Phạm Đồng Đồng bị Thư Tiệp kéo trở về phòng, ánh mắt vẫn còn lưu lại bên ngoài, cô nghĩ có thể cùng hàng xóm tiếp tục duy trì quan hệ tốt hay không, tiện cho việc mượn cậu ta một chồng manga thật dày để xem vài ngày.
Cô phát hiện lấy nhà Thư Tiệp làm trung tâm, trong phạm vi bán kính một trăm mét, không có lấy một nhà sách bán manga.
Phải nói là cũng có một cửa hiệu, nhưng là cửa hiệu bán loại manga lão hổ đại chiến Tôn Ngộ Không dành cho trẻ con xem.
Phạm Đồng Đồng đối với thành phố rộng lớn này hoàn toàn không biết gì cả, ngây ngây ngốc ngốc giống như một đứa trẻ vừa đến khu vực mới, luôn sợ hãi đi lạc, Phạm Đồng Đồng cũng có băn khoăn như vậy, cho nên không có suy nghĩ muốn đi ra ngoài. Cô giống như chim non mới nở, đi theo người đầu tiên nhìn thấy, cũng chính là Thư Tiệp, nàng đi tới nơi nào, cô cũng cùng theo tới nơi ấy.
Cuộc sống của Thư Tiệp cũng thực một màu, về nhà, đi làm, đi siêu thị, ngẫu nhiên đi dạo quanh Tây Hồ, cứ như vậy.
Hoàn toàn không giống với hình tượng người phụ nữ có sự nghiệp ở thành phố lớn trong tưởng tượng của Phạm Đồng Đồng.
Lúc trước, khi còn chưa tới Hàng Châu, từ khắp nơi trên người Thư Tiệp đều tỏa ra ấn tượng về một người phụ nữ đã hoàn toàn bị đô thị hóa, chính là cách ăn mặc sáng sủa, giống với người mẫu trên tạp chí, mùa đông mặc váy ngắn, mùa hè lại càng mặc váy ngắn hơn, chân bước trên đôi giày cao gót thật cao, ban ngày nàng sẽ ở trong văn phòng có hơi lạnh điều hòa xem tạp chí, đánh máy tính, buổi tối sẽ phải đi cái gì mà khiêu vũ uống rượu. Nói chuyện tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh, có một cái nickname tiếng Anh, cái gì mà Elizabeth, cái gì mà Juliet. Khi cười không cười là oa ha ha mà cười thành wahaha, động một chút là hôm nay đi mua một nhãn hiệu nổi tiếng ngày mai lại đi shopping chỗ này chỗ kia.
Nhưng mà, nếu như Thư Tiệp thật sự là kiểu người này, thì chuyện này quả thực không xong.
Phạm Đồng Đồng sẽ có cảm giác mình cùng nàng có khoảng cách quá lớn, là khoảng cách từ Nam Cực đến Bắc Cực. Có lẽ là khoảng cách lưng dựa lưng đi hết một vòng Trái Đất.
Phạm Đồng Đồng còn buồn rầu đến lúc đó gặp mặt, làm sao thân thiết được cùng với Thư Tiệp như trước, may sao tính cách của Thư Tiệp vẫn giống như trong trí nhớ của cô, khoảng cách 7 năm giữa hai người, lập tức biến mất không một dấu vết.
Hoàn hảo hoàn hảo, hết thảy đều như thường ngày.
Phạm Đồng Đồng tung tăng chạy vào trong phòng bếp nấu cơm, còn Thư Tiệp đã mặc sẵn tạp dề rửa rau đốt mỡ.
Phạm Đồng Đồng phụ trách vo gạo, sau đó đánh trứng, làm một chén canh trứng, tiếp theo đổ nước, cắm nồi cơm điện, như vậy là hoàn thành xong phần việc của cô rồi.
Những việc còn lại là để Thư Tiệp làm.
Dựa theo 15 quy định chung sống hòa bình ban đầu đặt ra, là do Phạm Đồng Đồng am hiểu dùng trứng cùng các loại rau củ nên sẽ để cô ấy làm đồ ăn, nhưng chính là vài ngày sau, Thư Tiệp phát hiện Đồng Đồng có rất nhiều chuyện không chịu để ý.
Ví dụ như, có thể ăn mà không cần dùng đến muối, món ăn được nấu ra không mặn không nhạt nhưng cũng không nằm trong phạm vi thích hợp. Đại khái, vẫn có thể ăn được.
Chỉ là Thư Tiệp không muốn chấp nhận. Dứt khoát tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Phạm Đồng Đồng ở chỗ vòi nước vo gạo, hạt gạo nhỏ dài trắng sáng thoạt nhìn trong suốt rõ ràng, trông vô cùng đẹp mắt, không giống loại gạo lúa chiêm hồi còn ở nhà cô vẫn hay ăn. Nước vo gạo xong còn một chút, cô đem qua tưới lên mấy chậu hoa đặt ở trên cửa sổ.
Cả hai đều vội vàng làm việc của mình, cảm thấy được giữa hai người có khoảng không trầm mặc, có chút bế tắc, nhưng không biết làm sao tìm được đề tài để đánh vỡ sự cứng ngắc này.
Phạm Đồng Đồng khuấy động mấy cái lá cây hoa trinh nữ, lá cây trinh nữ xanh biếc đẹp đẽ, cô chỉ mới chạm vào, lá cây đã muốn co lại: "Kỳ thật đứa nhỏ nào cũng rất đáng yêu."
"Xem đứa con nít nhà ai đang nói kìa." Thư Tiệp đem một khối đậu hũ để lên thớt, dùng dao cắt ra làm hai, cắt thành nhiều khối nhỏ bằng nhau.
"Tại sao? Trẻ con không phải đều phát triển giống nhau sao?" Mặt Phạm Đồng Đồng ghé sát lại cây hoa trinh nữ kia, càng dùng sức trêu chọc lá cây, chạm từng cái một, lại phát hiện ra cái lá hình lông chim kia lại có thể vẫn không nhúc nhích, không giống với lá cây trinh nữ bình thường sẽ co rút lại.
Chẳng lẽ cây hoa trinh nữ nhà Thư Tiệp bị đột biến tính cách giống như Thư Tiệp sao?
Chính là ứng với câu nói, người thế nào nuôi ra hoa thế ấy.
"Con nít nhà người thì giống như búp bê, ngoan ngoãn cho người ta ôm cho người ta nựng, nhìn qua là một tiểu thiên sứ đáng yêu, còn nếu như là trẻ con nhà mình á, còn không nghĩ là ác ma được phái xuống để tra tấn người. Thùng cơm, bóc vỏ trứng muối này rồi để vào trong bát." Thư Tiệp đưa một quả trứng muối cho Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng tiếp nhận, gõ quả trứng vào cạnh bồn rửa, bắt đầu bóc bỏ. Phần trứng màu đen trong suốt ở trong bại lộ ra không khí, phần QQ còn mềm run lên vài cái, Phạm Đồng Đồng chọc chọc vào thân hình xinh đẹp của trứng muối, cảm giác QQ không tồi, lại không ngờ giữa chừng bị Thư Tiệp đánh một cái vào đầu.
"Cô chọc nó đến nghiện rồi có phải không? Ngón tay có bẩn không đấy? Đi rửa tay sạch sẽ cho tôi, lấy xà phòng rửa, còn không sạch nữa thì dùng a- xít sun-phu-rit." Thư Tiệp đẩy Phạm Đồng Đồng đi, tiếp nhận quả trứng muối từ trong tay Phạm Đồng Đồng, ngón tay bạch ngọc thon dài bắt đầu bóc vỏ trứng muối.
"Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái." Phạm Đồng Đồng nhìn động tác tinh xảo của Thư Tiệp, cảm thán những ngón tay xinh đẹp làm cái gì cũng đều đẹp, nhìn Thư Tiệp, động tác bóc vỏ trứng cũng giống như đang thêu hoa.
"Cái gì kỳ quái?" Thư Tiệp thuận miệng hỏi, cô đem trứng muối đã bóc sạch vỏ bỏ vào trong bát, dùng thìa cắt thành khối nhỏ, đặt ở trên đậu hũ.
Trắng đen xanh thẫm, thoạt nhìn thanh thanh bạch bạch, vô cùng sạch sẽ.
"Cây hoa trinh nữ của cô sẽ không khép lại." Phạm Đồng Đồng lại trở về trêu chọc cây hoa trinh nữ kỳ quái kia.
"Không khép lại là sao?" Thư Tiệp không hiểu ý tứ trong lời nói kia, tiếp tục cắt hành lá rắc lên trên đậu hũ, bổ sung thêm một loại màu sắc điểm xuyết, màu xanh lục bảo của hành lá.
"Đúng vậy, lá cây không cử động." Phạm Đồng Đồng đang cầm chậu hoa trinh nữ, mang đến trước mặt Thư Tiệp, dùng sức chọc cho nàng xem.
Chọc, chọc, chọc, cô xem, nó sẽ không khép lại.
". . ."
"Tôi nói không sai chứ!" Gương mặt khoe khoang của Phạm Đồng Đồng như đang cười.
"Hình như nó không phải là cây hoa trinh nữ." Thư Tiệp vãi một chút muối, đổ một thìa nước tương, rồi bưng chén đậu hũ trứng muối ra ngoài phòng khách.
"Không phải cây hoa trinh nữ à?" Phạm Đồng Đồng nhìn kỹ cái chậu hoa kia.
"Ước chừng là dạ hợp. Cái cây này bị người khác ném dưới mặt đất sắp chết héo, tôi nhặt về đây, còn không có nhìn kỹ xem là loại cây gì." Thư Tiệp bày biện đũa cùng thìa, Phạm Đồng Đồng theo từ bên trong phòng bếp chạy ra, hỏi: "Dạ hợp là cây gì?"
"Chính là loại cây trồng hai bên đường bên ngoài tiểu khu, nó được gọi là cây dạ hợp. Mấy ngày trước có nở hoa rồi, cô không phát hiện sao?"
"Tôi tưởng đó là đại thụ."
Cây cao gần hai tầng lầu như vậy, nở ra loại hoa bông xù màu hồng phấn, giống như sợi tơ phun ra còn đọng lại trên không trung, mang theo vẻ đẹp kỳ dị.
"Đại thụ cũng là từ cây nhỏ trưởng thành." Ngay cả con người lớn như vậy, lúc ban sơ cũng từ cái trứng thụ tinh mà ra, chuyện này không có gì là kỳ quái cả.
"Có phải nó sẽ còn lớn thêm nữa không?" Phạm Đồng Đồng không thể tưởng tượng được một cái cây to lớn như thế làm cách nào sinh trưởng trong một cái chậu nhỏ như thế này, đó là mùi vị thống khổ biết bao nhiêu.
"Vậy thì cô muốn như thế nào?" Thư Tiệp hỏi.
"Ngày mai chúng ta đem nó trồng lại ở chỗ bồn hoa, chờ một năm hai năm, hoặc là năm năm nữa, nó sẽ trưởng thành thành một gốc cây dạ hợp thật cao to, sau đó nói với người khác đây là chúng ta." Phạm Đồng Đồng hai tay ôm chặt chậu cây, hận không thể lập tức nhảy từ lầu sáu xuống, mang chậu hoa nhỏ đến bên bồn hoa, rồi đào một cái hố gieo xuống cây đại thụ tương lai.
Một năm, hai năm, năm năm, mười năm, thật là những ngày tháng buồn chán, nhưng lại đang có một sinh mệnh nho nhỏ đang lặng lẽ trưởng thành, có phải hay không mỗi một lần cô bước ra ngoài đều có thể mang theo một phần chờ mong, đoán xem rằng nó đã lớn hơn một chút nào chưa.
Giống như nuôi một đứa trẻ con.
Thư Tiệp thở dài, đoạt lại chậu hoa, bỏ lên cửa sổ phòng bếp, nói: "Cô trở về ngay, đi xem TV, chờ ăn cơm."
"Dạ." Phạm Đồng Đồng nghe lời, ngoan ngoãn quay lại phòng khách xem TV.
Mắt Thư Tiệp trong lúc vô tình rơi xuống chậu cây dạ hợp xanh mượt kia, còn nhỏ như vậy, nhớ hồi xưa lúc mới nhặt được, nó gần như đã chết héo, một nửa lá cây chuyển vàng, đất trồng khô ráo, rễ đã bắt đầu thiếu nước trầm trọng.
Khi đó tưởng nó đã phải chết rồi. Cô hảo tâm nhặt nó trở về, vật nhỏ không chiếm địa phương, cũng không chiếm không gian cùng thời gian.
Vốn cho rằng nó sẽ chỉ là một loại trang trí. Im lặng giống như tất cả mọi thứ trong căn phòng này.
Thế nhưng, đúng như Phạm Đồng Đồng vừa nói, cái cây tựa như một đứa bé.
Trẻ con, nhưng là trẻ con nhà người ta mới là sinh mệnh tốt.
Bởi vì sợ hãi chờ mong, con người sẽ đem lý trí cắn nuốt cảm xúc, sợ hãi trách nhiệm, còn có tương lai còn dài.
Thư Tiệp thoát ra khỏi những cảm xúc đột ngột đến, chuyên tâm nấu ăn.
Cái gọi là độc lập cơ hồ là ảo tưởng trời sinh, không dựa vào người khác mà độc lập sinh tồn, giống như văn chương thời còn đi học, trở thành cây gỗ sồi, không làm thố ti hoa bám lên lưng người khác sinh trưởng, mà làm một cây gỗ sồi độc lập kiên cường.
Mà bước đầu tiên để làm được điều đó chính là học cách tự nấu ăn, học cách kiếm tiền, tự chăm sóc bản thân, ổn định cuộc sống, xây dựng tính cách độc lập, và có sức kiên cường chống lại sự cô đơn.
*Nói chung Đồng Đồng là con nhà mình, Thư Tiệp là con nhà người ta, con nhà mình kiểu gì cũng rước được con nhà người ta về ha :)
21:00 18-5-2009
Cái đó là bản lĩnh, Thư Tiệp bẩm sinh mà có, dường như nàng nên là tự mình sinh trưởng.
Chiên một ít đồ ăn, đơn giản và ngon miệng, Phạm Đồng Đồng thích ăn ngọt, cái thói quen này đến bây giờ vẫn không hề thay đổi, Thư Tiệp thích ăn thanh đạm, nhiều cơm một chút, đồ chay nhiều một chút.
Đi đến phòng khách, Phạm Đồng Đồng thu hồi lại đống quần áo đã giặt sạch ngày hôm qua, ôm vào trong phòng.
"Gấp quần áo gọn gàng rồi treo lên tủ quần áo." Thư Tiệp nói với Phạm Đồng Đồng.
"Vâng." Chuyện này dễ.
"Mỗi một bộ y phục đều đặt ở đúng chỗ trong tủ quần áo, đừng để sai."
". . ."
"Thôi quên đi, cô cứ đặt ở đâu lát tôi lại lấy. Còn cô trước tiên đi rửa tay đã."
"Tôi đã rửa rồi. Cũng không chạm vào những vật khác!"
"Vậy thì ăn cơm."
"Thư Tiệp, tôi phát hiện điều khiển từ xa của cô hết pin rồi, cô không đi đổi à?" Lúc ăn cơm, Phạm Đồng Đồng đột nhiên nhắc tới.
Thư Tiệp ngẩng đầu, nói: "Tôi không biết. Vì cũng không thường xem TV."
"Vậy bình thường cô làm cái gì?"
"Hỏi cái này làm chi chứ?" Thư Tiệp khó hiểu.
"Tôi nghĩ nên biết về cô nhiều hơn một chút. Dù sao chúng ta cũng phải ở với nhau lâu dài, ban ngày tương đối, buổi tối cũng ngủ cùng một chỗ, không biết nhiều một chút thì có vẻ không ổn?" Phạm Đồng Đồng dùng đũa gắp đậu hũ, gắp vài lần đều không kẹp được, ngược lại còn đem khối đậu hũ kẹp thành bã đậu.
"Thùng cơm!" Thư Tiệp nhìn không được nữa, cô nhìn miếng đậu hủ rối tinh rối mù không ra hình dạng gì, trừng mắt hướng về phía Phạm Đồng Đồng, người đang liếm lấy đũa, giả bộ vô tội.
"Ăn hết ngay cho tôi." Thư Tiệp đem khối đậu hũ đã bị phá nát bỏ vào trong bát Phạm Đồng Đồng, nhìn cô ta một ngụm ăn hết, không thấy chướng mắt, mà thèm ăn trở lại.
"Cô bình thường có hoạt động giải trí gì không?" Phạm Đồng Đồng lần thứ hai hỏi.
Thư Tiệp suy nghĩ, trả lời: "Giống như hai ngày vừa qua cô đã thấy."
"Hai ngày vừa rồi cô có làm cái gì đâu."
"Cho nên. . ." Thư Tiệp cố tình không nói, kéo dài âm thanh, đúng chỗ thì dừng lại.
"À, vậy là ở trong nhà nhỉ." Phạm Đồng Đồng cảm thán, gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi, tôi cũng không thích đi ra ngoài, hai chúng ta ở cùng một chỗ phối hợp."
"Ừ."
"Chúng ta sau này có thể sớm chiều chung sống. Thật là tốt." Ngày đêm tương đối, tùy thời điểm luôn có thể nhìn thấy một người khác ở trong phòng, ngẫm lại liền cảm thấy đây là một chuyện tốt đến không thể tin được.
Phạm Đồng Đồng thích cái cảm giác yên ổn như vậy. Nếu như thời gian dài không thấy, cô sẽ có cảm giác giống như bị vứt bỏ, sau đó bắt đầu lo sợ mình lạc nhau có phải muôn đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...