Sau khi mất tích điện thoại của Lâm Dương Thần luôn không có tín hiệu, hiện giờ xem ra kẻ bắt cóc là cố ý mở máy để gửi hình chọc tức cô, nếu điều tra được vị trí có lẽ sẽ có hy vọng.
Tuy nhiên hy vọng lại bị dập tắt.
Đám người Tần Tuyết Nhiễm tìm đến nơi được định vị lục soát cả nửa ngày chỉ tìm được điện thoại của Lâm Dương Thần bị vứt lại, một bóng người cũng không nhìn thấy.
Khu vực nhà xưởng hoang phế cũng không có camera, không tìm được thêm bất cứ manh mối gì đoàn người chỉ đành thất vọng quay trở về.
"A Nhiễm, cậu đừng quá lo lắng.
Lâm tiểu thư sẽ không có chuyện gì đâu." Ngồi trên xe, Trần Thu Nghiên nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Tần Tuyết Nhiễm cũng không đành lòng, tay phủ lên mu bàn tay cô an ủi.
"Mình biết."
Nhưng Tần Tuyết Nhiễm hận bản thân mình vô dụng, là sơ suất của cô cho nên mới hại Lâm Dương Thần gặp nạn.
Rõ ràng biết bản thân mình nhiều kẻ thù lại chủ quan không có nghiêm ngặt bảo vệ nàng.
Lẽ ra lúc trước nên phái thật nhiều người đi theo nàng mới phải.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy hối hận.
Hiện giờ ngay cả tình trạng của nàng ra sao cô cũng không biết.
Cảm giác không thể làm chủ được mọi thứ, cảm giác bất lực vì không bảo vệ được người mình yêu khiến Tần Tuyết Nhiễm bứt rứt muốn phát điên.
Đợi đến 8 giờ tối Tần Tuyết Nhiễm cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi của kẻ bắt cóc.
Hắn hẹn cô sáng mai 7 giờ, không được mang theo bất cứ người nào, một mình đến nơi chỉ định để gặp mặt.
"Trước để tôi nhìn thấy em ấy.
Tôi cần phải biết em ấy có an toàn hay không." Tần Tuyết Nhiễm trong lòng đã lo lắng muốn chết vẫn giả vờ trấn định đề nghị.
"Được." Diệc Tu chuyển sang chế độ gọi video, camera sau quay lại hình ảnh Lâm Dương Thần đang nằm ở trên nền đất lạnh lẽo.
"Lâm tiểu thư, Tần Tuyết Nhiễm muốn gặp cô."
Lâm Dương Thần nghe được cái tên quen thuộc liền cố gắng trấn tỉnh bản thân, chống mi mắt nặng trĩu ngẩng đầu lên.
Kể từ khi bị thương nàng lúc tỉnh lúc mê, mỗi lần tỉnh lại đều cảm thấy toàn thân khó chịu, cơ thể lúc lạnh lúc nóng.
Nàng cố chống đỡ cơn chóng mặt buồn nôn, nhìn thẳng vào camera như thể muốn thông qua thứ kia nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm.
Nàng biết A Nhiễm cũng đang nhìn mình.
Lâm Dương thần rưng rưng nước mắt muốn nói với A Nhiễm mình rất khó chịu rất uất ức nhưng mà ngay lúc này nàng không được tỏ ra yếu đuối, không thể để cho cô lo lắng thêm nữa.
Kìm lại nước mắt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, khẽ lắc đầu ý nói với người kia em không sao hết.
Vừa nhìn thấy nàng tim Tần Tuyết Nhiễm lại một trận quặng đau.
Còn chưa kịp nói gì thêm thì camera đã tắt, kẻ bắt cóc chỉ để lại một câu "Sáng mai gặp" rồi cúp máy.
Tần Tuyết Nhiễm vô lực ngồi xuống ghế, toàn bộ đầu óc đều là dáng vẻ vừa rồi của Lâm Dương Thần.
Dáng vẻ yếu ớt mỏng manh giống như tuỳ thời đều có thể biến mất.
Dù rất muốn khóc với cô nhưng vẫn cố kìm nén, nước mắt đảo quanh, dù đau đớn vẫn cố nặn ra nụ cười cho cô thấy.
Cô làm sao có thể không biết suy nghĩ của Lâm Dương Thần.
Bạn nhỏ của cô thật hiểu chuyện, cũng thật kiên cường.
Thần nhi, đợi chị.
Bằng mọi giá chị cũng sẽ cứu em ra.
"Đại tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Lý Bân sốt ruột hỏi.
"Nghe theo lời của hắn, sáng mai một mình tôi đến điểm hẹn."
"Không được!"
Trần Thu Nghiên, Tô Tình, Lý Bân không hẹn cùng đồng thanh lên tiếng ngăn cản.
Trần Thu Nghiên: "A Nhiễm cậu không thể liều lĩnh như vậy được.
Một mình đến đó cậu có biết sẽ nguy hiểm đến mức nào không?"
Lý Bân: "Phải đó đại tiểu thư.
Hiện giờ còn không biết đối phương là ai, có bao nhiêu người.
Dù thế nào cũng phải để tôi dẫn theo vài anh em đi cùng cô mới được."
Tô Tình: "A Nhiễm cậu đừng vội quyết định, chuyện này chúng ta nên bàn tính lại."
Ba người mỗi người một câu thay nhau khuyên ngăn khiến Tần Tuyết Nhiễm cũng phải đau đầu liền đưa tay ra hiệu ba người dừng nói.
Cô hướng Lý Bân phân tích: "Chính vì không biết đối phương là ai nên tôi mới không thể mang thêm người.
Hắn khẳng định là nắm được nhất cử nhất động của tôi trong lòng bàn tay.
Nếu tôi chọc giận hắn Thần nhi sẽ gặp nguy hiểm."
Lại nhìn sang Trần Thu Nghiên.
"Biết là nguy hiểm, nhưng mình nhất định phải đến, mình không muốn để em ấy phải chờ đợi thêm nữa."
Cuối cùng là Tô Tình: "Nếu cậu có cách nào tốt hơn thì mình đồng ý bàn tính lại với cậu."
"Nhưng cậu có từng nghĩ cậu không chuẩn bị mà đến sẽ gặp hậu quả gì không? Đến lúc đó còn chưa cứu được Dương Thần thì chính cậu đã phải bỏ mạng.
Cậu cho rằng cậu chết thì chúng sẽ tha cho em ấy sao?" Tô Tình hiếm lắm mới có thái độ nghiêm túc, phân tích hợp tình hợp lý đến mức không thể phản bác.
"Để mình nghĩ đã."
Tâm trí Tần Tuyết Nhiễm lúc này đã hỗn loạn thành một đoàn.
Cô đương nhiên nghĩ đến vấn đề Tô Tình nói, chỉ là nếu từ giờ đến sáng mai vẫn không nghĩ được cách nào khả quan hơn thì cô vẫn sẽ một mình đến điểm hẹn theo lời tên bắt cóc, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Qua một lát thuộc hạ Tần Tuyết Nhiễm lại mang về tin tức không lạc quan.
Bọn họ tìm đến vị trí số điện thoại lúc nãy đã gọi cho cô nhưng vẫn không tìm được manh mối gì.
Xem ra kẻ bắt cóc sớm đã mang Lâm Dương Thần rời đi.
Chuyện này mọi người đã sớm đoán được nên không ôm quá nhiều hy vọng.
Kẻ kia rõ ràng là đã tính toán chu đáo tất cả mọi thứ, cực kì cẩn thận không lộ chút sơ hở nào.
Trời càng lúc càng về khuya, sương lạnh kéo tới.
Bên ngoài trăng sáng vời vợi treo trên bầu trời, tưới xuống thế gian một mảnh mờ ảo.
Ở trong nhà, Tần Tuyết Nhiễm vẫn trầm mặc không nói, chỉ an tĩnh ngồi ở trên sofa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Lúc gọi video cô đã nhanh tay thu lại màn hình, kết quả là từ nãy đến giờ cô cứ xem đi xem lại hình ảnh của Lâm Dương Thần trong video.
Cô thật sự rất nhớ nàng, muốn dựa vào thứ này để tạo động lực cho bản thân.
Trần Thu Nghiên từ trên lầu bước xuống, tay cầm một chiếc áo khoát lông khoát lên người Tần Tuyết Nhiễm.
Nàng ấy nhìn Tần Tuyết Nhiễm như vậy cũng hết sức đau lòng.
Ở trong mắt nàng ấy người bạn này từ trước đến nay luôn giống như một nữ vương khí thế bức người, có kiêu ngạo có dã tâm cũng đặc biệt tàn nhẫn, thật hiếm thấy cô vì lo lắng cho một người mà trở nên tiều tuỵ bất kham thậm chí không thèm quan tâm đến tính mạng của mình.
"A Nhiễm, hay là cậu đi ngủ một chút đi? Hiện giờ ít nhất cũng đã xác định được tình huống của Lâm tiểu thư, cậu phải nghỉ ngơi tốt thì ngày mai mới có sức đối phó với bọn chúng."
Tần Tuyết Nhiễm cũng không cự tuyệt ý tốt của Trần Thu Nghiên đưa tay nhận lấy áo khoát mặc vào, tầm mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
"Mình không sao, không buồn ngủ."
Trần Thu Nghiên còn muốn khuyên thì Tô Tình ngồi một bên đột nhiên kêu lớn làm hai người kia phải giật mình: "Khoan đã!"
Tô Tình nắm lấy điện thoại đang nằm trên tay Tần Tuyết Nhiễm.
"A Nhiễm cậu mau nhìn! Động tác tay của Dương Thần hình như có chút kì quái."
Tần Tuyết Nhiễm và Trần Thu Nghiên cùng chú ý vào màn hình, thật phát hiện ngón tay của Lâm Dương Thần dường như là đang gõ xuống nền đất theo nhịp, rất có tiết tấu.
Bình tĩnh suy nghĩ một chút thì Lâm Dương Thần sẽ không tự nhiên mà hành động như vậy, khẳng định là nàng muốn thông qua cách này truyền đạt điều gì với cô.
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt chợt loé, nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua.
"Mình đoán là mã Morse."
"Lý Bân mau tìm người biết giải mã đến đây!"
Tần Tuyết Nhiễm thầm mắng bản thân sơ suất.
Cô đã xem đi xem lại video cả trăm lần nhưng mỗi lần đều chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt Lâm Dương Thần mà không hề chú ý đến động tác tay của nàng.
Vẫn là nhờ Tô Tình tinh ý mới phát hiện ra.
.........
Sáng hôm sau Tần Tuyết Nhiễm đúng giờ có mặt tại điểm hẹn.
Đến nơi mới phát hiện điểm hẹn là công xưởng bỏ hoang không một bóng người.
Một lát sau kẻ bắt cóc gọi điện cho cô yêu cầu dời địa điểm, Tần Tuyết Nhiễm sớm đã đoán được diễn biến này liền làm theo.
Cứ như vậy đổi địa điểm mấy lần, Tần Tuyết Nhiễm bị xoay vòng vòng khắp nơi nhưng cô vẫn bình tĩnh không chút nao núng rối loạn.
Kẻ bắt cóc yêu cầu cái gì cô đều thuận ý làm theo.
Cuộc chiến tâm lý giữa hai bên diễn ra cân tài cân sức.
Cho đến khi mặt trời lên cao trên đỉnh đầu, lần đổi địa điểm thứ năm Tần Tuyết Nhiễm mới thật sự đến được điểm cuối.
Một ngôi nhà hoang ba tầng cũ kĩ, khu vực xung quanh hiu quạnh không người sinh sống.
Tần Tuyết Nhiễm đỗ xe ở trước cổng, ưu nhã xuống xe sau đó một thân một mình ung dung tiến vào.
Ở ngoài cổng có một đám khoảng mười mấy tên côn đồ mặc đồ đen đội mũ, kẻ cầm mã tấu, kẻ cầm súng đang đứng đợi sẵn.
Nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm bọn chúng lại gần lục soát toàn thân, tịch thu tất cả vũ khí rồi ra hiệu cho cô đi vào.
Tần Tuyết Nhiễm bị tước hết vũ khí cũng không tỏ ra lo lắng, bình tĩnh tiến vào nhà, theo chỉ dẫn hướng cầu thang lên tầng hai rồi cuối cùng đi lên tầng cao nhất.
Mỗi nơi cô đi qua đều có người đứng canh gác.
Tầng ba chỉ có duy nhất một căn phòng, cô không do dự đưa tay đẩy cánh cửa ra sau đó tiến vào.
Diệc Tu đã đợi sẵn ở trong phòng, phía sau hắn còn có ba tên đàn em khác.
Nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm ung dung bước vào hắn liền đứng dậy vỗ tay, nở nụ cười sảng khoái.
"Haha Tần đại tiểu thư xin chào! Thật không ngờ cô lại dám một mình đến chỗ này.
Gan lớn như vậy, không hổ là đại boss hắc đạo nổi danh khắp thành phố Thanh Châu."
Tần Tuyết Nhiễm không vội đáp lại hắn, trước tiên quét tầm mắt một vòng quanh căn phòng, nhìn thấy Lâm Dương Thần bị khoá chặt tay chân hôn mê nằm trong một góc, bên cạnh còn có một tên cao to đang đứng chĩa súng về phía nàng.
Tần Tuyết Nhiễm xác định được tình trạng của người mình quan tâm liền dời đi ánh mắt, tập trung lực chú ý lên kẻ cầm đầu.
"Anh muốn gì?"
"Tất nhiên là muốn mạng của cô." Diệp Tu nở nụ cười quỉ dị, nhanh như chớp móc ra khẩu súng ngắn chĩa về phía Tần Tuyết Nhiễm.
"Chỉ dựa vào anh?" Tần Tuyết Nhiễm nhướng mày hỏi ngược lại.
Đối diện họng súng đen ngòm cách mình không quá bốn mét, cô không mất bình tĩnh cũng không tỏ ra lo lắng sợ hãi, biểu cảm trên mặt vẫn là mười phần hờ hững lạnh nhạt.
Hôm nay Tần Tuyết Nhiễm mặc một thân toàn đen đơn giản.
Áo len dài tay cao cổ cùng quần da ôm sát cơ thể tôn lên dáng người ma quỷ của cô, đường cong ba vòng hoàn mỹ.
Mái tóc nâu dài được cô xoã dưới chiếc mũ lưỡi trai cũng là màu đen trông vừa cá tính vừa thời trang.
Chân dẫm đôi giày cao gót mười phân khiến chiều cao lên đến một mét tám, ngang ngửa chiều cao với người đàn ông đang đứng đối diện.
Khí tràng cường đại cùng ngữ khí ngạo mạn của Tần Tuyết Nhiễm làm cho Diệc Tu cảm thấy có chút ngoài dự liệu.
Cảm giác cho dù hắn là người nắm thế chủ động cũng không thể chiếm được một chút ưu thế.
Ngược lại còn bị khí thế của người phụ nữ kia áp đảo.
Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tần Tuyết Nhiễm cô còn không biết bản thân đang ở trong tình huống gì sao? Cô đã không còn vũ khí, chỉ dựa vào tôi cũng có thể dễ dàng giết cô."
Tần Tuyết Nhiễm chỉ cong môi cười mà không đáp.
Một nụ cười mang theo mười phần tự tin minh diễm, lọt vào mắt Diệc Tu trở nên vô cùng chói mắt khiến hắn mất kiên nhẫn.
"Cô không muốn biết tôi là ai sao?"
Tần Tuyết Nhiễm nhếch miệng khinh thường, phun ra từng chữ rõ ràng: "Chỉ là một kẻ không đáng nhắc tới."
Diệc Tu nghe thấy lời này liền tức giận mở chốt súng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
"Ngày hôm nay cô phải đền mạng cho em gái tôi Diệc Phi Nhiên.
Tần Tuyết Nhiễm cô đi chết đi!" Dứt lời hắn mạnh mẽ bóp cò.
'Đoàng'
Viên đạn ghim thẳng vào tim Tần Tuyết Nhiễm khiến cô không kịp phản ứng lập tức ngã xuống ngừng thở, hai mắt nhắm chặt, máu đỏ từ nơi ngực trái từ từ chảy xuống thấm lên nền đất.
Diệc Tu đạt được mục đích liền nở nụ cười đắc ý, hắn cũng không thể tin được bản thân dễ dàng giết chết một đại boss hắc đạo khét tiếng.
Hắn tiến đến ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm dự định kiểm tra lại một lần để chắc chắn việc cô đã chết.
Đột nhiên Tần Tuyết Nhiễm mở mắt, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dùng chân đá văng súng trên tay Diệc Tu khiến hắn không kịp phản ứng.
'Đoàng' 'Đoàng'
Cùng lúc, Tần Tuyết Nhiễm lại nhanh như chớp bật dậy móc súng ra bắn một phát trúng giữa trán của tên cao to đang canh giữ Lâm Dương Thần khiến hắn chết mà không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rồi nhanh chóng thay đổi hướng, bắn thêm một phát súng vào chân Diệc Tu, hắn đau đớn la lên một tiếng quỳ gối xuống.
Ở bên kia, hai tên đàn em khác của Diệc Tu mất mấy giây mới phản ứng được có biến xảy ra, chưa kịp nhắm bắn Tần Tuyết Nhiễm thì đã bị đám người Lý Bân đạp cửa xông vào bắn chết.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng mười giây.
