"Nhiếp Thắng Quang?" Giọng nói của người kia do dự, bắt đầu đến gần.
Sư Thanh Y treo nõ sang một bên, hơi cúi người, cẩn thận rút ra dao quân dụng.
"Nhiếp Thắng Quang, anh.....là anh, tôi đứng bên này. Anh ra đi, không nên tức giận..... tôi tin tưởng anh, tôi đến tìm anh đây."
Lửa trại chập chờn trong đêm tối gió lạnh, đốm lửa tất tất lay động.
"Lật Tử cùng Tiểu Nhị bọn họ bị nam nhân kia mê hoặc, không nên đến chỗ quỷ quái này. Bọn họ không tin, trời ạ, thật ra tôi cũng thấy những thứ đó.... Nhiếp Thắng Quang, anh đừng làm tôi sợ mau ra đây đi, hai chúng ta cùng nhau trở về."
Nam nhân tiếp tục tìm kiếm đến bên này.
Rừng cây tĩnh mịch, giọng nói của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, Sư Thanh Y thậm chí có thể nghe được hắn trầm thấp hấp lãnh khí.
"Không nên đùa tôi nữa, Nhiếp Thắng Quang, Nhiếp Thắng Quang......." Người đó trong sợ hãi rốt cục lại mang theo mơ hồ không kiên nhẫn: "Anh đừng trốn ở bên trong không ra, tôi biết anh ở đó!"
Sư Thanh Y hy vọng hắn còn có thể nói nhiều như thế một lúc nữa.
Người đó nói càng nhiều, lộ ra tin tức cũng càng nhiều, nàng lại càng dễ phán đoán cánh rừng này rốt cục là xảy ra chuyện gì.
"Nhiếp Thắng Quang anh rốt cuộc có ra hay không! Anh không ra.... tôi sẽ đi!" Bước chân của nam nhân kia tựa hồ lui lại: "Cô hừ cho tôi nghe một tiếng a "
Sư Thanh Y trầm thấp hừ một tiếng: "Hừ!"
"A!" Nam nhân kia bỗng dưng kêu một tiếng: "Cút ngay! Mau buông! Nhiếp Thắng Quang! Nhiếp Thắng Quang tôi sắp chết, Nhiếp Thắng Quang!"
Sư Thanh Y nhíu mày, vén lên cành cây che khuất nhìn xem, chỉ thấy cách đó không xa một người tê liệt ngã xuống đất, nhìn đường nét có vẻ là một nam nhân rất cao.
Mông hắn chấm đất, chân bị thứ gì đen ngòm trên mặt đất xiết chặt, hắn cầm dao găm hướng thứ đó mãnh đâm xuống.
Nam nhân vừa đâm vừa lớn tiếng khóc: "Cút ngay! Cút ngay a!"
Mắt thấy sự tình đột phát, Sư Thanh Y các nàng cũng không trì hoãn nữa, chạy nhanh ra ngoài.
Phong Sanh cầm đèn pin chiếu đến hướng của nam nhân kia, ánh sáng bất ngờ chiếu ra một phiến dữ tợn, nam nhân kia sợ đến run rẩy, lần nữa cố sức bỏ chạy nhưng thứ quấn trên đùi hắn giống như quỷ trảo thật dài, gắn chặt với mặt đất căn bản chạy không được.
Dao quân dụng trong tay Sư Thanh Y thiếu chút nữa chém đến, nhưng chờ nàng tập trung nhìn kỹ liền phát hiện thứ trên mặt đất thật ra là rể cây nữu khúc thành hình cái móc, vốn dĩ bị tuyết đọng che lấp một phần có lẽ là do nam nhân kia vô ý giẫm lên nên chân bị vướng vào phần cong của rễ, trước đó sợ hãi quá sâu, nên mới trông gà hoá cuốc.
"Anh bình tĩnh một chút." Sư Thanh Y nói: "Chỉ là rể cây mà thôi."
Tô Diệc tiến lên hỗ trợ, nam nhân kia cuối cùng từ trong đống rễ cây thoát ra, sau đó tựa vào một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi, khuôn mặt tuấn tú giống như tro tàn.
Sư Thanh Y đứng trước mặt nam nhân, trên cao nhìn xuống quan sát hắn, phát hiện hắn có chút quen mặt, đúng là nam nhân chụp ảnh trong Hắc Trúc Câu trấn, trên cổ vẫn còn đeo máy ảnh.
Chờ tâm tình của nam nhân bình phục một chút, hắn ngẩng đầu nhìn nhóm người Sư Thanh Y đang chắn trước mặt, suy nghĩ một chút mới gian nan phun ra một câu: "Đại mỹ nữ, các người hảo.... Cảm ơn, thật không ngờ ở nơi này còn có thể nhìn thấy các người."
"Xin chào." Sư Thanh Y ngồi xổm xuống.
"Các người cũng ....giống như bọn tôi?" Đôi mắt của nam nhân vòng vo chuyển.
