Tần Tuyết Nhiễm mang theo tâm tình nặng nề về đến nhà, quần áo cũng chưa kịp thay toàn thân đã vô lực ngã ầm lên giường lớn, ánh mắt thẫn thờ nhìn ánh đèn pha lê trên trần nhà, tâm tư lại bay đến một nơi rất xa.
Những lời mà Trần Thu Nghiên đã nói buổi tối ngày hôm nay quanh đi quẫn lại ở trong đầu.
Hết thảy những gì nàng ấy nói, mỗi một câu một chữ đều không có sai.
Ngày hôm đó khi mà Trần Thu Nghiên và Lâm Dương Thần cùng rơi xuống nước, lựa chọn đầu tiên của cô lại chính là Lâm Dương Thần.
Nhưng sau đó lại thoáng liếc thấy Chen cũng đã nhảy xuống nước cho nên cô mới thay đổi quyết định bơi về phía Trần Thu Nghiên. Bởi cô biết với hảo cảm của Chen dành cho Lâm Dương Thần trước đó, Chen nhất định sẽ nỗ lực cứu được nàng.
Cô thế nhưng lại vì một người đã từng lừa dối hãm hại mình mà lựa chọn bỏ mặc tính mạng người bạn thân luôn bên mình lúc khó khăn hoạn nạn.
Nếu như ngày hôm đó lựa chọn của cô khiến cho Trần Thu Nghiên mất đi tính mạng thì cô chắc chắn sẽ ôm theo tự trách cùng áy náy mà sống đến cuối đời. Làm sao cô có thể khốn nạn đến vậy đây?
Nhưng cô biết, đổi ngược lại nếu người mất đi tính mạng là Lâm Dương Thần vậy thì thứ mà cô phải chịu chính là đau khổ cả đời.
Thời điểm Lâm Dương Thần được mang lên bờ trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, điều duy nhất mà cô cảm nhận được chỉ có khủng hoảng vô tận, đến nỗi máu trên người đều đông cứng, tứ chi tê dại, rất sợ nàng cứ như vậy mà chết đi.
Nhìn Chen hô hấp nhân tạo cho nàng mà lòng như lửa đốt. Nếu như đợi thêm vài giây mà người kia vẫn không tỉnh lại thì chắc có lẽ cô đã mặc kệ Trần Thu Nghiên mà chạy đến bên nàng, đích thân gọi nàng tỉnh.
Cuối cùng thì cô cũng có thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lâm Dương Thần không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại thất lạc cùng mất mát khi nàng bị Chen mang đi.
Tần Tuyết Nhiễm thừa nhận mỗi lần nhìn thấy Lâm Dương Thần cùng Chen phát sinh hành động thân mật trong lòng cô liền nổi lên một trận bực bội khó chịu, hận không thể ngay lập tức tách hai người kia thật xa.
Cảnh cáo Lâm Dương Thần phải tránh xe Chen cũng chẳng phải vì sợ mất thể diện trước đám người Tô Tình như lời cô nói. Với mối quan hệ thân thiết giữa các cô thì cần gì phải để tâm chút thể diện này. Chẳng qua là xuất phát từ lòng chiếm hữu, không muốn nàng có bất kì tiếp xúc cùng với người khác mà thôi.
Vì cái gì mới sẽ nảy sinh ghen tuông cùng chiếm hữu?
Nghĩ đến đây Tần Tuyết Nhiễm nhắm chặt hai mắt, một trận phiền não như cũ lại ùn ùn kéo đến như muốn nhấn chìm cô.
Cuối cùng thì cô cũng thông suốt nỗi phiền muộn này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Cho đến giờ này thì cô đã không có biện pháp tự lừa dối bản thân, bắt buộc phải đối diện với lòng mình rằng cô vẫn không thể nào quên Lâm Dương Thần, vẫn yêu nàng sau tất cả những chuyện đã xảy ra.
Kể từ thời điểm cô và Lâm Dương Thần gặp lại sau khi đoạn tuyệt quan hệ cho đến hiện tại, từng sự việc diễn ra đều có thể chứng minh cho điều này.
Mới bắt đầu cho rằng ràng buộc Lâm Dương Thần ở bên cạnh chỉ vì muốn trả thù đối phương một cách thật thống khoái. Lợi dụng nàng đối phó Trịnh Tân Thành, hung hăng ngược đãi nàng, nhìn nàng kinh hoảng, nhìn nàng dãy giụa trong tuyệt vọng, nhìn nàng thống khổ rơi xuống địa ngục.
Nhưng đến bây giờ cô mới phát giác nguyên nhân sâu xa chẳng qua là chính mình muốn giữ nàng ở bên cạnh, lại không thể lấy phương thức trước kia nên chỉ có thể tự tìm cho bản thân một cái cớ hợp tình hợp lẽ mà thôi.
Bằng chứng là thời điểm bắt đầu quả thật cô đã thành công lợi dụng Lâm Dương Thần mà thắng Trịnh Tân Thành một ván cờ, nhưng sau khi biết nàng bởi vì chuyện này mà bị Trịnh Tân Thành trách phạt, dù biết rất có khả năng cha con bọn họ chỉ là đang hợp lại diễn một màn kịch cho cô nhìn, cô vẫn là không đành lòng tiếp tục dùng đến những chiêu thâm độc hơn.
Sau đó Lâm Dương Thần một lần nữa bày kế lừa gạt cô, đối với cô dùng khổ nhục kế, cô trừng phạt nàng, nhưng sau khi biết tin chính mình vừa rời đi người kia liền té xỉu trong lòng lại không khống chế được lo lắng lập tức quay trở lại xem nàng. Tiếp đó vì xuất phát từ tư tâm không muốn để người ngoài động chạm thân thể đối phương mà tự tay bôi thuốc cho nàng, đợi sau khi nàng hoàn toàn hạ sốt mới yên tâm rời đi.
Vừa oán hận nàng, lại không cách nào chân chính hạ quyết tâm đối xử với nàng tàn nhẫn.
Lại qua một đoạn thời gian sau đó, ở thời điểm uống nhiều liền vờ như không hay không biết dung túng cho Lâm Dương Thần thân cận mình. Sau đó kìm lòng không đậu chủ động hôn nàng, cùng nàng phát sinh quan hệ nhưng rồi không muốn bại lộ tâm tư trước mặt đối phương mà mượn rượu giả say, vờ trong vô thức gọi tên người khác.
Chuyện thân mật mà hai người từng làm vô số lần trong quá khứ giờ đây lại được cô thực hiện một cách thuần thục uyển chuyển.
Không thể không thừa nhận cô nhớ thân thể nàng, nhớ cảm xúc ấm áp trơn nhẵn nơi đầu ngón tay mỗi khi vân vê âu yếm từng tấc da thịt, nhớ đôi mắt mênh mang sương mù tràn ngập tình ý vấn vương nhìn cô, nhớ người kia ẩn nhẫn cắn lấy đôi môi đỏ au vẫn tràn ra thanh âm nức nở yểu điệu.
Mà chính bản thân cô suốt cả quá trình cũng đều là hưởng thụ, tự tay âu yếm từng tấc da thịt người kia chính mình liền có thể tìm về cảm giác vui sướng cùng thoả mãn đã lâu không thấy.
Dục vọng cũng là một khía cạnh của tình yêu. Trước nay cô đều không phải loại người đói bụng ăn quàng càng sẽ không tuỳ tiện lên giường cùng người khác. Nếu không yêu Lâm Dương Thần cô tuyệt đối sẽ không đối với thân thể của nàng nảy sinh dục vọng.
Không dừng lại ở đó, ngày hôm sau thời điểm khi mà Lâm Dương Thần gặp nguy hiểm, ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc cô không kịp suy xét liền theo bản năng lao đến cứu nàng, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không màng.
Đỉnh điểm chính là sự kiện cô mang Lâm Dương Thần đến gặp Trương Chính, chứng kiến người kia bởi vì trò đùa dai của mình mà khóc đến nghiêng trời lệch đất, vừa rơi lệ vừa thương tâm kể ra hết thảy uỷ khuất mà nàng phải gánh chịu, dù biết rất có khả năng chỉ là diễn kịch đáy lòng cô vẫn không kìm được nảy sinh thương tiếc.
Không thể phũ nhận Lâm Dương Thần người này tuỳ thời đều có thể dễ như trở bàn tay thao túng cảm xúc của cô, khiến cô vì nàng giận dữ, vì nàng tâm phiền ý loạn.
