Bhtt U Mê


Miệng lưỡi nàng cũng quá là giống đang dỗ tiểu hài tử đi.
Quý Hi không giống những cô gái bình thường luôn am hiểu làm nũng, nàng cũng không cần người dỗ dành.

Nhưng Kiều Chi Du dùng âm thanh tinh tế nhẹ nhàng nói chuyện như vậy nàng thích, thực thích.
Một cảm giác thực thoải mái.

Người Ôn nhu như vậy nàng gặp qua cũng không ít, nhưng mà Kiều Chi Du lại cùng những người khác không giống nhau.
‘’Không liên quan, vừa rồi có chút hơi bất ngờ thôi.’’ Qúy Hi không thừa nhận là mình đang sợ hãi.
Bộ phim đã xem được một nửa, không xem tiếp lại mất hứng.

Với lại nàng thấy bộ phim này vẫn trong phạm vi mình chấp nhận được.
Kiều Chi Du cúi đầu xem Qúy Hi đang lôi kéo tay của mình, ‘’Sợ thành như vậy rồi mà còn đòi xem, bảo lá gan nhỏ lại không chịu nhận?’’
‘’…………’’ Qúy Hi phản ứng lại, buông Kiều Chi Du ra, thuận tiện kéo hai người ra một khoảng cách.
‘’Không cần nhìn.’’ Kiều Chi Du nói ấn điều khiển, tắt màn hình, từ từ nói: ‘’Buổi tối rồi còn xem cái này, ta sợ.’’
Vừa mới lúc nãy bộ dáng xem còn muốn ngon, nhìn không giống đang sợ đi.

Đây cũng không phải lần đầu tiên được thưởng thức logic của Kiều Chi Du.
Sau khi tắt phim đi, không khí trong phòng cũng rơi vào yên lặng.
Trong phòng không có ánh sáng của đèn, nhưng vẫn thấy mơ màng âm thầm, lúc này Qúy Hi cảm thấy kiên định.

Lại mông lung ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Chi Du, đẹp.
‘’Nhìn không ra được ngươi lại thích xem loại phim sinh tử này.’’ Qúy Hi tỏ vẻ ngoài ý muốn.
‘’Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ thích xem cái gì?’’ Kiều Chi Du tò mò hỏi.
Quý Hi nhất thời không đáp được.
Kiều Chi Du thân mình hơi đi về phía trước xem xét, tiếp tục ấn điều khiển, qua một lát, nàng ấn xuống ok, nhìn Qúy Hi cười nói: ‘’ Xem cái này đi.’’
Bên tai chuyền âm thanh cười ầm ĩ phối với nhạc quen thuộc.
Rất quen thuộc.
Qúy Hi đáy lòng kinh ngạc, Kiều tổng thật đúng là làm người ta đoán không ra trong lòng nghĩ gì.
Quý Hi cầm lấy đĩa trái cây trên bàn trà, đưa tới Kiều Chi Du.
Kiều Chi Du lấy tăm chọc một miếng dưa hấu cho vào miệng.

Qúy Hi cũng theo ăn một khối.
Quả thật mùa hè là thời gian hưởng thụ nhất, ngồi bật điều hòa ăn dưa hấu xem TV còn gì bằng.

Hiện tại mọi chuyện đều không phải suy nghĩ để qua một bên.
Rất hưởng thụ.
Dưa hấu đã ướp lạnh, dưa cát giòn giòn, ngọt đến tâm can.

Ăn xong lẩu lại thêm chút trái cây đúng là đặc biệt thoải mái, nhìn TV, Qúy Hi cùng Kiều Chi Du ngươi một miếng ta một miếng đưa vào trong miệng.

Chỉ trong chốc lát sau đĩa dưa hấu đầy liền thấy đáy.
Quý Hi gặp may mắn, chọc được miếng cuối cùng.

Nàng nhìn xem Kiều Chi Du, nâng nâng tay, ‘’Còn miếng cuối, cho ngươi ăn.’’
Kiều Chi Du nhìn nhìn miếng dưa hấu, lại nhìn chằm chằm Qúy Hi, cũng không khách khí, nàng rũ mắt, trực tiết dùng miệng ăn đi.
Quý Hi ngẩn ra, mới đưa miếng dưa hấu đút vào miệng Kiều Chi Du.

