Hề và Mộng đã biết Thanh là biểu tỷ, ba người nhận lại nhau, thay đổi cách xưng hô ~
Trung Thu rất được coi trọng ở nước nhà, là một ngày lễ cực kỳ trọng yếu, có rất nhiều ý nghĩa tốt đẹp, đoàn viên chính là ưu tiên hàng đầu.
Hôm nay mọi người cần về nhà ăn cơm, đoàn viên. Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh về nhà cha mẹ, dù sao Diệp gia chỉ có một đứa con gái, ngày hội trọng đại như vậy, mặc kệ nguyên nhân gì, không quay về thì không thỏa đáng lắm. Sở Thanh Phong và Cố Dao không băn khoăn, được Tàng Huyền Thanh mời, đồng loạt qua Tàng gia ăn cơm chiều.
Trên đường đi Tàng gia, Sở Thanh Phong cảm giác có chút quái dị, người yêu của mình là Cố Dao, là em gái Tàng Huyền Thanh, mà Mộ Dung Phỉ là người yêu của Tàng Huyền Thanh, lại là em gái mình, quan hệ đan chéo cực kỳ vi diệu, dùng một câu thành ngữ thật tốt đẹp để nói, đó là thân càng thêm thân, nhưng không chỉ có một tầng này, Lâm Tử Vận cũng là em gái Tàng Huyền Thanh, mà Diệp Tuệ Linh cũng là bằng hữu tốt nhất của mình. Xem ra Sở Thanh Phong và Tàng Huyền Thanh tất phải cộng mục ở chung, bằng không sẽ ảnh hưởng đến không chỉ là nàng và Tàng Huyền Thanh, mà còn có bốn người khác, vấn đề không còn là ở giữa hai người, mà là một đại gia đình sáu người.
Thời gian dọn cơm ở Tàng gia là 6h tối, cực kỳ đúng giờ chưa từng thay đổi, cho dù hôm nay chính là Trung Thu. Trên bàn thức ăn phong phú có thịt có cải, chưa ăn chưa thể nói trước món nào ngon món nào dở. Bốn người ngồi vây quanh, Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ, Sở Thanh Phong, Cố Dao, quan hệ có điểm vi diệu.
Trần Dương đã bị Tàng Huyền Thanh phái đi bồi Liễu Thương Nhan, Kinh Luân gần đây đều đóng cửa niệm kinh, không hề hỏi đến hồng trần, huống chi hắn chỉ ăn chay trường, tiệc Trung Thu đích xác cũng không thích hợp hắn.
Ngày thường thế nào không nói, nhưng hôm nay là Trung Thu, tặng quà là việc phải làm, Sở Thanh Phong xách theo một hộp bánh cùng một chai rượu qua, không phải lấy lòng mà là chúc phúc đoàn viên. Tàng Huyền Thanh khoái trá nhận lấy, bốn người ở sô pha ngồi tạm một lát, bữa cơm tối này liền chuẩn bị xong.
Bốn người ngồi vào bàn, Tàng Huyền Thanh cầm đũa, nói: "Mọi người hãy động đũa đi, hôm nay ăn Tết, không cần quá khách khí, phải ra dáng người một nhà."
Sở Thanh Phong và Cố Dao cười cười không nói, mà Mộ Dung Phỉ mặt không chút thay đổi, Trung Thu cùng mỹ vị trên bàn, đối với nàng mà nói, ý nghĩa đều không lớn.
Trung Thu luôn là truyền thống đẹp đẽ, nhưng bốn người cũng không cũ kỹ, vừa ăn vừa nói chuyện.
Sở Thanh Phong kỳ thật vẫn muốn cùng Tàng Huyền Thanh ở chung hòa thuận, lúc trên đường tới đây, cái gì nên nghĩ đều nghĩ, nhưng nàng lại không rõ tâm ý Tàng Huyền Thanh có phải chân thật hay không, thừa cơ hội, nàng lơ đãng nhìn Mộ Dung Phỉ, mới hỏi Tàng Huyền Thanh: "Thanh tỷ, về sau chị có tính toán gì không?"
Tàng Huyền Thanh không kinh ngạc, Sở Thanh Phong hỏi, cô mỉm cười ung dung đáp: "Tôi muốn mở công ty cho thuê vệ sĩ, cứ như vậy, những huynh đệ đi theo Tàng gia sau này cũng có việc làm, nếu tôi tùy ý phân phát ra, chỉ sợ bọn họ khó kiếm kế sinh nhai. Tôi cảm thấy ý nghĩ này không tệ, Thanh Phong, em nói xem?"
Sở Thanh Phong muốn biết, Tàng Huyền Thanh liền rành mạch giảng cho nàng nghe, đây là tỏ rõ, Sở Thanh Phong nghe xong, lại khó hiểu nhìn Mộ Dung Phỉ, cân nhắc một chút mới trả lời, rất có thành ý, nói: "Vâng, ý nghĩ này không tệ, chẳng qua... Bình thường xin giấy phê duyệt công ty bảo an khá phiền toái, theo như tôi biết thì quá trình xét duyệt rất nghiêm khắc."
Tàng Huyền Thanh nghe Sở Thanh Phong nói như vậy, rất vui vẻ, tự tin cười cười nói: "Em không cần lo lắng, tuy rằng khá phiền toái, nhưng hẳn là không có vấn đề."
Tàng Huyền Thanh không nói thấu nhưng cô tin tưởng Sở Thanh Phong biết, quan thương hợp tác đã sớm không phải bí mật, ở quốc gia này, thì phải là quy tắc ngầm. Nếu đã thành quy tắc, dĩ nhiên là có đường để đi.
Sở Thanh Phong đích xác có thể nghe hiểu, nhưng nàng thân là nhân viên công vụ chính trực, nghe ngôn luận như thế, không khỏi có chút bài xích, nàng chỉ trầm mặc gật gật đầu, không nói gì thêm.
Bốn người cơm nước xong lại ra phòng khách ngồi xuống, châm trà Bích Loa Xuân vừa uống vừa nói chuyện phiếm, thập phần thích ý.
Sắc trời bất tri bất giác đen, nhưng ánh trăng đêm nay đặc biệt lớn và tròn, cho nên cũng không lộ vẻ tối tăm. Ước chừng 8h, Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận từ Diệp gia đi qua. Sáu người ngồi trong phòng khách, vui vẻ trò chuyện, không luận chủ đề nghiêm túc, hình ảnh người một nhà hoà thuận hiện ra.
Sáu người hàn huyên một hồi, Tàng Huyền Thanh hướng ngoài cửa nhìn nhìn, liền nói: "Chúng ta đi ra ngoài ngồi đi, một bên ngắm trăng một bên nói chuyện phiếm, mới là hữu tình."
Những người khác tự nhiên không có ý kiến, liền theo sau Tàng Huyền Thanh ra ngoài, mọi chuyện sớm đã có bố trí, người sắp đặt vẫn là Lâm Tử Vận, chỉ có cô mới để bụng phương diện này. Tàng Huyền Thanh có thể sai sử nhiều người, việc rườm rà không cần phải tự lực, chỉ cần phân phó thôi.
Giữa sân, đặt một cái bàn dài, mười cái ghế dựa chỉnh chỉnh tề tề, trên mặt bàn có rượu đỏ, có kẹo, có bánh Trung Thu, đương nhiên còn có hoa quả thiết yếu. Bố trí làm cho người ta kinh hỉ, vì Tàng Huyền Thanh nói, đón Trung Thu dưới ánh trăng, có vẻ rất có tư tưởng.
Lâm Tử Vận thấy mười cái ghế, cô rõ ràng phân phó sáu cái, chẳng lẽ người hầu đếm nhầm, Trung Thu ngụ ý đoàn viên, đặt dư ghế không phải là điềm tốt, cô nhíu nhíu mày, hỏi Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, có phải đặt dư ghế hay không?"
Tàng Huyền Thanh nhìn Lâm Tử Vận, cười cười nói: "À, không có, tôi còn mời vài vị khách khác, rất nhanh sẽ gặp, không tồi, mọi người nhận thức nhau cũng tốt."
Mọi người nhìn Tàng Huyền Thanh, nghi hoặc không nói, thật sự khó có thể tưởng tượng cô sẽ có bằng hữu, kỳ thật tất cả mọi người hiểu biết Tàng Huyền Thanh, trời sinh tính cách thanh cao quái gở, cơ hồ không có bằng hữu, chỉ có một ít đồng bọn, nhưng đều không phải người đứng đắn, hiện giờ Tàng Huyền Thanh đã tính toán rời khỏi vòng luẩn quẩn, cô sẽ không mời những người đó đi? Đại sát phong cảnh.
Bốn người được bảo vệ Tàng gia dẫn dắt, đi qua phía bên này, Tàng Huyền Thanh giương mắt liếc một cái, cười, chỉ chỉ bên kia nói: "Xem, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, chính là bọn họ."
Bốn người nhìn theo hướng Tàng Huyền Thanh chỉ, thấy bốn nữ nhân, hơn nữa còn là bốn nữ nhân dung mạo cực kỳ xinh đẹp, trang trọng hoa lệ, bốn người này đi đều bước, thật sự là có một cỗ khí thế bức người.
Bốn người này, trừ bỏ Mộ Dung Phỉ cùng Tàng Huyền Thanh, những người khác đều không quen, chỉ mỉm cười gật đầu, không nói lời nào, Mộ Dung Phỉ mặc kệ gặp người nào đều mặt không chút thay đổi, lãnh khốc phi thường, Tàng Huyền Thanh tự mình đến.
Tàng Huyền Thanh thấy tất cả mọi người đứng đó, nói: "Ngồi, tất cả mọi người ngồi xuống, đừng khách khí, đều là người một nhà."
Người một nhà, người một nhà, hai câu này gần đây Tàng Huyền Thanh thường xuyên nói, cô đích xác là có ý mời những người này tụ cùng một chỗ, ở đây không ai không lợi hại, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, lực lượng sẽ rất lớn. Đây đối cô mới có lợi, đối mọi người cũng có ưu đãi, chuyện tốt như vậy, tự nhiên phải cực lực thúc đẩy a. Tàng Thiên Hải dạy cô, hại người hại ta, không thể làm; hại người lợi ta, ngẫu nhiên làm; lợi người lợi ta, làm càng nhiều càng tốt!
Mười người thuần nữ nhân, phong thái khác nhau, vây quanh một cái bàn, không khí tự nhiên cũng trở nên phấn khích. Sau khi ngồi xuống Tàng Huyền Thanh bắt đầu giới thiệu từ bên trái trước, cô chỉ vào nữ tử ở cạnh, nói: "Vị này là tổng tài tập đoàn Trương thị, Trương Tử Hề, kế bên là vợ em ấy, tổng tài công ty cổ phần Tư Tích, Chu Tư Y."
Người thứ ba, Tàng Huyền Thanh nói: "Vị này là lão bản thương trường Tô Luyến Thấm, Tô Lâm, kế bên là vợ em ấy, phó tổng tài tập đoàn Trương thị, Trương Tử Mộng."
Theo lời Tàng Huyền Thanh giới thiệu, bốn người Sở Thanh Phong hướng các nàng chào hỏi, mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi hít một hơi lạnh, không nghĩ tới bốn nữ nhân này lai lịch cường đại như vậy, đều là nhân vật không thể coi thường. Nói thầm không biết Tàng Huyền Thanh vì sao quen biết những người này.
Tàng Huyền Thanh bắt đầu từ bên phải, đầu tiên là Sở Thanh Phong, cô mỉm cười chỉ vào nói: "Vị này là tổ trưởng tổ trọng án, Sở Thanh Phong, kế bên là vợ em ấy, thành viên tổ trọng án, Cố Dao."
"Vị này là kiểm sát trưởng, Diệp Tuệ Linh, kế bên là vợ em ấy, lão bản sở sự vụ Lâm thị đồng thời cũng là đại luật sư đang nổi tiếng hiện nay, Lâm Tử Vận."
Giới thiệu xong, Tàng Huyền Thanh lại bổ sung: "À, đúng rồi, Cố Dao và Lâm Tử Vận đều là em gái nuôi của tôi, từ nhỏ cùng tôi lớn lên, mà Tử Hề và Tử Mộng đều là em họ của tôi, cho nên mọi người đừng khách khí, tính ra hẳn là người một nhà mới đúng."