Nhưng lại luôn là có biện pháp mềm hoá trái tim cô. Không muốn nhìn thấy nàng lộ ra thương tâm khổ sở vì vậy càng ngày càng nhẫn nhịn, càng ngày càng dung túng nàng.
Bởi vì nàng mà không ngần ngại cùng Trương Chính trở mặt, ở trong tối âm thầm giở trò khiến hắn thân bại danh liệt.
Bởi vì nàng mà đối nghịch với thím ba, phải nhẫn nại chịu đựng những lời mắng chửi nặng nề, gánh vác trên lưng cái danh bất nhân bất nghĩa.
Mới bắt đầu còn cho rằng giữ nàng ở bên cạnh dằn vặt tra tấn bản thân nhất định sẽ vui vẻ thống khoái, sẽ cảm nhận được khoái cảm trả thù.
Kết quả không có.
Nhìn nàng thương tổn, nhìn nàng rơi lệ chính mình lại âm ỉ đau nhức trong lòng.
Bấy nhiêu đó còn chưa đủ chứng minh cho những lời mà Trần Thu Nghiên đã nói hay sao? Sau tất cả Tần Tuyết Nhiễm vẫn yêu Lâm Dương Thần, dù không mong muốn thì cô vẫn phải đối diện với lòng mình, đối diện với sự thật mà cô không cách nào thay đổi.
Lâm Dương Thần là kiếp số của cô, là điểm yếu duy nhất của cô trong cuộc đời này.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Tần Tuyết Nhiễm bỗng trào lên một nụ cười cay đắng.
Tần Tuyết Nhiễm ơi là Tần Tuyết Nhiễm, mày quả nhiên là một kẻ nhu nhược ngu ngốc, không có tự trọng không có tôn nghiêm.
Mày lại không thể quên được nữ nhân luôn lừa dối lợi dụng mày thậm chí đã từng hại chết người thân của mày. Đi ngược với nguyên tắc của bản thân, đi ngược với lời hứa trước mộ chú ba. Thử hỏi nếu ở trên trời chứng kiến hết thảy những gì mà mày đang làm thì chú ấy còn có thể nhắm mắt an nghỉ hay sao?
Trái tim giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, hô hấp bỗng trở thành một chuyện gian nan vô cùng.
Cảm giác bất lực, khổ sở, tự trách không ngừng thi nhau dày vò mỗi một tấc sâu bên trong linh hồn, khiến cô đau đến tê tâm liệt phế.
Hơn nữa hiện tại đến cả ông nội cũng đã chú ý đến mối quan hệ giữa cô và Lâm Dương Thần. Nói bản thân giữ nàng bên cạnh vì còn có tính toán riêng chẳng qua chỉ là cái cớ trì hoãn tạm thời mà thôi. Cho đến bây giờ cô cũng không biết nên xử lý mối quan hệ cùng nàng như thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường.
Không đành lòng xuống tay tàn nhẫn với nàng cũng không thể hạ quyết tâm dứt khoát để nàng rời khỏi, lại cứ phải tiếp tục một mối quan hệ dằn vặt, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Tần Tuyết Nhiễm bị nội tâm mâu thuẫn dày vò, từng giây trôi qua đều thống khổ không cách nào thoát ra được.
Thì trong lúc cô đang thất thần, tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang inh ỏi.
Cô hít sâu một hơi, nỗ lực hoà hoãn tinh thần nhấc điện thoại lên nhìn.
Cuộc gọi đến từ thuộc hạ của cô, là người mà cô phái đi giám sát Lâm Dương Thần.
Tần Tuyết Nhiêm chân mày hơi cau. Chiều hôm nay Lâm Dương Thần xin cô ra ngoài một lát nói là muốn đi thư giãn, bởi vì lần trước trách oan đối phương vụ việc của La Khả Ny, xuất phát từ tâm lý áy náy nên châm chước cho nàng, quyết định không truy cùng đuổi tận mục đích nàng muốn ra ngoài liền đồng ý.
Hiện tại đã là đêm khuya, không biết phát sinh vấn đề gì mà người thuộc hạ này lại gọi điện cho cô, nội tâm Tần Tuyết Nhiễm không khỏi nảy sinh một trận dự cảm chẳng lành.
"Alo."
Thì nghe thấy người ở đầu dây bên kia thanh giọng run rẩy, ấp a ấp úng mà nói: "Đại tỷ, thật xin lỗi... Chúng tôi... làm mất dấu của Lâm Dương Thần."
Lời này vừa rơi vào tai, Tần Tuyết Nhiễm vẻ mặt thoáng ngưng trọng, ngữ khí trầm thấp: "Cậu nói cái gì?"
"Lâm Dương Thần... mất tích rồi."
.....
Quay ngược thời gian trở lại buổi chiều cùng ngày.
"A Đao, sao bọn họ vẫn chưa đến?"
Lâm Dương Thần ngồi ở trong xe ô tô không ngừng nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, một bộ dáng sốt ruột lo lắng.
A Đao ở vị trí ghế lái bên cạnh thấy vậy bèn dùng ngữ khí trấn an đáp: "Đừng gấp, cả hai đều đang trên đường đến đây rồi."
Nơi mà hai người bọn họ đang đậu xe là ở một cảng tàu nhỏ phía đông thành phố Thanh Châu. Hôm nay là ngày mẹ Lâm và Nhiếp Tinh Thần sẽ lên chiếc tàu vượt biên mà Trịnh Hoà đã sắp xếp để bí mật xuất ngoại.
Lâm Dương Thần từ sáng sớm đã bồn chồn không yên, muốn đích thân đến tiễn bọn họ lên tàu. Nàng ôm tâm lý đánh cược xin phép Tần Tuyết Nhiễm cho mình ra ngoài thư giãn, cũng may cô không hỏi nhiều liền hào phóng đồng ý. Sau khi nàng rời khỏi nhà thì trước tiên đi dạo một vòng trung tâm thương mại sau đó ghé vào tiệm spa, ở chỗ này làm chút thủ thuật che mắt hai thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm thuận lợi chuồn ra ngoài họp mặt cùng với A Đao.
Không giống với lần trước, lần này tính toán thời gian cả đi lẫn về chỉ mất hơn một giờ đồng hồ, có lẽ sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Ngược lại hôm nay nếu không thể đến tiễn mẹ và Tinh Thần, ngày sau không biết đến khi nào mới có cơ hội đoàn tụ cho nên nàng bắt buộc phải liều mạng đánh cược một phen.
"Đến rồi."
Ước chừng mười phút sau, một chiếc xe ô tô từ phía xa xa xuất hiện trong tầm mắt, A Đao vừa nhìn thấy đã vội hô lên.
Lâm Dương Thần lập tức mở cửa xuống xe, đứng ở tại chỗ hồi hộp chờ đợi. Cho đến khi chiếc xe kia dừng ở trước mặt, nhìn thấy Nhiếp Tinh Thần từ trên xe bước xuống nàng mới trút bớt lo lắng vội chạy đến gặp em gái.
"Chị." Nhiếp Tinh Thần vui vẻ cười gọi.
Lâm Dương Thần gấp gáp hỏi: "Tinh Thần, mẹ đâu?"
"Bọn em bị đám người của Trịnh Tân Thành bám đuôi vô cùng gắt gao nên đành tách ra đánh lạc hướng bọn chúng."
A Đao đi bên cạnh cũng vội giải thích: "Xe chở bác gái phải đi đường vòng, người của tôi vừa báo cáo bọn họ đã thoát khỏi truy bám, khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi. Đừng lo lắng."
Lâm Dương Thần gật đầu, lại quay về phía Nhiếp Tinh Thần căn dặn: "Sang bên đó phải tự chăm sóc bản thân, chăm sóc mẹ thật tốt, đặc biệt là mẹ. Châu Âu khí hậu lạnh hơn trong nước rất nhiều, em phải để ý sức khoẻ của mẹ. Ngoài ra còn phải để ý đến bệnh cũ của mẹ, lúc trước bác sĩ đã dặn sáu tháng tái khám một lần cho dù là ở nước ngoài cũng không thể quên. Còn nữa, môi trường sống cùng ngôn ngữ ở bên đó khác biệt, hai người cố gắng thích ứng, có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ liên lạc với người của chị có biết chưa?"
Nhiếp Tinh Thần nhìn chị gái lải nhải căn dặn, có chút đau lòng. Kể từ sự việc xảy ra ở Làng du lịch lần trước trở về cô đã suy đi nghĩ lại rất nhiều, có nên nghe theo sắp xếp của nàng hay không.
