[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc







Bấy giờ là 8 giờ sáng.

Vào mùa hè mặt trời mọc sớm hơn những ngày khác trong năm.

Hôm nay thời tiết khá tốt. Không mưa không nắng quá.

Một ngày mà đáng ra sẽ là khởi đầu tốt đẹp cho một ngày mới.

"Tôi tên là Phạm Đồng Đồng."

"Thì?" Mắt Thư Tiệp híp lại thành một đường cong, ước chừng co lại còn có mấy millimet, nàng nhìn người ở trong khe cửa, có thể thấy một nửa gương mặt đối phương, còn có một nửa cơ thể, nhưng như vậy cũng là đủ rồi, cô gái kia rõ ràng ngủ không đủ khiến cho nước da thô ráp chứa nhiều dầu, thiếu bảo dưỡng nên da chết bịt kín lỗ chân lông, chất tóc xơ xác chẻ ngọn bồi thêm đã qua một lần nhuộm thuốc kém chất lượng nên màu tóc không hề đồng đều, đôi môi rõ ràng không bôi qua son dưỡng, khô và nứt nẻ, cô ta còn có thói quen liếm môi thế nên lại càng khiến cho nó thiếu nước trầm trọng, trên người có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Ăn mặc thì lôi thôi không chú trọng tiểu tiết.

Nói tóm lại, để cho ra một câu kết luận thì đó chính là "Cô là ai, tôi không quen cô, cô đi ra đi".

"Tôi tên là Phạm Đồng Đồng." Người đứng ở cửa lại một lần nữa nhắc đến cái tên tầm thường không có gì đặc biệt kia, Thư Tiệp gật đầu, trước mặt cô ta thản nhiên đóng sầm cửa lại.

"Phạm Đồng Đồng? !" Thư Tiệp xoa xoa nếp uốn giữa hai hàng lông mày, cô đã thức hai đêm rồi, trong mắt đã bắt đầu xuất hiện tơ máu, làn da khuyết thiếu hàm lượng nước, đầu óc cũng trở nên cứng ngắc, giống như một chiếc máy cũ không được tra dầu, cố gắng dùng sức vặn lên, rốt cuộc chỉ ra được những tiếng cọc cạch, vặn vẹo một chút xíu coi như là đã khách khí đáp lại chủ nhân.

Thư Tiệp đối với cái tên người này hoàn toàn không có phản ứng gì, trong đầu nàng bây giờ là giường, là chăn ấm đệm êm, là chén cháo thịt thơm ngon của cửa hàng cháo bên ngoài tiểu khu.

Phạm Đồng Đồng là cái gì, có ăn được không, kệ cô ta.

Đông đông đông đông. . . Tiếng đập cửa dồn dập lại dùng sức, cánh cửa sắt thật dày bị người ngoài cửa gõ theo tiết tấu dày đặc cũng không phải là một chuyện dễ dàng, khi nàng đã đại gian đại ác rời bỏ cánh cửa lớn, chỉ còn cách ba bước chân nữa là tới được phòng ngủ thì Thư Tiệp dừng lại.

Cửa phòng ngủ đóng kín, bên trong đã kéo sẵn màn che phủ ngăn cách nàng với ánh sáng mặt trời buổi sớm, nội thất bên trong sâu thẳm giống như một cái tử cung ấm áp và an toàn đang yên lặng chào đón nàng.

Rầm Rầm. . . Lần này là trực tiếp dùng chân đá.

Thư Tiệp nổi giận, mở cửa ra, người nọ vẫn dang duy trì trạng thái nâng chân, dây giày tung tóe, kéo lê trên mặt đất. Người nọ buông chân, đứng vững, lần thứ hai tự giới thiệu: "Tôi tên là. . ."

"Tôi biết cô là Phạm Đồng Đồng." Thư Tiệp đoạt lời của cô ta.


Không hiểu sao người kia cúi đầu, tay vòng quanh phía dưới, giống như trẻ con cầm lấy vạt áo sơ mi của mình.

"Cô là nhân viên tiếp thị?"

"Tôi. . ."

