Họa Túy rõ ràng chỉ có một đoạn nhỏ như vậy, nhưng bên trong lại chảy ra khá nhiều mực.
Lòng bàn tay của Dung Ly đều bị nhuộm đen như mới lấy ra khỏi chảo nhuộm.
Nàng giơ tay lên ngửi một cái, quả thực cực kỳ giống máu, rất tanh, nhưng một phần lõi mực do dùng cây trâm đào ra lại có hương thơm thoang thoảng.
Lõi mang mùi mực, nhưng mực chảy ra lại là mùi máu tươi.
Dung Ly cảm thấy kỳ lạ, nắm chặt Họa Túy bị cắt thành hai đoạn, không dám buông tay, e sợ vừa buông ra thì bút này không thể trở về như cũ được nữa.
Một linh khí đang tốt đẹp, mong đừng bị hủy trong tay nàng.
Hoa Túc ngồi yên không dao động, nàng ấy nghiêng người, khuôn mặt chìm vào bóng đêm, chưa nói một lời nào.
Họa Túy vẫn còn chảy mực nhỏ giọt dọc theo cạnh bàn, bắn tung tóe dưới chân Dung Ly.
Dung Ly quay đầu lại, cảm thấy quỷ này quá mức trầm mặc, "Mất bao nhiêu thời gian mới có thể dài trở lại?"
Hoa Túc thật lâu không trả lời, cho dù vào lần đầu tiên gặp mặt nàng ấy cũng chưa từng yên tĩnh đến vậy, như thể cổ họng bị chặn lại, một âm cũng không phát ra được.
Bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa, trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng của cành cây, trông cực giống bàn tay quỷ.
Trái tim Dung Ly đột nhiên nhảy dựng, duỗi tay kéo tay áo của Hoa Túc, Hoa Túc ngửa người ra một chút như muốn tránh đi.
"Sao nàng không nói lời nào, rõ ràng nàng bảo ta chặt đứt nó, bây giờ lại im hơi lặng tiếng mà đau lòng?"
Thanh âm Hoa Túc nhỏ nhẹ, dường như đang kiềm chế điều gì, "Đau lòng cái gì, đau lòng cây bút này?"
Dung Ly mím môi.
Hoa Túc lạnh mặt: "Đừng hoảng sợ, một lát sẽ tốt." Rất là suy yếu, mệt mỏi vô lực.
Dung Ly vội hỏi: "Rốt cuộc nàng làm sao vậy, có phải bị thương chỗ nào không?"
Hoa Túc lại im lặng, ngồi yên không nhúc nhích.
Mùi tanh quá nồng, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Dung Ly cảm thấy mùi vị này không phải từ Họa Túy chảy ra.
Nàng chậm rãi cúi tới gần, cánh mũi mấp máy, ngửi trên người Hoa Túc.
Hoa Túc ngửa ra tránh đi lần nữa, chưa rời khỏi ghế.
Dung Ly sắp dán sát lên người nàng ấy, nàng ấy vẫn không đứng lên nổi như dính chặt với cái ghế.
Hoa Túc vốn không muốn nói chuyện, nhưng xem tư thế của hồ ly này có vẻ muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, trầm giọng hỏi: "Nàng dựa gần vậy làm chi."
Dung Ly cau mày, "Vừa rồi ta chạm vào tóc mai của nàng, nàng đâu có hỏi ta vì sao dựa gần, bây giờ lại hỏi."
Giọng nói Hoa Túc vừa khàn vừa yếu, "Nàng đưa cây trâm cho ta."
Dung Ly buông tay áo của nàng ấy ra, đưa cây trâm qua, "Chuyện của Họa Túy rốt cuộc là thế nào, sao chảy nhiều mực như vậy, mùi vị còn rất nồng, nàng có ngửi được mùi vị này không?"
Hoa Túc nhẹ xùy một tiếng, vô cùng miễn cưỡng, "Cái mũi của ta chưa hư."
"Mùi này giống hệt mùi máu." Trái tim Dung Ly đập như trống.
Hoa Túc gật đầu: "Xác thật rất giống."
Trên trâm bạc dính một chút lõi mực lấy ra từ Họa Túy, lõi mực đen sẫm giống bùn đất.
Hoa Túc bôi lõi mực vào lòng bàn tay rồi giơ tay cắm trâm bạc về lại bím tóc.
Dung Ly vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng ấy, quỷ này chắc hẳn có việc giấu nàng.
Thấy Hoa Túc chà lau lõi mực trong tay, còn đưa lên ngửi một chút.
Dung Ly gần như nín thở, mùi máu tươi xộc vào mũi khiến nàng khó chịu, vết đứt cộm trong tay rất rõ ràng, không biết bao lâu Họa Túy mới có thể dài lại đây.
Hoa Túc cẩn thận ngửi một hồi, ngay sau đó chém ra một sợi quỷ khí, quỷ khí từ cửa sổ chui ra ngoài.
Nàng ấy bình tĩnh nói: "Sẽ có thể nhanh chóng tìm được Kiêu Linh Mặc."
Dung Ly tin nàng ấy, lập tức gật đầu, nhưng sự nghi ngờ trong lòng chưa tan, tiếp tục tiến gần tới trước mặt quỷ này.
Ban đêm, Dung Ly không nhìn thấy rõ lắm, hơn nữa xiêm y của Hoa Túc là màu đen, chỉ mơ hồ cảm thấy trên eo của quỷ này bị ướt một mảng lớn, nhìn có vẻ không khô ráo, màu sắc cũng đậm hơn.
Nàng cảm giác Hoa Túc giấu nàng chuyện gì đó, lần này cũng chưa hỏi, dứt khoát đặt tay lên eo Hoa Túc.
Thật nhẹ, không dám dùng sức.
Đôi mắt phượng của Hoa Túc nhíu lại, khớp hàm cắn chặt buông lỏng, miễn cưỡng phát ra mấy chữ khàn khàn, "Thu tay lại."
Dung Ly khϊếp vía, lòng bàn tay ướt đẫm.
Nàng cả gan nâng tay lên ngửi thử, là máu.
Không biết eo của Hoa Túc bị thương lúc nào, bên eo thấm ướt hình như chảy khá nhiều máu.
Nhưng bị thương từ bao giờ chứ?
Ở Thành quỷ vẫn êm đẹp, sau khi La Hà tới cũng không có gì bất thường, cho đến......!Cho đến khi nàng dùng trâm bạc chặt đứt Họa Túy.
Giữa Hoa Túc cùng Họa Túy nhất định có mối liên quan với nhau, cũng không thoát khỏi quan hệ với Quỷ Vương ấn.
Thái dương Dung Ly nhảy dựng, mơ hồ nhận ra nàng đã dò xét được điều gì rồi.
Trong lời nói của Hoa Túc trước kia có tiết lộ, chân thân của nàng ấy ở gần trong gang tấc, không chừng giơ tay là có thể với tới, nhưng suốt đường đi, ở bên cạnh các nàng ngoại trừ Họa Túy thì còn cái gì nữa đâu.
Họa Túy bị nàng dùng trâm bạc chặt đứt làm đôi, vừa vặn trên eo Hoa Túc cũng chảy máu, hết thảy rõ như ban ngày.
Dung Ly chớp mắt, bàn tay nắm Họa Túy thình lình run lên, nếu nàng sớm đoán được chuyện này, nhất định sẽ không tiếp nhận trâm bạc.
Trái tim như bị chém thành nhiều mảnh, cả người nàng thật lạnh.
Hoa Túc không cảm xúc nói: "Đã sớm bị thương, không cẩn thận đυ.ng đến."
Năm ngón tay Dung Ly run run, máu ướt đẫm trên tay tựa gai nhọn đâm vào lòng bàn tay nàng.
