Mục Thị gối đầu lên cánh tay Hoa Tri Dã, nàng nhắm mắt lại nghe âm nhạc, không biết đang nghĩ cái gì.
Hơi thở của Hoa Tri Dã phả trên đỉnh đầu nàng, bình ổn có tiết tấu, nàng không biết có phải cô ngủ thiếp đi không? Cũng có lẽ, cô đang nhắm mắt thưởng thức âm nhạc.
Không biết qua bao lâu, mí mắt Mục Thị càng ngày càng nặng, đang lúc ý thức dần dần mơ hồ thì điện thoại trong túi vang lên.
Nàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã mà Hoa Tri Dã cũng cúi đầu nhìn nàng.
Nàng lại nghỉ hai giây, trái tim vì sự quấy rầy đột ngột này mà nhảy loạn mấy lần, nàng cẩn thận vén chăn lên, chân trần bước qua lấy điện thoại, một bên nhặt áo khoác choàng lên người.
Là Hoàng Nghệ Chương gọi, mà giờ khắc này, thời gian hiển thị là ba giờ hai mươi phút sáng.
Mục Thị đưa lưng về Hoa Tri Dã, nhận cuộc gọi, nhỏ giọng uy một tiếng.
Hoàng Nghệ Chương ở đầu dây bên kia có vẻ uống hơi nhiều, đầu tiên là nói tràng nhưng Mục Thị cách không nào hiểu được, sau đó điện thoại liền đổi qua người khác.
"Thị Thị." Âm thanh Giang Viêm Khải vang lên, thanh âm cũng có chút phiêu, nhưng vẫn còn tỉnh táo: "Chị đi đâu? Wechat cũng không trả lời."
Mục Thị a một tiếng: "Không đi đâu." Nàng liếm liếm môi, che microphone nói: "Tiểu Khải, em tới đón chị."
Sau khi cúp điện thoại, Mục Thị vẫn không dám nhìn Hoa Tri Dã, nàng không biết mình đang sợ cái gì, nhặt quần áo lên mặc vào, vẫn quay lưng với Hoa Tri Dã: "Em có việc đi trước."
Tiếp theo cầm túi lên, đi ra cửa, nhưng mới được hai bước lại cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu bồi thêm một câu: "Vừa vặn em uống say."
Mới mở cửa, gió lạnh bên ngoài không khách khí tràn vào, nàng kéo kéo áo khoác, cúi đầu nhắn địa chỉ cho Giang Viêm Khải, sau đó đi ra cửa tiểu khu.
Biệt thự của Hoa Tri Dã nằm bên trong, nàng đi bộ ra ngoài như vậy, đại khái phải tốn mười mấy phút, hơn nửa đêm, chỉ có hoa cỏ hai bên đường bồi tiếp nàng.
Vừa rồi thừa diệp bản thân uống say, mơ hồ cùng Hoa Tri Dã xảy ra quan hệ, bây giờ Mục Thị nghĩ lại, mới phát giác có chút hiểu không thấu, sờ không được.
Mặc dù nàng mười phần hữu lực ở trước mặt Hoa Tri Dã liệt kê từng thứ một nhưng chuyện Hoa Tri Dã có thích nàng hay không, nàng vẫn ôm hoài nghi.
Hảo cảm mà Hoa Tri Dã dành cho nàng, nàng có thể đếm được một hai, mặc khác nhưng điều Hoa Tri Dã khinh thường nàng, nàng lại đếm được ba, bốn.
Nàng sợ Hoa Tri Dã sẽ nhìn nàng để lại một câu: "Đưa tới miệng, tại sao lại không muốn?"
Thời điểm đó chắc nàng sẽ bóp lấy cổ Hoa Tri Dã, cùng cô đồng quy vu tận.
Ai, hiện nghĩ cái gì cũng vô dụng, nàng sợ đến mức phải chạy trốn, còn có thể suy nghĩ gì.
