Náo loạn một hồi thì đồ ăn cũng đem ra, nhìn cực kì bắt mắt. An Nhiên mắt dường như muốn sáng lên, tay cầm đũa sẵn sàng để chiến đấu rồi, nàng chỉ cần đợi điện hạ động đũa thôi.
Phải công nhận không chỉ hình ảnh bắt mắt mà hương vị món ăn cũng thật đậm đà, An Nhiên ăn no căng bụng mới thôi.
Vốn dĩ một bàn thức ăn này cũng khá nhiều, mà Từ Dương hắn ta không ăn, điện hạ thì ngài ấy cũng chỉ ăn chút ít, chủ yếu vẫn là ngồi uống trà nhìn An Nhiên và Liên nhi tranh đồ ăn với nhau.
Ăn xong, Liên nhi liền đưa cho tiểu nhị vài thỏi bạc vụn, bốn người các nàng đi ra chợ ngắm nghía xung quanh.
Đúng là kinh thành dưới chân thiên tử, khu chợ ở đây rất phồn vinh và náo nhiệt, các tiểu thương người rao người bán, nhìn đám người đông đúc cũng thật thích mắt.
An Nhiên rất hưởng thụ cái cảm giác này, ngó nghía xung quanh cũng định tìm xem có thứ gì thú vị để mua hay không. Tuy ở phủ công chúa nàng cũng chẳng thiếu gì cả, nhưng đã là nữ tử, ai mà không thích mua sắm.
Tầm mắt An Nhiên va vào một tiệm bán túi thơm, nàng bị thu hút liền lại xem thử, chủ tiệm thấy vậy liền tươi cười bảo:
" Túi thơm của chúng ta xưa nay nổi tiếng khắp kinh thành, cô nương ngươi xem thử đi."
An Nhiên đương nhiên đây là một là trò mời gọi của cửa tiệm, nhưng nàng thật sự bị thu hút bởi túi thơm này, liền ngồi xổm xuống lựa.
Đang lựa bỗng nhiên An Nhiên nghe được một giọng nói
" An Nhiên cô nương có người trong lòng rồi à? "
An Nhiên tựa hồ bị giật mình, quay người nhìn thì liền thấy Mỗ nguyên soái, cơ hồ từ hồi trở về kinh thành, nàng cũng không còn thấy hắn, mà nay lại vô tình gặp hắn trên phố cũng khiến nàng có chút ngạc nhiên.
" Trùng hợp quá, nhà của ngươi ở gần đây à? " An Nhiên ngạc nhiên hỏi.
" Đúng vậy, hôm nay ta cùng mẫu thân ta đi ra chợ mua một chút vật dụng hằng ngày, không ngờ lại gặp An Nhiên cô nương ở đây. " Hắn ngại ngùng gãi đầu nói.
" Ta cùng điện hạ và Liên nhi đi dạo, ngươi có muốn chào các nàng không? " An Nhiên vô thức hỏi.
Mỗ Nguyên Soái cũng không không từ chối, dù sao hắn cũng muốn ở bên cạnh An Nhiên lâu hơn một chút.
Trần Cảnh Nghi phía xa xa thấy An Nhiên cùng một nam nhân đứng tại cửa tiệm túi thơm, nàng vô thức nhíu mày nhẹ, đi về hướng hai người. Liên Nhi thấy điện hạ đột nhiên đổi hướng đi, cũng quay qua nhìn về phía hai người, nàng liền nhận ra bóng lưng đó là của Mỗ Nguyên Soái, ý cười tràn lên mặt, nàng cũng theo chân công chúa điện hạ đi về phía An Nhiên.
Vừa lúc An Nhiên vừa chọn được mùi hương yêu thích, nàng mua cho Trần Cảnh Nghi và Liên Nhi mỗi người một chiếc để đeo lên hông, đến nỗi nàng còn định mua cho Mỗ Nguyên Soái, nhưng nghĩ nữ tử chỉ tặng túi thơm cho người mình yêu thích, nếu nàng tặng cho Mỗ Nguyên Soái cũng sẽ dễ khiến hắn hiểu nhầm.
An Nhiên nhìn thấy Trần Cảnh Nghi và Liên Nhi hướng về phía này đi tới, liền đưa tay vẫy vẫy gọi các nàng, Trần Cảnh Nghi khẽ nhếch môi, bước đi cũng càng nhanh hơn.
lúc nãy nhìn từ xa cứ tưởng là người lạ, ai ngờ nam nhân đứng kế nàng ấy là Mỗ Nguyên Soái.
Mỗ Nguyên Soái thấy Trần Cảnh Nghi liền quỳ xuống:
" Hạ thần bái kiến Trấn Quốc công chúa. "
Trần Cảnh Nghi nhẹ nhàng nói:
" Bình thân "
Nàng cũng không thèm nhìn lấy Mỗ Nguyên Soái, ánh mắt hướng đến túi thơm trên tay An Nhiên, ánh mắt khẽ động nhưng cũng không nhìn nhiều.
Liên Nhi lúc này kế bên bắt đầu trêu chọc An Nhiên:
" An Nhiên nha, ngươi mua túi thơm này cho ai đấy? "
Nàng nói xong ánh mắt làm như vô tình liếc nhìn Mỗ Nguyên Soái, Hắn ta thấy nàng chọc hắn cùng An Nhiên như vậy, hắn ngại ngùng gãi đầu.
" Không có, ta thấy những chiếc túi thơm này khá xinh đẹp, liền mua vài cái đem tặng cho mọi người, Liên Nhi cái này cho ngươi nè, ta thấy mùi hương này khá hợp với ngươi. "
Nói xong nàng chùa chiếc túi thơm màu xanh ngọc bích cho Liên Nhi. Khi nãy nàng ngửi mùi hương này liền liên tưởng đến Liên Nhi đầu tiên, mùi rất trong trẻo, rất hợp với những tiểu cô nương hoạt bát như Liên Nhi.
" Oaaaa, An Nhiên ngươi thật tốt, ta thật sự rất thích mùi này đó. "
Còn đâu dáng dấp trêu đùa người ta lúc nãy, Liên Nhi liền vô tới ôm lấy An Nhiên. Thật sự rất giống một đứa trẻ. Liên Nhi rất thích, liền trực tiếp đeo bên hông, chỉ thiếu đi khoe khoang với tất cả mọi người.
Trần Cảnh Nghi cũng đứng đó chờ An Nhiên cho quà, nhưng đứng đợi một hồi lâu, chỉ thấy nàng ấy lo nói chuyện với hai người kia, không có ý gì muốn tặng quà cho mình, Trần Cảnh Nghi có chút hơi cáu kỉnh, không muốn đứng lại nữa, liền hạ lệnh hồi phủ công chúa.
Thật ra An nhiên cũng muốn tặng chiếc túi thơm cho Trần Cảnh Nghi, nhưng chung quy nàng cũng hơi ngại, dù sao với Liên Nhi, An Nhiên cũng tiếp xúc nhiều hơn so với điện hạ, thế nên An Nhiên rất tự nhiên tặng cho nàng, nhưng đối với điện hạ, An Nhiên cũng không dám, nàng với vẫn giữ lại chiếc túi thơm đó, định bụng khi nào có dịp tặng nàng ấy sau cũng chưa muộn.
Xong rồi bốn người liền về phủ công chúa, riêng Trần Cảnh Nghi vừa về liền nhận được tin phụ hoàng triệu nàng vào cung gấp, có vẻ có việc gì rất quan trọng, nàng liền một mình tiến cung, cũng không mang theo An Nhiên hay Liên Nhi.
Nàng đi như vậy đến gần nửa đêm, nàng mới hồi phủ công chúa. Lúc đầu hoàng thượng có ý giữ nàng trong cung, sáng mai hẳn về, nhưng Trần Cảnh Nghi nhất quyết muốn hồi phủ công chúa với lý do không quen giường, thế nên mới thấy hình ảnh nửa đêm công chúa mới về đến phủ công chúa.
Lúc nàng về An Nhiên đã ngủ rồi, chỉ còn mỗi Liên Nhi và vài nha hoàn vẫn còn thức để đợi nàng.
Thay y phục xong, Trần Cảnh Nghi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hôm nay nàng cũng rất mệt mỏi, trong cung còn rất nhiều chuyện chưa thể giải quyết xong, lại chuyện này chuyện kia xảy đến. Nàng liền ngủ một giấc đến giờ Tỵ* mới dậy.
* ( Giờ Tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ sáng)
Đây cũng là lần đầu tiên An Nhiên thấy Trần Cảnh Nghi dậy trễ, phải biết rằng Trấn Quốc công chúa là một người dậy rất sớm, ấy vậy mà hôm nay nàng ấy lại thức trễ như vậy. Có chút hơi ngạc nhiên, nhưng phần lớn An Nhiên cũng thấy có chút thương điện hạ, dù sao trên vai nàng ấy phải gánh vác rất nhiều thứ, một người trẻ như vậy lại không thể hồn nhiên vui vẻ, từ nhỏ đã ra chiến trường, trên vai là sinh mệnh biết bao nhiêu binh lính và vận mệnh quốc gia, hẳn là rất áp lực đi.
Sau khi dùng ngự thiện xong, Trần Cảnh Nghi cũng chỉ nhốt mình trong phòng, không cho phép ai quấy rầy nàng, cũng không biết làm gì trong đó.
An Nhiên sáng giờ đã rất chán rồi, dù nói là nha hoàn bên người Trấn Quốc công chúa, tuy nhiên An Nhiên cũng không cần phải làm gì cả, đa số mọi việc đều có nha hoàn trong phủ làm hết rồi, nàng chỉ có thể đi đi lại lại, còn không thì ngồi đọc sách, cứ lủi thủi một mình.
Liên Nhi thì nàng ấy dạo này rất hay đi ra ngoài, cũng không có ai bầu bạn với An Nhiên.
Sắp chán đến chết rồi, An Nhiên bèn đánh liều đi tìm công chúa điện hạ chơi. Không biết sao nhưng nàng thích chơi với điện hạ, mặc dù đa phần người kia đều trêu nàng hoặc sẽ mặt lạnh với nàng, nhưng nàng ấy có sức hút mà An Nhiên không thể cưỡng lại được.
Đứng một lúc thật lâu trước gian phòng của điện hạ, An nhiên vẫn không có dũng khí gõ cửa phòng, dù sao nàng ấy cũng đang bận, nàng cũng không muốn làm phiền nàng ấy. Do dự một hồi lâu, An Nhiên vừa chuẩn bị bỏ đi thì từ trong gian phòng nghe tiếng:
" Đứng ở ngoài làm gì, vào đi. "
An Nhiên khẽ đẩy nhẹ cửa, chừa một khoảng trống đủ để chui một cái đầu vào, thì thấy Trần Cảnh Nghi đang ngồi trên ghế nhắm nghiền mắt lại.
Nghe thấy động tĩnh, Trần Cảnh Nghi hé mắt nhìn xem ai đang đến, liền thấy một cái đầu nhỏ chui vào, nhìn An Nhiên rón rén cứ như một đứa con nít sợ bị trách mắng vậy.
" Ngươi làm gì mà cứ như ăn trộm vậy, vào đây đi. "
An Nhiên thấy điện hạ thiếu sức sống như vậy cũng liền hơi nhụt chí, định tìm cớ chạy khỏi nơi này ai ngờ nàng ấy lại lên tiếng:
" Tìm ta có việc gì? "
An Nhiên ăn ngay nói thật:
" Nô tì ở trong phủ không có gì làm, liền định tìm điện hạ giúp ngài làm việc vặt cho đỡ nhàn rỗi. "
Trần Cảnh Nghi nghe nàng nói cũng thấy mắc cười, trong phủ công chúa dù không nhiều công việc như trong cung nhưng tuyệt đối không thiếu việc để làm, nàng biết chắc là do các nha hoàn kia không nỡ để An Nhiên làm việc nặng nhọc, dù sao cũng là người của mình, Trần Cảnh Nghi biết rõ là do các nàng ấy không nỡ nhìn thấy giai nhân mệt nhọc.
" Thật ra cũng có một việc làm ta suy nghĩ mãi không thôi, chỉ là ta cũng không biết ngươi có giúp được ta hay không? "
An Nhiên: "..."
Trần Cảnh Nghi uể oải nói tiếp:
" Mấy ngày trước, Yến Quốc cử sứ giả ghé An Nam quốc của chúng ta, ngươi biết đó, Nam có Mãn Hung, Bắc có Yến quốc, không tàn ác như người Mãn nhưng bọn người Yến Quốc lại rất thích so tài với An Nam ta, mấy năm nay, bọn chúng cứ cử sứ giả đến An Nam để ra câu đố, thách trí dân An Nam ta, các câu đố trên trời dưới đất, đến cả mấy lão Hàn Lâm viện, Trạng Nguyên mấy năm nay cũng bó tay, phụ hoàng không khỏi lo âu. "
Không đợi An Nhiên trả lời, nàng lại nói tiếp:
" Hôm qua phụ hoàng triệu ta vào cung cũng vì chuyện này, hắn hạ lệnh cho ta tìm ra nhân tài để giải câu đố này, để dân An Nam ta không bị mất mặt. "
Nói xong tới đây, Trần Cảnh Nghi cầm một tờ giấy lên đưa cho An Nhiên:
" Ta biết ngươi rất thông minh, tuy nhiên cũng không chắc ngươi có thể giải được câu đố này hay không. "
An Nhiên nhận tờ giấy từ trong tay Trần Cảnh Nghi, thật ra nó là một bức tranh vẽ, trên đó là một cái cây, có một cái bóng cây, dưới bóng cây có điền một số bốn, khoảng cách từ ngọn cái đến cái bóng thì để số năm, sau đó ngay thân cây thì đặt dấu chấm hỏi, An Nhiên nhìn là biết ngay là một bài toán Pythagoras, đơn giản áp dụng công thức là ra, số cho cũng rất đơn giản, An Nhiên còn có thể tính nhẩm.
Trần Cảnh Nghi chờ mong nhìn nàng hồi lâu, không thấy nàng ấy nói gì, Trần Cảnh Nghi cũng hơi thất vọng, nhưng cũng đúng thôi, một đám lão già Hàn Lâm viện còn không nghĩ ra, làm sao An Nhiên có thể biết làm, Trần Cảnh Nghi liền nói:
" Bọn hắn không cho chúng ta dùng trượng để đo, phải tính toán để ra kết quả, thật ra câu đố này ngay cả Trạng Nguyên vừa nhậm chức cũng bó tay, ngươi không giải được cũng là chuyện bình thường thôi. "
Trần Cảnh Nghi vừa định chìa tay ra lấy lại tờ giấy thì liền thấy An Nhiên nhẹ nhàng nói:
" Đáp án là ba đúng không?. "
Không gian yên tĩnh, Trần Cảnh nghi không hỏi giật mình, sao nàng ấy lại biết đáp án, bằng cách nào?có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Trấn Quốc công chúa, không khỏi vui mừng, nàng bật thốt:
" Đúng vậy, làm sao ngươi có thể biết, lúc trước chúng ta có cho người đi đo thực tế, đúng là đáp án là ba. "
An Nhiên khẽ cười, nói một câu rất muốn bị đánh đòn:
" Chỉ cần áp dụng công thức là ra thôi. "
Trần Cảnh Nghi: "..."
An Nhiên thấy Trần Cảnh Nghi vô ngữ với mình liền thấy rất buồn cười, nhưng vẫn đứng đắn giải thích phép toán này.
" Cái này ta gọi là Pythagoras cho liên hệ các cạnh của một vuông theo cách đơn giản, do đó nếu biết của hai cạnh bất kỳ thì sẽ tìm được của cạnh còn lại. Một hệ quả khác của định lý đó là trong bất kỳ vuông nào, cạnh huyền luôn lớn hơn hai cạnh kia, nhưng bé hơn tổng của hai cạnh..."
An Nhiên nhẹ nhàng giải thích cho Trần Cảnh Nghi công thức Pytagoras, Trần Cảnh Nghi càng nghe càng bị chấn kinh, sao nàng ấy có thể biết làm được cơ chứ, Trần Cảnh Nghi chỉ là công chúa nhưng từ nhỏ đã được hoàng thượng yêu thương, thế nên được học chương trình cho thái tử, nhưng nàng cũng không cách nào biết làm phép tính này, Trần Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn An Nhiên.
An Nhiên thấy công chúa điện hạ nghệch ra liền biết nàng đang tiếp thu thông tin, cũng không làm phiền nàng, liền đứng đó đợi nàng tiêu hóa xong.
" Ta hiểu rồi, ta phải đi tìm phụ hoàng mới được, An Nhiên ngươi cùng ta tiến cung đi. "
Nói xong Trần Cảnh Nghi không đợi An Nhiên trả lời liền thay tốt y phục, cho người chuẩn bị xe ngựa, cả hai cùng tiến cung.
Hỏi làm sao Trần Cảnh Nghi không vui mừng được cơ chứ, mấy năm nay An Nam đều bị bọn Yến quốc cười nhạo vì không có lấy nổi một người tài, cứ tưởng lần này sẽ tiếp tục ê chề, năm nay liền có thể phục thù rồi.
____________________________
Tại Tần Cẩm điện
Thiên tử đang ngồi giải quyết công vụ, mấy bữa nay hắn thường hay mất ngủ, vụ thích khách thì chưa giải quyết xong, lại thêm một đám người Yến quốc kia, khiến hắn đau đầu không thôi.