Nàng chỉ phải giả vờ không biết, nắm chặt Họa Túy hết mức có thể, "Nàng bị thương vì sao không nói cho ta, trên eo của nàng làm sao vậy?"
Hoa Túc cười nhẹ một tiếng, hẳn là muốn phô trương thanh thế, đáng tiếc vừa mới mỉm cười liền không khỏi khẽ hít một cái, có lẽ đυ.ng đến vết thương nên lại đau.
Nàng ấy không chịu giơ tay ôm eo, chỉ ngồi yên bất động, biên độ nghiêng đầu cũng rất nhỏ bé, "Nói cho nàng, nàng có thể chữa cho ta hay sao?"
Trái tim Dung Ly co thắt, khí huyết dường như đã lạnh thấu.
Nàng giơ tay quạt quạt trên eo Hoa Túc, "Không đau, quạt đi rồi."
Hoa Túc trầm mặc, qua một lát nàng ấy mới nói: "Tặng túi thơm cho ai không tốt, vì sao lại tặng cho ta."
Tim Dung Ly đập thật nhanh, không ngờ quỷ này thật sự chẳng hề để ý đến thân thể của mình, đang đau như vậy mà còn có thể nói qua chuyện khác.
Nàng duỗi tay chống lên đầu gối Hoa Túc, "Nếu ta tặng cho người khác, nàng có chịu hay không."
Hoa Túc không đáp lời.
Dung Ly nhếch khóe miệng lên, sợ Hoa Túc nhìn ra nàng khác thường, "Ta chỉ muốn tặng cho nàng, nàng đối tốt với ta, ta cũng muốn đối tốt với nàng, tặng cho nàng thì làm sao?"
Hoa Túc thì thầm nói, "Mấy nha đầu kia cũng tốt với nàng, sao nàng không tặng cho các nàng ấy."
Dung Ly bất chợt không biết người tu Vô tình pháp đến tột cùng là ai, hay là do quỷ này sống lâu rồi, cảm tình đã sớm phai nhạt.
Vì sức khỏe không tốt nên có lẽ nàng chưa bao giờ xúc động quyết định chuyện gì, nhưng hiện tại lại không thể bình tĩnh, tuy nàng giấu giếm Hoa Túc rất nhiều, nhưng Hoa Túc cũng giấu giếm nàng không ít.
Nàng ấp úng nói: "Nếu nàng không muốn thì trả lại cho ta là được, vì sao phải nhắc đến mấy nha đầu kia."
Hoa Túc nhíu mày, "Nàng quả thực không bỏ được mấy nha đầu kia."
Dung Ly biết tật xấu của nàng ấy lại nổi lên, động một tí là ghét bỏ mấy tiểu cô nương kia.
Nàng nhẹ nhàng hít một hơi tích trữ sức lực, tiến đến bên tai Hoa Túc, nhìn khí thế hùng hổ nhưng gần đến bên tai thì bỗng dưng chậm lại.
Khi phủ lên, vừa mềm vừa êm.
Dung Ly không dám vượt qua quá mức, chỉ có thể dừng ở đây thôi, vậy nên chạm vào một chút liền lui ra, nàng biết Hoa Túc thích, nhưng quỷ này từ trước đến nay đều nói một đằng nghĩ một nẻo.
"Nàng bị thương không thể tránh được, coi như ta chiếm tiện nghi của nàng."
Thân thể Hoa Túc lại cứng đờ, như có một hòn đá rơi xuống đáy lòng nàng ấy, không phải nhấc lên gợn sóng, mà là sóng to ngập trời.
Dường như nàng ấy đã thật sự bị kéo vào thế gian, trái tim bùm bùm đập nhanh, ngay cả hơi thở lạnh lẽo cũng bị ấp nóng lên.
Nàng ấy không biết có phải Dung Ly bị dạy hư rồi hay không, mới nói chuyện vài câu với tiểu cô nương y quán mà đã học tặng túi thơm vào tết Đông Nguyên, còn học tính cách thản nhiên thẳng thắn của cô nương đó.