Kỳ thật nàng không có tính toán đút cho Kiều Chi Du, nhưng mà Kiều Chi Du lại đến ăn luôn.
Hai người ngồi vai cạnh nhau, dĩ nhiên liền thân mật, càng miễn bàn còn ngồi sát như vậy đút cho đối phương ăn cái gì.

Đối diện nhau nhìn lên trong nháy mắt, một cỗ cổ quái ái muội, tràn ngập trong không khí.
Kiều Chi Du dùng miệng ăn dưa hấu xong, phát hiện Qúy Hi cũng rũ mắt nhìn nhìn chính mình, mặt gần như vậy.

Dưa hấu còn đang ở trong miệng, nàng lại liếc nhìn khuôn mặt của Qúy Hi, ánh mắt không có lập tức dời đi.

Nhẹ nhàng nhấp một miếng, trái cây nước tan ra, ngọt lành ở lưỡi khoan khoái.
Chính là cái động tác nhỏ này, Qúy Hi nhìn Kiều Chi Du nước no đủ nhuận môi, tâm ý viên mãn, cũng không biết đã nghĩ tới nơi nào.

Như thế nào lại làm cho …………
Giống đang yêu đương quá vậy.
Nàng không nói qua chuyện yêu đương cũng không có kinh nghiệm, nhưng trong giờ phút này, trong lòng lại toát ra ý niệm này.
Lần này thật sự quá là ái muội rồi.
Đừng nghĩ nữa.

Khôi phục lại lý trí xong, Qúy Hi trên mặt bình tĩnh, nàng tìm lời nói với Kiều Chi Du: ‘’Ngọt hay không ngọt?’’
( Lạy bà Qúy luôn thả thích suốt ngày xong không biết mình làm gì, tội Kiều tổng.)
Kiều Chi Du đáy lòng cũng gợn sóng lên, chỉ là không hiện ra ngoài, nàng thấp giọng cười nói: ‘’Ngọt.’’
Quý Hi quay đầu, tiếp tục xem TV.

Kiều Chi Du còn lại dư âm lặng lẽ chú ý Qúy Hi, qua một lát, cũng nhìn về phía màn hình.
Tom and Jerry đang vội chạy trên màn hình, Tom nghiêng người lảo đảo đầy viết thương, nhưng vẫn như cũ cố chấp.

Hình ảnh khôi hài điêu.

Trong phòng bầu không khí dần dần vui lên, ít nhất làm cho Qúy Hi quên mất chuyện vừa nãy mới mất tự nhiên.
Qúy Hi nghĩ Kiều Chi Du là lo lắng cho nàng sợ hãi, mới cố ý cho nàng xem phim hoạt hình như vầy.

Trong lòng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy rất ấm áp.
Đêm dần dần buông xuống, trong TV còn đang chiếu phim vui vẻ.
Qúy Hi nghe thấy Kiều Chi Du đang cười.

Vốn dĩ không nghĩ sẽ cười nhưng khi nhìn thấy nàng cười không tự giác được cũng mỉm cười.

Còn cười ra tiếng.

Xem Kỹ, phim hoạt hình này mỗi nhân vật đều rất hậu đậu.
Lúc này.
‘’Ngươi bao lớn rồi, xem phim hoạt hình mà còn cười như vậy?’’ Kiều Chi Du trêu ghẹo Qúy Hi.
Quý Hi không cho mặt mũi: ‘’Kiều tổng, ngươi so với ta còn cười to tiếng hơn đi.’’
Kiều Chi Du nghe được Qúy Hi giọng điệu như chửi xong, càng cười thêm không ngừng.
Quý Hi đột nhiên nhớ tới hai tháng trước, nàng cùng Kiều Chi Du ở quán bar gặp mặt lần đầu tiên.
Nàng khi đó cảm thấy, Kiều Chi Du như một bông hoa cao lãnh, cho người ta cảm giác xa vời.