Mục Thị đợi ở cửa tiểu khu không đến hai phút, tiểu Khải đã lái xe tới, Mục Thị tiến vào ngồi ghế phía sau, nhìn thấy hai nam nhân nửa mê nửa tỉnh.
Tiểu Khải cảm nhận xe dừng lại, mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy Mục Thị lên xe, hắn híp mắt nhìn Mục Thị, tiếp theo đưa mắt nhìn cửa cư xá, mười phần không đứng đắn hỏi câu: "Đánh một hiệp?"
Mục Thị:....
Nàng trực tiếp rút gối ôm phía sau, nện mạnh vào đầu Giang Viêm Khải.
"Nói chuyện như thế?"
Giang Viêm Khải bị đánh lên tinh thần, cười lớn hơn, vì phòng ngừa Mục Thị lại đánh hắn, mau mau đoạt gối từ trong tay nàng, nói: "Chúc mừng a."
Chúc mừng coi như xong, Mục Thị không tiếp tục để ý Giang Viêm Khải, tài xế vững vàng lái xe đến dưới lầu nhà Hoàng Nghệ Chương, hai người đỡ hắn vào nhà, quăng xuống giường lớn, sau đó Giang Viêm Khải mới đưa Mục Thị trở về.
Tuy Mục Thị lớn hơn Giang Viêm Khải mấy tháng nhưng nhiều năm như vậy, hắn luôn xem nàng như em gái.
Lúc trước Mục Thị được Giang Triết Hùng dẫn vào Giang gia, Giang Viêm Khải đã cao hơn nàng nửa cái đầu, cho nên thân phận người anh lớn này, hắn luôn một mực yên lặng nhận lấy.
Khi hắn còn rất nhỏ đã muốn có em gái để yêu thương, nên khi nhìn thấy Mục Thị, ngoại trừ vui vẻ cũng chỉ là vui vẻ, huống chi, dáng vẻ nàng còn rất khả ái.
Về sau bà ngoại nàng xảy ra chuyện, Giáng Viêm Khải muốn bảo hộ nàng, mặc kệ ở trường hay bên ngoài, chỉ cần Mục Thị đưa ra yêu cầu, hắn không cần suy nghĩ mà gật đầu đáp ứng.
Giang Viêm Khải đưa Mục Thị đến cửa chính, nàng ngáp dài một cái, cũng không có ý tứ muốn đi vào, dựa cửa quay đầu nhìn Giang Viêm Khải, hỏi một câu: "Gần đây công ty thế nào?"
Giang Viêm Khải rút điều thuốc bỏ vào miệng, châm lửa: "Cứ như vậy, vẫn được."
Mục Thị cười cười, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Lần này chị làm tiết mục, cũng đem đến không ít sản phẩm quảng cáo, công ty dưỡng da của anh rễ cũng thế."
Giang Viêm Khải: "Vậy thật cảm tạ chị." Nói xong, hắn dùng sức hít một hơi, đèn hành lang không có mở, lộ ra ánh sáng tàn thuốc.
"Tháng sau sinh nhật ba, 50 tuổi, chị trở về chứ?" Giang Viêm Khải hỏi.
Mục Thị nga một tiếng: "Nhớ rồi." Nàng cười: "Có phải toàn bộ Giang gia các người ai cũng cảm thấy Mục Thị là người không có lương tâm?"
Ỷ vào một chút huyết thống, ăn của Giang gia, dùng của Giang gia, lại không muốn có bất cứ quan hệ gì với Giang gia, ngay cả họ cũng không muốn đổi.
Mục Thị nghĩ như vậy, cảm thấy mình đúng là Bạch Nhãn Lang.
"Không có." Giang Viêm Khải hút xong điếu thuốc, dập tắt rồi ném vào thùng rác: "Người trong nhà ai cũng thích chị."
Giang Viêm Khải vừa nói vừa rút thêm một điếu cho vào miệng, còn chưa châm lửa, Mục Thị đã đưa tay giật lấy, nói: "Bớt hút một chút."
Giang Viêm Khải đành bỏ bật lửa vào túi.
