Giao Nhân sao.
Sư Thanh Y rơi vào trầm mặc.
Giao Nhân chi cao chi..... Vị chi kỳ trân. (mỡ của giao nhân là trân bảo)
Dường như ở giữa còn một câu nữa, một câu nữa mới hoàn chỉnh. Nhưng mà đó là câu gì?
Lời này hẳn là đã nghe qua ở nơi nào đó, hoặc là đọc qua, nếu không sao lại có ấn tượng như vậy. Thậm chí còn loại ký ức như có như không này còn nhắc nhở Sư Thanh Y, nàng không chỉ nghe qua, xem qua, đầu óc mơ hồ thực sự giống như nàng đã từng trải qua.
Cái gì ?
Nghĩ không ra, dường như bị thứ gì đó cứng rắn đào mất.
Ký ức vỡ vụn, thống khổ trên thân thể tích lũy giống như mưa dầm liên miên không ngớt, Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy không chịu nổi áp lực, yên lặng xuất thần nhìn nửa bộ xương trong thạch bích.
Lạc Thần lại nhìn nàng, đáy mắt ẩn giấu bóng đêm sâu thẳm ôn nhu.
"Trước đây dưới mặt đất đã thấy qua loại Trường Minh Đăng này, bên trong chính là mỡ Giao Nhân, nghìn năm bất diệt." Vũ Lâm Hanh nhẹ nhàng tặc lưỡi: "Bất quá nhìn thấy thi cốt Giao Nhân này, vẫn là lần đầu tiên."
Lạc Thần nói: "Theo như lời cậu nói mỡ Giao Nhân dùng làm đèn, cũng không phải là loại trước mặt."
"Nghe nói thời Hoang Man thì đã có Giao Nhân tồn tại, trong tộc phe phái phức tạp, vì vậy cũng chia rất nhiều chủng loại?" Vũ Lâm Hanh nổi lên hứng thú, kéo Lạc Thần nói chuyện, đồng thời ra hiệu cho Phong Sanh điều khiển thuyền sâu vào trong.
Con thuyền rẽ vào một khúc quanh, hai bên thạch bích tối như mực áp đến, thủy đạo dĩ nhiên cũng trở nên càng lúc càng chật hẹp, sơ ý một chút sẽ va phải. Phong Sanh phải tắt động cơ, cùng Tô Diệc một lần nữa dùng mái chèo chậm rãi chèo vào.
Tiêu Ngôn trải qua ác mộng, lúc này không ngừng run rẩy: "Chúng ta có thể tạm thời không vào bên trong không? Các người phải tin tôi, chúng sẽ ăn thịt người, những bộ xương này thực sự sẽ ăn thịt người, nửa người cứ như vậy mà bị nuốt."
Sư Thanh Y quay đầu, hòa nhã nói: "Đừng sợ, chúng ta phải xác nhận tình huống của giáo sư, cũng không còn cách nào khác."
Nhớ đến Duẫn Thanh, Tiêu Ngôn chỉ đành kiên trì chống đỡ, gật đầu.
Giọng nói u lãnh của Lạc Thần nhẹ nhàng vang trong thuỷ vực chật hẹp: "Giao Nhân nói chung chia là hai loại. Chúng ta thường nói Giao Nhân cao chi (mỡ) nhập lăng làm đèn, đó là Bạch Giao, Bạch Giao ở Nam Hải, nam nữ đều mỹ mạo, ngoài ra mắt có thể khóc ra ngọc châu."
"Thực sự là ngọc châu?" Vũ Lâm Hanh đối với điểm ấy lại biểu thị hoài nghi: "Quái lực loạn thần chuyện tớ thấy nhiều lắm rồi, sớm đã không lấy làm lạ. Giao Nhân có thể có nhưng thật có thể khóc ra ngọc châu, tớ còn không tin đâu."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tớ chưa từng thấy qua Bạch Giao khóc, chuyện ngọc châu không đáng nói. Bất quá Bạch Giao ẩn nhẫn mãnh mẽ, nghe nói suốt đời vô lệ."
"Phụ mẫu qua đời, cũng không khóc sao?" Ánh mắt Vũ Lâm Hanh thoáng lay động: "Thương tâm khổ sở, cũng không khóc sao?"
"Không khóc." Lạc Thần nói.
Lúc nàng nói ánh mắt vẫn trầm tĩnh sâu lắng như vậy, tựa như đầm nước vĩnh viễn cũng không thổi động được. Sư Thanh Y ở bên cạnh không nói gì mà chỉ nhìn nàng, nhớ đến vành mắt nàng đã từng đỏ qua, trên hàng mi dài mơ hồ nhiễm bọt nước, trong lòng đột nhiên co rút.
"Chị họ cậu, vậy cậu có khóc hay không?" Vũ Lâm Hanh nghẹn nín xấu xa nháy mắt.
Lạc Thần không nói lời nào.
Vũ Lâm Hanh buồn chán khoát khoát tay: "Cậu mặt khối băng ngay cả cười cũng không cười, có lẽ cũng không biết chính xác phương pháp khóc là như thế nào."
Sư Thanh Y mỉm cười: "Phương pháp khóc chính xác, nói như vậy Vũ Lâm Hanh cậu hiểu lắm sao?" Dừng một chút lại nói: "Một loại Giao Nhân khác là hắc lân Giao Nhân (hắc lân : vảy đen) Đúng không? So sánh với Bạch Giao, chúng vô cùng tàn bạo. Xương gò má cùng xương trán nhô cao, cánh tay có hai vây, giống như bộ xương khảm trong thạch bích này."
Lạc Thần gật đầu: "Nhìn thấy ở đây xác thực là Hắc Giao. Hắc Giao ở Bắc Hải, xấu xí tàn nhẫn, giỏi ca hát. Trong đêm ở nơi nước nông, chờ người đi qua, ca hát dẫn dụ, sau đó kéo xuống nước để ăn. Hoặc là ca hát dưới nước sâu, mê hoặc đội thuyền."
Nói xong, nàng nhìn Tiêu Ngôn: "Lúc đó anh có từng nghe được âm thanh khác thường gì không? Tỷ như tiếng hát."
"Ca hát?" Tiêu Ngôn vẻ mặt mờ mịt.
"Âm thanh khiến người cảm thấy cả người thoải mái."
Tiêu Ngôn nắm một chỏm tóc, vùi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi.... Tôi đầu óc rất loạn, thật không nhớ rõ có âm thanh gì đặc biệt không. Nhưng có một lúc nào đó, tôi quả thật rất thoải mái, giống như thân thể đều trở nên nhẹ nhàng, đời này cũng chưa từng có cảm giác thoải mái đến vậy. Đó đại khái chính là..... Cái gọi là thoải mái đến chết, thực sự, trong nháy mắt đó, cũng chỉ là trong một cái nháy mắt, tôi thậm chí cảm thấy nhảy lầu chết cũng đáng giá."
Thiên Thiên nâng má: "Cho nên anh liền nhảy xuống."
Tiêu Ngôn nói: "Nguyên bản chúng ta đều ở trên thuyền, chờ tôi phản ứng lại, quả thực tôi đang ở trong nước, nhưng tôi cũng không biết bản thân nhảy xuống lúc nào."
Thiên Thiên nói: "Những người khác cũng đều ở trong nước?"
Tiêu Ngôn gật đầu, sắc mặt hắn vẫn rất khó coi: "Tất cả mọi người ở trong nước, có một số người bơi qua thạch bích bên kia. Cũng chính khi đó, nửa người của nhân viên công tác kia bị xương cốt trên thạch bích nuốt vào, giáo sư đến kéo hắn, cũng không may mắn tránh khỏi. Sau đó, chính là tàn sát qua mô lớn."
Thiên Thiên nhìn Lạc Thần, lại nhìn Sư Thanh Y, các nữ nhân nhìn nhau một lúc, lo lắng trong lòng Sư Thanh Y rốt cục buông xuống một chút: "Sư huynh, giáo sư không có chết."
Tiêu Ngôn trợn to mắt.
Sư Thanh Y nói: "Tất cả anh nói đều không thể xem là thật. Tôi tin tưởng giáo sư còn sống, nhưng tình huống của nàng có thể cũng không tốt bao nhiêu."
Tiêu Ngôn nóng nảy: "Tôi không nói dối gạt người. Tôi nói đều là thật, tôi thực sự nhìn thấy, Sư Sư em phải tin tưởng tôi, sư huynh đã gạt em khi nào sao?"
Sư Thanh Y ý bảo hắn bình tĩnh: "Tôi biết, anh nói chính là sự thật, nhưng tất cả anh nhìn thấy đều là giả. Hắc Giao chuyên ca hắt mê hoặc, tất cả đều là ảo giác của anh, Ở đây nhiều hài cốt Hắc Giao nhiều như vậy, nói không chừng dưới đáy nước ẩn nấp là Hắc Giao sống."
Tiêu Ngôn nhất thời sửng sốt.
Con thuyền chậm rãi đến gần thạch bích, xương Hắc Giao khảm trên thạch bích càng ngày càng nhiều, rậm rạp, tựa như hoá thạch dung hợp cùng thạch bích thành một chỉnh thể. Rất nhiều xương sọ lộ ra, xương tay, một số ít xương cùng hình móc vốn ẩn rất sâu cũng lộ ra, trên xương cùng có rất nhiều gai xương hình móc .
Thuỷ vực càng lúc càng chật hẹp, đàn xương cốt cố định trên thạch bích, bễ nghễ nhìn mỗi một người bọn họ, như địa ngục Tu La trầm lặng.
Tiêu Ngôn lập tức che lổ tai. Có lẽ hắn nghĩ nếu như tiếng hát của những thứ kia khiến người sản sinh ảo giác, còn không bằng sớm che cái lỗ tai, đề phòng hậu họa.
Hắn mới vừa tỉnh không bao lâu, Thiên Thiên thân là y giả vốn dĩ nên ở bên cạnh chiếu cố hắn, hiện tại nhìn hắn co rúm che lỗ tai, nàng liền hướng lưng bàn tay hắn thổi nhẹ một hơi, Tiêu Ngôn cả người tê dại, lập tức buông lỏng tay.
Thiên Thiên cười nói: "Bưng cũng vô dụng."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiêu Ngôn đã trải qua một lần, bóng ma tâm lý rất nặng, hoảng sợ nói: "Đeo nút tai được không? Chỉ cần không nghe đến tiếng hát quỷ quái gì đó của chúng thì sẽ không trúng chiêu đi?"
Bộ xương trên thạch bích hiện tại cách Sư Thanh Y bất quá chỉ hơn mười centimet, Sư Thanh Y nhìn một chút, đột nhiên giống như phát hiện gì đó, chậm rãi vươn tay, hướng thạch bích sờ soạng.
Thiên Thiên lắc đầu. "Cũng không được. Tiếng hát của Hắc Giao vô khổng bất nhập." (không đâu không vào được).
"Vậy không có cách nào nữa sao!" Tiêu Ngôn sắp sụp đổ.
"Đương nhiên là có."
Tiêu Ngôn vui không nén được: "Là cái gì?"
Thiên Thiên nheo mắt: "Đem lỗ tai toàn bộ khóe ra nha, không phải cái gì cũng không nghe được rồi sao."
Tiêu Ngôn: "......"
Hắn ôm bụng, yên lặng cuộn mình một góc. Vẫn là mỹ nhân bác sĩ quyến rũ này không lòng dạ Bồ Tát giống như lúc hắn mới tỉnh lại, hắn cảm thấy bản thân thực sự đã nghĩ nhiều.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Tiếng hát của Hắc Giao mê hoặc tâm trí, tâm tính thế nhân muôn hình vạn trạng, ảo cảnh nhì thấy cũng giống như tâm tình, luôn bất đồng. Tiếng hát không lọt vào tay mà chỉ nhập vào tâm, loại ảnh hưởng này cũng tùy người mà khác biệt. Có một số người một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngay cả tiếng hát cũng không nghe thấy, cũng có người gặp phải sẽ trí mạng."
Vũ Lâm Hanh một bên suy nghĩ về những bộ xương này, một bên hỏi: "Vậy người nào chịu ảnh hưởng nhiều nhất?"
Hàng mi dài của Lạc Thần buông xuống, nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên là người rất có chấp niệm. Chìm sâu trong chấp nhất, không cách nào thoát khỏi trói buộc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...