Nhưng sao có thể nghĩ đến, hiện tại đóa hoa cao lãnh đấy, cư nhiên sẽ có một đêm ngồi cùng mình xem phim hoạt hình như vầy, còn có thể ôn nhu như thế.
Quý Hi cảm thấy thật Kỳ Diệu.
Khả năng là đêm khuya thích hợp với việc trò chuyện, tự cười, Qúy Hi đột nhiên nhẹ giọng với Kiều Chi Du một câu: ‘’ Ta trước kia còn tưởng rằng, ngươi đặc biệt cao lãnh.’’
Loại cao lãnh không thể tiếp cận.
Kiều Chi Du nhìn về phía Qúy Hi, hứng thú lên, hỏi nàng: ‘’Hiện tại thì sao?’’
‘’Hiện tại cảm thấy,’’ Qúy Hi suy nghĩ tìm từ, suy nghĩ tốt một trận, trong đầu chỉ toát ra ba chữ, nàng lớn mật nói ra: ‘’---------- ác thú vị.’’
Kiều Chi Du nghe xong, nhíu mày, không nhẹ không nặng nói một tiếng: ‘’Cho ngươi lại đây.’’
Từng có một lần kinh nghiệm, Qúy Hi đều biết nàng muốn làm gì.


Qủa nhiên, Kiều Chi Du lại mang tay qua, nắm mặt nàng.

Qủa nhiên, Kiều Chi Du nâng tay lên, nắm má nàng.
Giống như niết, nói đúng hơn là vuốt mặt, bởi vì Kiều Chi Du xuống tay nhẹ, da mặt Qúy Hi so với da tay tinh tế hơn nhiều.
Nàng nhẹ nhàng véo mặt, khi dễ một chút, chừng phạt.

Kiều Chi Du cười, có điểm thất thần.

Nàng cũng khó hiểu, vì cớ gì mà khi ở cùng với cô gái này, nàng luôn là như vậy có ý yêu thích thả lỏng bản thân.
Quý Hi ngoan ngoãn cho nàng niết mặt, thế nhưng cũng cười đến vui vẻ.

Qua một lát, nàng nói cùng với Kiều Chi Du: ‘’Đau.’’
Kiều Chi Du căn bản không có dùng lực, nhưng nghe đến Qúy Hi nói đau xong, nàng lập tức buông tay ra, còn nhẹ nhàng xoa xao.
Quý Hi đứng đắn nói: ‘’Lừa gạt ngươi đấy.’’
Kiều Chi Du: ‘’………’’
Quý Hi cười đến có chút nghịch ngợm.

Nếu nói nàng sớm đã thành thói quen sống cứng nhắc sinh hoạt bình thường không có gì thú vị, thì khi có sự xuất hiện của Kiều Chi Du, đối với nàng lại như một thứ ngoài ý muốn mang lại niềm vui.

Làm cho cuộc sống khó khăn của nàng có thêm được một chút thú vị.
Bởi vì phần thú vị này, rất muốn nói với nàng rằng chờ thêm một lát, ngồi thêm một lát nữa.

Như vậy liền cũng không tính nói thêm cái gì, cứ ngồi như vậy, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Quý Hi nhìn màn hình con mèo và con chuột đang truy đuổi nhau đến buồn cười, lại cười càng thêm lợi hại hơn nữa.

Có lẽ không phải vì phim hoạt hình buồn cười, mà là, nàng hiện tại rất muốn cười mà thôi.
‘’Qúy Hi.’’ Kiều Chi Du gọi to.
Quý Hi quay đầu lại.

Gần gũi nhau, nàng thấy Kiều Chi Du chớp chớp mắt, một đôi mắt thật xinh đẹp hào hoa, ánh mắt thâm thúy, phảng phất có thể thản nhiên nhìn thấu tất cả.
‘’Ta tốt xấu gì cũng là lãnh đạo của ngươi, ngươi nói như vậy, không sợ ta lấy quan báo tư thù sao?’’ Kiều Chi Du lấy giọng hài hước miệng lưỡi với Qúy Hi.
‘’Không sợ.’’ Qúy Hi trả lời, bừng tỉnh nhớ đến kỳ thực tập của mình cũng mau chóng kết thúc, có lẽ sẽ lập tức phải rời đi khỏi ZY, nàng theo bản năng nói: ‘’Còn mấy ngày nữa thời gian thực tập của ta sẽ kết thúc, đến lúc đó cũng không biết ta sẽ được ở lại không….’’
Kiều Chi Du trầm mặc, không tỏ vẻ gì.
Quý Hi Ý thức được không đúng chỗ nào, đúng như theo lời Kiều Chi Du nói, các nàng ở ngoài xã hội là cấp trên với cấp dưới.

