Tiền triều nhà Lý lãnh thổ ruộng đất rơi vào tay các bá quan, quan binh chia phe phái đàn áp lẫn nhau, Đại An quốc rơi vào tình trạng nội chiến, bá tánh bất an, Hoàng Đế ăn chơi trác táng, thuế đất bị các bá quan đánh cao khiến dân chúng lầm than. Người Mãn nhân cơ hội đánh vào An Lạc thành, chiếm gần một phần ba lãnh thổ Đại An. Hoàng Đế trở tay không kịp, dưới sự che trở của các hộ vệ chạy về phương Bắc cầu viện quân, nguyện dâng toàn bộ lãnh thổ, làm vương đất Bắc sống an nhàn.
Bị đàn áp gần hơn một trăm năm, người phương Bắc luôn muốn đồng hoá dân chúng Đại An, thế nhưng nước Đại An nhỏ, sống chung trong làng với nhau, nhất quyết chỉ gả cho người trong làng gìn giữ dòng máu người Đại An.
Cuối cùng cũng có một vị tướng lĩnh đứng lên, tên Trần Tử Đằng, trí dũng song toàn, kêu gọi dân chúng già trẻ nước Đại An đứng lên giành lại lãnh thổ, đuổi giết người Mãn, đánh về phương Bắc mở rộng lãnh thổ ghi lại tiếng vang sử sách. Người dân kính trọng, tôn làm Hoàng Đế lấy niên hiệu Chiêu Minh Hoàng Đế, Đại An quốc đổi thành An Nam quốc, trở thành tam đại cường quốc thời bấy giờ. Đây cũng là thời đại hoà bình của An Nam quốc, đất đai màu mỡ, dân cư phồn thịnh, rất nhiều dân tộc thiểu số tràn về An Nam quốc an cư lạc nghiệp.
Đến thời Chiêu Minh Hoàng Đế đời thứ ba, đất nước càng mở rộng đến Triều Tiên, tiếng thơm lan xa. Minh quân trị vì, bá tánh an tâm, cuộc sống đủ đầy.
Đồn rằng Chiêu Minh Hoàng Đế đời thứ ba có một vị công chúa quốc sắc thiên hương, thông minh đa tài, võ nghệ cao thâm, tên hiệu là Trấn Quốc công chúa. Cùng Tô đại tướng quân ra ngoài biên cương trấn giữ ranh giới giữa người Mãn và An Nam quốc. Chỉ cần nghe danh cũng khiến cho bọn người Mãn hung tàn run sợ.
- ------------------------------------------------
An Nhiên là một con lai của một binh sĩ người Pháp và một người con gái nông thôn ở Việt Nam. Vì một lần cha nàng bị thương được một cô nương nông thôn miền Nam cứu, hắn đem lòng nhớ thương người con gái ấy. Tiếc là hắn không thể cho người ấy một cuộc sống như người bình thường. Hắn tên Aymen là đại tướng người Pháp, sau khi nàng sinh ra được đưa cho Nicolas chăm sóc từ bé đến lớn, vốn tiếng việt tuy ít ỏi nhưng nàng lại có thể nói lưu loát tiếng pháp. Bởi vì cha là đại tướng, lại sinh ra vào thời chiến, An Nhiên cũng được học hỏi về binh pháp và lịch sử gầy dựng của các nước trên thế giới. Được đào tạo như một mưu sĩ trong tương lai. Trớ trêu thay, một viên đạn ngay não đã tước đi sinh mạng ấy khi còn chưa tròn hai mươi lăm. Chỉ để lại bao ước mơ hoài bão còn dở dang.
Không biết là ông trời ghen ghét hay là duyên phận sắp đặt, vận mệnh lại cột chặt họ với nhau.
- ------------------------------------------------------
" Cô nương, ngươi không sao chứ? "
Tiếng nói cứ văng vẳng bên tai, An Nhiên khó hiểu, không phải là chết rồi sao? Sao còn có thể nghe thấy người khác nói chuyện? An Nhiên đột nhiên mở to mắt ra, ánh mặt trời chói chang chiếu vào trong mắt.
Vị trung sĩ giật mình cứ tưởng ma nữ tới đòi mạng, sợ đến mức muốn quỳ xuống.
Hắn nhanh chóng trấn tĩnh, cười hỏi:
" Cô nương cô tỉnh rồi! ngươi làm tại hạ sợ gần chết. "
Nữ tử này thật kì lạ, mái tóc vàng kim như ánh mặt trời, đôi mắt xanh biếc như đại dương xanh sâu thẩm, da trắng như tuyết, mày ngài mắt phượng. Là một nữ tử ngoại tộc thật đẹp mắt. Tuy là tự nhận mình không phải là nam nhân trầm mê hương sắc cũng không khỏi ngây người vài phần.
Thế nhưng một nữ tử chân yếu tay mềm tại sao lại xuất hiện ở nơi rừng rậm này?
Về phần An Nhiên hiển nhiên còn chưa hiểu việc gì, rõ ràng bản thân đã chết, tại sao còn xuất hiện ở nơi này? Nàng muốn mở miệng nói chuyện lại cảm giác miệng lưỡi khô rát nói không nên lời.
Vị trung sĩ như hiểu gì đó liền đưa cho nàng một túi nước bằng da.
" Cô nương không ngại thì uống nước của tại hạ. "
An Nhiên cảm kích nhận lấy túi nước uống một ngụm thật to, cảm giác yết hầu thoải mái hơn mới chậm rãi nói:
" Đa tạ! "
Thanh âm tựa như tiếng suối trong trẻo như mũi tên cắm thẳng vào tâm can từng người.
Người trung sĩ làm sao chịu nổi, một nữ tự xinh đẹp tựa như thiên tiên, giọng nói như dòng nước ấm rót vào lòng hắn, liền lắp bắp nói:
" Cô....cô nương khách khí rồi! "
Cảm giác bản thân thất thố, hắn liền đưa tay ho khan hai tiếng:
" Khụ khụ! Tại hạ họ Mỗ, là Nguyên Soái của Thanh Lang quân. Cô nương một mình ở chiến trường nguy hiểm này hẳn là lạc đường đi? "
Nàng là con của đại tướng thời chiến, đương nhiên quan sát là điều tất yếu, đánh giá tình hình nãy giờ An Nhiên chắc rằng bản thân đang ở một nơi xa lạ, thêm cách nói chuyện của vị thanh niên kia có vẻ khá quen thuộc nơi này, cũng không biết là bạn hay thù nhưng cũng không thể bỏ mặc bản thân sinh tồn ở nơi rừng sâu nước độc. An Nhiên liền đáp:
" Ta họ An tên Nhiên, ta cũng không biết tại sao ta ở nơi này, Mỗ tiên sinh có thể nói cho ta biết nơi này là nơi nào sao? "
Hắn nhìn An Nhiên rồi nói:
" Nơi này là làn ranh giới giữa An Nam quốc và người Mãn. Thời đại này là thời đại trị vì của Minh Chiêu Hoàng Đế đời thứ ba. Nhìn ngươi cũng không giống các tộc nhân xung quanh đây, ngươi từ đâu đến? "
An Nhiên trầm mặc không nói, An Nam quốc nàng chưa từng nghe qua, nói gì tới Minh Chiêu Hoàng Đế, còn nữa nhìn cách ăn mặc của vị Nguyên Soái này như thời Việt Nam cổ đại, nàng càng thêm hoài nghi bản thân phải chăng đã xuyên không?
Dù sao cũng là một đứa trẻ thông minh, năng lực tiếp nhận của nàng không chậm chạp, nhưng về việc xuyên không, nàng thường nghĩ nó chỉ xuất hiện trong sách cũng không thể nghĩ nó sẽ rơi vào người mình.
Dù trong lòng đoán già đoán non, nàng vẫn khẽ cười:
" Thật sự ngoài tên họ của ta ra ta cũng không còn nhớ gì, cũng chả hiểu sao bản thân ở nơi này."
Chỉ một cái khẽ cười của nàng vị Nguyên Soái liền hiểu tại sao các bậc vua chúa không màng thượng triều cũng chỉ muốn ôm mỹ nhân ngủ trong lòng, cũng hiểu vì sao các vị Hoàng Đế xa xưa có thể buông vũ khí đầu hàng chỉ cầu mỹ nhân vui vẻ. Hôm nay lần đầu tiên trong nhân sinh hắn cảm khái được điều này. Cái gì là khuynh quốc khuynh thành, cái gì là câu hồn đoạt mệnh hắn liền hiểu rồi.
" Tại hạ mạo phạm cô nương, nhưng nếu thật sự cô nương không nhớ gì chi bằng về quân trại của tại hạ, tại hạ sẽ thỉnh lang y bắt mạch cho cô nương."
Không phải An Nhiên không nghĩ tới tự nhiên tiến vào doanh trại của kẻ không quen không biết sẽ nguy hiểm thế nào, nhưng rừng rậm xung quanh cũng không hẳn an toàn, hơn nữa nếu ở một mình ở đây cũng không chắc rằng sẽ không làm mồi cho thú dữ, đành phải làm liều thôi.
" Vậy làm phiền ngài. "
Hắn đỡ An Nhiên lên ngựa, sau đó cả hai cùng đi đến doanh trại.
Tới nơi, không để mạo phạm cô nương, hắn phóng xuống ngựa dắt theo dây cương, An Nhiên ngồi trên lưng ngựa. Mái tóc vàng kim lả lướt trong gió, ánh mặt trời chiếu vào như một tầng hào quang mỏng toả ra. Đám binh sĩ đang uống rượu luyện võ đều ngẩn người.
Phong lão đại phản ứng nhanh nhất liền chạy lại nói:
" Ta nói lão Mỗ ngươi thế nào lại mang về một cô nương xinh đẹp thế này, thế nào? nương tử của ngươi? "
Mỗ Nguyên Sinh nghe thế sợ hết cả người, sợ hãi An Nhiên hiểu lầm hắn liền phủ nhận:
" Lão Phong ngươi nói bậy bạ gì đó, An Nhiên cô nương là ta gặp được ở trên rừng, ta mang về giúp nàng chữa bệnh thôi."
Phong lão đại thấy vậy cũng biết mình lỡ lời bèn nói:
" Ai da cô nương, là ta hiểu lầm, cô nương đừng để bụng."
An Nhiên thấy vậy cũng học theo cách cổ nhân nói:
" Tại hạ họ An tên Nhiên, vô tình lạc trong rừng, Mỗ Nguyên Soái thấy vậy mới giúp ta, không hiểu lầm, không hiểu lầm. "
Phong lão đại nhìn nàng cười ha hả.
Mỗ Nguyên Sinh không thèm để ý hắn, liền nói với An Nhiên:
" Ta đưa ngươi đi xem lều trại, đừng quan tâm hắn. "
" Được "
- -----------------------------------------------------------------------------
Không hổ danh là thống lĩnh của một binh đoàn, hắn làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chóc thu dọn lều ngủ và chuẩn bị mấy cái màn thầu dọn lên cho An Nhiên lót bụng. Sẵn cũng chuẩn bị cho An Nhiên một bộ y phục. An Nhiên thật sự rất cảm kích:
" Đa tạ lòng tốt của Nguyên Soái! Đại ân này ta nhất định báo đáp."
An Nhiên không muốn nợ ơn tình của người khác.
" Haha! Đừng khách khí, ta là một quân tử làm sao có thể thấy chết mà không cứu? " Hắn quơ tay cười cười nói.
An Nhiên thấy vậy cũng không khách khí làm gì bèn nói:
" Ta là lần đầu tiên đến đây, không biết Mỗ Nguyên Soái có thể cho ta xem qua vài quyển sách về lịch sử nơi này được không."
Bây giờ An Nhiên càng chắc chắn bản thân xuyên không về một thời đại lịch sử nào đó, thế nên nàng càng muốn tìm hiểu rõ về nơi này hơn, dù sao biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
" Được được, mặc dù là người luyện võ quanh năm, nhưng ta lại rất thích đọc sách, ta liền chuẩn bị cho ngươi." hắn sảng khoái đáp ứng."