" Rắc rắc "
Cây bút trong tay hắn bị gãy ra làm đôi, hắn đưa hai tay xoa huyệt thái dương, nhắm mắt định thần thì bỗng nghe tiếng của thái giám vang lên:
" Tâu hoàng thượng, Trấn Quốc công chúa cầu kiến. "
Hắn nghe nữ nhi của hắn cầu kiến liền vui vẻ cho truyền nàng vào. Trong tất cả các hoàng tử công chúa, hắn cưng chiều nhất là đứa nhỏ này, dù từ nhỏ nàng không quá thân cận với hắn, nhưng hắn vẫn dành một tình thương to lớn với nàng, dù sao mẫu thân nàng cũng mất sớm, lớn lên không có tình yêu thương của mẫu thân. Với cả gương mặt nàng rất giống mẫu thân nàng, khiến hắn càng đau lòng nàng hơn.
Hắn đứng lên đích thân đi ra cổng để đón Trần Cảnh Nghi.
" Cảnh Nghi bái kiến phụ hoàng. " Nói xong nàng liền khom người người hành lễ với thiên tử.
An Nhiên học theo tư thế của Trần Cảnh Nghi.
Vừa ra cổng liền thấy nữ nhi dắt theo một tiểu nữ khác, quét mắt hắn liền nhận ra đây là nha hoàn của nữ nhi hắn, dù sao đêm tiệc hôm đó nàng ta cũng rất nổi bật, dung nhan của nàng đứng kế công chúa điện hạ cũng không bị lu mờ.
Hắn đi tới đỡ Trần Cảnh Nghi.
" Bình thân, hôm nay nữ nhi của ta tới thăm ta à, mau mau đi vào trong điện đi, đứng ở ngoài nắng nóng lắm. "
Thế là ba người cùng nhau bước vào trong điện.
Trần Cảnh Nghi cùng Trần Tự Khánh cùng ngồi trên bàn trà, nhìn cảnh tượng cha con rất tình cảm.
Trần Cảnh Nghi rót một chén trà cho Trần Tự Khánh, hắn đương nhiên cũng rất hưởng thụ sự quan tâm của nữ nhi, hắn nâng chén trà uống một ngụm, không khỏi ấm bụng.
" Dạo này cơ thể phụ hoàng thế nào rồi ạ? "
" Dạo gần đây nhiều việc để xảy ra, ta lại bị mất ngủ rồi. "
Hắn nói xong còn giơ tay xoa huyệt thái dương tỏ ý rất đau đầu. Trần Cảnh Nghi nghe vậy cũng dặn dò nô tì bên người hoàng thượng chăm sóc thiên tử một cách chu đáo.
" Hôm nay người đến đây cũng không phải chỉ để như vậy thôi chứ? " Trần Tự Khánh hỏi.
Hắn biết đứa con gái này của hắn, trừ khi có chính sự, còn lại nàng cũng ít khi thăm thú, hỏi thăm ai.
Trần Cảnh Nghi nghe vậy không khỏi nỡ nụ cười:
" Đúng là không thể qua mắt được phụ hoàng, hôm nay nhi thần đến đây quả là có việc muốn nói. "
Trần Tự Khánh uống một ngụm trà, nhếch mày ý bảo nói tiếp.
" Nhi thần đã tìm ra đáp ảnh của câu đố bên Yến Quốc rồi. "
" Khụ khụ. "
Trần Tự Khánh nghe xong kích động đến mức sặc nước, ho đỏ cả mặt, Trần CẢnh Nghi lo lắng vuốt lưng cho hắn.
" Ngươi khụ khụ, ngươi nói tiếp đi, ta không sao. "
Trần Cảnh Nghi ngồi xuống nói tiếp.
" Thật ra phép tính này rất đơn giản, nó là như thế này,..."
Nàng nói một hơi thuật lại những gì An Nhiên đã nói với nàng, đến nỗi nhìn mặt thiên tử ngạc nhiên như vậy, hai mắt tròn xoe, hóa mồm nhìn mình, nàng liền cảm thấy tự hào, quả nhiên bản thân mình lúc nãy biểu lộ còn bình tĩnh chán. Dư quang hướng về phía An Nhiên nhếch mày,
An Nhiên thấy điện hạ hiếm khi lộ nét trẻ con như vậy, miệng cũng khe khẽ nhếch lên, thật là đáng yêu.
Trần Tự Khánh sau khi nghe xong liền cười ha hả:
" Quả là nữ nhi của ta, đúng là hổ phụ sanh hổ tử, lần này An Nam ta có thể phục thù rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...