Tần Cầm cắn môi, gắt gao nhịn xuống nước mắt.
Bên trái Mai thị sợ đến sắp ngất, bên phải Tần Nhã rét run sắc mặt trắng bệch mà người trên giường không hề hay biết sinh tử.
Thời gian dần trôi qua mùi máu tươi nhiễm trong khoan miệng một chút cũng không cảm giác được.
Hứa Thiên Kiêu ỷ vào thân phận công chúa, ép Nhị tỷ giết cha, sau đó làm bị thương Nhị tỷ.
Lúc này, còn muốn lấy mạng cả gia kích thích Nhị tỷ.
Nhị tỷ năm nay chỉ có mười bảy tuổi.
Mười bảy tuổi nên gả cho một cái nam nhân tính cách đôn hậu đối với nàng rất tốt một chút, sinh một nhi tử một hay một cái nữ nhi, hạnh phúc an an ổn ổn sống qua ngày.
Thế nhưng Nhị tỷ, nàng mười bảy tuổi, phụ thân chết ở trước mặt, nay lại bị người cầm nhân mệnh uy hiếp bức bách.
Nhị tỷ cũng là nữ hài tử, cùng nữ tử trong thiên hạ giống nhau, dựa vào cái gì muốn nàng gánh chịu nhiều như vậy? Là lỗi của nương, vi nương vì muốn được lão cha ưa thích, muốn bảo trụ địa vị cho nên bắt Nhị tỷ từ nhỏ muốn nữ phẫn nam trang.
Thế nhưng, Mai thị cũng là nương của nàng...Tần Cầm mãnh liệt nắm chặt bàn tay trái.
Không thể tiếp tục như vậy được, Nhị tỷ, vì cái nhà này, vì bọn hắn, vì tất cả mọi người, thân thể cùng tâm lý từng ngày chồng chất vết thương.
Nương thân ích kỷ không có năng lực, Đại tỷ còn có ba cái nữ nhi.
Như vậy, cũng chỉ có nàng.
Nàng là tiểu muội muội được bảo hộ mười bốn năm, từ nay về sau nàng phải đứng lên bảo hộ cả nhà, bảo hộ Nhị tỷ.
Tần Cầm nhìn Hứa Thiên Kiêu vênh váo hung hăng.
Lần nữa cắn chặt bờ môi, nắm chặt nắm đấm.
Hứa Thiên Kiêu! Ngày sau, ta muốn toàn bộ! Toàn bộ! Toàn bộ! Hoàn trả cho ngươi!
____________________________________
Lan Âm kiểm tra mạch tượng của Tần Lộ một lát sau lại lui lắc đầu: "Công chúa, tiếp tục chỉ vô dụng.
Mặc kệ nói cái gì, Tần thị vệ đều nghe không được."
Hứa Thiên Kiêu duỗi người đứng lên.
Một bước đi đến đầu giường, đưa tay mở ra mí mắt Tần Lộ sau đó để tay dưới mũi thăm dò.
Còn chưa chết chính là không chịu tỉnh!? Vô dụng!
Nghĩ tới đây, lần nữa nhìn mặt Tần Lộ.
Bộ mặt không đổi sắc khi phẫn nam trang, cận kề với gương mặt đó, nàng muốn nhìn thấy được người đó cười, hoặc là nhìn xem gương mặt đó tức giận luôn không tự chủ được nên trêu chọc.
Bất kể là chọc cho gương mặt đó xấu hổ, hay vẫn là chọc cho gương mặt đó tức giận, dù sao nàng luôn rất có hứng thú.
Nhưng bây giờ....Hiện tại là một nữ nhân yên tĩnh ngủ.
Là nữ nhân, nàng không có hứng thú.
Tuy rằng chán ghét nam nhân leo giường thế nhưng đối với nữ nhân, Hứa Thiên Kiêu sao có thể có hứng thú đây?
"Người đâu! Đem Mai thị, Tần Cầm, Hồng Liên, Tần Nhã, cùng ba cái nữ nhi, hết thảy bắt lại." Hứa Thiên Kiêu nói rất chậm, vừa nói vừa cẩn thận nhìn chằm chằm thần sắc trên mặt Tần Lộ "Nếu như buổi tối hôm nay, Tần thị vệ hay vẫn bất tỉnh, như vậy những người này, tất cả đều giết!"
"Ân." Lan Âm đáp.
Hứa Thiên Kiêu không lưu lại, xoay người ly khai.
Bọn thị vệ không đợi Lan Âm căn dặn liền bước vào phòng, lập tức tất cả bị áp đi đến gian phòng cách vách, còn có Hồng Liên đứng trước của phòng cũng bị dẫn đi.
