Thành phố Thanh Châu thời điểm mùa hè nóng bức chuẩn bị qua đi, nhường chỗ cho mùa thu mát mẻ đến.
Về đêm, ánh trăng treo cao thanh lãnh, trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ chứa đầy những bức tranh và dụng cụ vẽ có một thiếu nữ đang gục đầu ngủ trên bàn bị tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ đánh thức.
Nàng giật giật thân mình ngồi dậy, dụi mắt, lơ ngơ cầm điện thoại nâng lên để bên tai.
"A lô..."
Thanh âm của nàng trong trẻo mà nhẹ nhàng, dịu êm như sóng nước.
Vì vừa mới tỉnh ngủ nên nghe vào tai càng là mềm nhẹ như bông, khiến cho người ở đầu dây bên kia xuất thần hết vài giây mới lên tiếng: "Thần Thần, đã về nhà chưa? Mình nhắn tin mải mà không thấy cậu trả lời, đành phải gọi cho cậu."
Phía bên kia đầu dây là một giọng nữ khác, ngữ điệu tràn đầy lo lắng.
"Ừ.
Mình ngủ quên mất, có lẽ do hôm qua thức đêm làm báo cáo nên hôm nay hơi mệt."
"Cái gì? Người bên kia bỗng đề cao thanh âm.
"Nói vậy là cậu vẫn ở căn nhà gỗ đó sao?"
Lâm Dương Thần cười cười nhìn lên đồng hồ, kim giờ đã chỉ đến số 12.
Trời ạ! Không ngờ nàng lại ngủ quên lâu đến vậy.
"Bây giờ mình lập tức thu dọn về nhà."
"Muộn như vậy rồi, cậu một người đi về làm sao mình yên tâm được?"
"Vậy phải làm sao?"
"Cái này..." Hướng Chân cũng không biết phải làm sao, giờ này cô cũng không thể bước ra khỏi cổng kí túc xá.
Cô bạn thân này đúng là không thể khiến cô bớt lo được.
Tối hôm qua đã thức cả đêm làm báo cáo, hôm nay tan học cũng không chịu ở nhà ngủ bù lại còn chạy đến phòng vẽ vẽ cái gì tranh.
Bọn họ vốn là sinh viên y khoa, nhưng vẽ tranh mới là sở thích lớn nhất của Lâm Dương Thần.
Cho đến bây giờ Hướng Chân vẫn không hiểu vì sao người kia ngay từ đầu không chọn học mỹ thuật mà lại học y.
Phòng vẽ là một cái nhà kho cũ bỏ hoang được người trong câu lạc bộ mỹ thuật cải tạo lại, nằm ở góc xó xỉnh trong khuôn viên trường, bình thường buổi tối bảo vệ có đi kiểm tra cũng không thèm tạt qua đó.
Hiện tại đã là nửa đêm, một cô gái tay trói gà không chặt như Lâm Dương Thần đi về một mình sẽ không có vấn đề gì chứ? Càng nghĩ Hướng Chân càng lo lắng.
"Không cần cúp máy biết không? Cứ giữ máy nói chuyện với mình cho đến khi cậu về tới nhà an toàn thì thôi."
"Được được.
Mình nghe cậu là được chứ gì?" Lâm Dương Thần cười lắc đầu.
Hướng Chân cũng quá lo xa rồi.
Đây cũng không phải là là lần đầu tiên nàng về muộn, nàng cũng không có nhát gan nha.
Trên con đường quen thuộc, Lâm Dương Thần đeo balo một mình sải bước trong màn đêm vắng lặng.
Khu phố này không có kinh doanh buôn bán ban đêm, đa phần mọi người đã đóng cửa tắt đèn chìm vào giấc ngủ.
Nàng một bên cảm nhận bầu không khí trong lành yên tĩnh, một bên bất đắc dĩ nghe cô bạn thân đang lải nhải căn dặn trong điện thoại.
Bỗng nàng dừng lại, nghi hoặc nhìn vết máu từng giọt từng giọt thấm ở trên mặt đất.
"Ừm...!Chân Chân, mình về đến nhà rồi, không nói chuyện với cậu nữa, mình chuẩn bị đi ngủ đây."
Hai người qua lại nói chúc ngủ ngon, Lâm Dương Thần cất điện thoại, mắt nhìn theo vết máu, suy đoán có lẽ là máu của một con chó hoang hoặc mèo hoang bị thương để lại.
Dù gì khu vực này cũng có một dãy nhà hoang, trong đó có rất nhiều chó mèo vô chủ sinh sống.
Lâm Dương Thần vốn lương thiện lại yêu thích động vật, nếu phát hiện chúng gặp rắc rối nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lơ.
Lâm Dương Thần đi theo vết máu rẽ vào một con hẻm vừa nhỏ vừa tối, đi tới cuối hẻm nàng bỗng khựng lại bước chân, trợn mắt nhìn thân ảnh đang ngồi trong góc.
Nào phải chó mèo gì? Là người!
Tần Tuyết Nhiễm bị thương ngồi ở trong hẻm nhỏ đã hơn nửa tiếng đồng hồ, cô đã sớm phát hiện có người xuất hiện, khi người càng lúc càng đến gần cô mới cảnh giác giơ súng lên chĩa về phía người kia.
Đèn đường của con hẻm này bị chập, lúc chớp lúc tắt.
Lúc nãy Lâm Dương Thần không thấy rõ, thông qua ánh trăng chỉ mơ hồ nhìn thấy thân ảnh một người, hiện tại đèn sáng lên mới có thể nhìn thấy rõ ràng người đó đang chĩa một khẩu súng ngắn về phía mình.
Đúng vậy nàng không có nhìn lầm, thật sự là súng!
Hai chân Lâm Dương Thần lập tức mềm nhũn ngã ngồi xuống đấy, hai tay chống ra sau.
Nàng hoảng sợ nuốt nước bọt nhìn họng súng, lại nhìn về phía người kia.
Hai người cách nhau không quá hai mét, ánh sáng lờ mờ vừa đủ để nàng nhìn rõ khuôn mặt cô.
Một cô gái trông lớn hơn nàng vài tuổi, khuôn mặt cực kì xinh đẹp nhưng sắc mặt lại tái nhợt, cái trán còn ẩn ẩn một tầng mồ hôi.
Nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, Lâm Dương Thần vô thố đến mức toàn thân run rẩy.
Nhưng nàng rất nhanh đã che giấu đi cảm xúc của mình, cố làm ra vẻ mặt trấn định.
Lại dời tầm mắt xuống, thấy tay người kia đang ôm lấy vết thương dính đầy máu trên bả vai trái, Lâm Dương Thần hoảng hốt, vội vàng ngồi dậy nhích đến gần, miệng lắp bắp nói:
"Chị...!chị bị thương rồi..."
Nhưng không ngờ cô gái lại dứt khoát chĩa thẳng súng vào trán của nàng, ánh mắt đầy cảnh giác khiến Lâm Dương Thần không thể làm gì hơn là phải dừng lại động tác.
"Tôi...!tôi chỉ muốn hỏi là chị có cần đi bệnh viện hay không?"
"Không cần, đi đi!" Tần Tuyết Nhiễm lạnh lùng trả lời, thanh âm phát ra tuy suy yếu nhưng thanh lãnh.
Cô lắc súng một cái ra hiệu cho nàng mau cút đi.
Vừa rồi khi ánh mắt hai người chạm nhau cô đã nhìn thấy người kia lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó lại rất nhanh giấu đi.
Biểu cảm đó trông giống như là vừa nhìn thấy một người quen biết, làm cô không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Cô tỉ mỉ quan sát đối phương, rõ ràng là gương mặt này cô cũng không cảm thấy quen thuộc một chút nào.
Cô không chắc người này tiếp cận mình có mục đích gì.
Lâm Dương Thần mặc dù rất sợ hãi trước phản ứng của Tần Tuyết Nhiễm nhưng cũng không có ý định cứ như vậy mà bỏ đi.
"Nhưng mà...!chị trông bị thương rất nặng, nếu không chữa trị kịp thời để chảy nhiều máu sẽ rất nguy hiểm."
Nhìn sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm lại lạnh đi mấy phần sau câu nói của mình, Lâm Dương Thần không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục sắp xếp ngôn từ nói chuyện với cô.
"Tôi không có ý gì xấu.
Tôi chỉ muốn giúp chị."
"....."
"Tôi là sinh viên đại học, ừm...!chính là trường y Thanh Châu ở gần đây.
Tôi là người tốt, thật đó!"
"......"
Chỉ nhận được một tràng im lặng, Lâm Dương Thần thấy Tần Tuyết Nhiễm không có nổ súng, gan lại biến lớn, nghĩ có lẽ cô cũng không thật sự muốn bắn mình, chỉ là doạ một chút để mình nhanh một chút lăn đi.
Nàng lấy ba lô trên vai xuống lục lọi tìm vài thứ.
Thấy hành động của nàng Tần Tuyết Nhiễm cũng lập tức tăng thêm cảnh giác, ngón tay vững vàng đặt trên cò súng, chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào.
Nào ngờ lại thấy Lâm Dương Thần lấy ra vài tấm thẻ chìa ra trước mặt mình.
"Đây là thẻ sinh viên của tôi, còn có chứng minh nhân dân, nếu chị không tin có thể kiểm tra một chút."
Người này sao lại lì như vậy?
"Tôi không muốn đi bệnh viện." Tần Tuyết Nhiễm không kiên nhẫn nói.
"Cái này..."
Lâm Dương Thần phần nào hiểu được vì sao Tần Tuyết Nhiễm không muốn đi bệnh viện.
Nàng vừa nhìn vết thương của cô đã đoán ra được nguyên nhân bị thương, nếu đi bệnh viện khẳng định sẽ đánh động đến cảnh sát.
Nàng ngẫm nghĩ một chút sau đó chợt nảy ra một ý tưởng lớn mật.
"Vậy...!hay là chị đến nhà tôi đi? Tôi là sinh viên ngành y, tương lai tôi chính là bác sĩ, xử lý vết thương tôi cũng khá rành, tôi sẽ giúp chị."
"Tôi chỉ sống một mình, nhà tôi ở ngay trong khu này."
Tần Tuyết Nhiễm nghe lời đề nghị này, mày nhăn lại nhìn người kia chằm chằm, trong lòng càng là khẳng định suy đoán của mình.
Người này rốt cuộc vì sao lại phải nhiệt tình như vậy? Một cô gái bình thường khi nhìn thấy có người chĩa súng vào mình nếu không trực tiếp hét lên bỏ chạy thì cũng sợ đến mức bất động, nào có ai cả gan đề nghị đem người về nhà chữa trị, nàng không sợ mình sao?
Trừ phi nàng có mục đích khác.
Tần Tuyết Nhiễm tỉ mỉ đánh giá người đối diện.
Một cô gái trẻ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ngũ quan tinh tế.
Ấn tượng nhất có lẽ là đôi mắt, mắt bồ câu to tròn, trong suốt như hai viên đá quý, sạch sẽ không nhiễm một chút tạp chất.
Nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt chân thành.
Gương mặt của nàng mang lại cho người đối diện cảm giác nàng rất thuần khiết lương thiện, không một chút giả dối nào.
Ma xui quỷ khiến, Tần Tuyết Nhiễm bỗng dưng nảy sinh một sự tin tưởng không thể lý giải đối với cái người kì lạ lại khả nghi này.
Tần Tuyết Nhiễm lại nghiêm túc suy nghĩ tình huống hiện tại của mình.
Cô vốn đi làm chuyện quan trọng thì bị kẻ thù tập kích đả thương, phải ở chỗ này lánh nạn.
Mà cô hiện tại không đủ sức rời đi, điện thoại bị mất nên không thể liên lạc với ai, cũng không có bất cứ ai đến chi viện.
Cứ tiếp tục ôm vết thương ngồi đợi ở đây cũng không phải là biện pháp tốt.
"Trước cho tôi mượn điện thoại." Tần Tuyết Nhiễm bỗng nghĩ ra được một biện pháp tốt hơn.
"A? Được." Lâm Dương Thần hiểu ý đem điện thoại đưa cho cô.
"Cảm ơn." Tần Tuyết Nhiễm duỗi tay ra tiếp nhận điện thoại, bấm một dãy số rồi ấn nút gọi đi, nhưng khi người ở đầu dây bên kia vừa bắt máy thì điện thoại bỗng tắt nguồn, màn hình tối đen.
Cô ngước đầu khó hiểu nhìn Lâm Dương Thần.
Lâm Dương Thần nhận lại điện thoại xem xét một chút rồi gãi gãi đầu, gượng gạo cười hì hì.
"Có lẽ nó hết pin rồi."
Tần Tuyết Nhiễm bất lực đỡ trán.
Ngày hôm nay thật sự là một ngày xui xẻo của cô.
Vốn dĩ dự định gọi người đến chi viện, như vậy thì không cần đi theo cái người xa lạ này về nhà, cũng không cần thời khắc phòng bị người ta gài bẫy.
Giờ thì hay rồi!
"Đợi về đến nhà tôi sẽ lập tức đem đi sạt pin, đến lúc đó lại cho chị mượn."
"Thôi được, tôi đi với cô." Thôi vậy, tình huống cấp bách, chữa trị vết thương mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa Tần Tuyết Nhiễm không tin một cô bé gầy yếu tay trói gà không chặt có thể gây ra bất lợi gì cho mình.
"Tôi đỡ chị."
Lâm Dương Thần ngạc nhiên rồi lại mừng rỡ khi nghe Tần Tuyết Nhiễm đồng ý theo mình về nhà, liền nở một nụ cười thật xán lạn tiến lại gần đỡ cô đứng dậy, lại từng bước dìu cô ra khỏi con hẻm.
Tần Tuyết Nhiễm cũng không có cất súng đi, phòng ngừa Lâm Dương Thần sẽ làm ra hành động gì kì quái.
Suốt quá trình cô vẫn luôn chú ý đến nàng, thấy nàng chỉ thành thật dìu mình, thỉnh thoảng còn chú ý xem vết thương có bị đụng trúng hay không, cảnh giác mới được tháo xuống không ít.
Hai người đi đến trước một căn nhà trông khá cũ, sau đó lại lên cầu thang, đi lên tầng gác mái.
"Đến nơi rồi, đây là phòng của tôi."
Lâm Dương Thần để Tần Tuyết Nhiễm dựa vào vách tường, sau đó dùng chìa khoá giấu ở trong chậu cây bên cạnh để mở cửa, lại cẩn thận đỡ cô vào phòng.
Tần Tuyết Nhiễm đầu tiên là quan sát kĩ căn phòng này.
Nhìn từ phía ngoài căn phòng có vẻ cũ kĩ nhưng vào bên trong thì lại là một cảm nhận hoàn toàn khác.
Tường nhà được phủ bởi một lớp giấy dán tường màu xám kem tạo cảm giác hài hoà, sáng sủa.
Căn phòng rộng chưa đến 40 mét vuông nhưng trông khá đầy đủ tiện nghi.
Có bếp, có nhà tắm.
Phía trong đặt một cái giường nhỏ, tủ quần áo, sát bên giường đặt một cái bàn học.
Tổng thể ngăn nắp, sạch sẽ.
Phảng phất bên trong không khí còn thoang thoảng một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt dễ ngửi, giống hệt như mùi hương ở trên cơ thể của chủ nhân căn phòng.
Lâm Dương Thần lại đỡ Tần Tuyết Nhiễm nằm lên giường, cẩn thận lấy gối kê sau lưng cho cô.
"Chị là như thế nào bị thương?" Nàng dù biết rõ vẫn giả vờ hỏi.
"Trúng đạn."
"Tôi muốn kiểm tra vết thương một chút."
"Được."
Lâm Dương Thần giúp Tần Tuyết Nhiễm cởi áo vest ngoài, sau đó lại từ từ cởi hai nút áo sơ mi.
Theo động tác kéo trễ vai áo sơ mi xuống, bả vai trần trắng nõn cũng hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này gương mặt Lâm Dương Thần liền ửng hồng.
Chỉ là nàng nhanh chóng dời lực chú ý đến lỗ máu nằm ở bên dưới bờ vai trắng nõn kia, máu dọc theo đó chảy ra làm ướt một mảng áo sơ mi.
Vệt máu đỏ thẫm khiến cho người ta liên tưởng đến một đoá hoa bỉ ngạn nhỏ đang nở rộ.
Lâm Dương Thần nhìn thấy trái tim chợt thắt lại, cảm giác đau lòng cuồn cuộn dâng lên.
Cũng may đạn không bắn trúng chỗ hiểm.
"Ở đây tôi không có đủ dụng cụ gắp đạn và thuốc.
Chị đợi một lát, tôi chạy đi mua lập tức sẽ trở về." Nói rồi Lâm Dương Thần nhanh chóng xoay người định chạy đi.
Sau đó như nhớ ra cái gì lại xoay người về, cắm sạt pin điện thoại rồi mở nguồn đưa cho Tần Tuyết Nhiễm.
"Giờ này còn có thể đi đâu mua mấy thứ đó?" Tần Tuyết Nhiễm tiếp nhận điện thoại, lại nghi hoặc hỏi nàng.
"Gần trường đại học có hiệu thuốc mở cửa 24/24."
Tần Tuyết Nhiễm nhìn Lâm Dương Thần vội vàng rời khỏi, cửa phòng đóng lại mới cầm điện thoại ấn gọi cho dãy số ban nãy.
"Alo, là tôi.
Tôi gặp chút rắc rối.
Bây giờ tôi gửi vị trí, cậu gọi thêm vài người nữa lập tức đến đây đón tôi."
Cúp điện thoại, trong lúc chờ đợi cô quyết định quan sát bàn học của Lâm Dương Thần một chút.
Bàn học rất ngăn nắp, trên giá sách xếp đầy sách, hầu như đều là sách tài liệu ngành y, có một ít sách về chủ đề mỹ thuật.
Dời tầm mắt xuống còn có thể nhìn thấy thời khoá biểu được dán trên bàn.
Xem ra cô bé kia quả thật là không nói dối.
Chưa đầy 20 phút sau Lâm Dương Thần đã quay trở lại, trên tay cầm theo một cái túi.
Nàng thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi, xem ra đã chạy bộ một đoạn đường khá dài.
Sau đó nàng để túi xuống bàn, vội vàng chạy đi rửa tay, đeo găng tay y tế cùng khẩu trang vào, sau đó sát trùng tất cả các dụng cụ rồi mới tiến đến bên giường.
"Tôi bắt đầu đây."
Lâm Dương Thần nhìn Tần Tuyết Nhiễm, trong mắt loé lên một tia ôn nhu khó có thể nhận thấy, lại nhẹ giọng nói: "Không thể mua được thuốc gây tê, quá trình gắp đạn sẽ rất đau, chị ráng nhịn một chút."
"Ừm..." Tần Tuyết Nhiễm vô lực trả lời, lúc này thể lực của cô cũng sắp cạn kiệt.
Trước tiên, Lâm Dương Thần tiêm cho cô một mũi thuốc.
Sau đó bắt đầu đổ thuốc sát trùng lên miệng viết thương.
Tần Tuyết Nhiễm lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây không phải là lần đầu cô bị trúng đạn.
Công việc của cô đặc thù, bị thương cũng là chuyện hết sức bình thường.
Mức độ này cô vẫn có thể chịu được.
Sau đó Lâm Dương Thần cầm lên dụng cụ phẫu thuật, chuẩn bị rạch vết thương, gắp đạn.
Thấy Tần Tuyết Nhiễm cắn cắn cánh môi nàng liền nhét vào miệng cô một cuộn băng gạt, miễn cho cô vì đau mà tự làm tổn hại môi của chính mình.
Suốt quá trình gắp đạn Tần Tuyết Nhiễm tuy chịu đau đến tê liệt nhưng vẫn không quên quan sát Lâm Dương Thần.
Gương mặt nàng căng thẳng, trên cái trán trơn bóng trắng nõn rịn ra tầng mồ hôi mỏng, lông mày cũng là nhíu chặt, một bộ dáng hết sức chăm chú.
