Đêm, mây rất nặng, che khuất nửa vầng trăng, sâu kín lộ ra sắc vàng.
Trở về từ sào huyệt của Phạm lão, đều tự tản đi, Mộ Dung Phỉ xem sách Tàng Huyền Thanh kêu người hầu đưa cho nàng, những cuốn sách này lý giải không khó, mà quyển kinh Phật ở trong góc lại phủ lên một tầng tro bụi mỏng.
Mộ Dung Phỉ đang chuẩn bị thay áo ngủ, cửa nhẹ nhàng bị gõ ba cái, hai tiếng mạnh, tiếng thứ ba hơi nhẹ. "Tiến vào." Mộ Dung Phỉ chỉ nói một câu, vào là Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh chậm rãi đi đến sô pha, từng bước một, khoảng cách đều giống nhau, không sai tí nào, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống. Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh động tác tinh chuẩn đến mức tận cùng, mày nhíu lại, nàng biết chỉ có người công phu cực hạn mới có biểu hiện này, mỗi một bước mỗi một tấc đều không chênh lệch.
Tàng Huyền Thanh ngồi xuống, cô lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phỉ, khi Tàng Huyền Thanh tiến vào, Mộ Dung Phỉ đang chuẩn bị thay áo, mà Mộ Dung Phỉ cho tới bây giờ đều là một người cực đoan, điều nàng quyết định phải làm, không thể cải biến. Nàng cực kỳ tự nhiên giơ tay lên, lộ ra một loạt phi đao cột vào trên lưng, xuyên qua bóng trăng ngoài cửa sổ, lóe lên hàn quang. Sau đó đem quần áo bỏ đi, nhét vào một bên, "keng" một tiếng, đao bị đặt lên bàn. Tiếp tục cởi quần ra, tư thế Mộ Dung Phỉ khí định thần nhàn, quả thật y hệt nữ nhân họ Trương nào đó... (Hề đại gia, is that you?)
Tàng Huyền Thanh cứ như vậy nhìn, diễn cảm... Cuối cùng, không một chút biến hóa, Mộ Dung Phỉ khẳng định biết Tàng Huyền Thanh là đang nhìn, chỉ là giống như không có bất kỳ ảnh hưởng nào, dường như ánh mắt kia là trong suốt, nàng tuyệt không để ý. Mộ Dung Phỉ bỏ đi toàn bộ quần áo, mặc vào áo ngủ.
Mộ Dung Phỉ đổi áo ngủ xong liền ngồi đối diện Tàng Huyền Thanh, cầm lấy một thanh đao chậm rãi đùa bỡn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tàng Huyền Thanh môi đỏ như máu, vẻ mặt rất là đầu nhập.
Tàng Huyền Thanh lười biếng ngồi trên ghế: "Ngươi đều là như thế này?"
Biết Tàng Huyền Thanh hỏi là cái gì, Mộ Dung Phỉ vô cảm, chỉ chuyên chú nhìn môi Tàng Huyền Thanh, sắc mặt rất bình tĩnh nói: "Trước khi ngươi tiến vào, ta đã quyết định phải thay quần áo."
"Khanh khách..., vậy có không ít người đã xem qua đi."
"Có một tên, bất quá bây giờ là người mù." Mộ Dung Phỉ nói thật tự nhiên, Mộ Dung Phỉ nhớ rõ có một lần nàng nằm vùng trong một bang phái sớm đã biến mất trên cõi đời này, có một tên nam nhân đột nhiên xông vào phòng mà nàng quên khóa cửa, Mộ Dung Phỉ đang ở bên trong thay quần áo. Tên kia liều lĩnh, dám khoá cửa lại, đem mình cùng Mộ Dung Phỉ nhốt chung trong một phòng.
Tiếp theo qua không được bao lâu, người ở ngoài chỉ nghe thấy bên trong gian phòng phát ra tiếng kêu thê lương giống như giết heo... Mộ Dung Phỉ một đao nhanh chóng xẹt qua hai mắt của hắn, cứ như vậy, người nọ tự làm tự chịu mất đi thị lực. Khi Mộ Dung Phỉ thấy trong mắt nam nhân chảy ra máu, ánh mắt trợn lên, nàng như là cùng mình tiến hành một hồi đấu tranh, Mộ Dung Phỉ chưa từng giết người, nàng thích máu, đỏ thẫm đỏ thẫm..., nàng thích sự kích thích đó, nhưng Sở Thu không chỉ một lần nói với nàng, tuyệt đối không thể giết người, một khi bắt đầu, sẽ bị bóng đêm cắn nuốt, không thể đình chỉ.
