Tạ Thành Nam uống rượu sữa, vẻ mặt có vài phần say, liền không chú ý đến biến hóa nhỏ trên mặt Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y tiếp tục thăm dò: "Anh có biết vị Duẫn giáo sư kia rốt cục là đi nơi nào? Hoặc là nói, sau đó là đi theo hướng nào?"
"Chẳng lẽ nàng là người quen của Sư tiểu thư?" Tạ Thành Nam xoay mặt sang.
Sư Thanh Y mỉm cười nói dối: "Cũng không phải. Chỉ là nghe anh miêu tả, rất giống một vị bằng hữu của lão sư đại học mà tôi biết, đúng lúc nàng gần đây cũng ra ngoài khảo sát, đúng là có chút trùng hợp, nên nghĩ muốn xác nhận rõ một chút."
Tạ Thành Nam gật đầu: "Thì ra là thế. Việc của bọn họ thật ra tôi cũng không hỏi nhiều, trên cơ bản đều là thôn trưởng chiêu đãi, cho nên cũng không xác định được mục đích của bọn họ. Nhưng tôi thấy cuối cùng họ đi theo hướng Đông Bắc."
"Đông Bắc thôn, đó không phải là phương hướng cánh rừng này sao?"
"Đúng vậy. Cho nên tôi đoán bọn họ cũng đi Thần Chi Hải." Tạ Thành Nam trả lời rất tự nhiên: "Đi Thần Chi Hải, đều phải đến chỗ này trước. Nghe ý tứ của Tang Cát, ngày mai các người cũng muốn đi hướng này."
Sư Thanh Y trầm mặc không nói.
Giáo sư đi Thần Chi Hải làm gì?
Là nàng phát hiện cái gì sao?
Hay là.....
Tạ Thành Nam nhìn chảo lửa lớn trên tế đài, nói tiếp: "Đến chỗ chúng ta du lịch, trên cơ bản đều là đến Thần Chi Hải, một số nhóm khảo sát cũng là như vậy, nơi này đối với chúng ta mà nói là một thần kỳ bảo địa."
Sư Thanh Y cười nói: "Nghe nói nơi này có kho báo vô cùng thần bí?"
Tạ Thành Nam ha ha cười: "Có kho báo hay không thì tôi không rõ. Nhưng Thần Chi Hải đối với thôn mà nói, quả thật là kho báo, theo số khách du lịch tăng lên, tôi tin tưởng sau này thôn cũng sẽ phát triển."
Dưới mắt kính đôi mắt hắn tràn ngập lý tưởng: "Đến lúc đó điều kiện trong thôn sẽ tốt, sẽ có nhiều hơn bác sĩ cùng lão sư đến, dù sao thôn cũng không thể vĩnh viễn như vậy."
"Bác sĩ Tạ, anh là người tình nguyện đúng không?" Sư Thanh Y nói.
"Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp ngành y năm chính mươi mấy, ở các nơi làm tình nguyện chữa bệnh. Sau khi đến đây, nhìn thấy nơi đây không có bác sĩ, mới có quyết định này."
"Hiện tại người chịu cống hiến giống như bác sĩ Tạ, đúng là không có nhiều nữa." Sư Thanh Y chơi đùa chiếc khăn trắng rũ xuống.
Tạ Thành Nam đẩy gọng kính, mỉm cười: "Nào có, tôi chỉ làm theo chí nguyện của bản thân. Việc bản thân thích làm, vĩnh viễn là chuyện tốt nhất."
Thôn dân lui tới không ít người hướng hắn chào hỏi, hoặc kính rượu, vị bác sĩ duy nhất này quả thật là rất được thôn dân kính yêu.
Hai người nói chuyện phiếm giữa đám người, hàn huyên một hồi, Sư Thanh Y thích hợp xen lẫn vài vấn đề: "Được rồi, vừa rồi anh nói vị Duẫn giáo sư kia, bọn họ tổng cộng đến bao nhiêu người?"