Tình thế đảo ngược, vị trí cũng thay đổi, hiện tại Diệc Tu lại bị Tần Tuyết Nhiễm dí súng vào đầu.
Hắn suy sụp ngã ngồi xuống đất liên tục lắc đầu, gương mặt tràn đầy vẻ không tin nổi.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Rõ ràng hắn đã vạch ra kế hoạch rất chu toàn.
Diệc Tu vốn không có nhiều thuộc hạ, so với nhân lực Tần gia chỉ như muối bỏ bể, chỉ có thể lợi dụng lợi thế ở trong tối còn Tần Tuyết Nhiễm ở ngoài sáng để chơi đòn tâm lý với cô.
Hắn cố tình để Tần Tuyết Nhiễm lái xe lòng vòng nửa ngày mới tiết lộ điểm hẹn cuối cùng, mục đích đơn giản vì để Tần Tuyết Nhiễm không dám khinh suất mang thêm thuộc hạ.
Mà trên thực tế hắn cũng đã nhìn ra cô thật sự là đi một mình.
Sau đó hắn cho người cẩn thận lục soát Tần Tuyết Nhiễm, vũ khí hoặc áo chống đạn tất cả đều tịch thu.
Bản thân Tần Tuyết Nhiễm không có vũ khí không có đàn em, đơn thương độc mã lên tầng đến cuối cùng chỉ có thể như cá nằm trên thớt.
Ngoài cổng trong nhà đều có hơn hai mươi người canh gác, Tần Tuyết Nhiễm chạy không thoát.
Trường hợp người của Tần gia bất ngờ ập đến hắn sẽ lập tức nắm được tin tức, dùng Lâm Dương Thần áp chế cô.
Kết quả, hắn ngàn tính vạn tính lại không tính ra được Tần Tuyết Nhiễm vẫn còn một khẩu súng cất giấu trong người thậm chí giả chết đánh lừa hắn.
Hơn nữa, người của cô vẫn có thể thuận lợi xông lên tầng mà không hề gây ra động tĩnh gì.
Đó là ba việc khiến hắn không thể nào nghĩ ra được nguyên do.
"Rốt cuộc là vì sao?" Kế hoạch hoàn hảo đến không kẽ hở nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại?
Tần Tuyết Nhiễm không muốn giải thích nhiều, lạnh lùng bóp cò súng.
'Đoàng'
Một tiếng súng vang dội, kết thúc tất cả mọi chuyện.
Diệc Tu chết, Tần Tuyết Nhiễm việc đầu tiên là vội vã chạy đến chỗ Lâm Dương Thần đang còn hôn mê, gọi Lý Bân tìm chìa khoá mở xích sắt.
Xích sắt mở ra, nhìn thấy cổ tay cổ chân của nàng đều lưu lại vết trầy rướm máu, trên mặt cũng dính đầy máu khiến cô cảm thấy thương xót vô cùng, nâng thân thể của nàng lên ôm vào trong lòng.
"Thần nhi? Thần nhi? Mau tỉnh lại."
Dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc, Lâm Dương Thần vô thức dùng gò má cọ cọ vào cánh tay cô rồi từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy người mà mình ngày đêm tâm tâm niệm niệm, tròng mắt ảm đạm của nàng lập tức loé lên một tia sáng, môi mấp máy thều thào: "A Nhiễm...!chị..."
Chị làm sao lại đến?
Thật tốt...!Còn có thể gặp lại chị.
Nhìn thấy người yêu yếu ớt nằm trong vòng tay mình, yếu ớt tựa cánh hoa trong mưa gió tuỳ thời đều có thể bị cuốn bay đi, Tần Tuyết Nhiễm cặp mắt biến thành đỏ hoe, cánh mũi chua xót.
Cô cố nhịn không để nước mắt chảy xuống, nhưng nói chuyện vẫn là không kìm được nghẹn ngào:
"Em cảm thấy thế nào rồi? Có phải rất đau hay không? Cố gắng thêm chút nữa, chị đưa em đi bệnh viện."
Nói liền làm, cô dùng toàn lực bế nàng lên nhanh chóng rời khỏi.
"Lý Bân! Lái xe!"
Nằm trong vòng tay Tần Tuyết Nhiễm thoáng nhìn thấy Diệc Tu chết không nhắm mắt ở dưới đất, Lâm Dương Thần không đành lòng nhìn thêm nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...