"Tôi đã nói rồi, bảo hiểm nhân thân công ty tôi đã mua, tôi không cần bảo hiểm xe, tôi chưa có con cái, người trong nhà tôi có tiền không cần tôi phải quan tâm đến họ, cho nên không cần bán bảo hiểm cho tôi, còn nếu như cô muốn bán đồ trang điểm, thì xin thưa, tôi chẳng có lý do gì để tin vào một nhân viên tiếp thị ngay cả da của mình cũng không thể bảo dưỡng cho tốt."

"Tôi. . ."

"Tóm lại cô muốn nói cái gì!" Thư Tiệp bị cái bộ dạng ngập ngừng ấp úng làm cho đáy lòng giống như có một quả rốc-két đang cháy sát đít, ngủ không đủ cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho nàng mất đi sự kiên nhẫn cùng tự kiềm chế, tay nàng cũng đã đặt sẵn ở trên cửa, chỉ cần hơi dùng sức một tí thôi là có thể say goodbye với khuôn mặt ngoài cửa kia.

"Cậu vẫn thế." Người ở cửa cúi đầu khẽ nói.

"Cái gì?" Thư Tiệp mở to hai mắt nhìn.

"Tôi nói cậu vẫn thế chẳng thay đổi gì." Phạm Đồng Đồng mân mê môi, tuy rằng không phải đang mỉm cười, nhưng ở má bên trái cách khoảng một móng tay có vết lõm vào một chút, miễn cưỡng thì có thể gọi đó là lúm đồng tiền.

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì." Nếu như một người nói quen bạn mà bạn lại không thể nhớ ra được người đó, thì chỉ có thể gọi đó là nghiệt duyên long long ago, nếu như cứ cố gắng để đi nhớ lại cái loại chuyện này thì chẳng khác nào tự gây sức ép đối với đầu óc của mình. Đầu óc của Thư Tiệp giờ phút này nói "Chúng tôi say no với công việc khổ cực", toàn dân bãi công, tiêu cực phản đối.

"Đừng đóng cửa." Vào cái khoảnh khắc Thư Tiệp sắp đóng sầm cánh cửa, người nọ vươn tay chặn lại khe cửa, cánh cửa đập vào ngón tay cô ta, thời điểm đóng cửa còn có thể cảm nhận được sự va đập thốn đến thế nào. Thư Tiệp lần thứ hai mở cửa ra, quay đầu ngắm nhìn căn phòng nhỏ hôn ám của mình, lường trước nếu như mình muốn trở vào sẽ là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Phạm Đồng Đồng ôm lấy ngón tay của mình, các đốt ngón tay có chút đỏ nhưng không sưng. Hẳn là không chết được.

Thư Tiệp không chút đổi sắc nhìn cô ấy, không mang theo một chút gì gọi là áy náy.

Phạm Đồng Đồng đột nhiên ngồi xổm xuống, tầm mắt Thư Tiệp dời xuống, chú ý tới núi hành lý xếp ở trên vách tường hành lang, Phạm Đồng Đồng đang tìm trong cái balo rởm ghi chữ adibas một thứ gì đó.

Rốt cuộc cũng đưa ra một bức ảnh cũ đã ố vàng.

Thư Tiệp nhất thời phản ứng không kịp, khoảnh khắc nhìn tới bức ảnh, đầu óc đang trong kỳ đình công của nàng giống như lò phản ứng hạt nhân, lần lượt tăng tốc vận chuyển, trí nhớ giống như thiên hà bùng nổ, bùm một tiếng, ở bên tai nàng dường như nghe thấy một đợt sóng to đánh tới, nàng bị sóng đánh quét đi, ở trên mặt nước phiêu bồng phiêu bồng, trở thành bèo dạt mây trôi. Điều kiện tiên quyết là sinh trưởng ở nơi biển rộng.

"Thùng cơm." Thư Tiệp rốt cục thì đem cặp mắt giăng kín của nàng trợn lên đến cực điểm, lần thứ hai nhìn kỹ gương mặt tưởng như đã lãng quên trên ảnh, người ở trên đó với người đối diện có đôi chỗ tương tự, cuối cùng cho ra một cái kết luận là:

"Rốt cuộc cô nuốt phải thuốc giảm béo à?"

"Tôi tên là Phạm Đồng Đồng." Phạm Đồng Đồng ôm đầu, có chút xấu hổ.


"Kỳ thật cũng không gầy đi nhiều như vậy." Phạm Đồng Đồng giải thích.

"Khi đó cô một trăm tám mươi cân (khoảng 90kg)." Cặp lông mày hoàn mỹ của Thư Tiệp co rúm lại. Cân nhắc thân hình người trước mắt, nhiều nhất cũng không vượt quá một trăm hai mươi cân (khoảng 60kg).

"Tôi bị bệnh." Phạm Đồng Đồng nhẹ giọng nói.

"Ung thư?"

"Không nghiêm trọng đến vậy." Phạm Đồng Đồng cười khẽ.

"Bệnh bạch cầu?"

"Không thể, tôi còn chưa yêu." - 【 Bắt chước mấy bộ phim drama trên TV. Ví dụ cái thời dịch ung thư trong phim HQ ý :)】

"Vậy thì là vì cái gì?"

"Bệnh đau dạ dày." Phạm Đồng Đồng nở ra nụ cười tựa hoa hướng dương khoe sắc.

Rầm! Cánh cửa lần thứ ba bị đóng sầm.

.

.

.




Thời điểm bạn nhỏ Phạm Đồng Đồng được cho phép đi vào căn phòng nhỏ thơm ngát kia thì đã là chín giờ sáng.

Sau nửa tiếng cô kéo tôi đẩy, lại thêm nửa tiếng để cô ta tự giới thiệu làm thế nào để mình giảm xuống từ một con heo một trăm tám mươi cân trở thành một cây sào 1m7 một trăm cân.

Thư Tiệp để cho cô ta đi vào, cả người vô lực, giống như có một con cương thi nhảy vào trong căn phòng của mình, cho đến khi người và hành lý đều lọt được vào trong phòng khách mới bừng tỉnh các giác quan.

Căn phòng độc thân quý tộc rộng 50m2 của nàng bị Phạm Đồng Đồng và hành lý của cô ta chiếm giữ, Phạm Đồng Đồng ngắm nhìn bốn phía, bị căn phòng nhỏ sắp xếp ngay ngắn này hấp dẫn, cô đem đồ đạc của mình đặt ở góc tường, lần thứ hai xếp chồng thành một ngọn núi nhỏ, tận lực chiếm cứ khiến cho chủ nhân của căn phòng nhìn vô cùng chướng mắt.


Bản thân lại thật cẩn thận, ở nguyên tại chỗ hạn chế di chuyển.

Nửa đêm cô bị đuổi ra khỏi nhà, ở trong phòng chờ ga nam Ninh Ba đợi 2 tiếng, tiếp tục ngồi xe lửa thêm 3 tiếng đồng hồ kèm thêm 1 tiếng xe bus để đến được Tây Hồ, tiếp đó lại dựa vào một cái tin ngắn để dò tìm địa chỉ mới tìm được đến chỗ này, đoạn đường cô đến đây là một đoạn đường  mất công mất sức để tìm, vô cùng chua xót, vô cùng khắc cốt ghi tâm.

Khổ như thế, chỉ có tự mình trải nghiệm qua mới có thể biết được. Nhớ lại mà nước mắt nước mũi đã chảy ròng ròng.

Phạm Đồng Đồng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, người bên trong ắt hẳn là đang say giấc, để mặc mình ở trong phòng khách không nói năng gì liền đi ngủ, chẳng lẽ không sợ mình ăn trộm đồ hay sao?

Phạm Đồng Đồng nhẹ nhàng đi tới bên cánh cửa, cửa không khóa, đẩy ra thì nó mở, bên trong là hương thơm ngát, loại hương thơm khiến cho không khí trở nên trầm ổn mà có sức nặng, mùi hương này cùng thứ ánh sáng lờ mờ khiến cho Phạm Đồng Đồng vốn đã mỏi mệt nay lại càng thêm mệt mỏi. Ở giữa căn phòng nhỏ có một cái giường gỗ, nhỏ thôi, rộng 1m, dài 1m8, trên giường có một cái bọc nhỏ, Phạm Đồng Đồng đi đến bên giường mới phát hiện ra trên sàn nhà có trải thảm chấm bi, bước lên thật là dễ chịu.

Cô nhìn bốn phía căn phòng, người kia ngủ sâu quá, khiến cho cô không biết tìm đâu ra một chỗ để ngủ, cô liền nằm xuống tại chỗ, tấm thảm này được bện bằng cây đay, nằm ngủ bên trên cũng thật thoải mái. Phạm Đồng Đồng trong lòng nghĩ vậy, thật sự làm vậy.

Người trên giường ở trong chăn mơ một giấc mộng đẹp, người dưới giường co ro cuộn tròn trên tấm thảm dưới sàn.

.

.

.

Thư Tiệp sau khi ngủ đủ thì bắt đầu sờ soạng tìm kiếm, nào áo lót quần lót kẹp tóc đều sờ soạng một lần, tìm nửa ngày cũng không thấy thứ mình cần. Tay của nàng giống như một con cua, chạy từ đầu này sang đầu kia, rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn, Thư Tiệp mở mắt, xốc gối đầu lên, rốt cục cũng ở dưới gối tìm ra cái điện thoại di động của mình, nhìn giờ thì đã là 3 giờ chiều, bởi vì tấm rèm màu xanh đậm chắn đi ánh sáng bên ngoài, căn phòng âm u chẳng khác gì 7 giờ sáng, khiến cho người ta có ảo giác, lúc nào tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp thì lúc đó một ngày mới mới bắt đầu.

Nói đến mộng. Thư Tiệp nghĩ, hình như trong mơ có một cây gậy trúc luôn miệng tự nhận mình là Phạm Đồng Đồng, ngoại trừ việc trông cây gậy trúc chẳng có điểm nào giống Phạm Đồng Đồng thì cây gậy trúc vẫn luôn tự gọi mình là Phạm Đồng Đồng, hừm, giấc mơ này cứ như là thật ấy.

Thư Tiệp thở dài, đã văng cái chăn nhỏ xuống dưới giường, đứng dậy, chân rơi trúng một khối gì đó mềm nhũn lại nóng hầm hập, vừa cứng vừa mềm thôi thúc người ta dùng lực đạp lên.

Chân Thư Tiệp thử nhúc nhích.

Khối gì đó dưới lòng bàn chân có phản ứng, có tiếng kêu rên xuyên qua không khí cùng cảm giác tiếp xúc cơ thể đồng thời truyền đến.

Au. . . Âm thanh là từ trong lỗ mũi vọng ra, lỗ mũi chấn động, kéo thật dài âm cuối.

Thư Tiệp cảm giác được phần thịt dưới lòng bàn chân theo tần suất âm thanh này chấn động.

Thì ra không phải là mơ. Thư Tiệp cúi đầu nhìn cái thảm hình người dưới lòng bàn chân mình, mặt không chút đổi sắc bởi vì nàng cũng không biết phải có cảm xúc gì với thực tế trước mắt.

Kinh ngạc, có chút, khủng bố, có nhiều, hốt hoảng, có vẻ.

Cuối cùng, vẫn là câu nói kia, đối mặt với sự thật đi, Thư Tiệp.

Thư Tiệp một khi đã bình tĩnh liền tự hỏi về mối quan hệ giữa lợi và hại theo thời gian, quên luôn cái bị thịt dưới lòng bàn chân mình, chân nàng vẫn giẫm lên khối bị thịt bảo trì ở trạng thái 38 độ, chân phải Thư Tiệp đạp đến một chỗ mềm mềm, chân trái hẳn là đang giẫm lên phần xương quai xanh, từng dãy xương cốt cứng rắn, bên phải có phần đệm thịt thật dày, phập phồng độ ấm. . .

Thư Tiệp dùng thêm lực, sau đó thu chân lại.


Phạm Đồng Đồng vẫn còn đang trong giấc mộng há hốc miệng hít vào một hớp không khí thật to. Cô giống như gặp phải ác mộng, cô mơ thấy mình bị đá đè, nặng trình trịch, cảm giác thật rõ ràng.

Thường thường Thư Tiệp trước khi rời giường đều nán lại ở trên giường một lát, lắng đọng suy nghĩ, trong đầu nàng giờ này rất nhanh lưu động một quá trình, từng sự kiện phát sinh, sau khi nàng hoàn thành phần đơn đặt hàng, tổng giám đốc cấp cho nàng 3 ngày nghỉ ngơi, 3 ngày này có thể làm rất nhiều việc, tỷ dụ như ngủ trọn một ngày một đêm, đó là một kế hoạch cực kỳ hấp dẫn, bởi vì tròng mắt của nàng đã 48 tiếng không được nghỉ ngơi rồi, chuyện đó đối với một người vô cùng tuân thủ cuộc sống là một việc đáng sợ đến chừng nào.

Nàng đã từng nghĩ, trừ phi ngày mai Trái Đất này nổ tung, người ngoài hành tinh đáp xuống xâm chiếm Trái Đất, hoặc là mình ngủ đến mức không đứng dậy nổi, còn nếu không quy luật cuộc sống của nàng sẽ cứ tiếp tục như vậy, giống như lịch trình trên lịch Google của nàng, thời gian địa điểm rõ ràng.

Lúc nàng tỉnh dậy từ trong mộng, thế giới vẫn hỗn loạn như trước, không có tên điên nào kêu gào đòi nổ tung Trái Đất, người Hàng Châu vẫn chen nhau đông đúc, người dạo phố chen chúc giống như trong các trò chơi xây thành phố, ấy vậy mà ở bên cạnh nàng lại có biến hóa, có thêm một cái người có tên Phạm Đồng Đồng xuất hiện.

Năm đó ở trong lớp Triết học, ông thầy già giày da bóng lộn, bằng một cái giọng đều đều không chút cảm xúc rao giảng: "Vô số Triết học gia đều đã từng đặt ra ba vấn đề này 'Ta là ai? Ta từ đâu tới? Ta rồi sẽ đi đâu?"

Còn Thư Tiệp thì rất muốn đặt câu hỏi "Cô là ai? Cô từ hành tinh nào tới? Tìm đĩa bay rồi cút về hành tinh của mình đi có được không?"




--------------------------------




*Đôi lời của tác giả:


 Hai cô gái ở trên lầu, cô này là nữ, cô kia cũng là nữ......

Câu chuyện này vô cùng tự luyến, hơn nữa còn cố gắng đi theo chiều hướng tự luyến.

Thế thì tự luyến là cái gì, đó chính là bạn cảm thấy mình thật vô tích sự, nhưng trời đất vạn vật đều yêu mến bạn đến chết. Tự luyến là cái gì, là khi bạn nằm không cũng có người rải thính, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ. Tự luyến là cái gì, là khi bạn sinh ra, ông trời đã sổ xố cho bạn ngay một vị mỹ nữ nhà bên, chờ bạn lớn lên là có thể ăn thính được rồi. 

Sau đó, khi bạn đọc tiểu thuyết liền nghĩ người đó chính là bạn.


 Đây chính là tự luyến.

 Một câu chuyện cũ rích, các nhân vật chính tính cách cực kỳ Trang B, hơn nữa càng cố gắng Trang B, hy vọng là mọi người thích cuốn tiểu thuyết này.

 Văn này rất chậm, kỳ thật tôi viết không chậm mà rất nhanh, nhanh đến sợ luôn, sợ rằng mai tôi bị xe tông mọi người lại không đọc được kết thúc, cơ mà tôi sẽ không bị xe tông đâu, mọi người sẽ đọc được kết thúc nhảm nhúy hết thôi Orz.

Chỉ là tôi đột nhiên muốn mua vui bằng một cuốn tiểu thuyết rút gọn 90000 chữ, tự mình in ra một quyển làm kỷ niệm.


Trang B mình tra thì nó có hai nghĩa, thường là ý xấu: một là chỉ hành vi khoe khoang bản thân, giả như mình rất lợi hại; hai là giả ngu, một loại ám chỉ cho đối phương thấy khó mà lui, tau sẽ không giúp mầy đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận