Ăn cơm xong, Phạm Đồng Đồng chờ chỉ thị đi thu thập bát đũa, chính là dọn dẹp cùng quét dọn.
Đã có nhân công miễn phí như vậy, không lợi dụng lại thành ra lãng phí tài nguyên.
Một người rửa bát, một người thảnh thơi hưởng thụ, còn có năng lực bảo hộ hai tay của mình, đạt đến nguyên lý Pareto tối ưu.
*Nguyên lý Pareto hay còn gọi là quy luật 80/20 (quy luật thiểu số quan trọng và phân bố nhân tố) nói rằng trong nhiều sự kiện, khoảng 80% kết quả là do 20% nguyên nhân gây ra.
Thư Tiệp lật qua lật lại tài liệu, bản báo cáo thật dày dài đến mấy trăm trang tốn khoảng bốn năm ngàn để mua, giá thành bất quá chỉ mấy trăm, dữ liệu thống kê mới là cách kiếm tiền tối ưu nhất.
Trân quý nhất, cũng chính là vài thứ kia.
Phạm Đồng Đồng thu dọn xong phòng bếp, bàn tay ướt sũng tùy ý lau vào cái quần rằn ri, khiến cô đụng đến một tờ giấy thô sáp nhét ở mông, Đồng Đồng giờ mới nhớ tới tờ vé số mua nhưng chưa cạo.
Cô đi đến trước bàn làm việc của Thư Tiệp, đem ghế dựa ngồi ở một bên.
Đèn bàn tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng, khiến cho hình dáng gương mặt Thư Tiệp trở nên êm dịu, làn da lờ mờ sắc hồng nhạt, được bảo dưỡng tỉ mỉ, hiện ra thủy nộn sáng bóng.
Ngón tay Thư Tiệp vẽ trên trang sách, đầu ngón tay lướt qua vặn lại vô cùng nhanh.
Tóc dài tùy ý dùng một cái cặp nạm kim cương kẹp lấy, có một vài sợi tóc rơi xuống, tán ở hai bên má.
Phạm Đồng Đồng bất tri bất giác đưa tay, muốn vén hai bên tóc của nàng.
Khoảnh khắc đụng tới tóc, Thư Tiệp nhận thấy, quay mặt lại.
Phạm Đồng Đồng xấu hổ thu tay về, nói: "Có muỗi."
"Hử?" Thư Tiệp nhíu mày, Phạm Đồng Đồng lời nói mơ mơ hồ hồ, nàng nghe không rõ.
"Tôi nói. . . Cô đang xem gì vậy?" Phạm Đồng Đồng vội lảng sang chuyện khác.
"Đây là số vụ điều tra về quá khứ 10 năm sự phát triển của thương mại điện tử thế giới dẫn đến sự phát triển của kinh tế xã hội hiện đại." Thư Tiệp lật đến trang bìa, để Phạm Đồng Đồng xem.
Phạm Đồng Đồng lại càng không hiểu, đầu óc mơ mơ hồ hồ, nghĩ có đập đầu mình ra cũng không nhét vào được đoạn đối thoại phi thường dài và phức tạp này.
Dứt khoát bỏ qua.
Cô lấy tờ vé số đã bị mông mình làm cho nổi lên những nếp uốn đưa cho Thư Tiệp, Thư Tiệp cầm lấy, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Tôi mua xổ số. Ngày đầu tiên đi làm, mua cho thêm phần náo nhiệt, không chừng có thể đỏ càng thêm đỏ!"
"Tôi không tin thứ này."
"Cũng đâu cần cô phải tin, mua chơi thôi mà, coi như là bỏ hai đồng tiền mua một lần cơ hội."
"Cô đã từng học qua xác suất chưa?"
"Học qua rồi. Cũng chỉ là đến báo danh."
"Dựa theo xác suất thì xác suất để một người trúng xổ số là cực kì nhỏ. Chờ mong một loại khả năng gần như không có, cũng giống như một đứa ngốc." Thư Tiệp không chút khách khí đem tờ vé số ném tới trước mặt Phạm Đồng Đồng.
Phạm Đồng Đồng lần thứ hai đẩy qua, nói: "Dù sao cũng đã mua cho cô rồi, cạo đi!"
"Phiền phức." Thư Tiệp lấy tờ vé số, cầm một đồng tiền xu, cạo lớp trên tờ vé số, xem như hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, trả lại cho Phạm Đồng Đồng.
Phạm Đồng Đồng bắt được sau lại hét ầm lên.
"Cô xem cô trúng năm trăm đồng này." Phạm Đồng Đồng kích động nói.
Nhưng Thư Tiệp lại không kích động như vậy, nàng không quan tâm hoa văn kia vẽ đại biểu cho bao nhiêu tiền, năm trăm, hoặc là năm trăm vạn, hoặc là không có cái gì.
"Cô mất hứng à? Năm trăm đồng đấy!"
"Cho cô."
"Tôi đi ngân hàng đổi năm trăm đồng tiền lẻ, mỗi ngày đi mua vé số cho cô cạo, một ngày hai đồng, năm trăm đồng có thể mua được hai trăm năm mươi ngày, nếu ngày nào cũng trúng năm trăm đồng, thì sẽ là. . ."
"Cô đang ở đây mơ mộng hão huyền cái gì đấy." Thư Tiệp không chút khách khí dùng ngôn ngữ chọc phá đám bọt khí mộng tưởng thật lớn trên đầu Phạm Đồng Đồng, bụp một tiếng, âm thanh thanh thúy vô cùng vang dội, trước mặt Thư Tiệp mọi ngôi sao mơ mộng đều bị đánh tan. Trở lại hiện thực, Phạm Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào tờ xổ số kia nói: "Ngày mai đi đổi đi, chúng ta đi ra KFC ăn một bữa, ba cốc cà phê tuyết KFC, tay trái một ly tay phải một ly phía trước một ly, không tiêu hết năm trăm đồng là không được." Phạm Đồng Đồng cảm thấy đó là hùng tâm tráng chí!
"Thùng cơm (Vô dụng)." Thư Tiệp lần này không có hàm chứa, cũng không có ý định che giấu, nói thẳng ra, thanh âm trong trẻo khiến cho Phạm Đồng Đồng nghe rõ ràng.
Hai mắt Phạm Đồng Đồng đẫm lệ, vô lực ngã lên bàn Thư Tiệp, Thùng cơm, đúng là một từ vô cùng khó nghe! Thật hận, vì cái gì đại ca cùng nhị tỷ có cái tên hay như vậy, mười phần ý thơ, mà mình lại có một cái tên khó nghe đến chết!
Không công bằng.
Thư Tiệp tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, mặc kệ người bên cạnh liều mạng phát ra cảm xúc màu xám phản đối.
22:01 2009-5-18
Nàng đọc 10 trang, người nguyên bản bồi ở bên cạnh không biết từ khi nào đã rời đi, vị trí trống không.
Vốn có một người gục ở chỗ này, chặn đi một chút ánh sáng, bóng của người bên cạnh rơi xuống tay của mình, dường như có sức nặng cùng cảm giác bình thường.
Đột nhiên lại không có nữa, trong phòng không tìm thấy cô ấy.
Tìm cô ấy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là một lát không thấy mà thôi, chung quy rồi sẽ trở lại.
Nghĩ như vậy, Thư Tiệp chẳng thèm hoảng hốt, không biết lực chú ý đặt ở địa phương nào.
Cửa bị một trận gió mở ra, Phạm Đồng Đồng chính là gió, mạnh mẽ xông tới, đá văng cả giầy, chân trần chạy vào trong bếp, rồi lại bật người xoay qua hướng cũ chạy.
Trước khi ra đến cửa, cô quay đầu hướng về phía Thư Tiệp nói: "Chúng ta cùng nhau xuống dưới trồng cây, tôi tìm được một chỗ tốt rồi."
Cô đợi Thư Tiệp một phút đồng hồ, trong tay là cây dạ hợp bị tưởng nhầm là cây hoa xấu hổ, đứng im ở cửa chờ Thư Tiệp có hành động.
Đi, hay là không đi đây.
Kỳ hạn chờ đợi của cô là một phút đồng hồ, nhưng thời gian suy nghĩ của Thư Tiệp lại lâu hơn thế.
Cho nên đợi đến khi kiên nhẫn của Phạm Đồng Đồng bốc hơi hết, trực giác của cô nghĩ là Thư Tiệp không chịu đi, liền tự mình rời đi.
Lúc này Thư Tiệp đứng dậy, theo cô đi xuống.
"Cô cũng đi à?" Phạm Đồng Đồng đã gần đi xuống tầng trệt nâng đầu lên nhìn mặt Thư Tiệp.
Thư Tiệp nhàn nhã đi xuống lầu, nói: "Gió lạnh thổi cũng tốt."
Đúng. Ban đêm gió lạnh phất phơ thổi tới, mang theo mùi hương hoa cỏ thoang thoảng từ phương xa, có chút nhạt, trúc trắc mà mới mẻ.
Đêm lạnh như nước, giống như một cái đầm tịnh thủy.
Bị bóng đêm bao quanh, cảnh vật tỏ ra vô cùng khả ái.
Từ ô cửa sổ nhà khác toát lên vẻ ấm áp, nếu như đèn bên trong là loại bóng đèn kiểu cũ, cửa sổ mở ra sẽ đổ xuống thứ ánh sáng ố vàng, mang theo loại cảm giác gia đình.
Phạm Đồng Đồng không biết từ nơi nào cầm theo một tấm sắt nhỏ, ở bồn hoa nhỏ dưới lầu tìm ra một chỗ đất trống, đào một cái hố thật sâu, đem hạt giống cây dạ hợp đổ ra, thật cẩn thận gieo xuống.
Thư Tiệp đứng ở dưới đèn đường nhìn cô ấy trồng cây, giật mình nhớ tới hồi cấp 2 hai người họ cũng đã từng cùng nhau trồng xuống một cây hoa anh đào.
Cô đã gần như quên mất cây hoa anh đào đó. Cũng mau quên đi cái trường học kia.
Ở giữa tòa nhà giảng dạy và nhà máy có một bãi đất trống, ở một thời điểm nào đó trường học phát động trồng cây, hai người một tổ đi trồng một gốc cây anh đào, cái cây đó nghe nói là đã được cải tạo qua, ở Giang Nam cũng có thể sinh trưởng.
Khi đó vẫn còn là mùa xuân, trên cây còn nở ra đóa hoa hồng nhạt, cũng không nhiều lắm, điểm xuyết ở đầu cành.
Phạm Đồng Đồng khiêng cái cây, bả vai cùng trên tóc đều là màu hoa hồng nhạt, cô ấy khi đó rất béo, lại có thể cười vô cùng vui vẻ.
"Chúng ta gieo xuống cái cây này, chờ thêm mười, trăm năm nữa, chúng ta lại cùng nhau đến nơi đây, nói không chừng có thể thấy được một gốc cây anh đào vô cùng rực rỡ, đạp một cước, hoa rơi xuống có thể chôn người." Phạm Đồng Đồng khoa chân múa tay vui sướng. Mười năm trồng cây trăm năm trồng người, ước chừng có thể giải thích như vậy.
Thư Tiệp im lặng ngồi ở trên tảng đá, đợi cô ấy đem cây bỏ vào trong cái hố.
Cây hoa anh đào bị chấn động rớt xuống những cánh hoa, vương vấn trên tà váy trắng của nàng.
Bóng lưng Phạm Đồng Đồng che ở trước mặt nàng, cái bóng lưng mập mạp kia. . .
22:58 2009-5-18
Rơi vào trong mắt nàng là bóng lưng nhỏ gầy của Phạm Đồng Đồng, hai cái bóng xếp chồng lên nhau, khiến cho trí nhớ Thư Tiệp trở nên mơ hồ, mà hiện thực càng sâu thêm một bậc.
Áo ba lỗ chữ T màu trắng bao vây lấy thân thể của cô ấy, không thấy rõ xương sống nhô ra, nhưng lại thấy rõ hồ điệp cốt (phần xương 2 bên bả vai ấy), hồ điệp cốt của cô ấy giống như cánh bướm thu lại, tưởng tượng một đôi cánh lớn cỡ bàn tay bị gói lại bên trong thịt, hẳn là lớn nhỏ như vậy.
Phạm Đồng Đồng rất nhanh trồng xong cái cây nhỏ, không an tâm nén chặt đất lại, lúc này cô mới thoả mãn. Trên tay là bùn đất bẩn, Phạm Đồng Đồng lại không có ý định lập tức đi rửa, ngược lại nói chuyện an nhàn thoải mái.
"Nghe nói loài cây dạ hợp này lớn rất nhanh, cái cây này rốt cuộc đến khi nào thì mới có thể cao một thước đây? Thư Tiệp, có biết không?" Phạm Đồng Đồng ngồi chồm hổm trên mặt đất, giống một người lùn (dwarf), cô động đậy thân thể, chuyển tới chỗ Thư Tiệp, hỏi nàng.
Thư Tiệp đứng ở trong vầng sáng đèn đường, như thể xa xôi, như thể mờ ảo.
"Ước chừng là một hai năm. Nếu nó còn sống." Thư Tiệp cũng không cho ra một đáp án dứt khoát. Nàng còn chưa từng chăm chú quan sát một cái cây lớn lên rốt cuộc cần bao nhiêu năm, bởi vì sinh mệnh này dài quá mức, một ngày một tháng, từng giọt từng giọt, ai sẽ dụng tâm ghi chép mỗi một tấc biến hóa của nó.
Cây trong tiểu khu này đều là có sẵn, trong vòng một đêm, có thể đưa đến ven đường một cái cây cao lớn như vậy, cho nên, loại hình cứng cỏi cùng trầm mặc lớn dần kia, tức thì bị nàng bỏ qua cùng quên lãng.
"Tôi nhớ được trước kia chúng ta có trồng một gốc anh đào, Thư Tiệp, cô còn nhớ rõ chứ? Sau khi tốt nghiệp trung học, mùa xuân năm kia tôi có đi thăm nó, cái cây rất cao lớn, cũng phải mười năm rồi nhỉ? Từ hồi cấp 2 đến giờ, tôi tính hình như cũng phải mười năm rồi, cũng đã quên đi con số cụ thể, tôi cũng không nhớ rõ cái cây hai chúng ta trồng như thế nào, giờ muốn tìm cũng tìm không thấy. Bởi vì chúng ta năm đó gieo xuống cái cây nhỏ như vậy, khẳng khiu lại xấu xí, hiện tại lại đi thăm nó, thì thấy tất cả đều là cây hoa anh đào thẳng tắp tươi tốt. Tôi coi mỗi một gốc cây đều giống như gốc cây chúng ta đã trồng xuống, liền cảm thấy thật cao hứng. Chúng ta trồng nhiều như vậy. Mỗi một cái cây đều là chúng ta."
"Mười năm, cái cây kia ở gần trường, bắt đầu từ đường nhỏ đi bảy bước, bên cạnh có một viên đá Thái Hồ, cái cây đó chính là cái cây chúng ta trồng." Thư Tiệp nói.
"Cô nhớ rõ thật." Phạm Đồng Đồng kinh ngạc nói.
"Tôi chỉ là không thường quên đi." Thư Tiệp nói khinh miêu đạm tả (như không).
"Sao trí nhớ của tôi lại không tốt như của cô nhỉ?"
"Nơi đó giờ đã là một cánh rừng. Trên mặt đất đều là màu hoa hồng, bất quá còn chưa tới độ có thể chôn người. Còn phải đợi thêm năm mươi năm nữa, mới có thể giống như khung cảnh trong phim "April Story" (1998), cơn mưa hoa anh đào, duy mỹ muốn chết. Nhưng không biết khi đó trường học của chúng ta có còn hay không. Nghe nói khu thành nội cũ cần phải cải tạo, trường cấp 2 cũng bị phá hủy để xây tòa cao ốc mới, không biết chừng cây cối cũng bị chặt đi, thế thì thật đáng tiếc, tôi có nói chuyện cùng với người gác cổng, nếu quả thật có một ngày như vậy, trước hết hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi dù có ở sao Hỏa cũng phải bay về Trái Đất đào cái cây của chúng ta lên. Làm sao có thể để nó bị chặt đi một cách lãng phí như vậy chứ? Đó là bằng chứng mười năm tình bạn của chúng ta!"
Thư Tiệp im lặng nghe cô ấy nói.
"Thời điểm tôi đi vào bên trong, có bắt gặp một nữ sinh, mặc váy đi qua con đường nhỏ kia, tôi thiếu chút nữa tưởng đó là cô, bởi vì cô trước kia cũng thích mặc váy, trong tủ quần áo treo toàn là váy, bất quá chân cô nhìn rất đẹp, mặc váy vào trông vô cùng hợp, không giống như tôi, ngay cả quần cũng phải mặc ngoại cỡ, giống quần thụng."
"Tôi khi đó thật sự cảm thấy được học sinh trung học kia rất giống cô, giờ nghĩ lại, kỳ thật một chút cũng không giống, cô cao hơn cô ta, cũng gầy hơn, cô ta còn đi một cái tất đen nhìn rất thô tục, thật khó coi. May mắn tôi không gọi cô ta lại."
"Thư Tiệp, chúng ta khi nào thì về trường? Cô ngay cả ngày kỷ niệm trường cũng không về. Bạn học cũ gặp tôi câu đầu tiên đều nói "Cậu đúng là Thùng cơm", cô nói có đáng giận không? Câu thứ hai nhất định sẽ là "Đóa hoa hồng lãnh diễm nơi phương xa có phải hay không đã biến thành hoa đèn lồng béo tròn rồi?""
"Tôi quên rồi." Thư Tiệp ngữ khí lành lạnh thản nhiên giống như đối với hết thảy những lời khen chê đều không thèm để ý chút nào.
"Cắt, còn vừa mới nói mình không thường quên chuyện." Phạm Đồng Đồng không vui, vỗ vỗ phủi đi đám bùn đất bám trên quần, trông thấy ở trên cánh tay mình có một con muỗi không thức thời đang hút máu.
Muỗi hút máu đều là muỗi cái, nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân, đây không phải là do Phạm Đồng Đồng nhẫn tâm, ai bảo con muỗi này làm khó Phạm Đồng Đồng trước? Phạm Đồng Đồng gầy như vậy, thân thể lại không tốt, có một lần đi hiến máu, truyền xong cô trực tiếp ngã xuống đất, bị đưa vào phòng cấp cứu, đem máu hiến truyền ngược trở về, có thể thấy được đối với Phạm Đồng Đồng mà nói, máu có bao nhiêu là quý giá.
*2 chap edit liền nhau đều có câu này, Định cmn Mệnh rồi :)
Phạm Đồng Đồng giơ cao tay lên, hung hăng đập muỗi, ba! Âm thanh trong trẻo mà vang dội, cam đoan có chất lượng. Cô buông tay ra, tiếc nuối phát hiện trong lòng bàn tay trừ bỏ một khối màu đỏ, ngay cả một cái chân muỗi cũng đều không có.
Quả thực là tự ngược. Phạm Đồng Đồng vỗ về chỗ vì đập muỗi mà bị đau kia, trong lòng ủy khuất không thôi.
Mệt, đã bị hút máu, còn tự đi đánh mình. Con muỗi chết tiệt. 【--- bị muỗi cắn, trong thầm lặng, những con muỗi đang kéo đến, mùa hè đã không còn xa rồi sao? Trong bóng tối, con muỗi cắn lên da thịt mềm trên cánh tay, tạo ra một chấm đỏ tươi, nhìn rất giống thủ cung sa. . . Hắc hắc. 】
"Có muỗi ." Phạm Đồng Đồng uể oải nói.
"Vì mùa hè đang đến."
"Tôi không muốn, mùa đông không có muỗi." Phạm Đồng Đồng mặt đen đi ra từ bồn hoa nhỏ, cô bẩm sinh ghét muỗi, từ nhỏ đến lớn muỗi đúng là thích trêu chọc cô. Mặc kệ cho những người nằm xung quanh để lộ ra bao nhiêu da thịt, con muỗi cũng chỉ một mực trung thành đốt cô. Mùa hè toàn thân từ trên xuống dưới đều là nốt muỗi đốt.
"Ngày mai đi mua nước hoa." Thư Tiệp đi đến bên người Phạm Đồng Đồng, cùng cô lên lầu.
01:54 2009-5-19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...