Cho nên thảo luận về vấn đề chuyển chức chính thức này, có chút nhạy cảm.
‘’Kiều tổng, ta không có ý khác.’’ Qúy Hi giải thích.


Nhưng nàng phát hiện việc này giải thích hay không, đều rất nhạy cảm.
Một tiếng Kiều tổng, liền kéo về quan hệ cấp bực xã hội.
‘’Yên tâm, ta cũng không có tính toán mặt khác.’’ Kiều Chi Du bình tĩnh nói, ‘’Ngầm quen biết thân thuộc, không có nghĩa là ta sẽ ngầm giúp đỡ ngươi trong công việc.’’
Đây cũng là nguyên tắc của nàng.
Công tư phân minh.
Quý Hi đặt chú ý ở câu thứ nhất của Kiều Chi Du nói các nàng thân thuộc.

Các nàng bây giờ được tính là thân thuộc sao?.
Là rất quen thuộc.
‘’Ân.’’ Qúy Hi cười nhẹ nhõm đến vui vẻ, nói ngược lại: ‘’Vậy lên ta đây càng không sợ ngươi lấy công báo thù tư.’’
Logic này mà cũng có thể nghĩ ra được sao, Kiều Chi Du cười cười, nàng hỏi: ‘’Vòng khảo sát cuối cùng còn chưa có bắt đầu, ngươi liền nói những lời ủ rũ như vậy sao? Không đến giây phút cuối cùng không cần từ bỏ.’’
Nàng cảm thấy Qúy Hi sẽ không dễ gì từ bỏ nhụt chí như vậy.

Người này tính tình ruốt cuộc quật cường như vậy sao mà có chuyện nói đến từ bỏ được.
Qúy Hi kiêu ngạo không siểm nịnh nói: ‘’Ta không có từ bỏ, chính là làm tốt những gì đã tính toán từ trước.’’
‘’Thêm chút hy vọng, đừng đem sự việc suy nghĩ đến quá khó như vậy.’’
‘’Được.’’
‘’Còn có.’’ Kiều Chi Du lại nói.
Quý Hi: ‘’Cái gì?’’
‘’Ngươi lúc bình thường có thể không cần gọi ta là Kiều tổng.’’
Quý Hi hỏi: ‘’Vậy gọi là gì?’’
Kiều Chi Du đem quyết định giao cho nàng, nhướng mày cười: ‘’Ngươi muốn kêu là cái gi?’’
Không gọi Kiều tổng, chẳng lẽ kêu tên? Qúy Hi không thể tưởng tượng được cái khác, động não suy nghĩ…….

Nàng nói: ‘’Vẫn là kêu Kiều tổng đi.’’
Kiều Chi Du một trận cạn lời, lại bất đắc dĩ nói: ‘’Ngươi tùy tiện đi.’’
Mãi cho đến hơn 10 giờ.
Hai người ngồi lười ở sô pha, đồ ăn vặt như thế nào cũng không ăn thêm, chỉ ăn lên không ít trái cây.
‘’Ta cần phải đi về rồi.’’ Kiều Chi Du nhìn xem thời gian.
Qúy Hi: ‘’Ân.’’
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, chỉ còn lưu lại sự cô độc.

Kỳ thật giờ phút này cả hai người đều suy nghĩ, một người không quá muốn đi, một người không muốn cho đi.
Qúy Hi chuẩn bị đi tiễn Kiều Chi Du xuống lầu.
Kiều Chi Du không cho nàng đi, đứng ở cửa, nàng hỏi.
Kiều Chi Du: ‘’Qúy Hi ngươi có sợ không.’’
Quý Hi nói: ‘’Không sợ.’’
Kiều Chi Du có điểm hoài nghi, nàng đơn giản nói: ‘’Đêm nay đi đến bên nhà ta đi, để tiểu Kiều Tổng bồi ngươi ngủ.’’.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận