lại vứt bỏ không cần, là hành vi cực đoan không chịu trách nhiệm. Giống đối đãi cuộc sống, giống đối đãi trẻ con.

Đáy lòng Thư Tiệp còn chưa nhận Phạm Đồng Đồng sẽ cả đời ở lại đây, vì thế không có tính toán cần một cái giường để dung hạ Phạm Đồng Đồng.

Nếu mua giường thì ý nghĩa hết thảy đã là sự thật. Phạm Đồng Đồng trở thành một bộ phận trong sinh mệnh của mình, cùng bản thân chia nhau một cái phòng ở, một cái phòng ngủ.

Thư Tiệp muốn để cho Phạm Đồng Đồng tự mình mua giường, cũng là có tính toán, nếu Phạm Đồng Đồng đi rồi, sẽ đem giường mang về, không phải là đồ vật của mình, lấy đi được thì tiện hơn, lúc tỉnh dậy người đi rồi, giường còn lưu lại giành chỗ của mình.

Cẩn thận hồi tưởng lại, Phạm Đồng Đồng đã có tính toán cả đời không ly khai.

Cô ấy ở đây tìm việc, ký hợp đồng, năm năm nữa cũng không thể rời đi.

Cô ấy ở nơi này gieo xuống cây Dạ hợp, nói phải chờ đợi mười năm trăm năm, đợi nàng to lớn.

Có lẽ những lời này chỉ là một loại hứa hẹn nhất thời, tựa như những người nói chúng ta cả đời ở cùng một chỗ, quay người liền không thèm để ý đến người đã nói nguyện ý kia.

Trước  đây, Phạm Đồng Đồng đã từng nói qua vô số lời nói tương tự như vậy, càng nói lại càng thuần thục.

Cái cây Dạ hợp kia có lẽ cao đến tận lầu hai, có lẽ sẽ nở hoa vào sáng sớm, chính là, Phạm Đồng Đồng khi đó đã sớm rời đi rồi, tốt nhất là mang theo giường của cô ấy đi, bất luận nó là dùngtiền của ai mua.

Đến trung tâm nội thất, bên trong có rất nhiều đồ vật, Phạm Đồng Đồng trong lúc nhất thời bị hoa mắt, đi từ nơi trưng bày tủ bát đến phòng tắm, cô căn bản cũng không có kế hoạch gì nên ý thức rất nhanh bị dắt đi, chủ nhân sờ Đông sờ Tây, trong người giống như có một con kiến nhỏ bò loạn.

Thư Tiệp nhìn trúng một cái giường gỗ cỡ nhỏ, lớn hơn cái giường ở nhà một chút, bởi vì vóc dáng Phạm Đồng Đồng lớn hơn mình, hơn nữa cực kỳ không an phận, phải là giường cỡ lớn mới chứa nổi cô ấy.


Thư Tiệp ở nơi này một bên nghe người bán hàng giới thiệu, một bên chờ Phạm Đồng Đồng theo kịp, nhưng chờ mãi không thấy người kia đâu, quay đầu nhìn lại, phát hiện trong lúc nhất thời tìm không thấy người kia.

Gọi di động cũng thấy bắt máy, Thư Tiệp tiêu hết sự kiên nhẫn của mình.

"Quầy hướng dẫn ở đâu?" Chờ người bán hàng nói xong một đoạn, Thư Tiệp hỏi.

Nụ cười thương mại của người bán hàng không hề thuyên giảm, nói: "Cô cần gì sao?"

"Tôi ở trong trung tâm thương mại lạc mất một con chó."

". . ."

"Bạn nhỏ Phạm Đồng Đồng, bạn nhỏ Phạm Đồng Đồng, nếu em có nghe được radio, xin hãy mau chóng đến quầy hướng dẫn, chị họ của em đang tìm em, bạn nhỏ Phạm Đồng Đồng, nếu em nghe được radio, xin hãy mau đến quầy hướng dẫn, chị họ của em đang cực kỳ lo lắng tìm em."

Tiếng radio vang vọng toàn bộ khu mua sắm, mà cái người đang cực kỳ lo lắng kia lại ngồi ở một bên ghế, nhấm nháp trà chanh trong cốc nhựa, thái độ thảnh thơi tự tại.

"Xin cô yên tâm, cô bé nghe được radio nhất định sẽ tới ." Người trông quầy từ tâm trấn an.

Thư Tiệp chỉ khẽ gật đầu, không nói gì cả.

Họ rất nhanh  thấy một người vội vội vàng vàng chạy tới, chạy đến chỗ quầy, hỏi: "Chị họ của tôi ở đâu?"

"Cô là bạn nhỏ Phạm Đồng Đồng?" Phát thanh viên radio phản ứng theo kịch bản.

Người trước mắt tuy rằng hơi nhỏ hơi gầy, thoạt nhìn tính tình trẻ con, nhưng cũng cao chừng 1m7, vượt chuẩn bạn nhỏ cũng phải mấy chục năm.

"Chị họ?" Phạm Đồng Đồng không có thời gian để ý người kia nhìn về phía mình với ánh mắt khác thường, cô nghểnh cổ ra sau tìm Thư Tiệp.

Ở bên kia. Người nọ chỉ chỉ người đang ngồi thảnh thơi bên cạnh nơi tiếp khách.

"Chị họ!" Phạm Đồng Đồng xông lên trước, Thư Tiệp đứng dậy, vốn là hướng đến nhân viên công tác bên cạnh mỉm cười, cảm tạ sự hỗ trợ của bọn họ, sau đó lôi kéo bạn nhỏ đi lạc vừa tìm lại được, hướng về nơi bán giường.

"Chị họ. . . Thư Tiệp!" Phạm Đồng Đồng bị kia radio tẩy não, trong lúc nhất thời còn chưa kịp khôi phục. Dễ dàng gọi nàng là chị họ.

Nhìn bộ dạng quýnh quáng của người kia, cơn giận của Thư Tiệp nháy mắt liền tiêu tan.

Mới đi chưa được vài bước, Thư Tiệp phát hiện ra lại không tìm thấy người đi bên cạnh mình, ở cách nàng ba bước chân, có một người ngồi chồm hổm trên mặt đất quan sát cái thứ đồ nội thất bị chạm rỗng mà theo lời thuyết minh thì đó chính là ghế dựa.

Trừ bỏ cái tên Phạm Đồng Đồng mắc hội chứng nhi đồng này ra thì còn có thể là ai.

Thư Tiệp đến bên cạnh cô ấy, dùng mũi giày cao gót đá đá Phạm Đồng Đồng,  ý thức của cô ấy mới trở lại.

"Chờ tớ với." Phạm Đồng Đồng bước nhanh, đuổi theo Thư Tiệp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận