Đến gần 10 giờ, khách khứa gần như đã tản hết, ở lại chỉ còn một nhóm mười mấy thanh niên thanh nữ đang ngồi thành một vòng tròn uống rượu chơi trò chơi.
Bọn họ vốn ở chung một vòng, đều là tinh anh phú nhị đại ở thành phố này, có tiền có sự nghiệp, giao tình với Tần Tuyết Nhiễm cũng không tệ, có dịp đều sẽ tụ tập một phen.
Lâm Dương Thần nhìn vỏ chai rượu đang xoay tròn được đặt ở chính giữa, trong đầu thầm cầu xin Thần Phật phù hộ miệng chai rượu đừng chỉ về hướng của mình.
Trò mà bọn họ đang chơi gọi là "nói thật hoặc thách." Luật chơi rất đơn giản, dùng cách quay vỏ chai rượu để tìm người bị phạt.
Người bị quay trúng sẽ phải trả lời thật một câu hỏi hoặc thực hiện một thử thách những người khác đề ra, nếu không làm được thì phải uống một lần mười ly rượu xem như hình phạt.
Lâm Dương Thần bất đắc dĩ phải tham gia mặc dù không muốn chút nào.
Người ở đây tửu lượng ai cũng tốt, trừ nàng.
Lỡ như bị quay trúng rồi bị bắt làm trò gì kì quái thì phải làm sao? Chỉ mới tiếp xúc thời gian ngắn nàng cũng đủ biết đám công tử tiểu thư này đều có ác thú vị.
Nhưng bọn họ là bạn của Tần Tuyết Nhiễm, tất cả mọi người đều tham gia, nàng cũng không tiện cự tuyệt.
Mặc dù Tần Tuyết Nhiễm đã nói nếu nhất định phải uống rượu, cô sẽ giúp nàng.
Nhưng Lâm Dương Thần vẫn lo lắng, Tần Tuyết Nhiễm trước đó cũng đã uống không ít.
Cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến.
"A! Lâm tiểu thư, đến lượt cô rồi."
Những người kia đều đặc biệt hào hứng khi chai rượu chỉ về hướng Lâm Dương Thần.
Lúc đầu, mọi người chú ý đến nàng là vì tiểu mỹ nhân này luôn đi cạnh Tô Tình, bọn họ cứ nghĩ đây là tình nhân của Tô Tình, nhưng hỏi đến mới biết thì ra là bạn của Tần Tuyết Nhiễm.
Có vài nam thanh niên nổi lên hứng thú với nàng, muốn mượn rượu làm quen đều bị Tô Tình chắn lại, tiện thể còn cho bọn họ một cái nhắc nhở đây là người mà Tần Tuyết Nhiễm đặc biệt che chở, tuyệt đối không được phép đánh chủ ý lên người nàng.
Người ở đây ai cũng biết Tần Tuyết Nhiễm thích nữ giới cho nên đều tò mò mối quan hệ giữa cô với tiểu mỹ nhân trông có vẻ mềm yếu ngoan ngoãn này.
Bàn luận một hồi, một nam thanh niên đứng ra thay những người khác đặt câu hỏi.
Tất nhiên không thể hỏi thẳng mối quan hệ giữa Lâm Dương Thần và Tần Tuyết Nhiễm, dù nàng có nói không phải người yêu cũng không ai có thể chứng thực, như vậy phải từ từ mà chơi mới thú vị.
"Lâm tiểu thư đã có người mình thích hay chưa?"
Câu hỏi khiến cho Lâm Dương Thần có chút bối rối, nàng vô ý liếc nhìn Tần Tuyết Nhiễm một cái sau đó rất nhanh đã dời đi ánh mắt, gật đầu.
"Có."
Từng tiếng từng tiếng "woa" vang lên khiến Lâm Dương Thần đỏ mặt.
Ai cũng chú ý cái liếc nhìn mới vừa rồi của nàng.
Mọi người ăn ý không nói ra lời nhưng trong lòng đều hiểu rõ đây là ý tứ gì.
Chỉ duy nhất Tần Tuyết Nhiễm trong lòng trăm mối cảm xúc phức tạp.
Vừa nãy cô không phải không biết Lâm Dương Thần vô ý nhìn mình, hiện tại lại đỏ mặt cúi đầu lén lút cười.
Ánh mắt của cô chợt tối đi, trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, qua thêm hai lượt chai rượu xoay về phía Tần Tuyết Nhiễm.
"Yeah cuối cùng cũng quay trúng Tần đại tiểu thư!"
"Để tôi để tôi! Tôi nghĩ ra được thử thách cho cậu ta rồi."
"Tần đại tiểu thư.
Bây giờ tôi thách cậu...!HÔN người ngồi bên cạnh!"
Đám người đồng loạt vỗ tay cười lớn, vô cùng hào hứng.
"Haha hay lắm! Nhất định phải là kiểu hôn sâu nha."
Ngồi bên trái Tần Tuyết Nhiễm là Lâm Dương Thần, bên phải là một nam thanh niên khác.
Tất nhiên cô không có khả năng sẽ hôn nam nhân.
Người đưa ra thử thách chính là cố ý.
"Ai nha ai nha không biết cậu sẽ chọn hôn Lâm tiểu thư hay là Dịch thiếu gia cùa chúng ta đây?" Đám người thi nhau buông lời trêu chọc.
Tần Tuyết Nhiễm nhìn sang trái, Lâm Dương Thần cũng đang đỏ mặt mím môi nhìn cô, trong mắt còn mang theo một tia chờ mong không thể giấu được.
"Tôi chọn uống rượu."
Nói rồi, không một động tác thừa một mạch uống hết mười ly rượu.
Lựa chọn này của Tần Tuyết Nhiễm khiến cho không ít người tỏ ra sửng sốt, trong đó có cả Lâm Dương Thần.
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó biến thành thất lạc.
Trò vui không xảy ra như mong đợi, đám người vừa nãy còn nhao nhao hiện tại lại giống như bong bóng xì hơi, không một tiếng động liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai tỏ ra không thú vị.
Sau đó, cũng không ai đưa ra câu hỏi hay thử thách kì quái gì dành cho hai người nữa.
Cứ như vậy vừa uống vừa chơi cho đến gần nửa đêm, Tần Tuyết Nhiễm rời khỏi đám đông náo nhiệt đến bên cạnh Lâm Dương Thần đang ỉu xìu ngồi nghỉ ngơi ở trên sofa, vỗ vỗ bờ vai của nàng.
"Em sao vậy? Buồn ngủ rồi sao?"
"Có một chút." Lâm Dương Thần đang thất thần, nhận ra người đến là ai thì ủ rũ trả lời.
"Vậy tôi đưa em về."
Nói rồi Tần Tuyết Nhiễm nhanh chóng xoay người nói với nhóm bạn tiếp theo cô còn có chút việc, không thể tiếp tục ở cùng bọn họ.
Có vài người la hét đòi uống tiếp, không say không về.
Tần Tuyết Nhiễm cho Tô Tình một ánh mắt, Tô Tình hiểu ý nhanh trí đề xuất bọn họ đi tăng hai, kéo đến LODGE ăn chơi đập phá một trận sảng khoái.
Tất nhiên hoá đơn đều tính cho Tần Tuyết Nhiễm, mọi người không thể không nể mặt, cạn hết ly liền rời đi.
"Em có thể tự về.
Chị đi với bọn họ đi." Lâm Dương Thần kéo kéo vạt váy của Tần Tuyết Nhiễm nói nhỏ với cô.
Nhưng cô chỉ cười lắc đầu, ý không cho nàng cự tuyệt.
Tiễn hết nhóm bạn Tần Tuyết Nhiễm cũng gọi tài xế riêng lái xe đến, cô và Lâm Dương Thần lên xe đều ngồi vào băng ghế sau, xe rời khỏi biệt thự Tần gia chạy về hướng đại học Y Thanh Châu.
Tần Tuyết Nhiễm tựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Trước đây vì để tiếp quản Tần gia cô đã từng trải qua huấn luyện tửu lượng, nhờ vậy mà cũng dưỡng thành thể chất lợi hại trăm chén không say.
Nhưng hôm nay cô thật sự đã uống rất nhiều, đặc biệt là lúc nãy còn uống một lần mười ly rượu cho nên hiện giờ có chút chóng mặt.
Qua một lúc sau, không nghe được bên cạnh có động tĩnh gì cô mới mở mắt xoay đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Dương Thần đang chống tay lên cằm ngắm nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài.
Từ lúc lên xe nàng đã không nói lấy một lời.
Tâm tình của nàng rõ ràng là không được tốt.
Có lẽ là do trò chơi kia.
Sớm biết vậy đã để cho nàng về sớm một chút, không cần ở lại tiếp xúc với đám người kia, hậu quả chính là tràng diện lúng túng như hiện giờ.
"Em giận tôi sao?" Tần Tuyết Nhiễm lên tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trên xe.
Lâm Dương Thần chỉ lắc đầu không trả lời, cũng không có quay đầu lại nhìn cô.
"Dừng xe!"
