Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ tiến vào phòng tắm, cười khanh khách, trong ánh mắt nồng đậm tình yêu cùng sủng nịch. Thu hồi ánh mắt, đem lực chú ý phóng tới sự vật trong tay, hiện giờ không có cách nào xem cuộn phim, trong phòng không có thiết bị, cô cũng không quá khẩn trương, sau khi Tàng Thiên Hải chết, Lưu Tổ Thông ly Thanh Liên Hội càng lúc càng xa, mấy ngày trước cô mới cùng Trần Dương nói về Lưu Tổ Thông, một câu Thanh Liên Hội không lưu người vô tâm.
Quyển sổ màu đen kia, lúc này Tàng Huyền Thanh đổ lại có hứng thú, vừa mở ra tờ thứ nhất, mày liền nhíu lại, bên trong ghi lại đúng là "vụ án phân thây Mộ Dung Âm Âm", tên Mộ Dung Âm Âm khiến cho Tàng Huyền Thanh chú ý, dòng họ Mộ Dung ở xã hội hiện nay rất hiếm, phần lớn cũng thay đổi, chỉ lấy một chữ "Mộ" độc nhất làm họ.
Mộ Dung Âm Âm cùng Mộ Dung Phỉ, rốt cuộc là trùng hợp, hay là thật sự có liên hệ? Tàng Huyền Thanh mang theo nghi vấn tiếp tục xem, Sở Thu ghi chép Mộ Dung Âm Âm là tuyến nhân, nhiệm vụ, địa điểm ẩn núp, đến cuối cùng chết thảm, còn có số hồ sơ trong cảnh cục.
Tàng Huyền Thanh chú ý tới, bên trong nhắc tới địa điểm ẩn núp trước kia của Mộ Dung Âm Âm, đúng là của cải của Thanh Liên Hội, cái CLB này đóng cửa rất nhiều năm, lúc ấy Tàng Thiên Hải còn tại thế, mà Tàng Huyền Thanh vẫn trải qua cuộc sống ru rú xó bếp, nhưng cô nhớ mang máng, CLB sở dĩ sẽ đóng cửa, cũng chính là bởi vì vụ án này. Dĩ vãng, Tàng Huyền Thanh chỉ chú ý đến sự kiện, không quá để ý tên người bị hại, vì thế rất nhanh liền quên mất, hiện giờ cẩn thận nghĩ, cô cảm thấy một ít kỳ quặc, Mộ Dung Âm Âm bị giết hại, không ai biết thủ phạm là ai, cảnh sát không điều tra ra, mà Thanh Liên Hội cũng không còn người biết.
Xem lời miêu tả Mộ Dung Âm Âm bị hại, Tàng Huyền Thanh kinh ngạc phát hiện ở bên trong còn có tên Mộ Dung Phỉ, ghi lại Mộ Dung Phỉ 3 tuổi ngồi dại ra ở trong vũng máu. Tàng Huyền Thanh nhăn mặt, nghĩ, chẳng lẽ bộ dạng Mộ Dung Phỉ hiện nay như vậy, là do lúc ấy bị kích thích? Dùng lời Kinh Luân nói, chính là gieo xuống tâm ma.
Tàng Huyền Thanh không khỏi xiết chặt quyển sổ, ánh mắt trở nên có chút âm lãnh, người làm ra việc hung tàn bực này, rốt cuộc là ai? Lúc này, Tàng Huyền Thanh đột nhiên nghe thấy phòng tắm bên kia vang lên tiếng bước chân, vội vàng khép sổ, sau đó quay đầu nhìn, thấy Mộ Dung Phỉ thân thể trần truồng đi tới, nàng sắc mặt như thường, khí định thần nhàn, hai mắt sáng lên.
Người này... Tàng Huyền Thanh có chút sững sờ nhìn Mộ Dung Phỉ, trong lòng cô nhất thời không tìm thấy từ ngữ thỏa đáng, chỉ một hồi trong nội tâm tựa hồ dấy lên một ngọn lửa, dáng người Mộ Dung Phỉ không thể nói là đầy đặn nhưng làn da rất tốt, bởi vì hàng năm có rèn luyện, khi nàng đi đường, bụng và đùi hiện lên đường nét hoàn mỹ, đó là một loại mỹ cảm khác lạ, còn tiểu lung bao trước ngực, hình dạng cũng làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, là một loại phấn hồng thật đáng yêu. Tàng Huyền Thanh bất giác nheo mắt, nhìn Mộ Dung Phỉ, liếm liếm môi, khóe miệng gợi lên trên.