"Mười mấy, phần lớn đều là nam nhân trẻ tuổi, bọn họ đối với nàng rất tôn kính, hẳn là sinh viên của nàng."
"Ngoại trừ Duẫn giáo sư, còn có nữ nhân khác sao?"
"Không, nữ chỉ có mình nàng."
Có một thôn dân nhiệt tình lôi kéo Tạ Thành Nam ra ngoài khiêu vũ, Tạ Thành Nam một bên bị người đó kéo đi, một bên xin lỗi cười nói: "Sư tiểu thư, xin lỗi không tiếp được."
"Chơi vui vẻ." Sư Thanh Y hướng hắn khoát khoát tay.
Nhìn lại vị trí vừa đứng, dòng người xoay chuyển, từ lâu đã không thấy bóng dáng Giáng Khúc.
Trước đó cùng Tạ Thành Nam tìm hiểu tin tức, Giáng Khúc vẫn đứng ở bên cạnh, không hề lên tiếng, cũng không di chuyển không biết còn tưởng rằng là pho tượng, hiện tại trong nháy mắt nhìn không thấy nữa.
Ngọn lửa bốc cao tùy ý cháy trong chảo lớn, trong cuồng hoan thịnh yến, Sư Thanh Y vẫn luôn cảm thấy có chút áp lực.
Nàng một bên đi về phía trước, một bên quan sát bốn phía, thẳng đến trước mặt xuất hiện một mạt hồng sắc thân ảnh.
Giáng Khúc đang đứng bên cạnh một chiếc bàn gỗ thật dài, đưa lưng về phía nàng, tóc dài đổ xuống.
Thân ảnh của nàng cô tịch băng lãnh, tựa hồ vĩnh viễn cũng không dung nhập được với sự ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Sư Thanh Y đến gần, thấp giọng nói: "Giáng Khúc tiểu thư?"
Đối phương quay đầu lại.
Khuôn mặt màu hổ phách, mắt mũi miệng gần như không phân hóa nhất thời đập vào mắt.
Trong cái chớp mắt kia, Sư Thanh Y quả thật bị hù dọa: "......"
Giáng Khúc nghiêng mở mặt nạ gỗ trên mặt xuống, một nữa là đường nét mỹ lệ, đôi mắt sâu thẳm lam sắc, một nửa là mặt nạ gỗ khô khan cứng nhắc. Một phần mỹ lệ bị mặt nạ che đi, ẩn trong ánh lửa mờ nhạt, đối lập càng cường liệt.
"Có việc gì?" Giáng Khúc gở mặt nạ xuống.
Mặt nạ kia là thôn dân khắc, trên bàn vẫn còn rất nhiều, đao pháp rất đơn giản dứt khoát. Những mặt nạ gỗ này khắc vẻ mặt tươi cười, trong Xuân Khúc đại hội tựa hồ có hàm nghĩa đặc biệt.
Sư Thanh Y lắc đầu: "Không có việc gì. Chính là mới vừa nói chuyện với bác sĩ Tạ xong, sau đó không nhìn thấy cô nữa."
Giáng Khúc hờ hững nói: "Người khác không nói lời nào cùng tôi , tôi dĩ nhiên cũng sẽ không tự mình vô vị."
Sư Thanh Y thấy nàng quả nhiên là hiểu lầm, cho rằng trong lòng bản thân sinh hiềm khích nên cố ý lạnh nhạt nàng, vội vàng nói: "Xấu hổ, vừa rồi muốn cùng bác sĩ Tạ tìm hiểu tình huống, không nghĩ đến cô đang bên cạnh, không phải tôi không muốn nói chuyện cùng cô, cô nghìn vạn lần đừng để trong lòng."
"Nhưng đã để vào trong lòng, còn có thể lấy ra sao?"
Sư Thanh Y: "......"
Giáng Khúc yên lặng nhìn đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y, nhìn ánh sáng nội liễm bên trong.
Tay nàng đột nhiên cử động, cầm mặt nạ để sát vào mặt Sư Thanh Y, sau đó nhẹ nhàng đeo lên.