Những lời này, mọi người nghĩ thầm, Tàng Huyền Thanh như thế nào đột nhiên nhận thức hai biểu muội? Toàn là đại nhân vật. Tàng Huyền Thanh đơn giản giải thích một phen, không nguyện nhiều lời, mọi người minh bạch quan hệ là tốt rồi.
Có Tàng Huyền Thanh làm người trung gian, mọi người nhìn nhau, lần đầu tiên liền sinh lòng hảo cảm, cho nên ngồi chung có chút hòa hợp, đương nhiên phương diện này trừ bỏ mặt than Mộ Dung Phỉ, nàng trầm mặc ngồi cạnh Tàng Huyền Thanh, hảo im lặng.
Ngay sau đó, Tàng Huyền Thanh kêu người hầu đưa tới hai cái hòm tinh xảo, đám người Sở Thanh Phong và Diệp Tuệ Linh vừa nhìn đã biết là thứ gì, trong lòng cũng đoán được, quả nhiên chỉ thấy Tàng Huyền Thanh đẩy hai cái hòm đến trước mặt Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng, nói: "Tặng cho hai em, đều là kỷ vật của mẹ tôi lúc sinh thời, hi vọng hai em đừng ghét bỏ."
Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng không nghĩ tới hôm nay tới còn có thể thu được lễ vật, có chút kinh ngạc, Tàng Huyền Thanh lời này khiến các nàng không thể cự tuyệt, liền mỉm cười tiếp nhận. Trương Tử Hề thấy trên hòm có chữ "Vu", cô đối với chữ này cực kỳ mẫn cảm, đó là dòng họ của mẫu thân. Cô ngơ ngác một chút, trong lòng tự giễu cười cười, cảm thấy mình nghĩ nhiều.
Trương Tử Mộng mở hòm ra, cũng là một đôi vòng tay tinh xảo, nàng biết Phỉ Thúy, cho nên liếc mắt một cái, đã nhìn ra sự quý trọng. Trương Tử Hề nhìn Tàng Huyền Thanh, nói: "Thanh tỷ, chị... Cũng quá khách khí, đồ vật quý giá như vậy, sao chúng em không biết xấu hổ mà nhận?"
Tàng Huyền Thanh cười cười lắc lắc đầu, nói: "Thứ này không quý, trọng yếu nhất vẫn là đại biểu ý nghĩa cùng hứa hẹn, em nhìn một chút, chúng tôi ai cũng có một đôi, hai người một đôi, hứa hẹn tương tích cả đời, tặng các em nhân ngày hội đoàn viên, tôi cảm thấy thật sự thích hợp, đừng khách khí, nhận lấy đi."
Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng, Chu Tư Y, Tô Lâm nghe Tàng Huyền Thanh nói thì chuyển mắt nhìn, quả nhiên mỗi đôi giai nhân đều đeo vòng tay chung màu, thoạt nhìn rất đẹp. Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng không nói gì nữa, mỉm cười nhận lấy.
Mọi người cùng nhau nói chuyện, chọn một chỗ trống Tàng Huyền Thanh cúi người tới gần Trương Tử Hề, nhẹ nói bên tai cô: "Vòng tay Phỉ Thúy, kỳ thật đều là mẹ em tặng cho mẹ tôi."
Trương Tử Hề quay đầu, kinh ngạc nhìn Tàng Huyền Thanh, hỏi: "Thanh tỷ, thật sao?"
Tàng Huyền Thanh thở dài một hơi, nhỏ giọng thuyết: "Ừ, sinh nhật năm nào cũng đều được tặng, chuyện giữa bọn họ, tôi có thể đoán đại khái, tin tưởng em cũng hiểu. Bất quá, chúng ta không cần nhắc tới, dù sao bọn họ đều mất, chúng ta nhớ kỹ là tốt rồi, đừng quấy rầy bọn họ trên thiên đường."
Trương Tử Hề yên lặng gật gật đầu, trở nên có chút đau buồn. Các nàng lời nói nhỏ nhẹ, mọi người đương nhiên chú ý tới, thấy hai người đều ngưng trọng, trong lòng tò mò các nàng đang nói cái gì, nhưng cũng không hỏi, chỉ làm bộ như không biết.
Tàng Huyền Thanh thu hồi cảm xúc, giương mắt thấy chai rượu đỏ còn chưa mở, cô cười kêu Lâm Tử Vận: "Tử Vận, em mở chai rượu đỏ kia ra đi, chúng ta hôm nay nương Trung Thu tụ cùng một chỗ, cơ hội hiếm có, nên cạn một ly."
"Hảo, đúng là như thế." Lâm Tử Vận cười đáp, cầm lấy dụng cụ mở chai, động tác thuần thục, sau đó cầm chai lên, chuyển động quanh bàn, rót cho mỗi người một ly.
Thừa lúc Lâm Tử Vận rót rượu, Tàng Huyền Thanh nói: "Chúng ta gặp nhau, không thể không nói đây là đại duyên phận, càng khó có được chính là chúng ta đều giống nhau, là phụ nữ lại thích phụ nữ, mặc kệ bản thân cường đại như thế nào, ở xã hội này tổng hội sẽ gặp một chút cản trở, cho nên tôi cảm thấy, chúng ta nên quý trọng lẫn nhau, ngày sau nếu có chuyện gì khó xử, tất cả mọi người hãy ra tay tương trợ, nhà nhà đều hảo, mọi người nói đi?"
Tàng Huyền Thanh nói xong, cả bàn ăn đột nhiên yên tĩnh trở lại, không khí có chút quái dị, mười người đều rất giữ chữ tín, không phải dân hứa lèo, cho nên mặc kệ cái gì cũng đều tự hỏi một phen, Tàng Huyền Thanh nói lời này, kỳ thật là muốn mọi người đáp ứng.
Cuối cùng, Tô Lâm mở miệng trước, am hiểu giao tế, mỉm cười nói: "Thanh tỷ đã nói như vậy, tôi tự nhiên là vui, nếu về sau mọi người có cái gì cần giúp đỡ, cứ mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí với tôi nha."
Lâm Tử Vận nói tiếp: "Đại tỷ nói thật là hay, tôi đương nhiên là vui, chẳng qua tôi là luật sư, thông thường tìm tôi hỗ trợ cũng không phải chuyện tốt gì, cho nên nếu có khả năng tôi nhất định sẽ giúp đỡ, tôi chỉ hi vọng mọi người đừng tìm tôi quá nhiều."
Đối với Sở Thanh Phong, Diệp Tuệ Linh còn có Cố Dao ba nhân viên công vụ mà nói, lời này liền khó đáp ứng, cần hỗ trợ cái gì, đó là đi cửa sau, không dễ dàng đáp ứng cho nên bọn họ không mở miệng, chỉ mỉm cười cho qua. Trương Tử Hề, Chu Tư Y, Trương Tử Mộng đều mỉm cười gật đầu.
Lời nên nói đều nói xong, nói thêm nữa thì sẽ mất hứng, Tàng Huyền Thanh một vừa hai phải, giơ lên một ly rượu đỏ, nghĩ một chút, nói: "Trung Thu giúp chúng ta gặp nhau, vì ánh trăng đêm nay, cũng vì tương lai hạnh phúc của mọi người, cạn ly."
Mọi người nghe Tàng Huyền Thanh nói như vậy, đều cầm ly rượu lên, mười ly khẽ đụng giữa bàn, thanh âm thanh thúy, linh hoạt kỳ ảo, quá tuyệt vời.
Trước khi uống, Tàng Huyền Thanh nói một câu tục ngữ: "Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên*. Cạn ly!"
*chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cộng thiền quyên (trích từ lời bài hát Thuỷ Điệu Ca Đầu – Tô Thức), trên Google có rất nhiều bản dịch khác nhau, nhưng cá nhân tui thì thích bản dịch này nhất
Câu thơ này kỳ thật rất phong nhã, dùng để bày tỏ tâm tình, ngụ ý tốt đẹp, mọi người nâng ly, cùng kêu lên: "Cạn ly."
Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
Toàn văn hoàn.
Vẫn là câu nói cũ, không có phiên ngoại, trừ khi tui chế =))
Enjoy =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...