Dung Ly thấy nàng ấy không nhúc nhích, lui ra phía sau một chút, giọng nói cực nhẹ, "Nếu nàng không thích thì thôi, ta là một người phàm, sánh đôi với nàng có vẻ còn chiếm được lợi."
Nàng vừa dứt lời, đột ngột bị kéo trở về, khóe môi bị phủ lên.
Quỷ này thật là hung bạo như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, chỉ thiếu không cắn nàng đến máu chảy đầm đìa.
Khắp nơi đều nồng nặc mùi máu, thoáng nhìn so với bị ăn tươi nuốt sống đâu có gì khác nhau.
Làm càn làm bậy, gặm, cắn, mυ"ŧ / liếʍ / chạm lưỡi, khuấy động khiến suy nghĩ mê muội.
Tựa như bị kéo vào cảnh đẹp trong tranh, mọi thứ xung quanh đều trở nên không còn quan trọng, ngay cả mùi tanh nồng cũng hóa thành hư vô.
Rõ ràng đêm đông phải lạnh lẽo, nhưng trên người Dung Ly lại chảy mồ hôi ròng ròng, còn như bị kéo vào vũng bùn, kéo vào biển sâu.
Bị vùi lấp, bao phủ, liếʍ láp.
Nàng suýt thở không nổi, tai nóng mắt hoa.
Dung Ly không dám dựa vào người Hoa Túc, không dám ôm vòng eo đang dễ gãy như tờ giấy này, chỉ lao lực chống đầu gối của Hoa Túc để giữ vững thân mình.
"Đau." Hoa Túc đột nhiên lên tiếng.
Dung Ly lập tức ngửa ra sau, bàn tay sắp chạm tới eo Hoa Túc liền vội co năm ngón tay lại, khàn giọng hỏi: "Nơi này đau sao."
"Đúng vậy." Hoa Túc thế mà gật đầu, có lẽ đã bị ấp đến mềm mại, lúc này không còn làm bộ nữa.
Dung Ly định kéo xiêm y ra xem phía dưới có vết cắt ngang qua hay không, nhưng nàng chưa làm như vậy, chỉ quạt nhẹ vài cái, "Không đau, sẽ mau tốt lên."
"Có phải nàng đã đoán được cái gì hay không." Hoa Túc hỏi.
"Cái gì?" Dung Ly chớp mắt.
Hoa Túc dứt khoát ngậm miệng, không tiếp tục hỏi.
Dung Ly thật sự quá mệt mỏi, quạt một lát rồi buông tay xuống, còn bàn tay cầm Họa Túy vẫn nắm thật chặt, mặc dù sau đó bất giác ngủ thϊếp đi, cũng chưa thả lỏng nửa phần sức lực.
Bình minh, ngoài phòng lại ồn ào náo nhiệt, bánh xe gỗ vang lộc cộc, trẻ con khóc lóc nỉ non.
Dung Ly đau đầu, tỉnh dậy hai mắt nhập nhèm, lỗ tai ong ong, cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng, dường như tay chân đều không thể nâng lên nổi.
Sau khi lấy lại tinh thần, nàng mới kinh ngạc phát hiện mình dựa vào người Hoa Túc, còn Họa Túy vốn bị nắm trong tay không biết đi đâu rồi.
Hoa Túc khẽ hỏi: "Tỉnh?"
Dung Ly vội vàng ngồi dậy, nhìn vào bên eo của quỷ này.
Sắc mặt Hoa Túc vẫn bình thường, "Vết thương trên eo đã tốt rồi."
Dung Ly không tin, nhưng không dám duỗi tay chạm vào, chạm vào làm tổn thương thì phải làm thế nào.
Đang chần chừ, tay nàng bị nắm qua, phủ lên một phần eo thon thả.
"Tin chưa, ta nói tốt là tốt." Hoa Túc hừ nhẹ, nhìn sắc mặt còn khá ổn.