Mộ Dung Phỉ quên đem quần áo, bất quá nàng không để ý, bởi vì ba ngày không tắm rửa, mà nàng đối Tàng Huyền Thanh tuyệt đối là nghiêm túc cho nên tắm đặc biệt cẩn thận, bằng không lấy tính cách của nàng, chỉ sợ chưa lau mình đã bỏ chạy ra ngoài. Trong thế giới của Mộ Dung Phỉ, không cần thẹn thùng, nàng muốn cái gì, đều trực tiếp biểu đạt, nàng vừa ra cửa phòng tắm, liền phi thẳng đến chỗ Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh thấy tóc Mộ Dung Phỉ còn ướt, trên người cũng chưa khô, thấy nàng chạy qua chỗ mình, một bộ thề không bỏ qua, Tàng Huyền Thanh nhanh chóng giơ tay lên, kêu ngừng ngay.
Mộ Dung Phỉ là một người cực đoan, nếu nàng nghĩ muốn cái gì, nàng sẽ liều lĩnh, không để ý đến ý nguyện của người khác, nhưng cố tình lại xem lời của Tàng Huyền Thanh như thánh chỉ, lúc này nàng cần chính là Tàng Huyền Thanh, nhưng Tàng Huyền Thanh kêu ngừng, nàng liền ngừng lại, nhíu mày nghiêng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, trong mắt có chút bất mãn cùng khó hiểu, còn có nhẫn nại.
"Ai, em thật sự là... Em gấp cái gì hả, tôi cũng không phải không muốn. Bất quá... Em nên sấy khô tóc đi đã, hửm?" Tàng Huyền Thanh bất đắc dĩ nhưng sự sủng nịch trong ánh mắt không giảm bớt.
Mộ Dung Phỉ lặng đi một chút, một tay sờ sờ tóc, nhìn Tàng Huyền Thanh, nghĩ thầm chắc chị ấy không thích mình để tóc ướt, tiếp theo cái gì cũng không nói, xoay người trực tiếp đi đến bàn trang điểm, cũng không nhìn gương, cầm lấy máy sấy mở công tắc, thổi loạn xạ.
Một loạt động tác của Mộ Dung Phỉ bị Tàng Huyền Thanh thu vào đáy mắt, bộ dáng kia thật sự là ngây thơ đáng yêu, cô yêu thích vô cùng, cô vừa mới chuẩn bị xuống giường đi giúp Mộ Dung Phỉ sửa sang lại tóc, đã thấy Mộ Dung Phỉ xoay người muốn đi, vội vội vàng vàng, Tàng Huyền Thanh lại sửng sốt, phản ứng đích xác không giống thường nhân, nhìn... Tiểu kiều đồn lắc lư, Tàng Huyền Thanh híp mắt, đó là bộ phận cô yêu thích nhất trên người Mộ Dung Phỉ, gợi cảm lại khả ái.
Mộ Dung Phỉ chỉnh công suất maximum, có chút vội vàng thổi tóc, mày nhíu chặt, vì sao mái tóc này khô lâu vậy? Mẹ nó chứ? Dứt khoát cắt bỏ cho rồi! Tưởng tượng như vậy, trong mắt nàng xuất hiện sự ngoan tuyệt, nhưng là nghĩ lại, nếu cắt rồi, Tàng Huyền Thanh sẽ thích sao? Mộ Dung Phỉ không khỏi quay đầu nhìn về phía Tàng Huyền Thanh, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Tàng Huyền Thanh thu được ánh mắt Mộ Dung Phỉ, khó hiểu cùng nàng đối diện, cô đợi nàng nói chuyện, chỉ là Mộ Dung Phỉ lại quay đầu đi, tiếp tục loạn xạ thổi, chất tóc tốt phi thường, đen bóng trơn mềm, bị nàng không thương tiếc đối đãi, ngay cả Tàng Huyền Thanh đều có chút không đành lòng, nhịn không được, xuống giường đi tới.
Tàng Huyền Thanh bắt lấy cổ tay Mộ Dung Phỉ lấy máy sấy qua, sau đó đè lại vai nàng, nói: "Đừng nhúc nhích, em ngồi xuống, để tôi làm."
Mộ Dung Phỉ ngoan ngoãn ngồi xuống, yên tĩnh trở lại, sau đó Tàng Huyền Thanh mềm nhẹ giúp nàng thổi tóc. Ngón tay Tàng Huyền Thanh xuyên qua tóc Mộ Dung Phỉ, phát chất thật tốt, so với tơ lụa còn đẹp hơn, nhẹ giọng cảnh cáo Mộ Dung Phỉ: "Sau này, không cho em thổi tóc lung tung, tôi thích tóc em, hửm?"
"Hảo." Mộ Dung Phỉ khẳng định hồi đáp, thầm nghĩ, thì ra chị ấy ưa thích tóc mình. Mộ Dung Phỉ âm thầm may mắn, hên là còn chưa cắt, nhìn tóc mình trong gương, trong lòng quyết định sau này phải cẩn thận đối đãi.
Nhớ tới quyển sổ kia, Tàng Huyền Thanh nhìn mặt Mộ Dung Phỉ trong gương, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, sau đó làm như lơ đãng hỏi: "Nội dung bên trong quyển sổ em đã xem qua chưa?"
"Không có." Mộ Dung Phỉ đáp, không do dự.
Nghe câu trả lời, lòng Tàng Huyền Thanh yên ổn một ít, không muốn Mộ Dung Phỉ biết nội dung trong sổ, tuy rằng có thể giúp Mộ Dung Phỉ biết mẹ ruột là ai nhưng cô không muốn Mộ Dung Phỉ phiền não, tuy rằng Mộ Dung Phỉ thoạt nhìn vô tâm vô phế, rất có thể xem qua liền quên mất. Tàng Huyền Thanh xem ra, Mộ Dung Âm Âm dù sao cũng đã chết, hơn nữa lúc ấy còn bởi vì tiềm phục tại Thanh Liên Hội mà chết, nếu bởi vì chuyện này mà Mộ Dung Phỉ có khúc mắc với cô, chính là điều cô phi thường không muốn nhìn thấy. Tàng Huyền Thanh ích kỷ, nhưng cô cũng thật tâm yêu Mộ Dung Phỉ, nữ tử ích kỷ lãnh mạc như cô, cũng bởi vì yêu, cho nên mới lo lắng.
Tàng Huyền Thanh lại hỏi: "Vậy em có muốn xem một chút không?"
Mộ Dung Phỉ lúc ấy lấy được quyển sổ, nàng căn bản không có hứng thú, trên thế giới này trừ bỏ Tàng Huyền Thanh, nàng cũng sẽ không để ý. Nhưng lúc này Tàng Huyền Thanh hỏi như vậy, Mộ Dung Phỉ có chút nghi hoặc, chị ấy hỏi như vậy là muốn mình xem, hay là không muốn mình xem? Nàng nhăn mặt một chút, sau đó đáp: "Em có thể."
Trả lời như vậy, hoàn toàn khó hiểu, người khác cùng Mộ Dung Phỉ đối thoại, có lẽ không dễ dàng hiểu được ý tứ trong đó, nhưng Tàng Huyền Thanh lập tức đoán ra, trong lòng càng yêu cô bé này, ngón tay mềm nhẹ nắm bắt vành tai mềm mại, cười nói: "Ừ, vậy thì không xem."
"Hảo." Mộ Dung Phỉ không chút do dự đáp, nếu Tàng Huyền Thanh không muốn nàng xem, nàng tuyệt không xem, ở tình huống này, trừ phi là Tàng Huyền Thanh thay đổi quyết định một lần nữa.
