Mã phu, mã phu cái gì.
Ngựa và mã phu đều là dùng Họa Túy vẽ ra ở trên đường, nếu không làm sao có thể một ngày đi ngàn dặm.
Dung Ly hơi trừng mắt, làm bộ không biết gì cả, kinh ngạc nói: "Có lẽ là nhận tiền rồi cưỡi ngựa chạy."
Tiểu Phù giậm chân, tức giận bất bình, "Người này sao không phúc hậu chút nào, hắn đi một mình đã đành, còn muốn cưỡi ngựa đi, bây giờ thì hay rồi, chúng ta vào thành thế nào đây, nơi này cách cửa thành ước chừng còn một đoạn đường nữa."
Bạch Liễu đã hoảng loạn nhiều ngày, từ khi ra khỏi Dung phủ, chưa lúc nào có thể yên tâm, cái gì cũng cảm thấy ly kỳ, lúng ta lúng túng nói: "Các ngươi nói xem, ban ngày ban mặt, ngựa và mã phu không phải là bị quỷ ăn chứ, mã phu kia nhìn cường tráng, nhất định là thịt......!Nhai cực kỳ ngon."
"Ngươi nói lời heo gì đó!" Tiểu Phù hít ngược một hơi khí lạnh, trừng mắt.
Bạch Liễu không nói nữa, nàng ấy cũng bị lời nói của mình dọa sợ.
Không Thanh lại đã thích ứng trong mọi hoàn cảnh, âm thầm nhìn thoáng qua cô nương, bình tĩnh nói: "Đừng làm ồn, gần đây không biết có chỗ nào bán ngựa, tìm mua một con ngựa tới, chúng ta có thể vào thành sớm chút."
"Đúng vậy." Dung Ly phụ họa.
Nếu là ở Kỳ An, thời tiết lúc này đã chuyển ấm, nhưng dọc theo đường đi, càng tới gần Hoàng Thành lại càng lạnh, hiện tại sắp tới cửa thành, dường như trở về những ngày rét đậm ở Kỳ An, khiến người nói chuyện cũng đông cứng hàm răng.
Dung Ly chà xát hai tay, rời Dung phủ không mang theo than, lò sưởi tay đã sớm nguội lạnh, lò sưởi đang đặt trên xe ngựa, không thể dùng đến.
Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi môi khép hờ dưới lớp lông chồn cũng trắng như tuyết, không có huyết sắc, thoạt nhìn thật mong manh đáng thương.
Hoa Túc thấy nàng xoa tay một hồi lại một hồi, hỏi: "Lạnh?"
Dung Ly lặng lẽ gật nhẹ đầu, những lúc thế này thì không hề bướng bỉnh, hai mắt chầm chậm nâng lên, con ngươi trong trẻo như thấm sương mù, đôi môi thở ra sương trắng.
Hoa Túc thổi một sợi quỷ khí, miễn cưỡng nói: "Cũng không biết sớm mở miệng, càng muốn tự chịu lạnh, coi thân thể của mình là tường đồng vách sắt sao?" Sợi quỷ khí bay ra từ miệng mèo cuốn tới bên tay Dung Ly, vừa vặn bọc lại cả bàn tay của nàng.
Nói thật, quỷ khí này cũng rất lạnh, không khác gì cơn gió của trời đông giá rét.
Ngay lúc đó, bờ vai Dung Ly run lên, muốn rụt tay vào trong tay áo, nhưng chưa kịp rụt lại, cổ tay liền bị quỷ khí vòng chặt, nàng ngước mắt lên, hơi mím môi lại, thật là nghi hoặc.
Chỉ một lát, quỷ khí vòng trên tay nàng lập tức nóng lên.
Quỷ khí đen như mực, lại ấm áp mềm mại như nhung lông vịt.
"Còn trốn?" Hoa Túc lạnh lùng nói.
Dung Ly rũ mắt, buông lỏng đôi môi đang mím, chậm rãi nâng tay lên, xòe năm ngón tay thon dài ra.
Sương đen vòng quanh trong tầm tay nàng, mặc gió thổi thế nào cũng không tản ra một chút, giống cái kén ở trên tay nàng.
Vẻ mặt ba nha đầu nôn nóng, hiện tại đang ở trời xa đất lạ, chỉ có thể lo lắng suông.
Vừa rồi các nàng nói chuyện bị chưởng quầy quán trà nghe được một chút, diện mạo chưởng quầy trung hậu thành thật, quan sát qua lại vài lần, mới nói: "Mạo muội hỏi một câu, bốn vị cô nương chính là từ nơi khác tới, hiện đang muốn vào Hoàng Thành?"
Không Thanh gật đầu, "Từ Kỳ An tới, muốn vào Hoàng Thành tìm người thân."
Chưởng quầy suy tư một lúc, khẽ rít một tiếng, "Nơi này cách cửa thành còn ba dặm đường, ta xem cô nương nhà các ngươi ......!Có vẻ không thể đi đường xa được."
Dung Ly không phản bác, thậm chí còn nhẹ nhàng ho khan vài cái, ho đến mệt mỏi vô lực như muốn tắt thở.
Chưởng quầy nhìn nàng ốm yếu, còn là một cô nương như hoa như ngọc, nếu sắc mặt tốt hơn một chút, e rằng trong Hoàng Thành không có cô nương nào có thể đẹp bằng nàng, hơn nữa đi theo nàng đều là tỳ nữ trẻ tuổi......
Hắn chần chừ một lúc, dứt khoát nói: "Nếu các cô nương không chê, hãy dắt con hoàng mã kia đi đi, chỉ là nó chạy không được nhanh."
Hai mắt Tiểu Phù sáng ngời, vội vàng nhìn qua phía cô nương, nhỏ giọng nói: "Cô nương, người xem......"
"Không thể lấy không con ngựa của chưởng quầy." Dung Ly ngừng ho, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Phù.
Tiểu Phù hiểu ý, mau chóng lấy bạc vụn trong túi tiền ra đưa cho chưởng quầy.
Chưởng quầy liên tục xua tay, "Giá trị của con ngựa này không nhiều đến thế, cô nương coi như là tại hạ tặng đi."
Dung Ly lắc đầu, vẫn muốn Tiểu Phù đưa bạc vụn, nhỏ giọng nói: "Nếu giá trị của ngựa không nhiều, vậy chưởng quầy coi như ta dùng để mua một tin tức."
Chưởng quầy vừa nghe liền sửng sốt, thầm nghĩ tin tức gì mà giá trị nhiều thế này, nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp, có vẻ như muốn gϊếŧ / người / phóng / hỏa, lập tức nhìn qua khuôn mặt uể oải của Dung Ly, vừa thấy liền phủ định nghi ngờ trong lòng.
Dung Ly yếu ớt hỏi, "Chưởng quầy có biết Đan gia làm tiệm vải ở nơi nào trong Hoàng Thành không?"
Chưởng quầy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm đây đâu tính là tin tức gì, hỏi lại: "Cô nương muốn hỏi chỗ ở của Đan phủ?"
Dung Ly gật đầu, "Đúng vậy."
Chưởng quầy nói: "Vào cửa thành đi về hướng bắc, đi qua ngõ Bả Tử, qua cầu Thùy Tiên, lại đi dọc theo phố Long Động, là có thể thấy bảng hiệu của Đan gia."
Dung Ly khụ hai tiếng, bị gió lạnh thổi vào, cổ họng lại ngứa lên, "Đa tạ."
Mèo đen phun thêm một hơi quỷ khí, quỷ khí vòng đến phía sau lưng Dung Ly, cực kỳ giống một bàn tay, vỗ nhẹ sau lưng nàng một chút, xoa dịu cho nàng.