Người trong nhà ai cũng thích chị, câu nói này cũng không biết nói cho người nào nghe.
Ngoại trừ hắn và Hà Nhất Hàm, còn có cha hắn thì không ai để mắt tới Mục Thị, ngay cả mẹ hắn cũng một bộ dạng dối trá, trong ngoài bất nhất.
Một năm, số lần Mục Thị trở về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, nhiều năm như vậy, mọi người đều hiểu, thời điểm Hà Nhất Hàm và Giang Viêm Khải không ở nhà, nàng đứng ở đó, đúng là người ngoài.
"Vào ngủ đi." Giang Viêm Khải vỗ vỗ cánh tay nàng: "Em đi, liên lạc sau."
Mục Thị ừ một tiếng, đưa mắt nhìn hắn vào thang máy.
Mở cửa ra, mượn ánh sáng ngọn đèn nhỏ trong phòng khách, Mục Thị khom người đổi giày, nàng kéo thân thể mệt mỏi vào phòng tắm rửa.
Xong xuôi hết, nàng lấy điện thoại ra xem, trống trơn, không cuộc gọi, không tin nhắn.
Có lẽ vừa cùng Giang Viêm Khải nói đến chuyện về nhà, trong lòng Mục Thị có chút thất lạc, nàng nhớ lúc còn rất nhỏ, bà ngoại đã dạy nàng hai chữ 'Tự lập', không khỏi có chút thổn thức.
Khi đó nàng vẫn không biết tiếng Trung, là do bà ngoại dốc lòng chỉ dậy, theo bà học thế nào là tự lập tự cường, tiếp theo học cách viết những chữ này.
Bà ngoại rất ít nhắc tới mẹ nàng trước mặt nàng, nghe nói, lúc trước mẹ và Giang Triết Hùng ở cùng một chỗ, bà ngoại không đồng ý, nhưng nhi nữ tình trường, làm trưởng bối cũng không có cách nào, tận tình khuyên bảo vẫn không được, đành mở một mắt nhắm một mắt.
Mẹ nàng là con gái duy nhất của bà ngoại, những năm đó chắc chắn có nhớ thương, Mục Thị vẫn nhớ rõ, nửa đêm rời giường đi vệ sinh, nhìn thấy bà ngoại ở thư phòng viết chữ, có lần hiếu kì ghé mắt vào nhìn, dưới ngòi bút của ngoại mấy chữ được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Sau khi bà ngoại qua đời, nàng chỉnh lý di vật của bà, cũng thấy mấy hàng chữ kia.
Lúc đó nàng đã về nước học được mấy năm, có thể hiểu được những chữ đó có ý nghĩa gì.
Nàng ôm suy đoán, lên mạng tra cứu một phen, quả nhiên dựa theo ý tứ bài thơ, bà viết cho mẹ nàng.
Tên bài thơ rất đơn giản 'Thấm Thấm niệm'.
Mẹ Mục Thị cũng theo họ bà ngoại, tên có một chữ duy nhất Thấm.
Bài thơ chỉ có hai mươi câu nhưng đã thể hiện thương nhớ mà ngoại dành cho mẹ, câu cuối cùng 'Mục đem Thấm Thấm niệm, trông mong thấm Thị Thị về."
Thời điểm Mục Thị tám tuổi, bà ngoại viết tên nàng trên giấy, nói với nàng, đây là tên tiếng Trung của nàng.
Khi đó nàng hỏi, Mục Thị có ý gì? Bà ngoại nói.
Mục là họ của ngoại và mẹ, còn Thị là bà ngoại hi vọng nàng luôn tốt.
Mục Thị cười cười, nàng rất tốt, vẫn luôn rất tốt.
Nghĩ đến những thứ này, Mục Thị không khỏi nhớ đến Hoa Tri Dã, nhớ dáng vẻ cô ngồi thẳng tắp viết từng chữ từng chữ.
Hoa Tri Dã.
Lại là Hoa Tri Dã.
Mục Thị kéo chăn trùm kín người, ở trong chăn buồn bực.
Mấy ngày kế tiếp, Mục Thị rất bận rộn, tiết mức qua đi, phải bắt đầu quá trình tuyên truyền, còn phải thu ca khúc chủ đề, Mục Thị dẫn theo Tiểu Mã, chạy khắp nơi trong Thành thị, cơ hồ mỗi ngày đều đi sớm về muộm.
Ngoại trừ Tào Vân Thành và Phương Đàn ngẫu nhiên không có mặt thì nàng và Nam Từ chưa bao giờ vắng mặt, tiết mục cố gắng sắp xếp gán ghép hai người là cp, mặc kệ tuyên truyền tiết mục mới là vấn đề chính, MC thường xuyên ném vài chủ đề mập mờ lên hai người.
Trong thời gian này, Mục Thị còn phần quay chụp cần phải hoàn thành, trước đây mấy ngày còn có thể phân tâm xem xét Weibo của Hoa Tri Dã, nàng thấy mỗi lần Hoa Tri Dã đi công tác nước ngoài đều phát định vị trên Weibo, nàng mau mau học cách phát định vị.
Càng về sau công việc càng bận, ngay cả thời gian tiêu khiển một chút cũng không có.
Khi trở về, đã là 15 ngày sau.
Mục Thị xuống máy bay, nàng cảm thấy không khí quê hương phá lệ mát mẻ.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi, nàng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, rời khỏi sân bay, nhắn cho Tiểu Mã báo nàng muốn nghỉ ngơi vài hôm, rồi kéo vali biến mất giữa dòng người.
Đầu tiên về nhà ngủ một giấc, không đặt đồng hồ báo thức, phải ngủ bù lại, nàng bắt đầu từ tám giờ tối, đến mười giờ hơn ngày hôm sau mới thức dậy.
Khi vừa tỉnh đầu có chút nặng, mặt cũng hơi đỏ.
Nghĩ nghĩ có thể Tiểu Mã sẽ trả lời tin của nàng ngày hôm qua nên lấy điện thoại ra xem, mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Xem chừng là hẹn nàng ra ngoài chơi, nàng cũng không vội, lề mà lề mề rời giường rửa mặt, rồi trả lời tất cả.
Đơn giản là Tiêu Linh, Hoàng Nghệ Chương còn có những bạn bè khác, trò chuyện phù phiến vài câu liền tắt máy, đợi hoàn thành xong cũng hơn nửa tiếng, Mục Thị lướt xem lại một lần nữa, xác định có bỏ sót ai không, và cũng xác định không có cái tên Hoa Tri Dã.
Nội tâm thầm mắng tiếng mẹ, ủy khuất kìm nén nhiều ngày đột ngột xông lên đầu, nàng không kịp chờ đợi, lập tức gọi cho Hoa Tri Dã.
Đầu dây bên kia vang thật lâu rồi biến thành âm thanh bận, Mục Thị gọi lại, lần này rất nhanh có người nhận.
Trong lòng Mục Thị có ngọn lửa không rõ nguyên nhân, mở miệng hoàn toàn không khách khí hỏi: "Chị ở đâu?"
Hoa Tri Dã ở đâu bên kia dùng ngữ khí không rõ thế nào trả lời: "Ở công ty."
"..." Mục Thị cúp máy.
Loại ủy khuất này là càng ngày càng thêm ủy khuất, nàng suy nghĩ nhiều ngày như vậy, một cuộc điện thoại, một tin nhắn Hoa Tri Dã cũng không cho nàng, thái độ chẳng thèm quan tâm, lúc này ủy khuất lên đến đỉnh điểm.
Mục Thị tùy ý thay quần áo, không thèm trang điểm, đội mũ lưỡi cộng thêm gọng kính lớn, cầm lấy túi đi ra cửa.
Đột nhiên Mục Thị nhớ tới lời Hà Nhất Hàm nói, Hoa Tri Dã không thích bộ dáng tùy tiện không chịu trách nhiệm.
Nàng lái xe, đột nhiên cười lạnh.
Cái rắm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...