Sư Thanh Y đột nhiên lùi lại mấy bước.
Biểu tình của nàng trong nhất thời trở nên vô cùng cảnh giác, đôi mắt trong trẻo cũng lộ ra cảnh giác, giống như dã lộc (nai) Trong đêm tối.
Cũng chỉ là vài bước mà thôi.
Không nóng không lạnh, khiêm tốn hữu lễ, dừng lại đúng mực, giống như thái độ làm người của Sư Thanh Y, sẽ không khiến người cảm thấy lãnh đạm, nhưng cũng sẽ không để cho người chân chính đến gần nàng.
Nội tâm của nàng chỉ có người thân cùng bạn bè nàng chân chính tín nhiệm, mới có thể bước vào. Mà phần lớn trong số tín nhiệm đó, sớm bị nữ nhân tên Lạc Thần chiếm lấy.
Bởi vì Sư Thanh Y lui lại, nên mặt nạ gỗ trong tay Giáng Khúc rơi trên mặt đất, bụi mù bay lên.
Giáng Khúc nhìn mặt nạ trên mặt đất.
Sư Thanh Y đứng trước mặt nàng, vẻ mặt xấu hổ, thật lâu cũng không nói chuyện.
Cách xa nhau vài bước, khoảng cách giữa hai người trong lúc đó đột nhiên dường như trở nên xa xôi vô cùng, dường như cái hố rộng thế nào cũng không vượt qua được.
"Xấu hổ." Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: "Vừa rồi tôi không biết cô muốn làm gì, gần đây trạng thái cũng không được tốt lắm, vô thức sẽ.... phản ứng thái quá một chút. Xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn nhắm vào cô."
Giáng Khúc cúi người nhặt mặt nạ lên, thoạt nhìn có chút cẩn cẩn dực dực mà phủi sạch bụi bậm, kéo căng khuôn mặt: "Tôi chỉ là đùa cô mà thôi."
Sư Thanh Y: "......."
"Ai biết chịu không nổi trêu đùa."
Sư Thanh Y: "......."
Giáng Khúc cùng nam nhân người Tạng trông giữ mặt nạ thấp giọng nói vài câu, người Tạng kia mỉm cười, Giáng Khúc lúc này mới cẩn thận cất mặt nạ vào trong Tạng bào.
"Tôi trở về." Giáng Khúc hướng Sư Thanh Y một câu nói ngắn gọn: "Buồn chán."
Sau đó nàng thực sự cũng không quay đầu lại mà đi rồi, ai cũng không phản ứng.
Sư Thanh Y thở dài, không có biện pháp với nữ nhân tính tình cổ quái này. Nàng đi đến trước mặt người Tạng kia, hỏi hắn những mặt nạ này rốt cục dùng để làm gì, người Tạng kia nghe không hiểu Hán ngữ, bô bô một đống lớn Sư Thanh Y nghe đến to đầu, Tạ Thành Nam cùng Tang Cát cũng không bên cạnh, Giáng Khúc cũng đi rồi, ngay cả một phiên dịch cũng không có.
Cuối cùng Sư Thanh Y cái gì cũng không hỏi được, chỉ thu được một chiếc khăn Hada Tạng dân cho nàng.
Xuân Khúc đại hội kết thúc, nàng cũng không có được đáp án.
Tạ Thành Nam cùng Tang Cát đã uống say, được người khác đỡ về ngủ, dù sao thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ, vì vậy đã bị Sư Thanh Y gác lại sau đầu, sau khi trở về rửa mặt liền lên giường ngủ.
Như cũ Sư Thanh Y một người một căn phòng, bởi vì một mình ở bên ngoài, khuyết thiếu cảm giác an toàn nên gần đây ban đêm nàng ngủ đều không trầm. Dao quân dụng cùng đèn pin mắt sói nhất định sẽ đặt ở vị trí có thể chạm đến, ba lô cũng vĩnh viễn ở trạng thái tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...