Đôi mắt mèo đen lạnh băng, dường như cái gì cũng chẳng để vào mắt, nhưng cử chỉ lại thật dịu dàng.
Bạch Liễu đi đến dắt ngựa, buộc ngựa ở trên xe, lúc này mới nói: "Cô nương, xong rồi."
Chưởng quầy nhìn bạc vụn mà Tiểu Phù nhét vào tay hắn, không khỏi có chút phỏng tay, vốn định nhét trở lại, nào ngờ Tiểu Phù lui sau mấy bước tránh tay của hắn, nhanh chóng rời đi.
Dung Ly lên xe ngựa, thấy mành bị vén lên, Không Thanh ở bên ngoài đưa một túi nước đựng trà nóng vào.
Không Thanh: "Cô nương, dùng túi nước làm ấm tay trước đi, trong túi nước là trà nóng, ta vừa mới xin chưởng quầy."
Dung Ly tiếp nhận, nhưng bây giờ tay nàng không hề lạnh, cả bàn tay đều bị bao trùm bởi sương đen.
Hoa Túc ở bên cạnh cười nhạt, "Cần túi nước làm gì, ta cho ngươi còn chưa đủ sao."
Bạch Liễu ngồi vào trong xe, an an phận phận, "May mà chưởng quầy tốt bụng, đưa ngựa cho chúng ta, nếu không thì có khi chúng ta còn phải kéo xe ngựa vào Hoàng Thành."
Dung Ly nhét túi nước nóng hầm hập vào lòng Bạch Liễu, "Làm ấm tay."
Bạch Liễu thụ sủng nhược kinh*, lúng ta lúng túng nói: "Cô nương, ta không lạnh."
(*Được sủng ái mà lo sợ.)
Hoa Túc khinh thường khẽ hừ một tiếng, thực sự xem nhẹ đồ vật trần gian này, ấm không được bao lâu.
"Ngươi lạnh." Dung Ly nghiêm túc nói.
Bạch Liễu đành phải nâng túi nước lên, cầm thật dè dặt, "Đa tạ cô nương."
Vào Hoàng Thành, trong thành có nhiều người ăn mặc lố lăng, không thiếu tóc vàng mắt xanh, nhìn giống người đến từ Tân Cương.
Trong thành rất náo nhiệt, so với hội chùa ở Kỳ An còn náo nhiệt hơn rất nhiều, quán nhỏ bán rong bên đường bán những đồ vật kỳ lạ thú vị, có lẽ cũng từ quốc gia khác tới, ngay cả người đi đường nói chuyện, đều nghe không hiểu rõ lắm.
Bạch Liễu vén mành lên, mở to mắt quan sát khắp nơi, không khỏi kinh ngạc hô lên, "Đây là Hoàng Thành sao."
"Ban đầu ta cho rằng Kỳ An đã thật phồn hoa, bây giờ so với Hoàng Thành, Kỳ An khá là bình thường." Tiểu Phù tán thưởng.
Dung Ly sống hai đời, lần đầu tiên rời Kỳ An xa như vậy, đi một chuyến liền đi thẳng đến Hoàng Thành.
Nàng mỉm cười, nhìn xung quanh một lúc, thật lâu mới nói: "Ngoài Kỳ An, lại vẫn có nơi náo nhiệt thế này."
Hoa Túc ngồi bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Chỉ thường thôi."
Dung Ly không khỏi nghiêng đầu nhìn nàng ấy, không biết quỷ này sống bao lâu rồi, đã là thấy nhiều biết rộng.
Hoa Túc ngước đôi mắt lạnh lùng xa cách lên, sắc mặt không đổi nhìn thoáng ra bên ngoài rồi khinh thường dời mắt đi, "Nơi giao nhau giữa âm và dương, có một thành quỷ, phố xá ở đó thú vị hơn thế gian này rất nhiều."
Dung Ly nghĩ thầm trong lòng, thú vị hơn thì thế nào, đó đâu phải là nơi mà nàng có thể thấy.
Hoa Túc thong thả ung dung nói: "Nếu muốn đi xem thành quỷ cũng được, không phải việc gì khó, chờ thời cơ tới, sẽ đưa ngươi đi mở mang tầm mắt."
Trên đường tấp nập người qua lại, ngựa xe như nước, hiện tại vừa lúc mặt trời lên cao, khắp nơi đều không thấy một sợi quỷ khí nào.
Hoa Túc bỗng dưng mở miệng: "Nơi này rất tốt, những tiểu quỷ nếu có đầu óc tỉnh táo, sẽ không dám tùy tiện vào thành, La Hà Phụng Vĩ cũng thế."
Dung Ly chớp chớp mắt, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, vì sao?
Hoa Túc nói: "Hoàng đế thế gian được gọi là Chân long thiên tử cũng không phải không có lý, ngươi thử che một con mắt xem."
Dung Ly lập tức sáng tỏ, giơ tay che kín mắt trái, quét qua mí mắt phải, nâng chiếc cằm nhỏ nhìn ra bên ngoài, thấy trên bầu trời mây tím cuồn cuộn, ở phía xa chân trời, ánh vàng chợt lóe qua như rồng vàng xuyên mây.
Đây là cái gì, nàng biết lúc trước bầu trời Kỳ An đỏ rực là do sát phạt nghiệp chướng, vậy màu tím thì sao, chắc không phải là bầu trời rải độc.
Bạch Liễu thình lình mở miệng: "Cô nương khó chịu mắt sao, nô tỳ nhìn xem, có phải bị hạt cát bay vào không?"
Dung Ly lắc đầu, lại quét qua mí mắt, buông tay xuống nói: "Vừa nãy hình như có hạt cát bay vào, giờ đã hết rồi."
Bạch Liễu đành phải nói: "Không khó chịu là được."
Dung Ly lặng lẽ liếc nhìn mèo trong lòng ngực, muốn hỏi về ánh sáng tím kia, nhưng không tiện mở miệng.
Hoa Túc làm sao không hiểu vẻ mặt của nàng, liền nhàn nhạt nói: "Đây là khí vận của Hoàng triều." Nàng ấy nói thật thản nhiên, tựa như toàn bộ khí vận của Hoàng triều ở trong mắt nàng ấy đều không đáng giá nhắc tới.
"Chỉ cần khí vận không giảm, yêu quỷ rất khó tiến vào Hoàng Thành, có lẽ La Hà không thể ngờ được ta sẽ đến nơi này." Nàng ấy lại nói.
Dung Ly chớp chớp mắt, rất muốn mở miệng hỏi, nếu đã như vậy, vì sao nàng ấy có thể vào Hoàng Thành được?
Mèo đen nâng đôi mắt xanh lên, "Những hoàng đế thế gian mà ta đã thấy, đếm không xuể, những yêu quỷ đó sợ, chưa chắc ta sẽ sợ."
Xe ngựa qua ngõ nhỏ, rồi băng qua cầu, đi dọc theo đường phố dài một lúc.
Không Thanh quay lại nói: "Cô nương, hình như Đan phủ ở ngay phía trước."
Xe ngựa ngừng lại, Tiểu Phù vốn đang vui vẻ phấn chấn, bây giờ lại băn khoăn chần chừ, xuống ngựa vén mành nói: "Cô nương, chúng ta không có tín vật gì đó, người Đan gia có nhận chúng ta hay không đây."Tục Mệnh - Chương 65: Sao tiểu quỷ không vào Hoàng Thành.
Dung Ly ôm mèo chầm chậm xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn phía xa, quả thực thấy bảng hiệu của Đan gia, nhưng sân đình quạnh quẽ, bên ngoài không có một thủ vệ hộ viện nào.
Nàng nhìn một hồi, lấy ra nửa mảnh ngọc bội trong đai lưng, nhỏ giọng nói: "Tín vật? Có đây."
Đây là thứ nàng mang theo từ Dung phủ, kiếp trước vẫn chưa từng để ý, chỉ biết là đồ vật của mẫu thân để lại.
Nếu mảnh ngọc bội này hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chắc đã sớm bị nàng đem đi cầm, chỉ còn nửa mảnh, đến hiệu cầm đồ cũng không đổi được bao nhiêu tiền, dứt khoát giữ lại.
Mèo nằm trong lòng nàng đột nhiên nhẹ hơn, sương đen từ thân mèo chui ra ngoài, ngưng tụ thành nữ tử cao gầy mảnh khảnh ở bên cạnh nàng.
Hoa Túc đẩy lụa đen trùm đầu xuống, cầm bím tóc trong áo choáng ra, có một vài trang sức bạc tinh xảo quấn quanh bím tóc hai màu đen trắng, trên đó còn có cả chuông bạc, chỉ là chuông bạc sẽ không vang lên, bên trong tựa hồ không có lục lạc.
Sau khi rời Dung phủ, đã một khoảng thời gian Dung Ly không nhìn thấy Hoa Túc biến thành hình người, nhất thời không thể lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào cặp mắt mỏng lạnh của nàng ấy, còn có nốt chu sa màu đỏ giữa mày kia.
Hoa Túc mỉm cười, "Nhìn đến choáng váng?"
Tiểu Phù chần chừ, không biết có nên đến gõ cửa không, vừa quay đầu lại thấy cô nương nhà mình ngẩn ngơ nhìn vào một chỗ, còn tưởng rằng nàng đang sợ, vội vàng nói: "Ta đến gõ cửa, cô nương đừng hoảng sợ."
Dung Ly lấy lại tinh thần, "Đi thôi."
Tiểu Phù đi lên trước, nắm khuyên sắt trên cửa gõ vài cái, trong lòng thật sốt ruột, nhìn bên ngoài quạnh quẽ, không biết bên trong có người hay không, đừng nói là dọn đi rồi chứ.
Dung Ly cũng đi tới, ngửa đầu nhìn bảng hiệu, thầm cân nhắc trong lòng, nếu Đan gia không cho nàng ở, nàng liền tìm khách điếm ở hai ngày, sau đó lại nghĩ biện pháp khác.
Hoa Túc đi qua, "Người bên trong tới."
Quả nhiên, gã sai vặt ở bên trong mở cửa ra, thoáng sửng sốt khi thấy mấy cô nương đứng ngoài cửa, lúng ta lúng túng hỏi: "Cô nương tìm ai, có mang danh thϊếp không?"
Dung Ly tiến lên trước, đưa nửa mảnh ngọc bội cầm trong tay ra, "Xin hỏi nơi này chính là Đan phủ sao, vừa rồi còn tưởng đã tìm sai chỗ."
Gã sai vặt nhìn nửa mảnh ngọc bội trong tay nàng, không thấy rõ chữ khắc phía trên, nhất thời không biết có nên nhận hay không, vì thế nói: "Không sai, nơi này chính là Đan phủ, cô nương là?"
"Xin hỏi phu nhân Đan Tuyền từng ở đây phải không?" Dung Ly nhẹ nhàng hỏi.
Gã sai vặt chưa gặp Đan Tuyền, nghe thấy tên này lập tức nhận ra trên ngọc bội thiếu một góc, đó không phải là chữ "Tuyền" sao.
Đan Tuyền đã gả đi từ lâu, các cô nương cùng công tử hiện tại của Đan gia, theo lý phải gọi nàng ấy một tiếng cô cô.
Gã sai vặt lúng ta lúng túng hỏi: "Cô nương là?"
"Nàng là mẫu thân của ta." Dung Ly vươn tay tới, tuy ngọc bội trong tay đã bị vỡ, nhưng chất lượng của ngọc có giá trị cao, người bình thường không thể mua được, "Làm phiền giao vật này cho lão gia Đan gia."
Gã sai vặt thật cẩn thận tiếp nhận, "Cô nương ở đây chờ một lát, đúng lúc lão gia đang ở tiền sảnh, tiểu nhân đi trình ngọc bội."
Dung Ly gật đầu, quay lại nói: "Đi dọn đồ vật trên xe ngựa một chút."
Ba nha đầu nhanh chóng đáp lời, xoay người đi tới xe ngựa.
Hoa Túc chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói: "Đan phủ nhỏ hơn Dung gia, cũng vắng vẻ hơn." Còn chưa tiến vào cửa, đã bắt đầu ghét bỏ rồi.
Không bao lâu, gã sai vặt kia lại đi ra ngoài, lần này cánh cửa được mở rộng hơn, hắn cung cung kính kính nói: "Lão gia đã xem ngọc bội, mời cô nương vào phủ nói chuyện."
Hai mắt Tiểu Phù lập tức sáng lên, nhỏ giọng nói: "Thật sự cho chúng ta vào."
Không Thanh cùng Bạch Liễu xách hành lý, vội vàng đi theo.
Dung Ly vào cửa, nhỏ giọng hỏi gã sai vặt: "Ngọc bội đâu?"
Gã sai vặt quay đầu lại, "Lão gia đang giữ, cô nương......!Có thể đi hỏi lão gia."
Dung Ly mỉm cười, thầm nghĩ đưa ngọc bội là đúng rồi, lão gia Đan gia quả nhiên nhận ra.
Nàng lắc đầu, "Không sao, vốn cũng không phải của ta."
Nếu ở Dung phủ, từ cửa chính đến tiền sảnh phải đi qua không ít con đường, còn phải ngồi lên kiệu mới được, Đan phủ này thật sự nhỏ hơn rất nhiều, chỉ đi một hồi liền trông thấy cánh cửa khắc hình lá sen ở tiền sảnh.
Lão gia ngồi trong tiền sảnh có mái tóc hoa râm, nhưng trông thân thể vẫn còn khỏe mạnh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ra cửa, hơi thở dồn dập.
Ngồi dựa bên cạnh hắn là một nha đầu có vẻ nhỏ tuổi hơn Dung Ly, nhìn bề ngoài là người lanh lợi.
Dung Ly vào trong, chầm chậm ngước mắt lên, im lặng thi lễ, ba nha đầu hết sức thận trọng đứng phía sau lưng nàng.
Lão gia vừa thấy nàng liền sửng sốt, vội vàng đứng dậy, cầm cánh tay của nàng lên nói: "Là, là......"
"Ông ngoại." Dung Ly nói một lời vạch trần.
Đôi mắt đục ngầu của Đan Đống lập tức đỏ lên, nhìn phía sau nàng, "Chỉ một mình con tới, mẹ, mẹ......!con đâu?"
Nha đầu dựa vào người Đan Đống vừa nãy vội vàng nói: "Lão gia, cho tỷ tỷ nghỉ một lát, mặt của biểu tỷ tỷ đã mệt đến trắng bệch."
Lúc này Đan Đống mới lấy lại tinh thần, đỡ Dung Ly đến bên cạnh ngồi xuống, quan sát nàng từ trên xuống dưới vài lần, "Từ Kỳ An đến Hoàng Thành đường xá xa xôi, một cô nương như con, sao lại tự mình tới đây."
Hoa Túc khoanh tay đứng giữa tiền sảnh, "Tự mình? Ông ngoại của ngươi không xem ba tỳ nữ của ngươi là người sao."
Dung Ly nói nhỏ, "Dung phủ không còn."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đan Đống liền thay đổi, dường như cảm thấy mình nghe nhầm, lông mày bỗng nhíu lại, "Dung phủ làm sao vậy?"
"Dung phủ không còn." Giọng nói của Dung Ly cực nhẹ, lại thật linh hoạt kỳ ảo.