" Vậy đa tạ "
Hắn liền đi mất, An Nhiên đi thay y phục, dù sao lúc nãy nằm trên mặt đất dính bùn đất, đổi một bộ đồ mới cũng phù hợp với triều đại này hơn.
Không phải ghét bỏ gì nhưng y phục này thật phiền phức, dây rợ lằng nhằng, vật vã một hồi cũng xong. Thật ra cũng phải nói, loại vải này không tốt như vải thời hiện đại, nhưng ít ra cũng di chuyển linh hoạt được.
Một hồi sau lão Mỗ quay lại, hắn cũng không khỏi cảm thán, y phục này cũng chỉ là đồ của những người dân thường, thế nhưng cô nương này mặc lên lại rất đẹp, tựa như tơ lụa thượng hạng, mềm mại dẻo dai. Thật sự rất đẹp mắt.
" Lão Mỗ đem sách tới cho cô nương, cô nương cứ từ từ xem, lão Mỗ cáo từ."
Hôm nay An Nhiên rất mệt mỏi, gặp chuyện như vậy muốn bình tĩnh cũng rất khó, rõ ràng đã bị bắn chết, thế nhưng cuối cùng lại xuất hiện ở nơi này, một thời đại chẳng rõ lai lịch, không biết gì khiến cho An Nhiên cảm giác bất an, thần kinh căng chặt, bây giờ coi như cũng được giải lao một chút.
Nàng xâu chuỗi lại sự việc, chấp nhận bản thân đã xuyên không. Hơn nữa xem qua một số sách của lão Mỗ kia nàng cũng nắm rõ hơn một chút, đây là An Nam, là thời kì Chiêu Minh Hoàng Đế trị vì, vị trí địa lý cũng tựa như Đại Việt, thế nhưng lãnh thổ được mở rộng hơn, hoặc có thể nói là lãnh thổ chiếm hơn phân nửa phần đất của Trung Quốc thời đại mới. Phần còn lại là lãnh thổ của người Mãn, bị dân An Nam coi là bộ tộc hung tàn nhất. Phía Bắc là Đại Yến quốc, có thể xem như giặc phương Bắc luôn luôn dòm ngó lãnh thổ nước Nam, nhiều lần đem quân qua muốn tranh giành lãnh thổ An Nam, tham vọng không ngừng. Còn nữa, chữ viết nơi này cũng là hán tự, mặc dù chưa học qua thế nhưng nàng lại biết đọc và nói thứ tiếng đó, khiến cho nàng cũng cảm giác thật thần kì.
Chỉ là nàng không biết tại sao nàng xuyên qua đây. Điều này là điều khiến An Nhiên đau đầu nhất.
An Nhiên cũng chỉ đành thở dài bỏ qua, vừa định đi ra ngoài hóng gió một chút thì đột nhiên Mỗ Nguyên Sinh mang lang y đến. Nàng đành nghe lời hắn, dù sao đã giả bộ mất trí cũng phải diễn cho tới.
" An Nhiên cô nương, ta mang lang y đến xem bệnh tình của ngươi."
" Đa tạ lão Mỗ quan tâm "
Lang y bên cạnh cũng không nhiều lời liền bắt mạch cho An Nhiên, thấy không có gì đáng ngại liền nói:
" Ta có nghe lão Mỗ kể rằng ngươi bị mất trí nhớ, có thể là mất trí nhớ tạm thời, không sao lão nhân sẽ kê cho ngươi vài đơn thuốc uống."
Nếu An Nhiên nhớ không lầm cổ nhân thường thích uống thuốc đông y, không phải nàng chưa từng uống nhưng mà loại thuốc đông y này rất khó uống,nàng liền có cảm giác tự mua dây buộc mình.
