Bhtt Tuyệt Sắc


Sau khi Tạ Vũ Diệp rời đi, Mục Thị đứng yên tại chỗ thật lâu, không cách nào bình tĩnh, nàng bắt đầu nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Tạ Vũ Diệp, và những thứ sau đó.

Loại cảm giác không biết gì kéo đến gần, nàng cảm thấy mình như kẻ ngốc bị Tạ Vũ Diệp đùa bỡn.
Tay nắm chặt điện thoại, tấm hình của Tạ Vũ Diệp và Hạ Hạ vẫn còn đó, nàng cúi đầu nhìn ảnh chụp, cho đến khi di động tự tắt màn hình.

Nàng cắn môi dưới, cười lạnh, mở điện thoại, bấm gọi cho Hoa Tri Dã.
Vẫn luôn độc thân?
Rất tốt.
Không yêu đương chỉ trực tiếp bao nuôi.
Hoa Tri Dã, chị thật lợi hại!
Một tay Mục Thị chống nạnh, nghe âm thanh tút tút bên tai, một giây hai giây, mười giây, hai mươi giây, bốn mươi giây...!Tiếp theo là tiếng máy móc truyền đến.
Nàng tiếp tục gọi, nhưng hai lần, ba lần bên kia vẫn không nhận.

Nếu như không ai đánh gãy, nàng vẫn sẽ kiên trì gọi đến khi được mới thôi.
Qua mấy phút, Mục Thị vẫn dựa bàn trang điểm nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, lúc này người kia nãy gọi Tạ Vũ Diệp lại bước vào, nói với nàng, bắt đầu quay.
Có lẽ mấy trăm âm thanh trong điện thoại làm nàng bình tĩnh hơn, tâm tình hiện giờ bình phục hơn nhiều, ném điện thoại vào túi, Mục Thị quay đầu nhìn mình trong gương, rồi sải bước đi ra ngoài.
Nếu Tạ Vũ Diệp có thể giả bộ không có chuyện gì xảy ra, tất nhiên Mục Thị cũng có thể thong dong ứng đối, một buổi sáng quay chụp, hai người phối hợp rất ăn ý, phảng phất chưa từng xảy ra việc vừa rồi, nên như thế nào thì cứ thế ấy.
Mọi người đã từng hợp tác nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều, nhưng vốn dĩ chỉ cần một ngày sẽ xong nhưng không ngờ bầu trời kéo mây đen, hơn hai giờ chiều thì mưa lớn dội xuống.
Mây đen bao phủ cả tòa thành thị, cho dù mưa đã tạnh thì thời tiết bên trong màn ảnh cũng không thể đạt được hiệu quả mong muốn, bộ phận lấy cảnh bên ngoài cũng khó hoàn thành.
Mục Thị và Tạ Vũ Diệp ở lại khách sạn công ty sắp xếp, chờ Mục Thị và Tiểu Mã tới nơi, mới phát hiện Tạ Vũ Diệp ở phòng sát vách.
Lúc Mục Thị mở cửa, vừa lúc Tạ Vũ Diệp và trợ lý từ đầu hành lang kia đi tới, cô bày ra nụ cười tiêu chuẩn, giơ tay chào hỏi Mục Thị, ngay cả đầu Mục Thị cũng lười di chuyển, đẩy cửa trực tiếp bước vào phòng.

Tạ Vũ Diệp thấy thế cũng không tức giận, cúi đầu cười một mình.
Trợ lý lấy thẻ phòng trong túi ra, mắt nhìn về phía phòng Mục Thị, nhỏ giọng nói: "Mục Thị không thấy sao?"
Tạ Vũ Diệp thở dài: "Chắc không thấy."
Mục Thị về phòng, Tiểu Mã cũng theo vào, hắn thấy dáng vẻ nàng ngồi trên sô pha ỉu xìu, nhịn không được hỏi:"Chị làm sao?"
Mục Thị nhắm mắt, xoa xoa mi tâm: "Không có việc gì."
Tiểu Mã nhớ lại tình cảnh vừa rồi, hỏi một câu: "Hôm nay quay hình xảy ra chuyện gì sao?"
Mục Thị lắc đầu: "Không có."
Tiểu Mã còn muốn hỏi thêm thì điện thoại trong túi Mục Thị vang lên, hắn vô ý nhìn về túi nàng, thấy Mục Thị không có ý động đậy, liền bước qua, giúp nàng lấy điện thoại.
"Hoa Tri Dã gọi." Tiểu Mã đưa di động cho Mục Thị.
Mục Thị nhìn điện thoại, mấy giây sau mới nâng tay nhận, thấy tên trên màn hình, cũng không có ý muốn tiếp, hai người cứ như vậy lẳng lặng nghe tiếng chuông, mấy chục giây vẫn không nhận.
Tâm tình Mục Thị không tốt lắm, nhìn tình huống trước mắt đại khái liên quan tới Hoa Tri Dã, Tiểu Mã không tiện nói gì, tùy tiện ngồi xuống ghế bên cạnh.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, Mục Thị chống đầu, giống như vừa rồi, chỉ nhìn không nhận.
Đợi đến lúc Tiểu Mã nghĩ sắp cúp máy thì thấy Mục Thị đưa ngón trỏ ấn nút trả lời trượt qua.
"Uy." Thanh âm Mục Thị uể oải.
Hoa Tri Dã hỏi: "Công việc hôm nay kết thúc rồi?"
Ngữ điệu Mục Thị vẫn như cũ: "Ân."
Hoa Tri Dã: 'Buổi sáng chị bận họp, sao thế?"
Mục Thị: "Không có gì."
Hoa Tri Dã nghe có chút không đúng, hỏi: "Sao vậy? Mệt lắm không?"
Mục Thị: "Không mệt."
Hoa Tri Dã: "Thanh âm hữu khí vô lực."

Mục Thị nghe xong, giương mắt nhìn Tiểu Mã cách mình hai mét, đổi điện thoại qua tai bên kia: "Hoa Tri Dã, chị biết hôm nay em quay cái gì không?"
Hoa Tri Dã: "Cái gì?"
Mục Thị trả lời: "Quay quảng cáo phần tiếp theo cho hãng nước hoa, cùng Tạ Vũ Diệp."
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, hỏi tiếp: "Quay thuận lợi không?"
Nàng nghe lời này tự nhiên vô cùng, Mục Thị không biết thật sự tự nhiên hay chỉ làm như tự nhiên, nàng rất muốn biết, nét mặt hiện giờ của Hoa Tri Dã.
Nàng không muốn giả mù sa mưa với Hoa Tri Dã, trực tiếp hỏi: "Hoa Tri Dã, chị biết Tạ Vũ Diệp không?"
Lời vừa hỏi, Tiểu Mã bên kia đang lật tạp chí cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mục Thị.
Hoa Tri Dã vẫn rất tự nhiên trả về câu: "Biết, thế nào?"
A.
Thế nào?
Mục Thị nhíu mày: "Tại sao chị không nói với em?"
Hoa Tri Dã ở bên kia trầm mặc mấy giây, hỏi thêm: "Loại chuyện này cũng cần phải nói với em sao?"
Mục Thị ngồi thẳng dậy, nàng hé miệng gật gật đầu, tức giận nói: "Được, không cần!"
Nói xong trực tiếp tắt điện thoại.
Tiểu Mã âm thầm phỏng đoán một chút, đợi Mục Thị bỏ điện thoại xuống bàn, phát ra âm thanh va chạm, mới lên tiếng: "Thế nào?"
Mục Thị vừa tức giận vừa ủy khuất, nặng nề dựa vào ghế sô pha, nói: "Em nhớ trước đó em nói, thời đại học Tạ Vũ Diệp được bao nuôi không?"
Tiểu Mã: "Nhớ!"
"Kim chủ là Hoa Tri Dã." Nàng hừ một tiếng, nhấc chân muốn đá gì đó nhưng đáng tiếc dưới chân không có gì, nàng bĩu môi: "Sáng nay chị mới biết."
Có lẽ người trước mặt là Tiểu Mã, Mục Thị mới dễ dàng không khách khí đem tính tình bọc phát ra ngoài, nàng vươn tay, gõ gõ điện thoại của mình: "Trước đó Hoa Tri Dã có mang về một con mèo, nói là bạn không rảnh, nhờ chị ấy trông dùm hai ngày."
Tiểu Mã gật đầu: "Em nhớ, chị còn chụp ảnh cùng con mèo đó."

"Đúng vậy a!" Nói đến chuyện này, Mục Thị càng tức giận hơn, một bụng lửa: "Con mèo đó của Tạ Vũ Diệp!" Nàng a một tiếng: "Em nói chuyện này là sao? Chị ôm con mèo tiền nhiệm của Hoa Tri Dã, còn khen nó rất đáng yêu, mẹ nó!"
Thật tức chết!
Lúc này Mục Thị thực sự nổi nóng, Tiểu Mã cũng thấy nàng tức giận đỏ mắt, Mục Thị rất ít nói tục, hắn ở bên cạnh nàng lâu như vậy, chuyện phiền lòng không ít nhưng không có chuyện gì khiến nàng phát hỏa.
Nhưng như thế nào, Tiểu Mã sững sờ, nhìn bộ dáng bây giờ của Mục Thị, hắn lại muốn cười.
Cúi đầu ho khan vài tiếng, che giấu tâm tình, nhìn Mục Thị nói: "Bây giờ hai người họ còn liên hệ không?"
"Không biết." Mục Thị lập tức trả lời, nhưng nhớ lại những gì Tạ Vũ Diệp nói trước đó, lắc đầu: "Chắc không."
Mặc dù tức giận nhưng tin tưởng đối với Hoa Tri Dã vẫn còn, Hoa Tri Dã sẽ không bao giờ làm chuyện một chân đạp hai thuyền.
Tiểu Mã khuyên nàng vài câu, hắn nói Mục Thị không nên nghĩ quá nhiều, dù sao chuyện cũng qua rồi, hiện tại hai người ổn là được.
Những thứ này Mục Thị hiểu nhưng trong lòng không thoải mái chính là không thoải mái.
Sau đó Hoa Tri Dã gọi cho nàng mấy lần, nàng không nghe, nhắn Wechat hỏi nàng làm sao? Nàng cũng không phản hồi, Hoa Tri Dã cũng không tiếp tục phiền nữa.
Ban đêm Mục Thị hẹn mấy người bạn ở chỗ này đi quán bar, tâm tình không tốt nên uống hơi nhiều, trở về khách sạn, mơ màng tắm rửa rồi thả mình xuống giường.
Trước khi ngủ, Mục Thị mở điện thoại xem đồng hồ, lại thấy Hoa Tri Dã gọi nhỡ, nàng nhìn điện thoại thở dài, phun ra tầng sương làm mờ màn hình, nàng đưa tay lau đi, ấn vào cuộc gọi chưa tiếp, bấm ngược trở lại.
Đã mười một giờ, chắc Hoa Tri Dã về nhà rồi, Mục Thị nghe bên kia nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng uy một tiếng, rồi gọi tên cô: "Hoa Tri Dã."
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao không nghe điện thoại?"
Mục Thị che giấu chân tướng: "Mở yên lặng, không biết."
Hoa Tri Dã lại hỏi: "Chuẩn bị ngủ?"
Mục Thị ừ.

Nàng đưa tay tắt đèn đầu giường, gian phòng liền tối xuống, nàng mở mắt ra, gác tay lên trán, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Hoa Tri Dã." Mục Thị nhỏ giọng hỏi: "Chị thích Tạ Vũ Diệp cái gì?"
Hoa Tri Dã không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà hỏi: "Bởi vì em ấy sao?"
Mục Thị di chuyển cánh tay xuống, che khuất tầm mắt: "Ân."
Hoa Tri Dã nói: "Chị thưởng thức tài năng hội họa của em ấy."
Hoa Tri Dã chỉ nói một câu như vậy, nhưng bên tai Mục Thị lại vang lên những lời Tạ Vũ Diệp nói lúc sáng.
Hoa Tri Dã không nghe Mục Thị nói gì thêm nên lên tiếng giải thích: "Chị và Tạ Vũ Diệp không có gì, chị thưởng thức em ấy chỉ vì hội họa, không có gì khác."

Mục Thị ồ một tiếng, đột nhiên nàng cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt, kỳ thật Hoa Tri Dã cùng Tạ Vũ Diệp có gì cũng rất bình thường, chuyện hai người đã là quá khứ, căn bản không cần nói với nàng.

Nhưng càng nghĩ thông suốt lại càng khổ sở hơn.

Ngôn Tình Nữ Phụ
"Hạ Hạ là chị tặng Tạ Vũ Diệp sao?" Mục Thị hỏi.
Ý nghĩ này đột nhiện xuất hiện, thật ra không có dấu vết gì, nàng hi vọng Hoa Tri Dã phủ nhận nhưng đối phương lại trả lời: "Ân."
Mục Thị âm thầm thở dài, tâm tình gì cũng mất đi, chỉ muốn ngủ, nàng kéo chăn lên, che kín cả người, buồn buồn nói: "Em muốn ngủ, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon." Sau đó tắt máy.
Hôm sau thời tiết đẹp như dự báo trước đó, chỉ cần trong buổi sáng, quay chụp liền kết thúc, đoàn làm phim cùng nhau ăn bữa cơm trưa rồi tản ra.
Không dừng chân ở bản địa quá lâu, mới ăn xong, Mục Thị và Tiểu Mã trực tiếp ra sân bay, sau khi hạ cánh, Mục Thị tạm biệt Tiểu Mã, kéo theo vali đón xe tới ZD.
Không có thông tri trước, nàng không biết Hoa Tri Dã có ở văn phòng hay không? Đến đại sảnh ZD, trực tiếp để vali lại quần lễ tân, bước vào thang máy, lên thẳng lầu 7.
Quả nhiên Hoa Tri Dã không có ở văn phòng, cửa cũng không khóa, Mục Thị bước vào, trức tiếp đi qua nhìn bức vẽ trên tường, đây là do Tạ Vũ Diệp vẽ.
Góc phải bên dưới có chữ "Ye' rất rõ ràng.

Mục Thị đứng cách một mét, hai tay ôm ngực ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn chằm chằm.
Có lẽ bao nuôi trong miệng mọi người cũng không phải chuyện như vậy, Mục Thị một bên xem một bên tự an ủi mình.

Nhưng sự thật Hoa Tri Dã và Tạ Vũ Diệp là có gì đó, nếu thưởng thức tài năng bình thường thì chuyện tặng mèo là thế nào?
Mục Thị thở dài.
Nàng cất bước tiến lên, nhón chân trực tiếp tháo bức họa xuống, dùng cánh tay kẹp lấy, rời khỏi văn phòng của Hoa Tri Dã.
Mới mở cửa liền thấy Cao Văn Tuệ đi tới, đầu tiên đối phương nhìn nàng một cái, sau khi chào hỏi thì đưa ánh mắt nhìn bức họa trên tay nàng.
"Mục tiểu thư, đây là?" Cao Văn Tuệ hỏi.
Mục Thị gõ gõ bức họa, thẳng thắng nói: "Chị nói với Hoa Tri Dã, em rất thích nó, nên cầm đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui