Sáng hôm sau.
Nhiếp Tinh Thần chậm rãi mở mắt thức dậy, thứ đầu tiên mà cô cảm nhận là một cỗ cơ thể trơn bóng mang theo nhiệt độ đang quấn chặt lấy bản thân không một kẽ hở.
Gần như là chỉ ba giây sau Nhiếp Tinh Thần đã có thể chuẩn xác nhớ lại toàn bộ sự tình diễn ra vào đêm hôm qua.
Đêm hôm qua cô cùng Tô Tình... lên giường với nhau.
Nhiếp Tinh Thần không khỏi âm thầm thở dài, nhấc cánh tay day day huyệt thái dương có chút đau nhức.
Sao cô lại có thể hồ đồ đến vậy? Không những không cự tuyệt Tô Tình đối với bản thân làm ra chuyện mà chỉ người yêu mới sẽ làm, lại còn đón ý nói hùa, cùng chị ta dây dưa triền miên cả đêm không dứt.
Quả nhiên bia rượu chẳng phải là thứ tốt lành, luôn có thể dễ dàng khiến con người ta đánh mất toàn bộ lý trí.
Ngoài dự đoán là cô lại không bởi vì chuyện bị Tô Tình lấy đi lần đầu tiên mà hoảng loạn hoặc tức giận, buồn bã, thậm chí chẳng có một chút cảm xúc chập chùng.
Chỉ có thể khen ngợi năng lực tiếp nhận sự việc của Nhiếp Tinh Thần quá cao.
Cô bình tĩnh đặt tầm mắt về phía người phụ nữ đang nằm sát ở bên cạnh mình. Tô Tình thời điểm ngủ say dường như trút bớt mấy phần cợt nhả thường ngày, nhiều hơn vài phần ngoan ngoãn. Thậm chí... khuôn miệng hơi hơi hé mở, khoé môi còn dính một vệt nước dãi đã khô.
Trông thật ngốc nghếch.
Nhiếp Tinh Thần một bên âm thầm đánh giá Tô Tình, một bên nhẹ nhàng nhấc cánh tay cùng chân cô ấy rời khỏi người mình. Người kia bị động cũng không có tỉnh giấc, chỉ vô thức tiếp tục quấn chặt lấy cô, chu môi rầm rì: "Ngủ thêm chút nữa đi mà~"
Nhiếp Tinh Thần chỉ cảm thấy thật phiền bèn dứt khoát đẩy Tô Tình một cái khiến cô ấy giật mình mở mắt tỉnh dậy.
Tô Tình vừa mới tỉnh ngủ có chút mông lung mơ hồ, đập vào mắt là Nhiếp Tinh Thần gương mặt lạnh tanh đang ôm chăn trầm mặc ngồi ở ngay bên cạnh mà tự sờ chính mình lại không một mảnh vải che thân, cho đến bấy giờ cô ấy mới kịp thời lấy lại chút thanh tỉnh đồng thời không khỏi ngây ra như phỗng.
Chuyện xảy ra đêm hôm qua cứ như một thước phim quay chậm, từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô ấy.
Tô Tình đầu óc choáng váng, không tự chủ được há hốc mồm.
Đêm hôm qua cô ấy bị cồn điều khiển đa phần lý trí, kìm lòng không đậu ngủ con gái nhà người ta.
Mặc dù hai người là có qua có lại nhưng chung quy thì mọi chuyện cũng là cô ấy khơi mào ra trước. Với tính cách lãnh đạm lại chính trực của đối phương chắc sẽ không vì chuyện này mà tuyệt giao với cô ấy chứ?
Nghĩ vậy nội tâm Tô Tình không tránh được có chút hoảng loạn, cánh môi mấp máy lại không biết nên giải thích thế nào: "Tôi..."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!"
Dứt câu Tô Tình không thể không ngỡ ngàng bởi vì chính mình vậy mà lại có thể thốt ra lời này.
Đây là lần thứ bao nhiêu cùng người khác làm tình chính bản thân cô ấy cũng không nhớ nổi, thậm chí vô số lần là tình một đêm. Ở quán bar gặp được một cô gái xinh đẹp, cùng cô ta ve vãn tán tỉnh sau đó mang nhau lên giường là chuyện rất thường tình, cô ấy sẽ không vô thức nói ra câu chịu trách nhiệm với bất kì ai.
Vậy mà hiện giờ... Có lẽ là do tính cách đặc biệt của đối phương—— Tô Tình thầm nghĩ.
Nào ngờ Nhiếp Tinh Thần lại chẳng bày ra nét mặt gì, ngữ khí không chút chập chùng đáp: "Không cần. Đều là người trưởng thành, loại chuyện ngươi tình ta nguyện thì không cần chịu trách nhiệm."
"Chị hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi."
Tiếp đó dứt khoát bỏ chăn đứng dậy, dứt khoát đi đến vali đồ tìm lấy một bộ quần áo sạch tiến thẳng vào nhà tắm.
Tô Tình há hốc mồm nhìn theo bóng lưng cô, nhìn thân thể trắng như tuyết bị điểm xuyết bởi dày đặc những vết dâu tây đỏ hồng, mà mỗi một dấu vết đều là do chính mình đặt xuống. Tận khi cánh cửa phòng tắm đóng lại cô ấy mới dời đi tầm nhìn, có chút ngơ ngác nhìn lên ga giường.
Hai vệt máu đỏ sẫm đã khô nhưng vẫn cực kì chói mắt in hằn ở trên ga giường trắng tinh, đại biểu cho việc tối hôm qua cô ấy đã lấy được thứ gì, lại cũng mất đi thứ gì.
Cô ấy nên vui mừng vì Nhiếp Tinh Thần tiêu sái không cần cô ấy chịu trách nhiệm. Từ trước đến nay cô ấy luôn thích sống tự do buông thả, nay tán tỉnh người này mai lại lên giường với người nọ, ghét nhất chính là bị một ai đó trói buộc.
Chỉ là hiện tại... làm sao cảm giác lại có chút hụt hẫng thế này?
......
8 giờ sáng mọi người tập trung ở nhà hàng dùng điểm tâm. Bốn người vây quanh bàn ăn, chỉ có duy nhất Lâm Dương Thần vắng mặt.
Nhiếp Tinh Thần thấy Tần Tuyết Nhiễm xuất hiện một mình đã có chút đứng ngồi không yên, mà đợi bữa sáng trôi qua hơn phân nửa cũng chẳng thấy bóng dáng chị gái đâu, cuối cùng vẫn là kìm lòng không được hướng về Tần Tuyết Nhiễm lãnh đạm hỏi: "Dương Thần đâu?"
Tần Tuyết Nhiễm biết Nhiếp Tinh Thần là đang hỏi mình lại cố tình làm như không nghe thấy, ung dung đem bơ phết lên miếng sandwich trên tay, ưu nhã cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt.
Thái độ thờ ơ khiến Nhiếp Tinh Thần rốt cuộc không đủ nhẫn nại, đầu ngón tay gõ gõ mấy cái lên mặt bàn vị trí trước mặt cô.
"Tôi đang hỏi chị đó."
Lúc bấy giờ Tần Tuyết Nhiễm mới chịu dời lực chú ý lên người cô, nhướng lên đuôi mày đáp: "Cô đang hỏi tôi sao? Xin lỗi nhé, hỏi không đầu đuôi chẳng chủ vị gì cả nên tôi không biết."
Nhiếp Tinh Thần mặc kệ cô châm chọc, một lần nữa lặp lại: "Dương Thần đâu?"
"Vẫn còn ngủ." Tần Tuyết Nhiễm bình thản trả lời, khoé môi chậm rãi vẽ nên một độ cong tuyệt đẹp.
"Đêm hôm qua vận động quá sức, sáng nay dậy không nổi."
Lời này thành công chọc Nhiếp Tinh Thần biến sắc, nắm tay giấu bên dưới không khỏi lặng lẽ siết chặt. Cô đương nhiên không ngây thơ đến mức không hiểu lời này có ý gì.
Thật quá đáng! Đã công khai ức hiếp con gái nhà người ta lại còn tỏ thái độ vênh váo đến vậy. Tần Tuyết Nhiễm người này chỉ được cái vẻ ngoài hoa lệ, tính cách ngược lại quá tệ. Tốt gỗ còn hơn tốt nước sơn, thật không hiểu nổi chị rốt cuộc nhìn trúng chị ta ở điểm nào?
Chỉ là hiện giờ cô không thể để lộ cảm xúc một cách quá rõ, càng không thể quá mức xen vào chuyện này. Nếu để bọn họ hoài nghi mối quan hệ giữa cô cùng Lâm Dương Thần vậy chị gái khẳng định sẽ gặp phiền phức.
Cuối cùng Nhiếp Tinh Thần chỉ đành nhịn xuống ý niệm đi tìm Lâm Dương Thần.
Dùng xong điểm tâm sáng mọi người quyết định buổi sáng tự do hoạt động. Ngoại trừ Trần Thu Nghiên tinh thần sảng khoái ra cửa đi dạo xung quanh thì những người còn lại đều có chút mệt mỏi tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Cho đến buổi trưa tập hợp dùng cơm, Lâm Dương Thần vẫn chẳng thấy bóng dáng.
Đến bấy giờ thì Nhiếp Tinh Thần đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, ngữ khí để lộ ra ngoài đều là sốt ruột: "Chị rốt cuộc đã làm gì Dương Thần? Tại sao vẫn không thấy chị ấy?"
Thái độ cô quan tâm quá mức đến Lâm Dương Thần khiến Tần Tuyết Nhiễm cực kì không vui lại cố tình giấu đi, ngoài mặt hời hợt nhún nhún bả vai cố tình trêu tức. "Trách cô ta thể lực quá kém."
Biết chị ấy thể lực kém chị còn cố tình dày vò? Nhiếp Tinh Thần đầy phẫn nộ chòng chọc mà nhìn Tần Tuyết Nhiễm, tròng mắt đè nén núi lửa giận dữ muốn phun trào.
Tần Tuyết Nhiễm giương mắt đáp nhìn cô, dù trên mặt không có biểu tình quá lớn toàn thân vẫn tản ra một cỗ áp bách vô hình, âm thầm cùng cô đối chọi gay gắt.
Mùi khói thuốc súng nồng nặc, ở trong tình huống này Tô Tình chính là khó xử nhất.
Cô ấy ngàn vạn cũng không nghĩ tới loại chuyện này thế mà lại phát sinh, người bạn nhỏ cô ấy mang theo lại vì một Lâm Dương Thần mà cùng Tần Tuyết Nhiễm giương cung bạt kiếm. Cô ấy bị kẹt ở chính giữa chẳng biết phải làm sao đành bông đùa vài câu nhằm xoa dịu đi bầu không khí: "A Nhiễm cậu cũng thật ác quá đi."
Tần Tuyết Nhiễm khẽ liếc xéo Tô Tình đồng thời cũng thu liễm một mặt sắc bén. Chẳng biết Tô Tình tìm đâu ra người bạn khó ưa thế này, đã không có lễ độ còn thích xen vào chuyện người khác.
"Nói đến phải cảm ơn mấy món đồ chơi cậu đưa cho mình, dùng đến rất tốt."
Tần Tuyết Nhiễm nói ra một câu để Tô Tình trong nháy mắt đình chỉ tươi cười vô ý lướt nhìn Nhiếp Tinh Thần, thấy cô sau khi ngẫm ra ý nghĩa phía sau lời này liền dùng một loại ánh mắt sắc bén như đao nhìn mình, Tô Tình thần kinh căng chặt vội quay mặt đi chỗ khác, tầm mắt loạn ngó.
"Xin lỗi mọi người, em đến muộn."
Thì đúng lúc này, Lâm Dương Thần từ phía xa xa xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, cũng giúp xoá tan đi bầu không khí căng thẳng.
Nàng thần sắc trông vô cùng mỏi mệt, toàn thân như thiếu đi sức sống, có chút khập khiễng từng bước một đi đến, yếu ớt kéo cái ghế trống bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm.
"Shh!!"
Vừa mới đặt mông ngồi xuống, một trận đau tê tái giống như sóng biển kịch liệt ập đến, Lâm Dương Thần tức thì hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt còn sưng như quả hạch đào mơ hồ nổi lên ánh nước.
Mà ngồi ở vị trí bên phải nàng chính là Nhiếp Tinh Thần. Chứng kiến chị gái tiều tuỵ trong lòng cô không tránh được đau nhức, theo thói quen nhấc cánh tay muốn chạm vào bắp tay nàng trấn an.