Ba cái nữ nhi bị dẫn vào gian phòng Tần Nhã nhịn không được khóc rống.
Nàng là mẫu thân không có năng lực bảo hộ con của mình, nội tâm một mảng chua xót bởi vậy càng hận Tần Đại Bảo thêm vài phần.
Nếu hắn không nháo lớn thì làm sao phát sinh tình huống như bây giờ.
Ba mẹ con Tần gia không nhìn thấu dụng ý của Hứa Thiên Kiêu nhưng Hồng Liên không mất bao lâu đã lý giải được.
Chẳng qua Tần Cầm đối với Hồng Liên có chút mâu thuẫn, bởi vậy nàng cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ có thể vỗ vỗ vai Tần Nhã an ủi đem ba cái nữ hài ôm vào ngực.
Dương Dương tuy là nữ hài lớn nhất nhưng không cảm giác được bất luận cái gì nguy hiểm đến tính mạng.
Trong gian phòng mới sạch sẽ gọn gàng, còn có ngoại tổ mẫu bên cạnh, mẫu thân, cô cô, cùng với Hồng Liên đối với tỷ muội các nàng tốt nhất.
Hài tử chỉ cảm thấy cao hứng!
____________________________________
Thời gian từng khắc trôi qua, người nằm trên giường cảm thấy trên thân thể giống như nghìn cân đè ép khiến cho nàng thở không thông, càng không thể mở mắt, không nói được, bản thân cũng không có khí lực.
Nhưng nàng có tri giác!
Biết rõ Mai thị kinh hoảng, Tần Nhã khóc rống, Tần Cầm phẫn nộ.
Nàng cũng biết, Hứa Thiên Kiêu lần thứ hai bước chân vào phòng.
Lần đầu tiên là phát nhiệt, Hứa Thiên Kiêu tự mình chườm khăn lạnh.
Lần thứ hai là lúc nàng bất tỉnh thật lâu, Hứa Thiên Kiêu cao cao tại thượng đến uy bức nàng.
Thậm chí còn muốn mệnh cả gia cùng bồi.
Thoáng cái như đã ngủ mấy nghìn năm, Tần Lộ nên tỉnh.
Hắc y nhân trong mộng cảnh sớm rời đi, Tần Lộ tự nhủ hắc y nhân đó không phải là nàng.
Hắc y kia đã rời đi biến mất vĩnh viễn.
Tần Lộ nên tỉnh!
Thiếu nữ Tần Lộ dáng vẻ mềm lòng thích khóc nhòe đã rời đi.
Chính mình từng đã đáp ứng nàng, phải giúp nàng chiếu cố tốt đại tỷ cùng tiểu muội, chính mình phải làm được.
Tần Lộ nên tỉnh!
Tần Nhã cùng Tần Cầm tuy rằng không phải thân tỷ muội ruột thịt, thế nhưng hai người luôn dành cho nàng sự quan tâm.
Mặc kệ các nàng là ai, nếu đã dung hợp thân thể cùng thiếu nữ Tần Lộ thì nàng vĩnh viễn là tỷ muội ruột thịt của các nàng.
Tần Lộ nên tỉnh!
Hứa Thiên Kiêu, ta nên tỉnh, ta muốn tỉnh, ngươi chờ đó cho ta!!!
____________________________________
Thời gian dần trôi, ánh trăng lên cao toàn bộ tiểu viện Tử An yên tĩnh hầu như không có một âm thanh.
"Đại nha đầu, Tam nha đầu, đêm đến." Mai thị chỉ vào ngoài cửa sổ, đờ đẫn nói.
Tần Nhã nhẹ gật đầu, nước mắt lại rơi xuống.
Hồng Liên thở dài, đem Tần Nhã cùng ba hài tử bởi vì đói bụng không còn cách nào khác chỉ có thể ngủ đi, ôm vào trong ngực.
"Đúng vậy a." Tần Cầm nói ra: "Trời tối, công chúa sẽ đến lấy mạng chúng ta.
Nương, ngươi nói công chúa trước sẽ giết ngươi, hay là giết ta trước?"
"Tiểu Cầm!" Tần Nhã nhịn không được lên tiếng, "Ngươi nói bậy bạ gì đó a!"
Mai thị quay đầu lại trừng lớn mắt nhìn nàng, nhìn một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Mai thị bình thường ưa thích híp mắt, lúc này đã mở to rồi, mới biết được mắt của nàng nguyên lai lớn như vậy.
Mai thị nhìn Tần Cầm, ánh mắt đờ đẫn không ánh sáng.