Cô thật không muốn phải rời khỏi nơi này, đặc biệt là không muốn bỏ mặc Lâm Dương Thần một mình đối mặt với bao gian nan cùng nguy hiểm.
Hiện giờ chị gái ở trong tình cảnh tứ cố vô thân, trước có Trịnh Tân Thành luôn muốn ép buộc nàng làm chuyện xấu, sau lại có Tần Tuyết Nhiễm bởi vì vậy mà luôn hiểu lầm, thậm chí hận nàng. Cả hai đều là đại nhân vật lòng dạ hiểm độc lại không từ thủ đoạn, nàng bị kẹt ở giữa bọn họ thì không khác gì đi trên một lớp băng mỏng, không cẩn thận liền sẽ rơi xuống.
Ở tình thế này, Lâm Dương Thần rõ ràng cần nhất một người có thể ở bên cạnh quan tâm giúp đỡ, như vậy thì nàng không cần phải cô độc chiến đấu một mình nữa.
Chỉ là nếu như nhất quyết ở lại cô cũng không biết làm thế nào mới giúp được nàng, chị gái cái gì cũng không chia sẽ với cô, đôi lúc cô nghĩ có khi nào bản thân chính là gánh nặng của chị.
Ở lại cũng không giúp được gì ngược lại còn bị biến thành công cụ để Trịnh Tân Thành lợi dụng uy hiếp chị. Có lẽ chỉ khi cô và mẹ an toàn rời khỏi nơi này Lâm Dương Thần mới có thể trút xuống gánh nặng, chuyên tâm đi làm những chuyện mà chị muốn.
Sau bao nhiêu đêm trằn trọc thao thức, cuối cùng Nhiếp Tinh Thần quyết định rời khỏi.
"Chị, em biết rồi, chị yên tâm. Ngược lại người đáng phải lo nhất chính là chị đó. Một mình ở lại nhất định phải vạn sự cẩn thận."
Sau đó sắc mặt trở nên trầm trọng, ngữ khí nghiêm túc: "Cũng không được bị thương. Nếu như để em biết chị lại bị thương thêm một lần nữa thì em nhất định sẽ lập tức quay trở về."
Lâm Dương Thần mỉm cười đáp: "Chị biết rồi."
Do dự một vài giây, Nhiếp Tinh Thần quyết định bồi thêm một câu: "Một điều cuối cùng, chị cũng phải biết tự chăm sóc bản thân, yêu thương chính mình nhiều một chút, đừng cái gì cũng chỉ nghĩ cho Tần Tuyết Nhiễm."
Lâm Dương Thần thoáng chút ngây dại, sau đó khẽ cười: "Đừng quá lo lắng."
A Đao lặng lẽ đứng ở một bên tạo đủ không gian cho hai chị em nói chuyện, chỉ khi nhìn thấy chiếc xe chở mẹ Lâm xuất hiện mới xen ngang: "Bọn họ đến rồi."
Lâm Dương Thần và Nhiếp Tinh Thần cùng nhìn về phía đối diện, chiếc ô tô con màu trắng chở mẹ của bọn họ đang chậm rãi di chuyển đến gần, bật xi nhan chuẩn bị sang đường.
Lâm Dương Thần trong lòng vui mừng khôn xiết không khỏi nhoẻn miệng nở một nụ cười nhìn theo chiếc xe di chuyển.
Kể từ chuyến về nhà lần trước nàng đã rất lâu không gặp lại mẹ, cũng không thể thường xuyên liên lạc, thật sự rất nhớ bà ấy.
Nhưng khi chiếc xe chở Lâm Tri Nhan vừa sang được nửa đường thì từ đâu bất ngờ xuất hiện một chiếc container khổng lồ lao đến, mạnh mẽ đâm sầm vào bọn họ.
Chiếc container tốc độ quá nhanh khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
"Ầm!!!"
Một tiếng động vang vọng toàn bộ khu vực, xuyên thẳng qua màng nhĩ, Lâm Dương Thần nụ cười cương cứng ở trên môi, ánh mắt khiếp đảm chứng kiến toàn cảnh ô tô con màu trắng bị đâm bay lên không trung, lộn nhào mấy vòng rồi ngã phăng xuống với tư thế lật ngửa, trượt dài trên mặt đất.
"Ầm!"