Lúc này Dung Ly mới gật đầu một cái, sau đó cuống quýt xòe bàn tay ra liếc nhìn, trong tay rỗng tuếch còn hết sức sạch sẽ, một giọt mực cũng chưa dính vào, nàng nghiêng đầu nhìn thấy mặt đất cùng trên bàn ở phía xa cũng chẳng có vết mực.
Mực đâu? Họa Túy đâu?.
Dung Ly lo lắng nhìn xuống bên chân mình, chợt thấy Họa Túy đang nằm dưới đất, thật sự đã dài trở lại, không còn đứt làm đôi nữa.
Hoa Túc ngoắc tay một cái, Họa Túy nằm dưới đất liền bay lên.
Dung Ly vội vàng đưa tay đón lấy, cẩn thận xem xét cây bút, trên thân bút không có vết cắt, hoàn toàn hoàn chỉnh, không giống từng bị chặt thành hai đoạn.
"Đúng là mọc dài lại rồi."
Hoa Túc gật đầu, "Mọc dài rồi, Kiêu Linh Mặc cũng đã tìm được, chúng ta đi thôi."
Trông Họa Túy đã lành lặn, trên eo của Hoa Túc có vẻ cũng ổn, nhưng trái tim Dung Ly vẫn còn nhức nhối, "Đêm qua sao nàng không đánh thức ta, để ta nằm bên cạnh vậy."
Hoa Túc dời ánh mắt, "Nàng là sợ ta mệt, hay ngại dựa vào ta không thoải mái?"
Giọng điệu lạnh lùng, mang theo một chút phiền giận khó nhận ra.
Dung Ly không muốn nói đùa với nàng ấy, mím môi nói: "Ta sợ ta ngủ không tốt, ngày hôm sau thân thể khó chịu sẽ liên lụy đến nàng."
Hoa Túc nhíu mày, "Ta không chê nàng, sao nàng còn chê chính mình."
Cảnh tượng nóng bỏng gấp gáp đêm qua như hồng thủy ùa vào suy nghĩ, như lò than đốt vào mùa đông.
Con ngươi của Hoa Túc như bị thiêu nóng, đột nhiên nhìn qua chỗ khác, muốn nói lại thôi.
Dung Ly vuốt Họa Túy tỉ mỉ quan sát, cẩn thận giống cầm một món bảo bối, nàng cũng không nhìn Hoa Túc mà chỉ nhìn cây bút.
Hoa Túc nhịn không được lên tiếng: "Bút này đẹp sao."
Dung Ly gật đầu, "Đẹp, đẹp nhất trên đời."
Nàng che giấu bí ẩn này, hỏi: "Kiêu Linh Mặc ở đâu?"
Hoa Túc nói: "Sơn thôn ở phương nam, khá hoang vắng, có lẽ còn nằm bên trong núi sâu."
Trong núi dân cư thưa thớt, ngược lại chim bay thú chạy khá nhiều, phía nam đã gần đến mùa xuân, không lạnh bằng Kỳ An và Bồng Châu.
Trên đường đi, Dung Ly thay đổi bộ áo lông chồn của nàng, thời điểm đi ngang qua Tượng Châu, cố tình đến xem mấy nha đầu kia.
Nàng vẫn chưa lộ diện, chỉ âm thầm lặng lẽ nhìn thoáng qua.
Ba nha đầu rất nghe lời, quả thực tìm một ngôi nhà ở.
Ngôi nhà không quá rộng rãi, lớn bằng nhà của gia đình bình thường, một phòng chính, hai phòng bên, trong viện có ao có giếng.
Rõ ràng hai phòng bên cũng không lớn, ba nha đầu ngủ chung với nhau, phòng chính tuy bỏ trống nhưng vẫn được quét dọn thật sạch sẽ.
Hoa Túc cười nhẹ, "Các nàng ấy còn để phòng chính lại cho nàng, đáng tiếc nàng phải đi đến phía nam, tạm thời chưa trở về."