"Chị làm sao vậy?"
Nào ngờ đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến Lâm Dương Thần đã giống như gặp phải quái vật ngay lập tức lắc mình né tránh, vẻ mặt tràn ngập kinh hoảng.
Nhiếp Tinh Thần không khỏi ngây ra như phỗng, bàn tay vẫn đặt ở giữa không trung không nhúc nhích.
Bầu không khí rơi vào một trận trầm mặc quái dị.
Cho đến bấy giờ Lâm Dương Thần mới kịp thời nhận thức bản thân vừa mới làm cái gì, không khỏi cắn lấy môi trong, âm thầm dùng ánh mắt gửi lời xin lỗi đến em gái.
"Chị không sao."
Nàng cần phải giữ khoảng cách với Tinh Thần, ít nhất là cho đến hết chuyến đi này. Nếu không... hậu quả thật quá đáng sợ.
Ngày hôm qua bị Tần Tuyết Nhiễm thu thập thật thảm, bị dày vò cả một đêm. Hiện tại toàn thân đều đau nhức, đặc biệt là mông cùng với... nơi đó.
Bài học lần này, nàng cả đời nhớ mãi không quên.
Mà một màn vừa rồi cũng vừa vặn lọt vào tầm mắt Tần Tuyết Nhiễm. Cô yên lặng không nói, lại không kìm được khẽ mím đôi môi dằn xuống ý cười, trong lòng là một cỗ khoan khoái thoã mãn lấp đầy khiến tâm tình cũng theo đó trở nên vô cùng tốt đẹp.
"Nếu đã đông đủ thì mọi người cũng nên động đũa đi thôi, thức ăn đều sắp lạnh rồi."
Cuối cùng vẫn là Tô Tình đứng ra hoá giải bầu không khí lúng túng này.
Lâm Dương Thần âm thầm thở phào đồng thời nhanh mắt dời lực chú ý đến mấy món ăn trên bàn. Bụng của nàng đều đói đến sắp dán vào lưng, đơn giản bởi một trận tối qua khiến cơ thể nàng tiêu hao sạch sẽ năng lượng dự trữ, lại cả một buổi sáng đều miên man trên giường chẳng có bất kì đồ vật trấn an chiếc bụng rỗng.
Nhìn thấy trên bàn có món thịt cừu xông khói, là món ưa thích của Tần Tuyết Nhiễm, tuy đã cực kì đói nhưng việc đầu tiên mà Lâm Dương Thần nghĩ đến không phải là gắp thức ăn cho mình, mà là cho cô.
Nghĩ liền làm, nàng nhanh tay dùng đũa gắp một miếng thịt vui vẻ hướng về phía chén ăn trước mặt Tần Tuyết Nhiễm.
Nhưng còn chưa kịp đặt vào thì động tác bất chợt khựng lại, tầm mắt ngước nhìn về phía đối diện.
Trùng hợp thay, Trần Thu Nghiên ở phía đối diện cũng cùng một lúc gắp thịt cừu xông khói đang chuẩn bị cho vào chén của Tần Tuyết Nhiễm.
Lâm Dương Thần cùng Trần Thu Nghiên tầm mắt đối diện nhau.
Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc lúng túng.
Tần Tuyết Nhiễm cũng có chút sững sờ, ánh mắt chuyển động giữa hai miếng thịt trước mặt mình, thoáng chần chừ một hai giây.
Nhưng cũng chỉ là một hai giây mà thôi, cuối cùng cô vẫn là nâng chén nhận lấy thức ăn từ Trần Thu Nghiên, cùng nàng ấy mỉm cười. "Cảm ơn cậu."
Trần Thu Nghiên trong lòng không khỏi vui mừng, cũng đáp lại cô bằng một cái mỉm cười dịu dàng. "Mau ăn đi kẻo nguội."
Lâm Dương Thần nhìn hai người bọn họ nói cười qua lại, lại nhìn miếng thịt trên tay bị bỏ lơ không chút thương tiếc, lạc lõng ở giữa không trung, trái tim là từng trận mũi kim đâm nhói.
Nàng thất thố thu hồi tay đem thịt cho vào chén của mình, nửa rũ mi mắt ý đồ che giấu đi mất mát cùng thương tâm nơi đáy mắt, toàn bộ cõi lòng đau nhức âm ĩ.