Tàng Huyền Thanh chú ý tới ánh mắt Mộ Dung Phỉ có một chút quỷ dị biến hóa, trong lòng không khỏi thấp than, quả nhiên là tâm ma a. Nhưng diễn cảm vẫn là như thế, như tiên nữ trong bức hoạ rất sống động, bất cứ chuyện gì, đều mạt không đi dung nhan bình tĩnh mê người: "Sách, thế nào?"
"Không khó." Mộ Dung Phỉ khinh miêu đạm tả, trong mắt chỉ còn lại có cánh môi son hồng, trong thế giới của nàng, thích chính là thích, không thích chính là không thích, rất rõ ràng, đen là đen, trắng là trắng, không có tồn tại màu xám, nàng thích màu đỏ, cho nên luôn luôn nhìn nó, không để ý bất luận kẻ nào.
Tàng Huyền Thanh ảm đạm cười, sau đó híp mắt một chút: "Mộ Dung Phỉ, sau này chưa có mệnh lệnh của ta thì không được động thủ."
Mộ Dung Phỉ chưa thử qua cảm giác này, nàng không biết, có một ánh mắt có thể lãnh đến mức làm cho các đốt ngón tay đều đau đớn, Tàng Huyền Thanh rõ ràng là cười, nhưng ánh mắt kia cũng bộc phát ra tinh quang. Mộ Dung Phỉ vẫn là thật bình tĩnh: "Vâng."
Mộ Dung Phỉ trả lời xong, Tàng Huyền Thanh lại biến trở về bộ dạng không dính khói lửa nhân gian, phong khinh vân đạm, một màn vừa rồi căn bản là không có phát sinh qua, tựa như ảo mộng.
Ngáp một cái thật dài, ngón tay tinh xảo nhỏ dài giống như từ ngà voi điêu khắc mà thành, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, Tàng Huyền Thanh không ngờ là bộ dạng mệt mỏi nói: "Mệt chỉ muốn ngủ thôi, cứ như vậy đi, ngày mai ta mang ngươi đi gặp một lão nhân phi thường thú vị."
Mộ Dung Phỉ nhìn bóng lưng Tàng Huyền Thanh, từng bước tinh chuẩn đến mức tận cùng, bởi vì hiện giờ không mang giày vải, cô đi đường không có một tia thanh âm, nàng cơ hồ hoài nghi nữ nhân này có phải là người mang tuyệt thế khinh công không, nhẹ nhàng không ngờ, tư thế kia tuyệt đẹp... Bộ bộ sinh liên hoa.
Tự mình canh giữ ở trong căn phòng an tĩnh, Mộ Dung Phỉ cúi đầu nhìn túi da trên bàn cùng 12 thanh phi đao trước mặt, tay nhẹ nhàng lướt qua phi đao lóe lên hàn quang, nghi hoặc tự nói: "Lão nhân thú vị... Là ai?"
Ngày hôm sau, 9h sáng, Mộ Dung Phỉ rút ra thanh phi đao cuối cùng từ túi da treo trên tường, cột vào eo, phủ áo xuống che lại, sau đó ra khỏi phòng.
Trong viện tử, Tàng Huyền Thanh đã sớm đứng ở nơi đó, đi theo phía sau là Kinh Luân chắp tay niệm kinh, lại có hai gã đại hán đầu trọc mặc âu phục đen, động tác thuần thục tháo xuống biển số xe Mercedes-Benz của Tàng Huyền Thanh, thay một cái biển số khác.
Tàng Huyền Thanh tựa hồ sau lưng cũng có mắt, Mộ Dung Phỉ chỉ bước ra hai bước, cô đã quay đầu lại, đôi môi tinh xảo như máu gợi lên, nhìn Mộ Dung Phỉ đang đi tới, hỏi: "Biết lái xe không?"
Tầm mắt của Mộ Dung Phỉ lập tức đặt lên môi hồng tươi đẹp, thế giới của nàng chỉ còn lại một ít đỏ bừng, không tự giác bắt chước cước bộ tối qua của Tàng Huyền Thanh, mặt không chút thay đổi hồi đáp: "Biết, nhưng không có hộ chiếu."
"Khanh khách..." Tàng Huyền Thanh cảm giác được tầm mắt của Mộ Dung Phỉ, cười rộ lên, Mộ Dung Phỉ không che giấu chút nào, quá mức trực tiếp nóng rực, cô không phát giác được thì chính là kẻ ngu. Sau đó chú ý tới thân thể Mộ Dung Phỉ, ánh mắt liếc bộ pháp của Mộ Dung Phỉ một chút, nụ cười nguyên bản không hề ý nghĩa liền trở nên ý vị thâm trường, làm bộ như không nghe thấy Mộ Dung Phỉ nói không có hộ chiếu, cô khẳng định nói: "Tốt lắm, để cho ngươi đến lái xe."
"Hảo." Mộ Dung Phỉ đã đứng bên cạnh Tàng Huyền Thanh, rõ ràng đáp ứng, sau đó tầm mắt dời về phía biển số mới.
Ánh mắt Mộ Dung Phỉ quá mức nóng rực, đến nỗi nó vừa ly khai môi Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh cũng lập tức cảm giác được, cô nhìn thoáng qua Mộ Dung Phỉ, mang theo ý tứ dạy bảo nói: "Người chúng ta muốn đi gặp có thân phận rất mẫn cảm, tất phải đổi biển số xe... Biển số xe ta có rất nhiều, hơn nữa toàn bộ đều là đăng ký hợp pháp, nhưng tư liệu đăng ký là trống không."
Tàng Huyền Thanh lời này thật mâu thuẫn, đăng ký hợp pháp nhưng tư liệu lại là trống không, Mộ Dung Phỉ không có hoài nghi lời của cô, nàng không biết Tàng Huyền Thanh làm bằng cách nào, nhưng nàng tin tưởng Thanh Liên Hội nhất định có thể làm được.
"Lên xe." Tàng Huyền Thanh nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Phỉ, nhẹ nói lại mang theo một cỗ mệnh lệnh, không phải cố ý, mà là thói quen.
Mộ Dung Phỉ nhìn một ít đỏ tươi, gật đầu đi đến ghế chủ lái, mở cửa xe ngồi xuống. Tàng Huyền Thanh đứng tại chỗ một hồi, nghĩ một chút, xem thủ hạ mở ra cửa chiếc xe phía sau, cô lắc đầu, tự mình mở ra cửa bên ghế phó lái, ngồi xuống. Cô biết Mộ Dung Phỉ thích ngắm môi mình, sợ Mộ Dung Phỉ lái xe còn muốn quay đầu nhìn mình, tuy rằng xe này cô không sợ đụng, không sợ tổn hại, nhưng Tàng Huyền Thanh cũng không muốn bị cảnh sát giao thông làm phiền.
Quả nhiên, Tàng Huyền Thanh mới vừa ngồi vào xe, tầm mắt của Mộ Dung Phỉ liền dính lên. Tàng Huyền Thanh không nói gì chờ Kinh Luân ngồi ở phía sau xong, mới mỉm cười, ánh mắt lại híp nói với Mộ Dung Phỉ: "Còn xem? Ngươi cũng không sợ mù mắt?"
Cái loại cảm giác này lại tới nữa, tựa hồ lãnh đến mức có thể làm cho người ta đau đớn, Mộ Dung Phỉ dời tầm mắt nhìn về phía trước, nàng khẽ nhíu mày, giải thích đơn giản chỉ có một chữ: "Đẹp."
Được ánh mắt tinh khiết không mang theo dục vọng ngẩng đầu nhìn, cảm giác kia khá tốt, làm cho người ta rất có cảm giác tồn tại. Tàng Huyền Thanh tựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại, dùng thanh âm tựa như sắp sửa đi ngủ, chậm rì rì nói: "Đẹp thì chút cho nhìn tiếp, hiện tại nhìn GPS, lái xe."
Quay đầu lại nhìn cánh môi đã khép chặt kia, Mộ Dung Phỉ khởi động xe.
Hề đại gia ở đâu lạc trôi vô cái chốn này vậy nè trời =))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...