Ba nha đầu ngủ không được an ổn cho lắm, nếu có chút động tĩnh thì từng người thức dậy, mở cửa sổ ra bên ngoài nhìn xem một lúc, có lẽ không thấy được người muốn gặp nên rất là mất mát trở về nằm xuống.
Trên đường đến phương nam, Dung Ly hỏi người qua đường về thôn trang này, thôn này cách thị trấn rất xa, giống hệt thế ngoại đào nguyên*, thôn dân giỏi săn thú, dựa vào săn thú mà sống.
(* Nơi tách biệt với thế sự, chỉ có thiên nhiên và người dân sống yên lành hạnh phúc.) Tục Mệnh - Chương 107: Sao cắn cả khóe môiKỳ quái chính là trong thôn có nhiều phụ nữ và trẻ em, người trẻ tuổi có thể đi đều rời đi hết rồi, quanh năm suốt tháng cũng không trở về một lần.
Đến thôn, Dung Ly còn chần chừ một lát, chỉ vì con chó trước cửa thôn cứ sủa nàng.
Hoa Túc nhíu mày, cánh mũi mấp máy, "Hương vị đã phai nhạt, e rằng nàng ấy phát hiện ra quỷ khí của ta nên giấu kín hơi thở."
Con chó sủa không ngừng làm Thùy Châu bị dọa, Thùy Châu đứng trên vai Dung Ly, cong lưng, xù lông trên đuôi lên.
Dung Ly vốn tưởng con chó kia hướng về phía nàng mà sủa, nhưng trong lúc đi vào mới kinh ngạc phát hiện con chó này rõ ràng là hướng về phía Hoa Túc.
Hoa Túc nhìn thẳng, căn bản không để con chó này vào mắt, còn lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm so đo với súc sinh.
Nàng ấy liếc mắt nhìn qua, con chó sủa như điên kia lập tức ủ rũ, đột nhiên co cái đuôi lại, xoay người chạy nhanh như chớp.
Dung Ly chỉ mặc một bộ xiêm y vàng nhạt, vừa lúc có thể chống lạnh, nếu khoác thêm áo lông chồn sẽ nóng chảy mồ hôi.
Nàng nhìn vào trong thôn một hồi mà chưa thấy ai cả, hơn nữa người trong thôn còn cực kỳ quái lạ, thấy người ngoài tới đều liếc mắt nhìn không cảm xúc.
"Kiêu Linh Mặc ở đâu?"
Hoa Túc ngoắc tay một cái, con chó vừa bỏ chạy cứng đờ quay trở lại, bốn chân thẳng tắp kéo ra bốn dấu bùn thật dài trên mặt đất, rõ ràng là bị túm về.
Dung Ly muốn nói lại thôi.
Con chó bị kéo lại đây, giãy giụa muốn chạy nhưng quỷ khí quấn trên người nó vẫn còn.
Toàn thân nó đều kháng cự, khi bị túm đến bên chân Hoa Túc, cả cơ thể nghiêng về một bên, trong miệng hừ hừ, sủa không ra tiếng.
Hoa Túc khom lưng xòe bàn tay ra, đưa lòng bàn tay đến trước mặt con chó.
Đại hoàng cẩu bất đắc dĩ ngửi ngửi một chút, thậm chí còn kêu lên ô ô, đâu còn nửa phần kiêu ngạo vừa rồi.
Hoa Túc đứng thẳng lên, "Dẫn đường."
Quỷ khí quấn trên người đại hoàng cẩu hơi buông lỏng ra, con chó chạy đi, vòng tới đỉnh núi, dừng lại ở lối rẽ.
Dung Ly thở hồng hộc đuổi theo một lúc, bị con chó này dẫn đi đến hai chân mềm nhũn.
Nàng vội nhìn qua bên eo Hoa Túc, thấy bước chân nàng ấy vững vàng, không biết có phải giả vờ hay không.
Lối rẽ một bên hướng lên núi, một bên có lẽ là hướng về phía sau núi.