Đầu ngón tay cảm giác được tóc đã khô, Tàng Huyền Thanh liền buông máy sấy xuống xoay người đi đến giường, trực tiếp nằm lên nhìn Mộ Dung Phỉ, ánh mắt có chút nóng bức. Mộ Dung Phỉ đang hưởng thụ Tàng Huyền Thanh ôn nhu phục vụ lại đột nhiên cảm giác cô ngừng động tác, nghi hoặc xoay đầu lại, đã thấy Tàng Huyền Thanh leo lên giường.
"Haha... Đứa ngốc, tóc khô rồi, mau tới đây." Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ bộ dáng này, cảm thấy đáng yêu, không khỏi bật cười, sau đó mị nhãn như tơ nhìn Mộ Dung Phỉ, ngón tay ngoắc Mộ Dung Phỉ một cái, mị hoặc câu dẫn.
Mộ Dung Phỉ nghe thế, ánh mắt sáng ngời, đứng dậy, sau đó đi đến giường, nhìn cước bộ cũng có thể thấy được nàng vội vàng. Tàng Huyền Thanh nhìn thấy Mộ Dung Phỉ bổ nhào qua liền chìa ra hai tay, vừa vặn tiếp được Mộ Dung Phỉ, sau đó lật người vừa lúc đặt Mộ Dung Phỉ ở trên. Làn da Mộ Dung Phỉ không mấy người có thể sánh bằng, thuận hoạt còn hơn tơ lụa vài phần, hơn nữa ôm vào trong ngực, thật sự là một loại hưởng thụ tối cao.
Hai người lúc lên lúc xuống, ánh mắt cực nóng đối diện, có nhiều thứ căn bản không cần phải nói, lại có thể thấy rõ từ trong mắt đối phương, trong đó có tình yêu nồng đậm còn có dục vọng vô hạn. Cũng không biết là ai chủ động, hoặc là hai người cùng động, mãnh liệt hôn nhau.
Tay Tàng Huyền Thanh khẽ vuốt lưng Mộ Dung Phỉ, sau đó đi xuống, một đường thuận trơn, cuối cùng dừng lại trên tiểu kiều đồn của Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh rất yêu nơi này, đặt lên hai mảnh tròn trịa vểnh cao, cô bất giác nhẹ nhàng nhu niết, xúc cảm tốt đến mức không thể hình dung.
Mộ Dung Phỉ không để ý cái nhìn của người khác, hết thảy tình cảm đều thản nhiên biểu đạt không cần e lệ rụt rè, hết thảy đều xuất phát từ nội tâm. Nàng nằm ở trên người Tàng Huyền Thanh, phản ứng tự nhiên, khó nhịn vặn vẹo, tuyệt không an phận.
Cảm thụ của Tàng Huyền Thanh lúc này chính là, Mộ Dung Phỉ giống như tiểu thú đáng yêu, ngồi trên người mình, lắc lư, không ngừng châm lửa, nhượng da thịt của mình, tấc tấc trở nên nóng rực.
Tay Tàng Huyền Thanh ác ý trượt vào khe hở chặt chẽ, điểm nhẹ nếp gấp đáng yêu, cảm giác được người ở trên bỗng nhúc nhích, trong lòng nháy mắt tràn đầy, đó là yêu cũng là dục.
Mộ Dung Phỉ nhướng mày, địa phương kia... Như thế nào có thể? Nàng đi theo Tàng Huyền Thanh dời một bàn tay, sau đó bắt lấy tay Tàng Huyền Thanh chuyển qua nơi mình cần được thị tẩm hơn.
Tay Tàng Huyền Thanh theo tay Mộ Dung Phỉ mà động, cô va chạm vào ôn nhuyễn làm tâm khiêu, cười to, thân mình dùng lực, trở mình đem Mộ Dung Phỉ áp dưới thân, tay đặt ở nơi đó động đậy, môi chạm môi Mộ Dung Phỉ, khàn khàn nỉ non: "Em là tiểu dã thú tham lam, đã vậy còn quá gấp, tôi sẽ thỏa mãn em!"
Hai người đầu nhập, khi tình yêu và dục vọng chân chính cùng tồn tại mới có thể khiến người cảm nhận linh hồn rung động sâu sắc.
Đệt, Thanh x Phỉ chimte level max...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...