Sư Thanh Y biết "giống như" trong lời nói của hắn chính là chỉ "du lịch thám hiểm", liền gật đầu.
"...... Đừng ngu ngốc nữa." Nam nhân khoát khoát tay: "Ở đây không có gì hay ho, mau trở về đi thôi, để mạng lại mà đùa thật không đáng."
Sư Thanh Y không đáp, mà chỉ hỏi: "Nơi này có cái gì? Trước đó tựa hồ nghe anh nói đến anh cũng đã thấy "những thứ đó", những thứ đó là thứ gì?"
"Tê, đau quá!" Nam nhân lại kêu lên: "Chân tôi hình như bị thương."
Vũ Lâm Hanh nhìn không được, ghét bỏ nói: Anh chỉ là bị rể cây cuốn lấy, thế nào sẽ bị thương, tác dụng tâm lý mà thôi, đừng động một chút là gào thét."
"Là bị thương thật, nếu không thế nào lại đau như vậy." Nam nhân tháo giày của hắn ra, giày là thuần một màu trắng, phía trước mũi giày là một mảng máu đỏ sẫm.
Vũ Lâm Hanh: "......"
Nam nhân vừa nhìn vết máu, liền vội vàng tháo giày ra: "Sao.. Tại sao có thể như vậy, tôi sẽ bị uốn ván, chết tiệt."
Sư Thanh Y đối với phản ứng trì độn của hắn cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ chỉ vào vết rách rất nhỏ trên giày của hắn, máu tươi đang từ bên trong chảy ra: "Vừa rồi anh dùng chủy thủ chém đám rễ cây, một mạch chém loạn, kết quả chém vào bản thân mình."
"Thảo nào đau như vậy, tôi còn tưởng bị bàn tay gì đó trảo thương." Nam nhân đau đến thẳng hấp lãnh khí, cởi giày cúi đầu nhìn, trên bít tất bạch sắc là một mảng máu đỏ.
"Bản thân anh có mang theo đồ dùng cấp cứu không?" Sư Thanh Y nói: "Các người đặc biệt ra ngoài chơi, hẳn là sẽ chuẩn bị."
Khóe mắt nam nhân ngấn nước, gật đầu, từ ba lô của mình lấy ra hộp cấp cứu, cởi bít tất tiến hành băng bó. Vừa rồi trong lúc hoảng loạn, lưng bàn chân phải của hắn bị hung hăng đâm hai dao, vết dao rất sâu, thậm chí thương đến gân cốt.
"Thứ đó ra sao? Anh có từng cụ thể gặp qua?" Ánh mắt Lạc Thần lãnh đạm quan sát nam nhân một hồi lâu, mới đạm nhạt nói.
Nam nhân vùi đầu băng bó, thỉnh thoảng trầm thấp đau nhức mà kêu lên một hai tiếng: "Khi đó ánh sáng không tốt, lại bị vướng rễ cây, tôi chỉ thấy một cái bóng, giống như.... cao bằng thân người, nhưng tôi biết.... Thứ đó nhất định không phải người. Nhiếp Thắng Quang là người nhìn thấy sớm nhất, hắn nói ra, bảo mọi người phải trở về nhưng lúc đó căn bản không ai tin tưởng hắn."
Lạc Thần ngưng thần không lên tiếng.
"Nhiếp Thắng Quang, các người gặp qua hắn sao?" Nam nhân lại nâng đầu, biểu tình có chút khẩn trương: "Vóc dáng của hắn cao hơn tôi, đặc biệt tuấn tú."
"Không có." Sư Thanh Y đứng lên, lui về đội ngũ của mình: "Các người là bạn bè tốt? Nhìn anh sợ như vậy còn đi tìm hắn."
"Hắn là bạn trai của tôi." Giọng nói của nam nhân rất thấp.
Sư Thanh Y: "......"
"Thì ra là vậy." Vũ Lâm Hanh bám vào bên tai Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói: "Tớ thấy mông hắn rất tròn, hẳn là thụ rồi."
Nói xong, ánh mắt lại có hữu ý vô ý mà chăm chú nhìn cái mông lả lướt của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y xoay người, trừng mắt nhìn nàng.
"Anh tên là gì?" Lạc Thần đến gần nam nhân, giọng nói thanh lãnh: "Trước sau cụ thể, có thể kể lại cho tôi nghe một chút không?"
"Tôi là Vương Quý Nhữ."
Lạc Thần gật đầu, ý bảo Vương Quý Nhữ tiếp tục nói.
"Tôi cùng Nhiếp Thắng Quang quen biết qua mạng. Nhiếp Thắng Quang rất tuấn tú, dáng người cũng tốt, là dáng người mẫu, mà tôi là nhà nhiếp ảnh, cho nên......"
"Tình sử của anh có thể bỏ qua." Lạc Thần mặt không chút thay đổi.
Vương Quý Nhữ: "......."