Tài xế cho xe tấp vào lề, còn rất thức thời xuống xe đóng cửa để lại không gian riêng tư cho hai người.
Trong xe vẫn là một mảng im lặng.
Cho tới qua hơn một phút sau.
"Em..."
"Tôi..."
"Em nói trước đi."
"Ngày hôm đó...!chị tại sao lại hôn em?" Lâm Dương Thần lấy hết dũng khí hỏi ra thắc mắc trong lòng, đây là vấn đề khiến nàng trăn trở mấy ngày qua.
Hỏi xong liền hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Tần Tuyết Nhiễm có chút do dự.
"Xin lỗi.
Tôi không cố ý." Cuối cùng lựa chọn câu trả lời này.
Biểu cảm của Lâm Dương Thần từ chờ mong nhanh chóng biến thành thất vọng.
Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy trong lòng lại dâng lên một cảm giác cực kì khó chịu, có chút chua xót.
Vì sao lại hôn nàng ư? Cô cũng không biết.
Có lẽ là bị đôi môi kia mê hoặc, khiến cho bản thân sinh ra ý nghĩ muốn ngậm lấy, thưởng thức mùi vị của nó.
Hoặc cũng có thể là khoảnh khắc ấy người con gái kia quá mức xinh đẹp động lòng người, toàn thân phát ra một lực hấp dẫn trí mạng khiến cho cô mất khống chế muốn đến gần nàng, muốn cùng nàng làm một chút chuyện thân mật.
Cũng có khả năng...!cô đã thích nàng rồi.
Tần Tuyết Nhiễm thở dài.
"Dương Thần.
Em thích tôi sao?"
Nghe được câu hỏi này khiến Lâm Dương Thần toàn thân cương cứng.
Nàng không nghĩ Tần Tuyết Nhiễm nhanh như vậy đã nhìn thấu tâm tư của mình, lại còn hỏi thẳng ra.
Đã đến nước này nàng cũng không thể trốn tránh, cuối cùng gật đầu thừa nhận.
"Phải." Sợ cô không nhìn thấy nàng còn dùng lời để khẳng định, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
"Em rất thích chị."
Tần Tuyết Nhiễm nghe được đáp án không ngoài dự liệu, hai mắt nhắm lại, nhẹ thở dài.
"Em không nên thích tôi."
Tôi không phải người tốt."
"Không đúng! Chị làm sao không phải người tốt?" Lâm Dương Thần đột nhiên lớn tiếng khiến Tần Tuyết Nhiễm cũng giật mình.
"Không phải, ý của em là...!Trong lòng em chị chính là người tốt.
Chị sao có thể nói mình như vậy?"
Vừa rồi nàng cũng là tập hợp tất cả dũng khí mới có thể nói ra tình cảm của mình, sao có thể vì lý do như vậy mà bị từ chối.
Nàng thật không cam lòng.
Rõ ràng là Tần Tuyết Nhiễm hôn nàng trước, có nghĩa là cô cũng có chút thích nàng không phải sao?
"Chúng ta mới quen biết bao lâu? Em hiểu con người tôi không? Biết tôi làm công việc gì không?"
Lâm Dương Thần gật đầu rồi lại lắc đầu, Tần Tuyết Nhiễm chỉ biết cười khổ.
"Vậy ý của chị là chị không phải người tốt cho nên em không nên thích chị sao? Vậy tại sao chị lại hôn em? Vì sao đối với em quan tâm lại ôn nhu đến vậy?"
Một loạt câu hỏi khiến Tần Tuyết Nhiễm á khẩu không trả lời được.
Ngay từ đầu là cô đã sai.
Cô không nên tiếp cận, không nên kéo gần khoảng cách với Lâm Dương Thần, tạo cho nàng ảo tưởng.
Lần đầu tiên gặp nhau vốn chỉ là ngoài ý muốn, nhưng những lần tiếp theo đều là chính cô chủ động tạo cơ hội, hai người rõ ràng là không nên gặp lại.
Bởi vì ở cạnh nàng khiến bản thân cảm thấy bình yên và vui vẻ, cảm thấy được thả lỏng cho nên cô không ngần ngại cùng nàng kéo gần khoảng cách, nhưng cô lại không nghĩ đến điều đó sẽ khiến nàng sinh ra thứ tình cảm không nên có với mình.
Hiện tại dừng lại có lẽ vẫn chưa muộn.
"Em ấy và cậu là người của hai thế giới."
Câu nói của Tô Tình cứ quanh đi quẩn lại trong đầu.
Đúng, nàng và mình vốn không cùng một loại người, càng không cùng một thế giới.
"Xin lỗi."
Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm chỉ buông ra một câu xin lỗi, ánh mắt nhìn về phía trước cũng không cho Lâm Dương Thần, biểu cảm khuôn mặt lạnh lẽo không chút độ ấm.
"Chị lẽ nào một chút cũng không thích em sao?"
Đến nỗi thà uống mười ly rượu cũng không muốn hôn em?
Câu hỏi đặt ra nhưng không có được câu trả lời, thay vào là một trận trầm mặc.
Lâm Dương thần cụp mắt, rũ đầu, trái tim co rút đau đớn.
Qua một lát Tần Tuyết Nhiễm mới âm thầm thở dài, gọi tài xế tiếp tục lái xe.
Suốt cả quãng đường hai người đều giữ im lặng không ai nói với ai một lời.
Ngay cả tài xế ngồi ở ghế lái cũng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt ở phía sau, tập trung lái xe không dám gây ra tiếng động.
Xe về tới tiểu khu của Lâm Dương Thần, Tần Tuyết Nhiễm cũng mở cửa xuống xe muốn tiễn nàng lên lầu.
Sau này có lẽ là sẽ không gặp lại, vậy xem như là để lại một chút kí ức đẹp đi.
"Chị đợi em một lát."
Lâm Dương Thần xoay người chạy lên lầu, chưa đầy hai phút đã trở xuống, tay cầm một bức tranh đã được cuộn tròn lại, phía trên còn thắt một cái nơ đẹp mắt đưa cho Tần Tuyết Nhiễm.
"A Nhiễm, sinh nhật vui vẻ."
Nhìn cặp mắt nàng ươn ướt, đuôi mắt phiếm hồng, khoé miệng cố kéo ra một nụ cười đầy gượng gạo nói lời chúc sinh nhật mình, tâm của Tần Tuyết Nhiễm giống như bị ai nắm chặt, ngột ngạt khó thở.
Cô đưa tay ra nhận lấy món quà.
"Cảm ơn em.
Tôi sẽ trân trọng nó."
Lại một tràng im lặng.
"Tôi đi đây."
Vốn dĩ muốn nhìn Lâm Dương Thần lên lầu nhưng nàng vẫn luôn cúi đầu đứng tại chỗ nên cô đành phải rời đi trước.
Cứ dây dưa thêm đối với ai cũng không tốt.
"Tạm biệt."
Tần Tuyết Nhiễm dứt khoát xoay người bước lên xe không quay đầu nhìn lại, xe chạy thẳng ra đầu hẻm, rẽ qua con đường khác rồi mất hút trong bóng đêm.
Lâm Dương Thần ánh mắt buồn bã nhìn theo, đến khi hai chân bắt đầu tê mỏi mới xoay người bước lên lầu.
Trở về phòng, nàng ỉu xìu ngồi lên trên giường, ngước đầu nhìn lên trần nhà hòng ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.
Sau đó hít vào thở ra một hơi, trong lòng âm thầm tự động viên chính mình.
Không sao đâu Lâm Dương Thần.
Hiện tại chị ấy chẳng qua là chưa chấp nhận mày, tương lai ra sao còn chưa biết được.
Mày cũng đã chờ chị ấy suốt ba năm, chờ thêm một chút nữa thì có làm sao đâu?
...........
Tần Tuyết Nhiễm về đến nhà thời gian đã là 2 giờ sáng.
Việc đầu tiên sau khi về phòng là mở bức tranh của Lâm Dương Thần ra nhìn một chút.
Là một bức tranh chân dung sơn dầu được vẽ trên khổ giấy A0*
Người con gái được hoạ trong tranh có kiểu tóc nâu dài hơi xoăn thả trên vai, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng, khoé môi nhếch lên một độ cong tạo thành ý cười lười biếng câu nhân.
Nàng vẽ cô.
Tần Tuyết Nhiễm không hiểu về mỹ thuật, nhưng cô đoán Lâm Dương Thần có lẽ phải mất rất nhiều công sức để hoàn thành bức tranh này.
Tỉ mỉ, dụng tâm đến từng chi tiết.
Ngồi ngắm bức tranh một lát lâu, Tần Tuyết Nhiễm lắc lắc đầu muốn trừ bỏ đi hết suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, đứng dậy mở tủ quần áo lấy một cái váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Toàn thân được ngâm trong dòng nước ấm cũng không thể khiến tâm trạng tốt lên chút nào.
Tắm xong, nằm lên giường, nhưng làm thế nào cũng không thể ngủ.
Trong đầu đều là ánh mắt đau lòng của người kia, nụ cười gượng gạo, khuôn mặt buồn bã, còn có bức tranh....
