“Tần thị vệ, Trần thị vệ.” Ngô ma ma nhìn Tần Lộ cùng Trần Nhiên, ngữ khí trầm trọng mở miệng.
Tần Lộ mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn sang.
Trần Nhiên tức thì không cần ngụy trang liền vẻ mặt mờ mịt.
Ngô ma ma nhìn chung quanh một lần, hạ giọng nói ra: “Các ngươi đi theo ta, ta có lời cùng với các ngươi nói.” Lại sợ Tần Lộ cùng Trần Nhiên không tin liền bổ sung: “Công chúa chắc là chưa nhắc tới ta chưa cho các ngươi, ta họ Ngô, đi theo hầu hạ Hoài Nam vương đã được năm năm rồi.
Lúc này đây công chúa phái các ngươi tới, cũng chính bởi vì ta viết thư trở về…”
Lời nói đến cuối cùng, Ngô ma ma trong giọng nói sầu não hết sức rõ ràng.
Hoài Nam vương, thật sự gặp được chuyện gì sao? Trần Nhiên có chút xúc động, nhìn về phía Tần Lộ.
Tần Lộ gật gật đầu, tỏ ý Trần Nhiên cùng nhau đi theo Ngô ma ma, ba người đã đến một chỗ yên lặng Tần Lộ mới nói: “Ngô ma ma có chuyện cứ việc nói.”
Ngô ma ma thở dài một hơi, nói: “Nhị vị vừa rồi chắc đã nhìn thấy, Vương gia bên người là Hồng Liên, trước kia là hạ đẳng nha hoàn trong phủ giặt đồ nhưng hết lần này tới lần khác lảng vảng trước mặt Vương gia, Vương gia liếc chọn trúng ả, không để ý lễ nghi đem người hầu hạ bên mình.
Vương gia mới mười hai tuổi tương lai Vương phi còn chưa định, trong phủ có cái nữ nhân như vậy lại còn bị mê luyến thành bộ dáng thất điên bát các ngươi nói một chút ta làm sao bây giờ mới tốt!”
Ngô ma ma nói xong cũng khiến cho Trần Nhiên cùng Tần Lộ đồng cảm.
Trần Nhiên là bị Thịnh Thanh dạy bảo qua, sự tình của chủ tử hạ nhân tốt nhất không cần lo cũng không nên hỏi.
Lúc trước tại Kinh thành đối với Hứa Thiên Kiêu việc tư mưa dầm thấm đất, vì vậy đối với Hứa Thiên Hạc bên này, dù cho cảm thấy cái kia Hồng Liên không giống người trong sạch cũng không thấy được có cái gì không ổn.
Về phần Tần Lộ, nàng tuy rằng không biết Ngô ma ma này là địch hay là bạn nhưng biết rõ tên Hoài Nam vương Hứa Thiên Hạc, cũng không phải dễ dàng bị mê thành thất điên bát đảo.
Hai người không nói lời nào khiến Ngô ma ma không khỏi có chút lúng túng, nàng khô khốc nở nụ cười hai tiếng, nói tiếp: “Lão nô trong phủ không có cái địa vị, khích lệ Vương gia hắn cũng nghe không lọt.
Nhưng thật ra nhị vị, nếu là của phủ công chúa phái tới đây nghĩ đến nên trước mặt công chúa có thể nói vài lời.
Lão nô cả gan khẩn cầu nhị vị, có thể tốt tốt cùng Vương gia nói một chút, gọi hắn đi về đến chính đạo, nhất quyết không thể bởi vì một nữ nhân, mà hủy a!”
“Nhưng, nhưng chúng ta đều không có kinh nghiệm, không biết nên như thế nào khích lệ a!” Trần Nhiên nghe xong Ngô ma ma một phen lời nói, nhưng thật ra thật sự để tâm.
Ngô ma ma cười cười, nói: “Chuyện nào có đáng gì, Vương gia từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, các ngươi cùng hắn phân tích lợi và hại, hắn tự nhiên nghe lọt.
Còn có công chúa, công chúa tại Kinh thành nếu là nhị vị tự mình đến nói, Vương gia tự nhiên là tin tưởng.” Nàng thở dài: “Cũng đồng dạng không phụ kỳ vọng của công chúa a!”
Trần Nhiên gật gật đầu, nói: “Ma ma nói có lý, này Tần Lộ ca, chúng ta lúc nào cùng Vương gia nói chuyện! Công chúa nhường chúng ta tới đây, chúng ta cũng không thể cái gì cũng không làm đã đi a!”
Này công chúa trong miệng theo như lời đấy, Hoài Nam vương bên người chỗ không ổn, chỉ sợ là chỉ chính là cái nữ tử kia xinh đẹp Hồng Liên cô nương rồi.
“Được!.” Tần Lộ đáp, lại hỏi Ngô ma ma “Ma ma có thể cho tại hạ biết, vị cô nương kia là như thế nào được Vương gia sủng ái? Nàng là nô tì trong phủ Vương gia hay là từ bên ngoài mang vào, trong nhà nàng còn có người thân nào?”
“Này…” Ngô ma ma sửng sốt một chút, tiếp theo rất nhanh nói: “Này...những thứ này có cái gì quan trọng sao?”
Tần Lộ nghiêm túc nói: “Nếu như Vương gia ngưỡng mộ cô nương này, vậy chúng ta khuyên Vương gia buông tay tất nhiên cũng phải an bài tốt cuộc sống cô nương kia mới phải.
Nếu là phụ mẫu mất hết vậy cũng không sao Vương gia có thể ra mặt đem nàng hứa gả cho hộ có điều kiện tốt.
Nếu là ở bên ngoài mua vào trong nhà còn có phụ mẫu thì xử lý sẽ dễ dàng, nếu là không phụ mẫu chúng ta tự nhiên sẽ an bài tốt cuộc sống sau này của nàng.”
Ngô ma ma thần sắc bừng tỉnh lĩnh ngộ nói: “Tần thị vệ nói có lý.
Hồng Liên cô nương là nha đầu ở bên ngoài chọn mua vào Vương phủ còn người trong nhà hình như cũng không có, hai vị đừng lo lắng những thứ này các ngươi chỉ để ý khuyên Vương gia, còn dư lại những chuyện này lão nô tự nhiên sẽ làm được, các ngươi yên tâm là tốt rồi.”
“Như thế liền làm phiền ma ma rồi.” Tần Lộ nói: “Chúng ta trở về thương lượng một chút, ngày mai cùng với Vương gia phân giải.”
“Sự việc…” Ngô ma ma vừa mở miệng, Tần Lộ liền kéo Trần Nhiên bước nhanh rời đi.
Ngô ma ma vẫn đứng tại chỗ nhìn theo cho đến khi nhìn không còn thấy thân ảnh của hai người mới buông lỏng bàn tay nắm chặt tay, xoay người rời đi.
Buổi tối nằm ở trên giường, Trần Nhiên nhìn Tần Lộ đối diện nhỏ giọng gọi, “Tần Lộ ca, chúng ta không phải muốn thương lượng sao? Bây giờ nên nói như thế nào đây?”
Ngô ma ma dụng ý chân thực nhưng Trần Nhiên lại nhìn không ra, hắn vẫn đang lo lắng cho Hứa Thiên Hạc.
“Chúng ta làm hạ nhân có mấy lời cũng khó mà nói, ngày mai dùng bồ câu đưa tin cho công chúa rồi nói sau.” Tần Lộ nói ra.
Nàng tổng cảm thấy Ngô ma ma có chút không thích hợp.
Ngô ma ma trong một câu một chữ thoạt nhìn thì là đều vì tốt cho tên Hứa Thiên Hạc.
Nhưng khi xâu lại một chuỗi Tần Lộ cảm thấy quái dị.
Chẳng qua là nàng cũng không biết quái dị chỗ nào….
Bồ câu đưa tin so với người cưỡi ngựa tốc độ thập phần nhanh hơn cùng lắm cũng trễ mấy ngày nhưng thật ra cũng không có gì đáng ngại Trần Nhiên liền gật đầu đáp ứng.
Ngày kế tiếp Tần Lộ cùng Trần Nhiên thức dậy liền có tiểu nha hoàn đưa điểm tâm đến trong phòng.
Hai người rửa mặt ăn cơm, tiếp theo tại nội viện luyện tập đến mặt trời lên cao mới đi Tùng Hạc viện cầu kiến Hứa Thiên Hạc.
“Nghe nói các ngươi tìm ta? Có chuyện gì không?” Hứa Thiên Hạc ngáp ngáp đi ra.
Trần Nhiên liền nói: “Tìm đến Vương gia cho mượn bồ câu đưa tin cho công chúa.”
“A, như vậy a.” Hứa Thiên Hạc biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, đối với một bên Lý Phúc Lợi nói: “Mang hai vị thị vệ đi chim bồ câu đặt trong phòng.” Nói qua xoay người vào trong.
Không sai a.
Ngô ma ma nói lời, không sai a.
Vương gia từ nhỏ liền thông minh hiểu chuyện, phân tích được lợi và hại liền có thể hiểu được.
Cái kia vì sao nàng ở bên Vương gia hầu hạ năm năm sao lại nói không thông? Công chúa ở kinh thành khó khăn, Vương gia không chỉ có hủy chính mình, càng là phụ công chúa hi sinh…Tần Lộ đáy lòng một hồi cười lạnh.
Nàng rốt cuộc biết là lạ ở chỗ nào rồi, cái này Ngô ma ma là muốn cho mượn đao của bọn hắn chia rẽ cảm tình tỷ đệ bọn họ.
Chẳng qua là không biết tên Hứa Thiên Hạc đối với cái Hồng Liên cô nương đến cùng có tồn tại vài phần chân tình?
Theo Tần Lộ mà nói, nếu là bước di này nàng đi không tốt thì sự tính nhiệm cũng đừng nghĩ nhận được.
Còn nếu là triệt để đắc tội Hứa Thiên Kiêu, Hứa Thiên Hạc thân làm đệ đệ chỉ sợ cũng sẽ không vì Tần Lộ mà ngỗ nghịch với tỷ tỷ.
“Vương gia xin dừng bước!” Tần Lộ gọi lại Hứa Thiên Hạc.
Hứa Thiên Hạc quay đầu lại, giống như cười mà không phải cười nhìn xem Tần Lộ, “Tần thị vệ có chuyện gì không?”
Tần Lộ nói: “Ty chức có một số việc muốn cùng Vương gia nói lý ra một tiếng.”
Hứa Thiên Hạc xoay người đi vào trong, thanh âm rất xa truyền ra, “Vào đi!”
Trần Nhiên không hiểu thấu cuối cùng thì Tần Lộ nghĩ cái gì.
Hai người vào phòng, liền thấy Hứa Thiên Hạc thoát khỏi ngoại bào bên người một chút.
Hôm nay là ngày giữa hè thời tiết nóng bức dị thường, trong phòng thả chậu đá tử, nhưng Hứa Thiên Hạc vẫn cởi mình trần.
“Vương gia~~~” Tối hôm qua lại là Hồng Liên cô nương, hôm nay gặp lại môi hồng nhạt đeo thêm sa mỏng, phong cảnh trước ngực thoát ẩn thoát hiện, dáng đi ôn nhu mềm mại nhào vào trong ngực Hứa Thiên Hạc.
Trần Nhiên lánh mặt thẹn thùng
Tần Lộ không dễ dàng phát hiện Hứa Thiên Hạc nhíu mày kiếm.
Nội tâm của Tần Lộ bình tĩnh cúi đầu đứng bất động, thẳng đến Hồng Liên hầu hạ xong Hứa Thiên Hạc rửa mặt thay y phục, một lần nữa hình dáng đường đường xuất hiện ở trước mặt.
“Nói đi!” Hứa Thiên Hạc đem cây quạt đưa cho Hồng Liên, Hồng Liên cười cười rồi cầm rồi cây quạt cấp gió cho hắn.
Tần Lộ căn bản không cố kỵ Hồng Liên trực tiếp đối với Hứa Thiên Hạc nói: “Hôm qua buổi tối, trong vương phủ một vị xưng là Ngô ma ma tìm ty chức cùng Trần thị vệ nói chuyện.”
Hứa Thiên Hạc nhíu nhíu mày bắt đầu hứng thú nhìn qua.
Tần Lộ tiếp tục nói: “Nói là Vương gia bên người có vị cô nương này, dung mạo có chút bình thường, muốn ty chức cùng Trần thị vệ hồi kinh cùng công chúa nói một tiếng cho Vương gia tìm hai cái mỹ nhân dung mạo thượng thừa đến.
Ty chức không dám đơn giản trả lời, hôm nay cố ý tới hỏi Vương gia, có hay không cần?”
“Tần Lộ ca!!!” Trần Nhiên nghẹn ngào hô.
Hứa Thiên Hạc lại ha ha cười, đem tay Hồng Liên nắm đi phía trước, hai mắt cao thấp dò xét liền phụ họa Tần Lộ mà nói nói ra: “Tần thị vệ nói rất có lý, cô gái này dung mạo thật sự là có chút rơi xuống tầm thường rồi.
Như vậy đi, bổn vương đem nàng thưởng cho ngươi như thế nào?”
Tần Lộ cứng ngắc lấy tay thi lễ, “Ty chức đa tạ vương gia ban thưởng!”.
Hứa Thiên Hạc nhẹ buông tay Hồng Liên lập tức té ngã trên đất.
Chỉ nghe hắn nghiêm nghị quát: “Tần Lộ, ngươi thật to gan tử! Nữ nhân của bổn vương ngươi dám nghĩ đến?!”.
“Ty chức không dám.” Tần Lộ toàn thân run lên, nghiến răng, lần nữa thi lễ, “Ty chức thân là hạ nhân phủ công chúa đương nhiên cũng chính là hạ nhân của Hoài Nam vương phủ.
Vương gia có thưởng có phạt ty chức lý phải là tạ ơn tuân theo.
Không dám có ý nghĩ phạm thượng.”
“Hay cho hai chữ không dám!.” Hứa Thiên Hạc thanh âm chậm chậm, “Nếu như không dám, vậy ngươi vì sao không nói nói, cái kia Ngô ma ma đến cùng cùng ngươi nói gì?”
Tần Lộ nói: “Ngô ma ma là hạ nhân công chúa sắp xếp tại phủ Vương gia tiểu nhân tuy rằng hoài nghi, nhưng cũng không bằng không chứng xác thực.”
“Cho nên đã nói lời nói dối lừa gạt bổn vương?” Hứa Thiên Hạc hỏi ngược lại.
“Tự nhiên không phải, Vương gia chi lan ngọc thụ, nữ tử này thật là không xứng với Vương gia.
Vương gia đã cố ý hồi kinh nhìn công chúa, Kinh thành đầy quý nữ, nếu là Vương gia nguyện ý chỉ sợ ngài không thể ôm hết.” Tần Lộ nói ra.
Hứa Thiên Hạc cười ngồi dậy, “Tần thị vệ, chủ tử của ngươi là ai?”
“Lúc trước ty chức chỉ biết là công chúa, sau ngày ty chức còn biết Hoài Nam vương.” Tần Lộ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Tốt lắm a.” Hứa Thiên Hạc nhìn xem nàng, hài lòng nhẹ gật đầu, “Đã như vậy, cái kia bổn vương liền giao cho Tần thị vệ một cái nhiệm vụ thay bổn vương đi cám tạ Ngô ma ma thế nào?”
Cái này cám ơn, cũng không phải là mặt chữ ý tứ trên cám ơn.
Hứa Thiên Hạc đủ loại thái độ, nói cho Tần Lộ là nàng thành công rồi.
Nhưng này cám ơn, nhưng lại là muốn nàng tự mình đối với cái kia Ngô ma ma động thủ nàng sống sắp ba mươi năm đánh người vô số nhưng chưa bao giờ giết qua người.
“Ty chức lĩnh mệnh.” Nàng nghe được chính mình nói gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...