Ngay cả nha đầu nũng nịu kia cũng thay đổi sắc mặt, mở to đôi mắt tròn xoe không nói nên lời.
Dung Ly thấy hắn có vẻ không tin, lại nói: "Tôi tớ trong phủ đều nghỉ việc, cha sinh bệnh, điên rồi."
"Kia, kia......" Đan Đống như nghẹn trong cổ họng, dường như nói ra tên của Đan Tuyền là cực kỳ gian nan.
Dung Ly hiểu hắn muốn hỏi cái gì, ho nhẹ hai tiếng, "Mẹ đã qua đời từ rất lâu, hơn nữa con cũng chưa từng gặp mẹ."
Đan Đống nghe như sét đánh ngang tai, cả người đột nhiên chấn động, "Đã qua đời?"
Dung Ly rũ mắt không nói lời nào.
"Sao con lại chưa từng gặp nàng?" Đan Đống giơ tay ôm đầu, "Nàng, nàng......"
Khuôn mặt Dung Ly tái nhợt: "Khi mẹ sinh ra con, không thể giữ được tánh mạng, đều là bởi vì con......" Nàng mím môi, vốn đã trắng bệch như đồ sứ, lại vừa nhíu mày, bộ dáng càng thêm mong manh dễ vỡ.
"Việc này đâu thể trách lên đầu con." Đan Đống nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng thống khổ, thật lâu mới mở mắt ra, vỗ lên mu bàn tay nàng một cái, "Ta vừa mới nhìn thấy con, liền cảm thấy con giống nàng, quá giống, ta còn......!Tưởng Đan Tuyền đã trở về."
"Ông ngoại." Dung Ly khẽ cắn môi dưới.
"Nhưng Dung Trường Đình sao có thể như thế?" Đan Đống vẫn còn lảo đảo, "Cho dù vậy, cũng nên có người khác làm chủ mới phải."
Dung Ly không thể nói người trong phủ đều chết chết, điên điên, đâu còn người nào làm chủ.
Nàng nói úp mở: "Không biết, trong phủ xảy ra rất nhiều việc, con sợ hãi nên dẫn theo tỳ nữ đi xa, quản gia để con tới Hoàng Thành tìm Đan gia, nên con......!Tới xem một cái."
Câu "Xem một cái" này nói thật nhẹ, giống như sợ bị đuổi ra ngoài, đôi mắt cẩn thận nâng lên, nhút nhát rụt rè.
Đan Đống nhìn đến đau lòng, cầm nửa mảnh ngọc bội trong tay, vừa vuốt ve vừa nói: "Tới thì ở lại, sao có thể để một nha đầu màn trời chiếu đất, mấy năm nay ta và bà ngoại con luôn đợi Đan Tuyền về nhà mẹ đẻ thăm người thân, cho rằng nàng là......"
Hắn tạm ngừng, ngược lại nói: "Phòng của nàng còn để trống, con đã đến rồi thì vừa lúc có nơi để ở."
Đan Đống nói xong, quay đầu lại nói với nha đầu bên cạnh: "Lưu Sương, con đưa biểu tỷ tỷ đến phòng cô cô đi, sai tôi tớ mau chóng dọn dẹp."
Đan Lưu Sương gật đầu, tự nhiên khoác cánh tay Dung Ly, "Tỷ tỷ đi theo ta."
Hoa Túc cúi đầu nhìn bàn tay đang khoác trên cánh tay của Dung Ly, cười nhạt một tiếng, "Lần đầu gặp mặt, nàng ta liền làm ra vẻ tốt với ngươi, cũng không biết có tâm tư gì."
Dung Ly không nói chuyện, đi theo ra ngoài tiền sảnh.
Trong sảnh, Đan Đống kêu một tôi tớ đến, mặt mày buồn bực nói: "Truyền tin tới Kỳ An hỏi một chút, rốt cuộc Dung phủ xảy ra chuyện gì.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...