Bạch Vũ Hàm sớm đã cho Mặc Ân tìm một gia trang ở An Châu, nên hiện tại bọn họ chỉ cần đi đến đó để sinh sống.
Có một điều mà Lục Huệ Trân cũng không được biết đó là Bạch Vũ Hàm đã chào đón Mộ Dung Thiên Phú cùng phu nhân của lão và Mộ Dung Lan Khuê lưu lại nơi này.
Lục Huệ Trân lại được gặp lại sư tỷ của nàng, thật sự vui mừng "Sư tỷ, ta lại nghĩ sẽ rất lâu mới được gặp lại ngươi"
Mộ Dung Lan Khuê bật cười "Vốn là vậy nhưng trước khi ta đi, Thành vương đã tìm đến ta hỏi ý kiến, dù sao chúng ta cũng không biết nơi nào an toàn để ở lại, thôi thì cứ đồng ý với Thành vương rồi sẽ tính sau"
Lục Huệ Trân nghe vậy liền quay sang nhìn Bạch Vũ Hàm "Bạch Ngọc, cảm ơn ngươi"
Bạch Vũ Hàm nhìn Lục Huệ Trân mỉm cười, nàng biết Lục Huệ Trân rất quý vị sư tỷ này, ngày ngày cũng có thể tâm sự. Đặc biệt là An Châu cũng rất rộng lớn, nên để nơi này trở nên nhộn nhịp một chút "Ai bảo sư tỷ nàng muốn đưa người của ta đi, ta đành phải giữ lại để bảo toàn lực lượng"
Mộ Dung Lan Khuê thật sự chỉ biết cười trừ, nhưng Mục Tử Đồng lại không muốn im lặng cho qua "Điện hạ, hình như lâu rồi chúng ta không có tỉ thí, ngươi cũng đang nợ ta một trận, hay là bây giờ tính luôn đi"
Bạch Vũ Hàm thật sự bị doạ chết, đời nàng sao chỉ gặp toàn nữ nhân võ nghệ thượng đẳng "Mục Tử Đồng, ta nói ngươi cái gì qua rồi thì nên cho qua đi nha"
Lục Huệ Trân nhéo tai Bạch Vũ Hàm "Ngươi nha thật làm ta mất mặt, chẳng phải lúc đó ta đã dạy ngươi cách phá đường kiếm của Mục Tử Đồng rồi sao ?"
Tới đây, Mộ Dung Lan Khuê mỉm cười lên tiếng "Sư muội, cũng lâu rồi chúng ta không cùng nhau đấu trí"
Lục Huệ Trân gật đầu "Phải a, hiện tại đang có sẵn người, nếu không dùng thì thật lãng phí"
Nói xong, Lục Huệ Trân cùng Mộ Dung Lan Khuê đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên ra lệnh cho Bạch Vũ Hàm và Mục Tử Đồng phải đi theo.
Bạch Vũ Hàm có chút kinh hãi nhìn người đang cùng hoàn cảnh với nàng "Có sẵn người ... họ xem chúng ta là gì vậy ?!?!"
Mục Tử Đồng cũng lo ngại đáp lại "Không dùng thật lãng phí ... điện hạ, hay là chúng ta bỏ trốn vài ngày đi"
Bạch Vũ Hàm liền bác bỏ "Lúc trở về chỉ sợ không toàn thây"
Bạch Vũ Hàm và Mục Tử Đồng bị đưa ra một cái sân lớn, phía sau họ là Lục Huệ Trân và Mộ Dung Lan Khuê.
Cả hai phải theo lời dẫn dắt của Lục Huệ Trân và Mộ Dung Lan Khuê để đấu với nhau.
Khi trận chiến vừa mới bắt đầu, một tên lính bất ngờ chạy vào hướng Lục Huệ Trân "Vương phi, có cố nhân muốn gặp người"
Lục Huệ Trân nhíu mày "Cố nhân ?"
"Ân, hắn chỉ nói hắn họ Trương, cùng vơi người là bằng hữu"
Ngay lập tức Lục Huệ Trân liền nhớ đến cái tên Trương Lĩnh kia, không lẽ hắn cũng dọn tới đây rồi.
Bạch Vũ Hàm nhìn thấy Lục Huệ Trân im lặng, liền đi đến bên cạnh nàng "Cần ta ra xem là ai không ?"
Lục Huệ Trân gật đầu "Ta nghĩ ngươi cũng biết hắn, cùng ra xem đi"
Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Được"
Lục Huệ Trân ái ngại nhìn Mộ Dung Lan Khuê "Xin lỗi sư tỷ, xem ra chúng ta lại phải dời ngày rồi"
Mộ Dung Lan Khuê lắc đầu mỉm cười "Chúng ta còn nhiều thời gian"
Vì Thành vương phủ của Bạch Vũ Hàm được chia thành hai gia trang lớn, nối với nhau bằng một cái cầu. Bạch Vũ Hàm vốn muốn để Mộ Dung gia có cảm giác riêng tư như họ đang ở chính nhà của họ. Vì vậy sau khi từ biệt nhau ở cửa Đông, Bạch Vũ Hàm nắm tay Huệ Trân đi về cửa Tây của bọn họ.
Ra bên ngoài, Bạch Vũ Hàm khá ngạc nhiên khi gặp Trương Lĩnh, cũng đã một năm rồi nhưng nàng lại chưa từng nghe Lục Huệ Trân nói còn giữ giao tình với hắn.
Trương Lĩnh nhìn thấy Lục Huệ Trân, vui mừng ra mặt "Huệ ... à ... tham kiến vương phi", sau đó nhìn sang Bạch Vũ Hàm "Tham kiến vương gia"
Bạch Vũ Hàm im lặng nhìn Trương Lĩnh, bất quá chỉ gật đầu chào lại.
Lục Huệ Trân lại không có để ý điểm khác thường, liền hỏi "Trương công tử cũng ở đây sao ?"
Trương Lĩnh gật đầu "Ta ở đây mở tiệm vải cũng hơn nửa năm rồi, vô tình nghe được hai người dọn đến đây nên ta liền tới chào hỏi, sẵn tiện tặng hai vị hai gấm vải tốt nhất của cửa tiệm ta"
Lục Huệ Trân mỉm cười "Đa tạ"
Lúc này Bạch Vũ Hàm mới lên tiếng "Nếu Trương công tử đã có lòng, tối nay có thể đến ăn cơm tối cùng chúng ta không ?"
Trương Lĩnh bất ngờ được Bạch Vũ Hàm mở đường cho được cận kề Lục Huệ Trân, hắn đương nhiên đồng ý "Nếu vương gia đã đích thân mời, ta đương nhiên không dám chối từ"
Bạch Vũ Hàm gật đầu "Vậy buổi tối gặp lại"
"Được"
Ba người tạm biệt nhau, Lục Huệ Trân hỏi sau khi Trương Lĩnh đã đi xa "Xem ra vương gia rất thích để tình địch tiếp cận nữ nhân của ngươi", Lục Huệ Trân vừa nói vừa chỉnh cổ áo giúp Bạch Vũ Hàm.
Bạch Vũ Hàm có chút ẩn ý trong lời nói "Bởi vì hắn là tình địch cuối cùng của ta"
Lục Huệ Trân nhíu mày nhìn Bạch Vũ Hàm, trong phút chốc nàng cảm thấy gương mặt này thật xa lạ.
Bất quá Bạch Vũ Hàm vẫn chỉ mỉm cười rồi mặc kệ người dân bên ngoài, nhẹ nhàng hôn vào môi Lục Huệ Trân. Cùng nhau mặn nồng day dưa.
Buổi tối, Lục Huệ Trân cũng có ý mời Mộ Dung gia cùng đến dùng bữa nhưng đã bị Bạch Vũ Hàm ngăn lại "Sư tỷ nàng vốn ít có cơ hội cùng phụ mẫu cô ấy cùng nhau ăn cơm, hiện tại họ vừa xảy ra chuyện, bữa cơm này nên để họ đoàn viên bên nhau"
Lục Huệ Trân nghe vậy mới cảm thấy nàng thật vô tâm, chuyện gì cũng không có suy nghĩ thấu đáo "Bạch Ngọc, ngươi vẫn là tốt nhất a", nói xong liền hôn một tiếng rõ to lên môi Bạch Vũ Hàm.
Ngay lúc này, Trương Lĩnh được Mặc Ân dẫn vào cực kì không đúng lúc, hắn nhìn thấy cảnh vừa rồi liền nắm chặt tay thành cú đấm.
Mặc Ân bất quá nhìn cũng đã quen, hắn chỉ hơi ngại vì phải chen ngang "Vương gia, vương phi ... Trương công tử đã tới"
Cả hai buông nhau ra, Bạch Vũ Hàm ra hiệu cho Mặc Ân ra ngoài. Sau đó như không có gì cùng Lục Huệ Trân tiếp đón Trương Lĩnh.
Cùng lúc đó ở biệt viên phía Đông, Mộ Dung gia đang cùng nhau dùng cơm tối. Đây là lần đầu tiên họ ngồi quay quần bên nhau để ăn cơm kể từ ngày Mộ Dung Lan Khuê tiến cung làm hoàng hậu.
"Mẫu thân, gần đây nghe nói sức khoẻ của người không tốt, ta đã hầm canh gà cho người, mẫu thân dùng thử xem"
Nhược Hà vui vẻ nhận lấy chén canh của nữ nhi, bà cũng đã rất thương nhớ đứa con này nhưng hoàng cung Bắc Tề khá nghiêm khắc, nếu không có lý do chính đáng thì rất khó để vào. Mà Mộ Dung Lan Khuê lại rất thích đi du ngoạn nên bà càng ít có thời gian để đến gặp nàng.
Cả nhà ba người cứ như vậy náo nhịp ôm lại vài kỉ niệm cùng nhau. Đến một lúc sau, Mộ Dung Thiên Phú mới nói sang vấn đề khác "Khuê nhi, rốt cuộc con và Thành vương đang tính toán gì vậy ?"
Mộ Dung Lan Khuê bị hỏi đến, biết chắc chắn không giấu được nữa "Vẫn là phụ thân anh minh, ta và Bạch Vũ Hàm không thể qua mắt người rồi"
Mộ Dung Thiên Phú lại hỏi "Chuyện này liên quan đến đại tướng quân ?"
Mộ Dung Lan Khuê vẻ mặt ngưng trọng, sau đó là hành động gật đầu khẳng định "Đây cũng là lý do con hy vọng hoàng thượng sẽ rời bỏ vương quyền"
Mộ Dung Thiên Phú khẽ thở dài, xem ra quẻ bói của lão đã bắt đầu ứng nghiệm. Người khiến Bắc Tề sụp đổ sẽ không phải Tây Nguỵ cũng không phải Đinh Quốc Ái, mà lại chính là đại tướng quân người người tin cậy lẫn yêu mến.
Bữa cơm bên biệt viên phía Tây cũng kết thúc một cách khá êm đẹp.
Trương Lĩnh trở về với sự lưu luyến mĩ nhân "Vương phi ... rảnh rỗi chúng ta đi chơi như lúc trước được không ?"
Lục Huệ Trân mỉm cười gật đầu "Được, vừa hay ta và Vũ Hàm cũng mới đến đây nên chưa biết rõ nhiều thứ. Rảnh rỗi sẽ phiền Trương công tử chỉ dẫn"
Trương Lĩnh cười cười rồi cáo từ, đây không phải điều hắn mong a.
Trương Lĩnh đi rồi thì Bạch Vũ Hàm mới lên tiếng "Nàng thật biết chọc tức hắn"
Lục Huệ Trân mỉm cười "Nếu ta không nói vậy, chỉ sợ ngươi mới là người tức đến chết"
Bạch Vũ Hàm bật cười, ôm lấy Lục Huệ Trân "Trân nhi, ta sẵn sàng rồi"
Lục Huệ Trân không hiểu ý Bạch Vũ Hàm "Sẵn sàng cái gì ?"
"Sẵn sàng ... gả cho nàng ..."
Lần đó nàng đã gả cho ta, bây giờ ta sẽ gả cho nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...