Tôi đã làm sai chuyện.
Phản ứng của Tằng Lam khiến cho tôi vô cùng áy náy, giống như tôi quả thực đã phạm phải một sai lầm không thể nào tha thứ được.
Cả đêm, tôi nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Hạ Tình, nhớ lại đôi mắt sung huyết vì giận dữ của Tằng Lam, chân thật rõ ràng đến vậy, khiến cho tôi cảm thấy tại căn phòng ngủ tối đen như mực này, cặp mắt đó vẫn đang mang theo oán khí nhìn chằm chằm vào tôi.
Thời điểm Hạ Tình dậy đi làm, tôi vẫn không tài nào đi vào giấc ngủ, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều rồi, cho nên khi tỉnh lại có tinh lực để nghĩ về đủ loại chuyện, bên trong mỗi hình ảnh đều là Hạ Tình, Tằng Lam cũng thỉnh thoảng xuất hiện thân ảnh.
Đột nhiên bao quanh thân thể tôi không hiểu sao cảm thấy rét lạnh, tôi nắm thật chặt chăn, lại cảm thấy có gì đó không đúng, tay quay về bên hông liền đụng phải một cánh tay không thuộc về mình. Theo bản năng, tôi bật dậy trên giường, ngạc nhiên không biết từ lúc nào Tằng Lam đã lại xuất hiện.
"Dục Phàm, cậu là của tớ." Nàng nói từng chữ một, vết thương đã khô nơi khóe miệng bởi vì dùng quá nhiều sức mà vỡ ra, bên trong lộ ra mảng thịt màu đỏ sậm.
Tôi không nói gì, hoặc là không có lời nào để nói.
"Cậu đã từng nói cậu sẽ chỉ thích một mình tớ."
Quỷ cũng sẽ rơi lệ? Tôi chưa từng từng có khái niệm này, cho nên khi tôi nhìn thấy những giọt nước trong suốt lướt qua gương mặt Tằng Lam, tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng bản thân tôi đối với nàng thủy chung vẫn chẳng hề biết gì cả, nhưng đối mặt với một linh hồn bi thương đến vậy, trái tim tôi sinh ra khổ sở, bởi vì tôi hoàn toàn không biết có thể làm cách nào để an ủi nàng, hơn nữa tôi cũng không thể bởi vì nàng đau lòng mà bỏ quên đi Hạ Tình được.
"Thực xin lỗi." Lời giải thích của tôi đến chính mình nghe được còn thấy rõ ràng là chẳng có giá trị gì.
"Dục Phàm, vì sao. . . . . . vì sao cậu lại không nhớ ra tớ?" Tằng Lam cầm lấy tay tôi, lôi kéo nó đặt lên má nàng, nước mắt nàng tiến nhập trái tim tôi, đồng thời lại chẳng thể cảm thụ nổi độ ấm.
Tôi hối tiếc nhìn nàng, chỉ biết lặp lại ba từ thực xin lỗi.
"Cậu chẳng qua chỉ là một công cụ để cho Hạ Tình thăng chức mà thôi." Tằng Lam lạnh lùng cười, trên miệng giống như có nét trào phúng tôi không rõ.
Tôi hoang mang nghiêng đầu, đối phương nói rõ ràng là tiếng Trung, đối với tôi sao lại nghe không thể hiểu nổi?
"Sau khi cô ta vào công ty vẫn là cấp dưới của cậu, ở trong công ty biểu hiện xông xáo, cậu đã vài lần nói với tớ cô ta cực kỳ có khả năng. Một kẻ có khả năng như vậy, sao có thể cam lòng chỉ là một viên chức nho nhỏ ở trong công ty nhiều năm như vậy?"
"Ý của cô là. . . . . ." Tôi bất an ấn huyệt Thái Dương, nơi đó đang đập thình thịch.
"Cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả là bởi vì cô ta đã động tay động chân với xe của cậu, cậu chết rồi, cô ta mới có thể nghiễm nhiên ngồi lên vị trí của cậu. Không tin, cậu hỏi cô ta mà xem, xem cô ta nói được gì nào?" Tằng Lam khơi mi, vẻ mặt căm tức.
"Chuyện ấy. . . . . ." Tôi vẫn không muốn tin, người trong câu chuyện Tằng Lam nói là người kia, người cùng tôi đồng giường cộng chẩm, Hạ Tình "Nếu cô ấy thật tình muốn hại tôi, sao sau khi tôi gặp chuyện không may lại đi chiếu cố tôi?"
"Dục Phàm, cậu đúng là đầu đất." Tằng Lam nói đau lòng đến cực điểm "Cô ta có thật là chăm sóc cậu không? Cô ta giữ cậu ở bên người là sợ cậu nhớ lại chuyện trước kia sẽ phá hư hết kế hoạch tỉ mỉ của cô ta đấy."
Dứt lời, Tằng Lam nâng mặt lên, gương mặt không chút lay động nhìn lên trần phòng ngủ: "Căn phòng này là tớ và cậu mua, cậu nói rằng chúng ta phải có một cái nhà, như vậy mới biểu hiện cho sự chung thủy. Ai biết. . . . . . Căn nhà tớ và cậu cùng nhau trang trí, nay lại rơi vào tay ả đàn bà kia."
"Tằng Lam" Tôi không nhịn được lên tiếng "Hạ Tình, cô ấy không phải loại người như cô nghĩ đâu."
"Thế thì là loại nào?" Tằng Lam có chút uất giận, tôi nhìn xung quanh đôi mắt nàng có những đường tơ máu xuất hiện "Tô Dục Phàm, cậu cùng cô ta ở cùng nhau được bao lâu? Cậu nghĩ cậu hiểu thấu được con người cô ta ư? Cậu chẳng qua cũng chỉ là một công cụ, một công cụ để thượng vị để vơ vét của cải mà thôi."
Nàng nhả ra từng chữ, giống như một cái máy bắn đinh sắt bén nhọn, trực tiếp ghim vào nơi mềm yếu nhất trong lòng tôi, đau đến ứa cả mồ hôi.
"Đừng nói nữa. . . . . ." Tôi mở miệng, âm vực đã tràn đầy sự cầu xin.
"Nghĩ thử đi, vì sao máy tính trong này cần phải có password để khởi động? Là do Hạ Tình không muốn cậu liên hệ với bên ngoài đấy, cậu hiểu không?"
"Đừng nói nữa. . . . . . Đừng nói nữa. . . . . ." Tôi vò lấy mái tóc dài, đau đớn trên da đầu truyền đến cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng tôi.
"Dục Phàm à" Gương mặt Tằng Lam bỗng nhiên dịu lại, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lồng ngực nàng "Chỉ có tớ là là người yêu cậu nhất, nhưng chỉ vài ngày nữa là tớ phải đi rồi."
Lòng tôi căng thẳng, không hiểu sao lại cảm thấy khủng hoảng: "Cô muốn đi đâu?"
Tằng Lam thở dài, tự giễu mình cười: "Tớ là quỷ, thế giới này không dung nạp tớ."
"Có phải. . . . . . tôi sẽ không còn gặp lại cô?" Trái tim tôi cảm thấy vắng vẻ, dường như nó đang cảm thấy buồn.
Tằng Lam gật gật đầu: "Trên cõi đời này, điều khiến tớ không an lòng nhất chính là cậu, cậu còn chưa đến ba mươi, sau này còn con đường rất dài để đi. Vì tớ, cậu đoạn tuyệt với người nhà, giờ lại đang mất trí nhớ, công việc thì lại bị người khác đoạt mất rồi, sau này biết phải làm sao đây."
Trong giọng nói đầy vẻ lo lắng như vậy, trừ bỏ người đặt tôi vào vị trí quan trọng nhất trong lòng, thì còn có ai thể nói như vậy nữa. Kỳ thật, tôi đối Hạ Tình vẫn còn một tia kỳ vọng, trừ phi chính mồm cô ấy thừa nhận việc này, bằng không tôi cũng không đến mức lo sợ bất an cho tương lai của mình lắm.
"Tằng Lam."
"Ừ."
"Tôi muốn ngủ." Chuyện này cũng là có ý thật, nhưng vẫn là thầm muốn khiến cho Tằng Lam dừng đi chủ đề về Hạ Tình.
"Ngủ đi." Tằng Lam từ phía sau ôm lấy tôi "Tớ ở ngay bên cạnh cậu."
Tôi muốn nói cứ để tôi nằm ở trên giường là đủ rồi, chỉ là khi miệng khẽ nhếch lên, lời muốn nói ra liền hóa thành một tiếng thở dài.
Cơ thể Tằng Lam lạnh cực kỳ, tôi ở trong cái ôm của nàng, từ từ nhắm đôi mắt lại, còn tưởng rằng mình đang nằm ở trong hầm băng.
Tôi nghĩ đến Hạ Tình, cảm thấy bóng tối dần dần bao phủ lấy bản thân, rồi chậm rãi rơi xuống vực sâu sợ hãi.
Buổi tối Hạ Tình trở về nhà, tôi nhìn cô ấy bước vào nhà, việc đầu tiên là khóa cửa, tiếp theo cùng tôi nói chút chuyện râu ria, vẫn là bài cũ.
"Tôi muốn quay về công ty." Thời điểm ăn cơm, tôi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô ấy đề nghị.
Hạ Tình đang ăn canh, bị câu nói này của tôi dọa không nhẹ, vội vàng rút lấy tờ khăn giấy che miệng mới có thể ngăn cho nước canh không ho ra.
Rốt cục cũng hồi phục, cô ấy cau mày hỏi: "Chị mới ra viện chưa được bao lâu, đi đến công ty làm gì?"
"Mỗi ngày tôi đều ở trong nhà, một chút ý nghĩa cũng không có." Tôi buông đũa, hoàn toàn không muốn ăn.
"Chị không thể đi đến công ty." Hạ Tình không nhìn tôi, không cần nghĩ đã ngay lập tức cự tuyệt.
"Tôi chỉ là không nhớ được chuyện trước kia, cũng không phải là phế nhân! Vì sao lại không thể quay về công ty? Vì sao lại muốn khóa tôi cả ngày ở trong phòng?" Có lẽ là bởi vì những lời nói của Tằng Lam, lần đầu tiên tôi đem những cảm xúc dồn nén của mình bùng nổ trước mặt Hạ Tình.
"Dục Phàm." Hạ Tình kích động đi đến bên cạnh tôi, đè vai tôi xuống, liên tục gọi tên tôi, để cho tôi bình tĩnh lại.
Cô ấy càng không muốn giải thích, điều đó sẽ chỉ càng làm cho tôi tin tưởng vào lời nói của Tằng Lam, bởi vậy ngọn lửa trong lòng tôi lại càng được đà bùng cháy.
"Em không cho tôi đi công ty, có phải là có gì không muốn để cho tôi biết?" Dưới cơn thịnh nộ, tôi không lưỡng lự đặt ra câu hỏi.
"Sao chị lại. . . . . . nghĩ như vậy?" Hạ Tình mở to mắt, trì độn một lúc lâu rồi mới lắp bắp nói ra những lời này.
Cổ quái, phản ứng của cô ấy rõ ràng khiến cho người ta cảm giác là có vấn đề.
"Em cảm thấy tôi nên nghĩ thế nào?" Tôi hờ hững hỏi lại.
"Dục Phàm. . . . . ." Cô ấy muốn nói gì đó, miệng hơi mở ra lại đóng ngay lại.
Tôi nhìn cái bộ dạng muốn nói lại thôi đó, chợt cảm thấy nực cười, tôi một lòng yêu người, thế nhưng người lại giấu nhiều bí mật như vậy, mệt tôi còn ở trước mặt Tằng Lam nói đỡ cho cô ta. . . . . . Ngẫm lại thật đúng là nực cười.
"Dục Phàm!"
Tôi đứng lên, Hạ Tình khẩn trương gọi tôi lại.
"Tôi trở lại phòng, muốn lên mạng một chút, em không cho tôi ra ngoài, tôi ở đây lên mạng xem tin tức." Tôi miễn cưỡng làm ra một gương mặt tươi cười, trái tim mệt mỏi dị thường.
"Được." Hạ Tình vội vàng đáp ứng, đi theo tôi vào phòng ngủ, mở ra máy tính xách tay ở đầu giường, màn hình xuất hiện password khởi động máy tính, cô ấy dừng lại một chút, sau đó quay qua nhìn tôi.
"Làm sao vậy?" Tôi nhìn cô ấy, màn hình vẫn là ánh sáng xanh mờ nhạt, phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô ấy.
"Cái kia. . . . . ." Hạ Tình nói quanh co, chậm chạp không chịu nhập mật mã.
"Rốt cuộc em đang lo lắng cái gì?"
"Dục phàm, em. . . . . ." Hạ Tình cắn cắn môi dưới, chậm chạp không nói.
"Hạ Tình, rốt cuộc em giấu diếm tôi chuyện gì?"
"Em. . . . . ." Hạ Tình lui từng bước về phía sau "Em không có."
"Vậy thì em mở máy tính lên, hoặc là chúng ta cùng nhau ra bên ngoài một chút?" Tôi vẫn không cam lòng, tôi vẫn hy vọng Hạ Tình có thể quyết đoán một chút.
"Dục Phàm, em không thể." Hạ Tình lắc lắc đầu.
Tôi cảm thấy thật là tuyệt vọng, người tôi tự cho là đáng tin tưởng nhất, lại là kẻ nói dối vĩ đại nhất.
"Thực xin lỗi." Hạ Tình hạ mí mắt, không muốn nhìn tôi "Có một số việc hiện tại em không thể nói ra, nhưng xin chị đừng suy nghĩ lung tung, có được không?"
"Cô. . . . . ." Tôi thật cẩn thận chạm vào gương mặt cô ta, đầu ngón tay tôi chạm vào làn da trắng mịn như kem, rất đẹp, rất tốt, nhưng rất không thực "Có thật sự là người yêu của tôi không?"
Con ngươi Hạ Tình chậm rãi phóng đại, tôi thấy gương mặt mình trong đó, tái nhợt mà dại cả ra.
"Cô biết Tằng Lam chứ?" Tôi nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ.
Hơi thở của Hạ Tình trong nháy mắt dồn dập hẳn lên.
"Chị đã nhớ ra cô ấy?"
Tôi lắc đầu, tiếp tục chăm chú nhìn gương mặt cô ta, giống như muốn đem toàn bộ sức lực nhìn thấu con người này.
"Hạ Tình, rốt cuộc cô là ai?" Tôi đặt câu hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...