An Nhiên vừa định nói thêm thì có một tên binh sĩ chạy vào thì thầm bên tai Mỗ Nguyên Sinh, thần sắc của hắn lập tức khẩn trương liền cáo lui trước. Lão lang y cảm giác được sự tò mò của An Nhiên, hắn bèn cười nói:
" Để lão Mỗ khẩn trương như vậy chắc chắn là công chúa điện hạ rồi."
An Nhiên như nghe thấy gì đó thú vị liền lặp lại:
"Công chúa? "
"Ừm, là Trấn Quốc công chúa, tuổi trẻ tài cao, trên chiến trường chỉ huy hàng vạn quân sĩ trên thảo nguyên diệt hơn một nửa tộc người Mãn."
Nàng liền hơi tò mò, cha nàng cũng là một đại tướng anh dũng, tài ba, thế nên nàng luôn cho rằng sẽ không còn ai có thể giỏi như cha mình. Thế nên An Nhiên có chút tò mò, liệu vị công chúa điện hạ này sẽ giỏi như thế nào?"
nàng háo hức nói với lang y:
" Lang y tiên sinh, ngài có thể đưa tại hạ đi xem công chúa điện hạ được không?"
Nàng rất rất tò mò, ở thời đại phong kiến rất trọng nam khinh nữ, vị công chúa kia đã làm gì để chúng quân sĩ đều nghe lệnh nàng?
Lão lang y liền liếc mắt nhìn nàng rồi nói:
" Nếu công chúa biết được có ngoại tộc tiến vào doanh trại, nói không chừng đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ đó."
" Nơi này cấm người ngoài à?" An Nhiên cũng hoang mang hòi.
Vậy không lẽ nếu bị vị điện hạ kia biết sự tồn tại đầu nàng sẽ rơi xuống đất sao? không phải An Nhiên sợ chết, dù sao cũng chết một lần rồi chẳng phải sao, nhưng ai mà thích chết cơ chứ?
" Không phải, nhưng ngươi nhìn rất lạ, đường nét khuôn mặt không giống các dân tộc xung quanh đây, ta sợ điện hạ hoài nghi ngươi là gian tế."
" Nếu như vậy ta phải làm sao?" An Nhiên lo lắng hỏi lão lang y.
Lão lang y như suy tư điều gì đó, một lát sau mới nói:
" Không sao, công chúa điện hạ cũng không phải là người không biết lý lẽ. Ta đưa ngươi đi xem."
Vậy là một già một trẻ cùng nhau đi xem vị công chúa kia. Họ dừng ở phía xa xa nhìn vị điện hạ tôn quý cao cao tại thượng. Không phải khuynh quốc khuynh thành là có thể diễn tả được nét đẹp của nàng. Làn thu thuỷ nét xuân sơn, mị mà không yêu, đặc biệt là đôi mắt của nàng kiên định gánh vác chí lớn. Ở chiến trường đối diện với máu tanh càng khiến ánh mắt nàng trở nên sắc bén hơn. Thật sự để mà nói An Nhiên cũng từng gặp qua nhiều người rất đẹp, là con của lãnh đạo cấp cao nhưng lại không có được loại khí chất này, loại khí chất khiến nàng không biết phải diễn tả thế nào.
Cũng không biết vị kia nói gì nhưng binh sĩ ở phía dưới đều đồng thanh hô " Giết Mãn hung! Giết Mãn hung " khí thế ngất trời, có lẽ binh sĩ thời đại sau cũng khó có thể bì kịp.
Trấn Quốc công chúa tên gọi là Trần Cảnh Nghi, là thiên chi kiêu tử, là tâm can bảo bối của bệ hạ. Dù minh quân có rất nhiều hoàng tử công chúa nhưng đây lại là vị công chúa Hoàng Thượng luyến tiếc nhất. Đã hơn mười tám tuổi vẫn không chịu gả đi. Lòng nàng lại mang chí lớn, đem hàng vạn binh sát phạt Mãn hung, trở thành anh hùng trong mắt bá tánh, là chiến thần trong mắt binh sĩ, cao cao tại thượng như thần không ai với tới.
Số phận an bày tại nơi này ta gặp nàng, tơ lòng vấn vương, dây dưa không dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...