Có một bàn tay ở nơi mọi người không thấy lặng lẽ vỗ về đầu gối nàng trấn an, Lâm Dương Thần nỗ lực dằn xuống cảm xúc tiêu cực, ngước đầu dùng ánh mắt không sao cả đáp lại Nhiếp Tinh Thần.
Mà Tô Tình chứng kiến màn này lại được một trận thở dài thườn thượt. Tình huống này, cô ấy cũng không có biện pháp hoá giải.
Một bữa trưa trầm lặng trôi qua, sau khi bàn bạc mọi người quyết định tiếp tục khảo sát nốt phần còn lại của khu du lịch. Nghe Tô Tình nói nơi này còn có một dòng sông rất đẹp bắt ngang qua cho nên ai nấy đều tò mò muốn đi xem một chút.
Xe jeep chở năm người đến nơi rồi rời đi, cảnh vật trước mắt khiến bọn họ không khỏi cảm thán, quả nhiên rất đẹp.
Dòng sông uốn lượn theo hướng bắc nam của khu du lịch, dòng nước mênh mông bạt ngàn tạo nên bức tranh phong cảnh nên thơ hữu tình, ba người Tần Tuyết Nhiễm liền cùng nhau thảo luận về việc phát triển các dịch vụ giải trí trên sông.
Có một cây cầu bắc qua giữa dòng, cầu gỗ có chút cũ kĩ nhưng lại là địa điểm thích hợp nhất để thu hết toàn bộ phong cảnh vào trong tầm mắt. Lâm Dương Thần, Trần Thu Nghiên không tránh nhấc lên hứng thú lần lượt di chuyển lên cầu.
"A Nhiễm, giúp mình chụp vài bức ảnh." Trần Thu Nghiên hướng về Tần Tuyết Nhiễm đang ở trên bờ hô to.
Lâm Dương Thần đứng ở đầu cầu nhìn Tần Tuyết Nhiễm nhiệt tình giúp Trần Thu Nghiên chụp ảnh trong lòng không khỏi âm thầm đố kị.
Nàng cũng muốn.
Chỉ là nàng không dám mở lời để A Nhiễm chụp ảnh cho mình, sợ bị cô khước từ.
Cũng giống như tình huống ở trên bàn ăn vừa rồi.
Nhớ lại cảnh tượng A Nhiễm không tiếng động khước từ thức ăn do nàng gắp, lại tiếp nhận của Trần Thu Nghiên, toàn bộ cõi lòng Lâm Dương Thần đều là men chua xen lẫn mấy phần vị đắng.
Nàng nửa rũ đầu thất thần nhìn theo dòng nước chảy, âm thầm tưởng tượng nếu như nàng và Trần Thu Nghiên cùng rơi xuống nước, A Nhiễm sẽ chọn cứu ai?
Có lẽ là nàng ấy.
Nghĩ đến đây Lâm Dương Thần càng thêm khổ sở, càng không nhìn nổi cảnh tượng hai người kia thân thiết bên nhau.
Mọi người hoặc là chỉ chú tâm ngắm cảnh chụp ảnh, hoặc chỉ chìm vào dòng suy tư của riêng mình, không một ai nhìn thấy tấm biển cảnh báo nguy hiểm nằm khuất trong đám cỏ lau.
Một lát sau——
"Kịch!"
"A!!!"
Cầu gỗ không dự báo trước bỗng nhiên gãy làm đôi, Lâm Dương Thần cùng Trần Thu Nghiên không kịp phòng bị đồng thời cùng rơi xuống nước.
Tần Tuyết Nhiễm đứng ở trên bờ trơ mắt nhìn hai người mới một giây trước còn tốt đẹp một giây sau đã rơi xuống, bị dòng nước cuốn đi, mà quay đầu lại chẳng thấy Tô Tình cùng Chen, xem ra hai người bọn họ đi toilet vẫn chưa trở lại.
Cô nghĩ cũng không nghĩ lập tức vứt điện thoại trên tay sang một bên, vội vàng nhảy xuống nước.
Dòng nước chảy rất xiết, Lâm Dương Thần cùng Trần Thu Nghiên đều không biết bơi đã bị cuốn trôi tương đối xa.
