"Thực sự là tồi tệ a.
.
" Lẳng lặng mà nghe quá khứ Lam Mạt Lê kể ra xong, An Cẩn cảm thán nói ra cảm tưởng.
Nhìn An Cẩn đối với chính mình của quá khứ nói ra lời bình lạnh nhạt như vậy, lòng của Lam Mạt Lê nhấc lên cao cao rồi.
Cô từng nghe qua đánh giá của người khác đối với An Cẩn, họ nói An Cẩn là một người mỗi giờ mỗi khắc đều duy trì bình tĩnh, họ nói An Cẩn là một người bất luận thế nào cũng vẫn duy trì khoảng cách, họ nói An Cẩn là một người ánh mắt sắc bén đến liếc mắt nhìn là có thể nhìn thấu người khác, họ nói An Cẩn là một người ở góc độ người đứng xem nhìn thế giới này.
Họ nói rất nhiều rất nhiều, nhưng Lam Mạt Lê đều cảm thấy, họ đem An Cẩn nhìn đến quá cao rồi, nhưng cô lúc này, nhìn đến An Cẩn sau khi mất đi ký ức, cô tin rồi, cô hiểu chuyện những người kia nói tới
An Cẩn là một người đứng xem, nàng giống như nắm địa cầu trong tay, dùng con mắt của nàng, nhìn thế giới này xoay quanh, nhìn người sự việc của thế giới này, khóe miệng cong lên, thờ ơ lạnh nhạt, tâm như chỉ thủy, bình thản không gợn sóng, không có ai có thể nhiễu loạn suy nghĩ của nàng, ý nghĩ của nàng, thế giới trong mắt nàng.
Có lẽ trước đây nàng là một người duy nhất có thể đi ra thế giới đến đối mặt cô, người cùng cô nhìn thế giời này, nhưng đáng tiếc, cô bây giờ, đối với An Cẩn mà nói, là người xa lạ, càng chuẩn xác mà nói, là người xa lạ đã từng có quan hệ.
Cô sợ sệt, cô không muốn nhìn thấy An Cẩn biến trở về người đứng xem, cô muốn An Cẩn làm một người trong cuộc, cô muốn An Cẩn lạc lối ở trong người trong cuộc này, đứng ở trong thế giới này, cảm thụ lấy thế giới này xoay quanh, tồn tại ở trong thế giới này.
"Cẩn.
.
"
"Bác sĩ Lam, tôi trước đây tồi tệ như vậy, cô nhất định là hận tôi chứ?" Lại một lần nữa đánh gãy lời của Lam Mạt Lê, An Cẩn khẽ cười lên.
Nghe xong Lam Mạt Lê kể rõ tất cả, nàng đối với nội dung vở kịch cẩu huyết của quá khứ, biểu thị không biết nên khóc hay cười.
Thì ra sau khi yêu một người, nàng sẽ là một người dáng dấp như vậy, chính mình lúc trước, làm sao thì ngốc như vậy, đần như vậy chứ? Nhưng mà không sao, mất đi ký ức, đối với nàng mà nói có lẽ là tốt đẹp.
Thế giới này không có cái gì là có thể để cho nàng có thể cảm thấy hứng thú, chính mình lúc trước có lẽ chỉ là đối với Lam Mạt Lê con người này tâm tình mâu thuẫn cảm thấy hiếu kỳ, chỉ trách chẳng mấy chốc nàng vẫn không hiểu rõ tâm tư phức tạp này, mới sẽ từng bước một, bị Lam Mạt Lê lôi kéo đi, dẫn tới thế giới vô vị kia, lạc mất chính mình, quên lãng chính mình.
An Cẩn suy nghĩ, lại cười lên, độ cong của khóe miệng cong lên, là Lam Mạt Lê quen thuộc, nhưng tâm tình kia, lại là cô không quen thuộc, nhưng người khác khẳng định quen thuộc.
Đó là nụ cười nghiền ngẫm An Cẩn đối với thế giới tẻ nhạt này khơi lên.
Nếu như An Cẩn không có mù, ánh mắt của nàng nhất định là sâu không thấy đáy, giống như hồ sâu, để người không cách nhìn thẳng nhất, để người sản sinh run sợ.
"Đó là.
.
"
"Bác sĩ Lam, nếu hận tôi, cần gì phải ủy khuất chính mình tới gặp tôi chứ? Đồng tình tôi sao?" Nghiêng đầu, An Cẩn giống như đang nói "Buổi tối hôm nay mát mẻ", mỉm cười nói một từ ngữ "Đồng tình" này.
"Không phải! Tôi.
.
" Cả hai câu hỏi, để Lam Mạt Lê nóng lòng giải thích, nhưng một giây sau, cửa phòng bệnh kia lại truyền đến tiếng vang.
Lạch cạch ---
Cửa bị đẩy ra, trong nháy mắt, chuông báo động trong Lam Mạt Lê nổi dậy, một cái kéo qua cái chăn cuối giường, đem nửa ** của An Cẩn đắp lại.
Xong rồi! Lại quên khóa cửa!
Hết chương 23.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...