Động tác của nàng trông rất chuyên nghiệp, nhưng tay lại đang run cầm cập, toàn thân cũng phát run.
Điều này không qua được mắt cô.
Tần Tuyết Nhiễm thật sự có chút bất an.
Nhìn cô bé tuổi còn rất nhỏ, chỉ khoảng 18, nếu là sinh viên thì chắc cũng chỉ vừa vào đại học.
Vừa vào đại học liệu có biết xử lý vết thương đạn bắn không? Vừa rồi là cô sơ xuất không nghĩ đến vấn đề này.
Liệu có khi nào lợn lành chữa thành lợn què hay không đây?
Có cảm giác giao trứng cho ác.
Tần Tuyết Nhiễm đoán không sai.
Lâm Dương Thần đang cực kì căng thẳng, lưng cũng đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng không phải căng thẳng vì vấn đề gắp đạn, mà là bởi vì cái người mà nàng đang đối mặt.
Qua một lát viên đạn được gắp ra, cả hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Lâm Dương Thần khâu lại vết thương, băng bó cẩn thận.
"Xong rồi."
Nàng đứng dậy đi rót một ly nước rồi đem mấy viên thuốc đưa cho Tần Tuyết Nhiễm.
"Đây là thuốc kháng viêm và thuốc giảm đau, chị mau uống đi."
"Cảm ơn." Tần Tuyết Nhiễm nhận lấy thuốc bỏ vào miệng, rồi uống một ngụm nước.
"Ngày mai chị cần phải đến bệnh viện kiểm tra lại.
Dù gì thì điều kiện ở chỗ này cũng không tốt, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng.
Hơn nữa nếu thiếu máu thì phải truyền thêm, vừa nãy chị bị mất máu khá nhiều." Lâm Dương Thần nghiêm túc dặn dò.
"Tôi biết.
Một lát nữa sẽ có người đến đón tôi.
Tôi về nhà liền gọi bác sĩ kiểm tra lại."
"Vậy a? Vậy chị nằm xuống nghỉ một lát trước đi."
Lâm Dương Thần đỡ Tần Tuyết Nhiễm nằm xuống, lại tự nhiên rút khăn giấy ướt ra định lau mồ hôi trên trán cho cô, bị cô đưa cánh tay phải lên cản lại.
"Tôi tự làm được."
"À? Được." Đáy mắt Lâm Dương Thần thoáng hiện lên một tia mất mát không dễ phát hiện.
"À.
Tôi vẫn chưa biết tên của em?"
"Tôi hả?"
Lâm Dương Thần kéo cái ghế đến cạnh mép giường ngồi xuống, trả lời: "Tôi tên Lâm Dương Thần." Nói xong nàng còn đặc biệt nhích khuôn mặt lại gần hơn một chút, mở to mắt nhìn Tần Tuyết Nhiễm không chớp.
"......"
Khoảng cách quá gần, đủ để Tần Tuyết Nhiễm nhìn ra biểu cảm chân thật trên gương mặt nàng, phát hiện ra sự chờ mong xen lẫn một tia thấp thỏm trong đó.
Biểu cảm này là sao?
Cô không hiểu vì sao nàng lại có hành động cùng biểu cảm như vậy, tiếp tục hỏi: "Chắc đã thành niên rồi chứ?"
"Tôi...!25 tuổi."
"25 tuổi?" Tần Tuyết Nhiễm nhướng mày kinh ngạc hỏi.
Đùa sao? Gương mặt này còn chưa đến 20 đâu?
Tần Tuyết Nhiễm thầm nghĩ Lâm Dương Thần trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Có lẽ do nàng sở hữu một ngoại hình quá mức lừa người, làn da vừa trắng vừa căng mịn không tì vết như da em bé, đôi mắt to tròn ngập nước như nai con, còn có vóc dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên có chút ngượng ngùng.
Lâm Dương Thần không lại nói về vấn đề tuổi tác, nàng mấp máy môi, do dự hồi lâu mới lên tiếng hỏi:
"Chị...!không nhận ra em sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...