Nếu không kịp thời được đưa về bờ hai người bọn họ chắc chắn sẽ tử vong do ngạt nước.
Chỉ là, ở trong điều kiện sức lực cùng thời gian có hạn chỉ cho phép Tần Tuyết Nhiễm cứu được một người duy nhất.
Không có biện pháp cùng lúc cứu cả hai người.
Tình huống nan kham.
Tần Tuyết Nhiễm đạp nước bơi về phía trước, tâm tư rối bời gian nan đưa ra chọn lựa.
Sinh tử chỉ trong một khắc, sự lựa chọn của cô sẽ quyết định sống chết của cả hai người.
Cô nên chọn cứu ai đây?
Một người là bạn tốt của cô đã rất nhiều năm, luôn bên cô lúc khó khăn hoạn nạn.
Còn lại là người mà cô từng yêu đồng thời cũng từng lừa dối hãm hại cô, hại chết người thân của cô.
Cả hai đều đang giãy dụa trong dòng nước, đang từng giây từng phút đối mặt với tử thần. Không có quá nhiều thời gian, nếu cô còn do dự không quyết thì rất có thể sẽ không cứu được dù chỉ là một người.
Cuối cùng, Tần Tuyết Nhiễm chọn cứu Trần Thu Nghiên.
Ở trong mênh mông sóng nước nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm bơi về phía Trần Thu Nghiên, một nỗi mất mát cùng tuyệt vọng không sao tả xiết bỗng nhiên đánh úp toàn bộ cõi lòng, Lâm Dương Thần tay chân tức thì trở nên mềm nhũn từ bỏ giãy dụa, mặc dòng nước dần dần nuốt chửng toàn bộ cơ thể.
Mùa thu dòng nước rất lạnh, nàng bị đông lạnh đến tê tái. Chỉ là cái lạnh đâm vào da thịt dường như không thể sánh được lạnh lẽo nơi sâu bên trong cõi lòng.
Nước từ bốn phương tám hướng tràn vào tai, lấp kín mũi và miệng khiến nàng không cách nào thở. Nước tiếp tục tràn vào phổi, đè ép lồng ngực khiến tim cùng phổi như muốn vỡ mất, ngay cả hô hấp cũng trở nên trắc trở đau đớn.
Nàng sẽ chết sao? Một khắc kia, Lâm Dương Thần cảm giác bản thân đã sờ đến cái chết trong gang tấc.
Chỉ là ông trời cũng thực biết trêu người. Mới lúc nãy nàng còn suy nghĩ vẩn vơ nếu chính mình và Trần Thu Nghiên cùng rơi xuống nước A Nhiễm sẽ chọn cứu ai, nào ngờ chẳng quá mấy phút ý nghĩ tưởng chừng phi lý lại biến thành hiện thực, để cho nàng chết vì tai nạn không đáng có như vậy.
Lại để nàng nhận lấy cái chết tuyệt vọng đến thế.
Chết vì đuối nước luôn là một cái chết cực kì thống khổ. Cảm giác bị dòng nước cắn nuốt với cái rét lạnh thấu xương, cảm giác hô hấp từng chút từng chút bị cướp đoạt, trước khi hoàn toàn ngừng thở là một quãng thời gian giãy dụa trong vô vọng.
Càng thống khổ chính là lần cuối cùng nhìn thấy chị ấy lại là thời khắc chị ấy bỏ rơi nàng, lựa chọn người con gái khác.
Xem ra ở trong lòng A Nhiễm đã không còn có một chút vị trí dành cho nàng. Đối với chị ấy mà nói, nàng sống cũng được mà chết đi cũng chẳng sao.
Thân thể đau đớn, trái tim lại càng đau hơn.
Thời gian dần trôi qua, sinh mệnh giống như đống cát nằm trên tay trôi đi từng chút một, Lâm Dương Thần không ngừng chìm xuống, dần dần không còn cảm nhận cái lạnh được nữa.
Tất cả các giác quan đều mất đi, bốn bề xung quanh tối đen như mực, mệt mỏi đến không thể nào mở mắt ra được nữa, cơ thể dần dần suy sụp rơi xuống vực sâu.
Xem ra cũng đã đến lúc.
A Nhiễm... Vĩnh biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...