Cho tới khi phía đông bầu trời xuất hiện vệt sáng đầu tiên sau một đêm dài, Tần Tuyết Nhiễm vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ.
Cô ngồi dậy, tự pha cho mình một ly cafe rồi mang ra ban công ngồi ở đó cho tới khi mặt trời dần lên cao.
Cho đến gần trưa Tần Tuyết Nhiễm vẫn không có tâm trạng làm bất cứ việc gì.
Cô cho người tìm một cái khung rồi lồng bức tranh vào, treo lên tường nơi dễ dàng nhìn thấy nhất trong phòng ngủ, sau đó vẫn luôn ngồi ở sofa đối diện nhìn bức tranh đến xuất thần.
"Tần đại tiểu thư?"
"Tần Tuyết Nhiễm!"
Cho đến khi phía sau truyền đến tiếng gọi ồn ào mới khiến cô giật mình tỉnh thần.
"Sao vào mà không gõ cửa, định hù chết mình hả?" Cô nhíu mày bất mãn chất vấn Tô Tình.
"Mình gõ đến gãy cả tay mà cậu có phản ứng mình đâu.
Cậu thất thần như vậy làm gì?"
Tô Tình ở LODGE chơi đến gần sáng, ngủ đến trưa mới dậy.
Nghĩ đến tình huống của Tần Tuyết Nhiễm và Lâm Dương Thần tối qua nên vội chạy đến Tần gia hóng chuyện, kết quả đến rồi cũng không thấy bóng dáng người đâu, hỏi người làm mới biết đại tiểu thư của bọn họ vẫn luôn ở trong phòng ngủ.
Tần Tuyết Nhiễm không trả lời, chỉ mệt mỏi ngồi đó, hai tay nâng lên xoa miết thái dương.
Tô Tình nhanh chóng nhận ra trạng thái của cô không được tốt cho lắm.
"Trời ạ! A Nhiễm tối qua cậu không ngủ được sao? Mắt nổi lên quầng thâm đậm quá chừng kìa."
"Quầng thâm mà thôi, trang điểm một chút là che được."
"Là chuyện kinh thiên động địa gì lại làm cho Tần đại tiểu thư của chúng ta mất ngủ đây a?"
Lại không nhận được câu trả lời, Tô Tình bĩu môi, ánh mắt dời sang bức tranh lạ được treo trên tường.
"Tranh gì đây? Đây là cậu hả? Cậu đặt người ta vẽ từ lúc nào vậy?" Cô ấy di chuyển đến trước bức tranh tò mò ngắm nghía.
"Là quà sinh nhật Dương Thần vẽ tặng cho mình."
"Wow~ Em ấy còn biết vẽ tranh nữa hả? Thật lợi hại.
A Nhiễm cậu thật sự nhặt được bảo bối đó."
Tô Tình giảo hoạt nhìn mi mắt Tần Tuyết Nhiễm rũ xuống khi nhắc tới Lâm Dương Thần, cô ấy có ngốc mới không phát hiện được vấn đề làm bạn thân của mình đau đầu mất ngủ.
"Cãi nhau rồi?"
"Không có." Tần Tuyết Nhiễm phủ nhận.
"Vậy để mình đoán thử." Tô Tình gõ gõ cái cằm.
"Em ấy...!thích cậu."
Tần Tuyết Nhiễm không trả lời, Tô Tình liền biết mình đã đoán đúng, lại nói: "Chuyện này thật ra rất đơn giản a.
Nếu cậu cũng thích em ấy thì tỏ tình rồi đến với nhau luôn đi, còn nếu không thích thì cũng nói thẳng ra, dây dưa như vậy đối với cả hai đều không tốt."
Tần Tuyết Nhiễm thở dài.
"Không đơn giản như cậu nghĩ đâu." Nếu đơn giản như vậy thì cô cũng đâu cần phiền lòng thế này.
"Cậu cũng thích Dương Thần có đúng không?"
Tô Tình hiểu rõ người bạn thân của mình.
Nếu Tần Tuyết Nhiễm không có chút tình cảm nào với Lâm Dương Thần vậy cô tuyệt đối sẽ không để hai người có cơ hội phát triển tới bước này.
Tần Tuyết Nhiễm trông thì ưu nhã ôn hoà, nhưng bản chất sâu bên trong thật ra rất vô tình, luôn đối xử lãnh đạm với những người không quan trọng.
Nếu không thích cô bé kia, cô chắc chắn sẽ không để bản thân phải phiền muộn như hiện giờ.
"Hay là cậu sợ bản thân sẽ lặp lại sai lầm cũ?"
___________________________
*Giấy A0: kích thước 841 x 1189 mm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...