Đại hoàng cẩu kêu gâu gâu liên tục, người nó run bần bật, hai chân co lại liền nằm xuống, một bước cũng không thể đi.
Hoa Túc nhíu mày, đành phải rút quỷ khí quấn trên bốn chân của nó ra.
Đại hoàng cẩu đột nhiên đứng lên, quay đầu chạy xuống dưới chân núi, giống như đang chạy trốn hồng thủy mãnh thú gì đó.
Dung Ly sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên núi, núi này không thấp, khắp nơi đều là cây cối, nhất thời không nhìn ra được gì.
"Trên núi có thứ gì?"
Hoa Túc mở miệng vừa định trả lời, chợt thấy một trận gió lạnh đánh úp tới, nàng ấy bỗng dưng xoay lưng, chưởng một luồng quỷ khí về phía bả vai Dung Ly, sau đó liền đuổi theo.
Dung Ly lảo đảo một cái, giơ tay sờ soạng sau vai mình, không chạm vào luồng sương mù kia được, bàn tay xuyên qua chỉ cảm thấy lành lạnh.
Quay đầu lại, phía sau không thấy bóng quỷ nào, Hoa Túc đã đi đâu mất rồi.
Nàng sững sờ giây lát, vốn định kêu tên Hoa Túc, âm đã đưa đến đầu lưỡi lại miễn cưỡng nuốt xuống, nàng bất chợt phát giác, nàng chưa bao giờ gọi tên của Hoa Túc.
Nếu gọi tên này lên, không biết sẽ đưa thứ gì tới.
Dung Ly đứng ở sườn núi do dự một lúc, lại lật tay sờ lên vai lần nữa, nghĩ nghĩ vẫn lấy Họa Túy ra, cầm thật cẩn thận không dám quá dùng sức, sợ làm gãy nó.
Đợi hồi lâu không thấy Hoa Túc trở về, gió núi quát vào mặt đau rát, nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhấc chân hướng lên trên núi.
Thùy Châu đứng trên vai nàng, lắc lư trái phải, có lẽ vì Hoa Túc không ở đây nên bắt đầu rầm rì, kêu lên khe khẽ.
Dung Ly ôm nó vào trong lòng, khi đi đến đỉnh núi thì nghe thấy tiếng nam tử đang chửi bới: "Mụ Trần gia kia đưa con heo bệnh tới, ta còn chưa kịp mổ, con heo đó đã chết, can*!"
(*Từ chửi bậy.)
Nghe thật là thô bỉ, Dung Ly không khỏi dừng bước chân.
Một nữ tử nhỏ giọng nói: "Lần sau chàng nói với nàng ta, có lẽ nàng ta cũng không biết."
"Đã mấy ngày rồi, hộ họ Diệp ở trấn trên nói muốn hai con sói con." Nam tử lên giọng: "Những kẻ có tiền đó chỉ biết sai người khác xông pha trước mũi đao, ta kiếm sói con ở đâu ra, chẳng lẽ đi đoạt trong tay hổ sói!"
"Vậy không làm là được." Nữ tử đáp.
"Nhưng bọn họ cho nhiều tiền, nếu kiếm được lần nữa, nửa năm sau không cần lại gϊếŧ heo mổ chó, ta đã mệt mỏi việc làm đồ tể*." Nam tử thở dài một tiếng, "Lúc trước không phải nàng còn giúp ta kiếm được mấy con hồ ly trắng sao, nàng lại nghĩ biện pháp, nhờ ca ca thẩm thẩm gì đó của nàng giúp chúng ta lần nữa đi!"
(*Người làm nghề sát sinh.)
"Ta......" Nữ tử do dự.
"Thê tử, ta nhất định phải có số tiền đó, sau này nàng cũng không cần vất vả như vậy, chúng ta còn có thể dọn lên trấn trên ở." Nam tử nói.
Nữ tử nhỏ giọng: "Ta sẽ nghĩ cách, trên xiêm y của chàng dính máu chó có phải không, đổi bộ xiêm y sạch sẽ đi, lát nữa ta cầm đi giặt."