Chỉ trong nháy mắt toàn bộ máu trên người đều đông cứng, toàn thân phát ra run rẩy, Lâm Dương Thần tứ chi lạnh buốt tê dại, hai chân có chút lảo đảo đứng không vững trố mắt nhìn chằm chằm chiếc xe bị đâm đến biến dạng mà cổ họng nghẹn thắt không phát ra lời.
Toàn bộ phần nóc xe mạnh mẽ ma sát với lòng đường tạo nên âm thanh chói tai. Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn ngừng trượt nàng mới tìm về đầu lưỡi của mình, nghẹn ngào thét lên một tiếng: "Mẹ!!!"
Sau đó không quan tâm việc có thể bị xe cộ qua lại đâm phải cũng không nghe lời nhắc của A Đao ở phía sau, vừa gọi vừa liều mạng chạy về phía bên kia đường.
"Mẹ!!"
Nhiếp Tinh Thần đồng thời cũng là kinh hồn bạt vía, cùng Lâm Dương Thần ba chân bốn cẳng lao nhanh về phía chiếc xe đang bốc khói nghi ngút.
"Cẩn thận!!" Ở phía sau, A Đao cũng đuổi theo sau hai người không ngừng sốt ruột hô to.
Kết quả——
"Bùm!!!"
Anh ta vừa mới dứt câu thì đã nghe thấy một tiếng động vang trời, chiếc xe chở mẹ Lâm bốc nổ, Lâm Dương Thần cùng Nhiếp Tinh Thần chỉ cách vỏn vẹn năm mét lập tức bị ngoại lực tác động văng về phía sau.
Ngã lăn mấy vòng ở trên đất, Lâm Dương Thần quên cả đau đớn trên người vội vàng chồm người bò dậy, quay đầu nhìn thì nhìn thấy chiếc xe chở mẹ nàng đang bốc cháy dữ dội.
Một khắc ấy, Lâm Dương Thần toàn thân mất đi sở hữu cảm giác, hai tai ong ong cái gì cũng nghe không thấy, gương mặt tràn ngập khủng hoảng nhìn chiếc xe bị ngọn lửa dần dần cắn nuốt.
Trái tim trướng đau đến hít thở không thông, nước mắt không dự báo trước rào rạt chảy xuống, nàng thanh âm cũng trở nên run rẩy: "Mẹ ơi... Đừng mà..."
"Mẹ ơi!!"
Sau đó nàng giống như phát điên vừa khóc gào vừa lao về phía đám cháy, lập tức bị A Đao ôm chặt. "Đừng qua đó, nguy hiểm!"
"Mẹ!!"
Nhiếp Tinh Thần cũng bị một đàn em khác của A Đao giữ lại. Hai chị em vừa gào khóc vừa vùng vẫy muốn lao về phía phước.
"Buông tôi ra! Mẹ tôi còn ở trong xe anh không thấy hay sao? Tôi phải cứu bà ấy!" Lâm Dương Thần đầy mặt đều là nước mắt, điên cuồng giãy dụa tuy nhiên sức lực nhỏ bé làm sao cũng thoát không khỏi kiềm kẹp của A Đao.
"Không kịp nữa rồi. Đến gần chỉ khiến bản thân bị thương mà thôi, cô bình tĩnh một chút." A Đao cũng là luống cuống tay chân, điều duy nhất mà anh ta có thể làm lúc này là giữ chặt lấy Lâm Dương Thần không để nàng lao vào nguy hiểm.
Chiếc xe bốc nổ quá nhanh quá mãnh liệt, chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút ngắn ngủi đã bị ngọn lửa to lớn nuốt chửng, người ở bên trong dĩ nhiên cũng không có khả năng sống sót.
Lượng người vây xem xung quanh càng lúc càng đông, tiếng người xôn xao bàn tán, tiếng còi xe cứu thương cùng xe cảnh sát như xa như gần.
"Mẹ!"
Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là đau đớn thống khổ. Cuối cùng, Lâm Dương Thần cuồng loạn thét lên một tiếng sau đó toàn thân giống như thoát lực hoàn toàn quỵ ngã, hai mắt đẫm lệ mang theo bất lực cùng tuyệt vọng nhìn chiếc xe chở mẹ của mình chìm đắm ở trong biển lửa đỏ rực.
Tại sao? Tại sao ông trời lại đùa giỡn với nàng như vậy?
_________________________
Chuẩn bị vào giai đoạn đại ngược.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...