Dùng sức tránh ra Lam Mạt Lê ôm chặt lấy chính mình, An Cẩn mím chặt môi không nói một lời, nhưng tay cầm chặt lấy chăn, cho thấy chủ nhân cảm giác bất an.
"Tôi là người em yêu nhất." Câu nói này không ngừng ở trong đầu An Cẩn lặp lại, khi nghe được câu này, nội tâm An Cẩn là cảm thấy vui vẻ rồi lại khó chịu, nàng không biết vì sao lại như vậy.
Cảm giác này thì như là nàng sau khi mất đi ký ức biết được cái tên Lam Mạt Lê, nàng để sâu trong nội tâm một luồng tâm tình rất phức tạp làm sao để ý đều để ý không rõ không ngừng đến ăn mòn nàng.
Nhìn dáng vẻ An Cẩn trầm mặc không nói, Lam Mạt Lê bắt đầu hốt hoảng.
Cô sợ, sợ An Cẩn mất đi ký ức sẽ không chút do dự bứt thân rời khỏi, sợ nàng đem sự lạnh lùng khi đối với người khác để tới trên người cô, sợ An Cẩn từ nay về sau đối với cô nho nhã lễ độ, như đối xử với người xa lạ..
Chỉ là những chuyện có thể xảy ra kia, Lam Mạt Lê cũng cảm giác thế giới của chính mình bắt đầu lảo đà lảo đảo lên, dường như chỉ cần An Cẩn thật sự làm được chuyện này, thế giới của cô, thì thật sự đổ nát rồi.
Không muốn chờ An Cẩn hoàn hồn, cũng không nguyện đợi được An Cẩn nói ra lời sẽ làm cô khó chịu, Lam Mạt Lê trực tiếp đưa tay câu lấy cổ của An Cẩn, thật sâu hôn lên.
Cảm thụ lấy bờ môi hơi lạnh của An Cẩn, hơi thở mang theo mùi thơm ngát, Lam Mạt Lê cảm giác lòng của mình như là say rồi, cô không nghĩ tới chỉ là hôn An Cẩn, là có thể để cô mê muội như vậy, hôn càng sâu, cô lại càng muốn lấy được càng nhiều, càng nhiều.
Hô hấp dần dần gấp gáp, nhiệt độ dần dần lên cao, hai tay Lam Mạt Lê quấn quanh lấy An Cẩn dần dần thu chặt, cô muốn, muốn ôm An Cẩn, trong thời gian nửa năm, cô không có một ngày là không nhớ An Cẩn.
Cô nhớ sự ôn hòa của An Cẩn khi đối xử cô, cô nhớ sự bao dung của An Cẩn khi cười với cô, cô nhớ sự ôn nhu của An Cẩn khi ôm cô, cô nhớ sự bá đạo của An Cẩn khi cưỡng hôn cô, cô nhớ sự yếu đuối của An Cẩn khi quay người lúc rời khỏi, cô nhớ buổi sáng ngày đó, cả người An Cẩn là dấu vết mê người của cô..
Cô nhớ An Cẩn..
Nhớ rất lâu rồi, nhớ đến mỗi lần cô miệng khô lưỡi khô, cả người tỏa nhiệt..
"Cẩn..
Cẩn.."
Nghe thở dốc dồn dập bên tai Lam Mạt Lê, dục hỏa ám ách, An Cẩn chỉ là trầm mặc, tiếp nhận động tác càng ngày càng làm càn của Lam Mạt Lê.
Nàng không biết nàng chưa mất đi trí nhớ, có phải là cũng cùng Lam Mạt Lê từng làm những việc này không, nàng cũng không biết, nàng còn chưa mất đi trí nhớ, có phải là cùng Lam Mạt Lê yêu nhau không.
Nàng chỉ biết là, hiện tại nàng mất trí nhớ và bị mù, cảm nhận được sự sợ sệt của Lam Mạt Lê, cảm nhận được sự căng thẳng của Lam Mạt Lê, cũng cảm nhận được, khát vọng của Lam Mạt Lê.
Cho nên nàng ngầm cho phép động tác của cô, bao dung sự nôn nóng của cô, nén chịu sự không ôn nhu của cô, để cô từng lần từng lần một cướp đoạt lấy thân thể của nàng.
Tuy trong nội tâm, nàng không ngừng muốn phản kháng, nhưng thân thể lại là thành thực, nghênh hợp với cô.
An Cẩn suy nghĩ, có lẽ nàng trước đây, là thật yêu Lam Mạt Lê chứ? Cho nên mới phải đối với cô cảm thấy hứng thú như vậy, mới có thể đối với cô, có bao dung vô hạn.
"Chúng ta trước kia là người yêu sao?" Không tự chủ, An Cẩn mở miệng hỏi Lam Mạt Lê còn đang làm càn.
Trong nháy mắt, động tác của Lam Mạt Lê ngừng lại, cô nhìn theo sắc mặt của An Cẩn hơi hồng, nhìn cặp mắt vô thần của nàng, nhìn theo nàng không có biểu tình, nhìn theo dáng vẻ nàng chỉ là bởi vì va chạm và mẫn cảm mà hơi thở dốc, cô không biết trả lời An Cẩn như thế nào.
Nói thật, hay là không nói thật?
"Rất khó trả lời?" Đợi đã lâu, Lam Mạt Lê cũng không có động tác, cũng không có trả lời, An Cẩn cảm thấy, chính mình tựa hồ hiểu cái gì rồi, "Tôi trước đây yêu cô?"
"Phải.."
"Trước đây cô không yêu tôi?"
"Phải..
nhưng mà.."
"Chúng ta trước đây quan hệ rất phức tạp?"
"Phải, nhưng mà.."
"Tôi ép cô cùng tôi yêu đương?"
"Phải..
Nhưng bây giờ.."
"Chúng ta từng lăn, nhưng mà tôi ép buộc?"
"Phải..
Nhưng mà bây giờ tôi.."
"Trước đây cô yêu người khác?"
"An Cẩn!" Bị An Cẩn lần lượt đánh gãy, Lam Mạt Lê biết, lấy trình độ thông minh của An Cẩn, nàng sẽ ở trong câu hỏi lần này, hiểu rõ quá khứ của chính mình và nàng, sau đó lấy nàng bây giờ mà nói, nàng sẽ không chút do dự, chặt đứt chút tình cảm này, cho nên, lần này, cô nhất định phải đánh gãy câu hỏi của nàng, để cô nói.
Hết chương 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...