Lúc này nam tử mới vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Đi liền!"
Hóa ra là một đồ tể, chẳng trách con chó vừa rồi lại sợ như vậy, đến lối rẽ thì không dám đi tiếp.
Dung Ly vuốt ve Thùy Châu, cảm thấy chắc mình đã đến nhầm chỗ, cho dù Kiêu Linh Mặc biến thành người phàm, nhưng có lẽ không liên quan gì đến đồ tể và thê tử của hắn.
Nhưng đến cũng đến rồi, không xem một cái cũng có chút đáng tiếc.
Dung Ly đứng sau thân cây nhìn từ phía xa, thấy một nữ tử mặc áo vải bố bưng bồn gỗ đi ra, đôi mắt có vẻ không được tốt, dọc đường đi không hề chớp mắt, ánh mắt đờ đẫn.
Nữ tử tạm dừng lại, bưng bồn gỗ cẩn thận xuống núi, con ngươi xám trắng, hình như là người mù.
Dung Ly theo sát ở phía sau, không hiểu sao nữ tử này đi dễ dàng đến vậy, dường như chỗ nào có cành gỗ đá vụn, chỗ nào nên rẽ, chỗ nào có hố đều biết, thuận lợi xuống dưới chân núi rồi ngồi xổm giặt xiêm y.
Trên người nữ tử không có quỷ khí, trông bộ dáng chính là người phàm bình thường, có điều nhất cử nhất động của nàng ấy khá kỳ lạ.
Thùy Châu bỗng kêu lên một tiếng, đói bụng, dụi đầu vào lòng bàn tay Dung Ly, muốn nàng lấy chút cá khô ra.
Mèo kêu lên, Dung Ly biết không thể trốn được nữa.
Quả nhiên nữ tử nghiêng người, "Ai?"
Suy nghĩ Dung Ly xoay chuyển, "Phu nhân, đã mạo phạm nhiều."
Nữ tử nhíu mày, "Ngươi......!Đi theo ta làm gì."
Dung Ly khẽ mím cánh môi khô ráo, khóe môi có hơi đau, nhất định là do đêm qua bị lăn lộn mà ra.
Nàng chậm rãi nói: "Ta từ trong thành tới đây, hỏi thật lâu mới tìm được ngọn núi này, nghe nói tôn phu* giỏi săn thú nhất trong thôn."
(*Gọi chồng người khác một cách tôn kính.)
Nữ tử nửa tin nửa ngờ, tay hơi run run, "Sao ngươi biết hắn là phu quân của ta?"
"Ta vừa mới ở trên núi nghe được một ít, không dối gạt phu nhân, ta thấy tôn phu......!Cao lớn dũng mãnh, nhất thời không dám xuất hiện nên đi theo phu nhân xuống dưới." Dung Ly trả lời.
Nữ tử tiếp tục vò xiêm y, "Hắn không hung dữ, tính tình của hắn chỉ hơi nóng nảy."
Nàng ấy tạm ngừng, lại hỏi: "Người khác đều chờ săn thú vào trong thành mới nói chuyện mua bán, sao ngươi tự mình tới đây."
"Lão gia nhà ta chờ không kịp, muốn một tấm da hổ hoàn chỉnh để chúc thọ cho lão thái quân." Dung Ly chầm chậm mở miệng.
Nữ tử rất cẩn thận, "Lão gia nhà ngươi sao để cho một cô nương tới đây?"
"Còn có người khác, họ đang ở trong thôn, chỉ một mình ta tìm lên núi." Dung Ly nói.
"Da hổ......" Nữ tử ngập ngừng, "Trên núi không dễ tìm hổ, càng miễn bàn đến da hổ, ngươi đến nói với phu quân của ta, nói với ta không có tác dụng gì đâu."
"Vừa rồi hắn bảo ngươi nghĩ biện pháp." Dung Ly nhỏ giọng, "Ta cho rằng phu nhân có nhiều cách thức.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...