Lúc lâu sau mệt mỏi dời đi con mắt, Mai thị chợt hì hì nở nụ cười.
"Giết ngươi! Giết ngươi!.
Ngươi biết ta là ai sao? Ta cho ngươi biết a, ta, ta họ Mai.
Nhị ca là một đại quan, trượng phu của ta, là, là Nhị quản sự phủ Thiên Kiêu công chúa.
Còn có...!Còn có con của ta, con của ta, Tần Lộ, hắn là thị vệ cận thân của Thiên Kiêu công chúa, hắn đi tới chỗ nào nơi đó hạ nhân liền run sợ!".
Mai thị càng nói càng hưng phấn, dùng sức kéo tai Tần Cầm "Ta cho ngươi biết một bí mật a, kỳ thật, Thiên Kiêu công chúa vừa ý con trai của ta rồi! Về sau, ta chính là nương mẫu của công chúa!"
"Nương!" Tần Cầm bịt lấy lỗ tai.
Mai thị một chút cũng không thả lỏng vẫn như cũ dắt lấy, nhỏ giọng nói: "Con trai của ta lớn lên rất tốt, trước kia tên Đại quản sự hắn muốn gả khuê nữ cho Tần Lộ.
Cũng may ta không có đồng ý, bằng không thì con trai của ta không có biện pháp cùng Thiên Kiêu công chúa một chỗ a."
Mai thị thanh âm mặc dù nhỏ nhưng người trong phòng nghe được rành mạch.
Tần Nhã dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Hồng Liên, vội bổ nhào đến vịn tay Mai thị.
"Nương, ngươi đừng nói lung tung.
Mau buông tay, đây là tiểu Cầm, ngươi làm cái gì vậy?" Nàng vội vàng nói, nhìn xem Tần Cầm đều đau đến chảy nước mắt.
Tần Nhã thật vất vả đem từng ngón tay Mai thị vặn bung ra, Mai thị nới lỏng lỗ tai Tần Cầm lỗ rồi lại nhào đến phía trước túm lấy Tần Nhã lặp lại những lời nói vừa rồi.
"Mai đại nương, bị dọa điên rồi." Hồng Liên nói.
Tần Cầm sắc mặt khẽ biến cái gì cũng không quãng trực tiếp nhào tới bắt lấy tay Mai thị.
Mai thị gắt gao không chịu buông, Tần Cầm càng dùng sức, Mai thị càng hung ác níu kéo Tần Nhã.
Ba cái tiểu nha đầu nghe thấy động tĩnh chỉ có thể nhao nhao sợ khóc.
Bên ngoài thị vệ mãnh liệt đá cửa, "Khóc cái gì khóc cái gì!"
"Ngươi đừng cử động." Hồng Liên kéo lại Tần Cầm, sau đó thả mềm thanh âm cùng Mai thị nói chuyện: "Ngươi là Mai đại nương đúng không? Ta nhận ra ngươi.
Con trai của ngươi Tần Lộ, có phải hay không là phò mã phủ Thiên Kiêu công chúa a?"
Mai thị ngây ngẩn cả người, trên tay động tác cũng ngừng.
"Phò mã gia?" Mai thị thấp giọng thì thào: "Cái kia, tiểu tử hắn lúc nào trở thành phò mã gia rồi? Không phải là thị vệ cận thân sao?"
Hồng Liên nói: " Đó là lúc trước a, ngươi đừng giả bộ, khắp Kinh thành mọi người biết rõ chuyện này.
Ngươi đúng là có phúc, nuôi dạy nhi tử tài giỏi như vậy".
Mai thị nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ha ha cười, "Đúng vậy a đúng vậy a, đó chính sự tình sảy ra trước đó, nhi tử của ta hắn làm phò mã!.
Lão gia ngươi đoán đúng a!".
Mai thị quả nhiên hỏi nàng, "Ngươi làm sao?"
Hồng Liên nói: "Ta trong lúc đó nghĩ đến, thời điểm Thiên Kiêu công chúa cùng hắn kết hôn không phải hoàng thượng ban thưởng vài rương Hoàng Kim sao? Ngươi làm sao lại đi ra đây, Hoàng Kim để trong nhà không an toàn, nếu như bị kẻ trộm lấy mất thì sao bây giờ?".
Mai thị bỗng nhiên buông lỏng tay, " Đúng, đúng đúng, ta phải nhanh đi về, nếu không Tần Đại Bảo hắn là cái lão bất tử, sẽ trộm Hoàng Kim của ta đi nuôi dưỡng tiểu hồ ly tinh rồi!".
Nói xong động tác lưu loát rời đi, Hồng Liên một quyền bổ ngất Mai thị..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...