Lạc Thần mặt không biểu tình hỏi, Vương Quý Nhữ môi run rẩy trả lời, thỉnh thoảng còn kèm theo một vài tiếng rên rỉ lúc băng bó chân, đại khái là sau vài phút, chân tướng rốt cục tương đối rõ ràng.
Vương Quý Nhữ cùng bạn trai Nhiếp Thắng Quang của hắn đi cùng Lật Tử, Hạ Trường Hà, Tiểu Nhị, cũng chính là nữ hài mặc áo lông trước đó, còn Lư Hữu, Khương Cừu đều yêu thích du lịch, quen biết trong một diễn đàn du lịch nổi tiếng.
Diễn đàn kia chuyên mở chuyên mục về Hắc Trúc Câu, Khương Cừu thậm chí còn là người mở chuyên mục này. Lần này thám hiểm Hắc Trúc Câu là Lật Tử một tay khởi xướng, bất quá hắn cái gì đều nghe theo Khương Cừu, Khương Cừu thái độ làm người trầm lặng, thậm chí có chút kỳ lạ, Vương Quý Nhữ cũng không phải rất thích hắn.
Bởi vì Lật Tử tổ chức, sáu người kết bạn đến rừng rậm nguyên thủy Hắc Trúc Câu này thám hiểm.
Ban đêm lúc cắm trại, Nhiếp Thắng Quang nói hắn nhìn thấy có quỷ từ dưới lòng đất bò ra, cảm thấy ở đây quá mức nguy hiểm, hẳn là nhanh chóng trở về nhưng đám người Lật Tử cũng không tin ngược lại cười nhạo Nhiếp Thắng Quang ,nói rằng có ma quỷ mới tốt, như vậy mới kích thích bằng không thám hiểm rừng rậm nguyên thủy sẽ mất đi ý nghĩa.
Nhiếp Thắng Quang lúc đó vô cùng tức giận, cùng bất hòa cũng đội hữu, qua một đoạn thời gian Vương Quý Nhữ đột nhiên phát hiện Nhiếp Thắng Quang không thấy tăm hơi nữa.
"Tôi ở phụ cận dạo qua một vòng, căn bản không phát hiện bóng dáng của hắn." Vương Quý Nhữ thở dài: "Tất cả mọi người nói hắn phát hỏa chạy ra ngoài, chờ hắn hết giận dĩ nhiên sẽ trở về, nói xong đám người bọn họ đều vào trong liều ngủ. Tôi không có cách nào, chỉ có thể một mình ra ngoài tìm."
Hắn lại run giọng bổ sung: "Tôi thật ra sợ muốn chết, nhưng tôi lại sợ hắn gặp chuyện không may...... Bởi vì tôi sau đó tôi cũng thấy thứ kia.....thứ kia."
"Đó rốt cục là cái gì?" Sư Thanh Y nhìn quanh một chút, gió lạnh gào thét xuyên qua chạc cây tuyết đọng rơi xuống, lạnh đến thấu xương.
"Không phải rất rõ ràng. Bất quá trên người thứ đó rất thối, tôi cảm thấy...... Cảm thấy là tử thi. Lúc đó nó trốn ở dưới một đống lá cây, sau đó không thấy nữa."'
Sư Thanh Y nghiêng đi khuôn mặt, hỏi A Thố Nhật Tắc ngồi ở một bên: "A Thố thúc, trước đây bình thường anh đến nơi này hái thuốc, tương đối quen thuộc, anh biết đó là thứ gì sao?"
Biểu tình của A Thố Nhật Tắc trở nên ngưng trọng: "Tôi cũng chưa thấy qua. Trước đây lúc hái thuốc nhận được nữ thần quan tâm, đều là bình an ra vào. Bất quá -"
Trong lòng Sư Thanh Y trầm xuống: "Bất quá cái gì?"
"Bất quá tôi nghe lão tổ tông trước đây nói qua, ngoại vi thần tiên thụ đã từng chết qua một nhóm lớn người, đại khái là ở thời Minh Sơ. Trong rừng nơi nơi đều là người chết, cũng đã qua mấy trăm năm, đều bị bùn đất lá cây các loại vùi lấp."
Lạc Thần ở bên yên lặng nghe, không nói lời nào, mi tâm nhíu sâu hơn nữa.
A Thố Nhật Tắc nói: "Đó đều là người xấu bị trời phạt. Lúc đó bọn họ vây bắt một cô nương sức yếu thế cô, đem toàn bộ cánh rừng đều bao vây, nghe nói cô nương kia bị những người đó vây đến sắp chết, máu trên người không ngừng chảy ra, từ trong cánh rừng chạy đến cuối rừng, núi rừng đều vô cùng tan thương."
Trong đầu một mảnh huyết hồng thoảng qua, cả người Sư Thanh Y bỗng nhiên run rẩy.
"Cô nương kia.... sau đó thế nào?" Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, tiếp tục hỏi A Thố Nhật Tắc. Nắm tay âm thầm xiết chặt, lưng bàn tay tuyết trắng hiện ra tinh tế gân xanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...