"Được, không trêu em." Chờ Sư Thanh Y nuốt xong, Lạc Thần cười đặt muỗng xuống.
Sư Thanh Y uống vài ngụm canh Lạc Thần đút, sau đó lại ra hiệu nói muốn tự mình ăn, ánh mắt liếc nhìn chân dài của nàng, nhẹ giọng nói: "Em thấy bên ngoài nắng đẹp như vậy, thời tiết này mùa đông rất hiếm có, chờ chị nghỉ ngơi tốt, chúng ta xuống lầu đi dạo một chút, bác sĩ nói hiện tại vận động thích hợp đối với việc chân chị khôi phục rất có lợi."
"Ân." Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ôn nhu của nàng, nhìn đủ rồi đột nhiên nở nụ cười.
"Vừa cười chị cái gì." Lạc Thần liếc mắt nhìn đến.
"Em chính là vui vẻ."
"Hử?"
"Em nghĩ buổi tối ở Sư Trạch, quá gian nan, so với hiện tại giống như đang nằm mơ. Giống như bây giờ, hai chúng ta cùng nhau ăn, nguy hiểm gì cũng không có, thỉnh thoảng bình đạm một chút mới tốt."
Lạc Thần nâng ánh mắt dò xét vẻ mặt Sư Thanh Y.
Yên lặng một lát, Lạc Thần dùng ngón trỏ vuốt phẳng mi tâm của nàng, nhẹ giọng nói: "Cười đến xinh đẹp. Chỉ là chị cảm thấy em cũng không phải cao hứng như vậy, Thanh Y."
Sư Thanh Y ngây người, sau đó dưới sự ôn nhu vuốt ve của Lạc Thần nàng ngoan ngoãn rũ mi.
Một tia u phiền vô cơ rất nhỏ ẩn giấu trong ánh mắt của nàng.
"Chị biết em đang suy nghĩ gì, đang lo lắng gì, từ sau khi ra ngoài, em vẫn luôn nhớ đến." Giọng nói của Lạc Thần trầm thấp nhu hòa: "Chứng bệnh của chị em đừng luôn nghỉ đến, nhớ đến, trái lại sẽ trở thành gông xiềng của em, không cách nào chân chính khoái hoạt."
"Nhưng......." Sư Thanh Y ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
Tuy nói cùng Lạc Thần một chỗ rất yên tâm khoái hoạt, loại cảm giác hạnh phúc đó lấp đầy nội tâm Sư Thanh Y nhưng chỉ cần nghĩ đến Lạc Thần có thể lần nữa phát bệnh, cũng có thể rất nhiều ngày tháng sau này, Lạc Thần đều sẽ bị chứng bệnh kỳ quái dày vò, càng lúc càng thống khổ cuối cùng có thể sẽ, có thể sẽ
Chỉ cần nghĩ vậy, Sư Thanh Y sẽ phát điên, lại không dám nói ra chỉ có thể chôn ở trong lòng, vụng trộm cất giấu. Thỉnh thoảng chạm đến nó, sẽ bị đâm đến máu tươi nhễ nhại.
Càng hạnh phúc, kết thúc sẽ càng thống khổ, trả giá luôn gấp bội.
Nàng cẩn cẩn dực dực, giống như đi trên băng mỏng, sợ hạnh phúc trước mắt sẽ như bọt biển, cho dù có mỹ lệ hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày biến mất.
Pháo hoa có một ngày sẽ tắt, bình mật có một ngày cũng sẽ bị đánh vỡ.
Lạc Thần trầm thấp nói một câu: "Thật lâu thật lâu trước đây, chị tuyệt không sợ chết."
Sư Thanh Y mím môi, lắng nghe.
"Chị không sợ chết, thậm chí có lúc cảm thấy cuộc sống rất chán ghét, người bên cạnh đến đến đi đi như gió không dừng lại, chị hiếm khi nhớ được tên của bọn họ, cũng quên đi khuôn mặt của bọn họ. Cũng không phải chị trí nhớ kém, thật sự là chị không muốn nhớ. Nhớ nhiều phiền phức, cuối cùng chị cũng phải chết, không hiểu được rất nhiều thời gian đã trôi đi như thế nào, quả thật cảm thấy không cần lo lắng nhiều."
Sư Thanh Y nghe nàng nói về chuyện trước đây, nàng nói thật lâu thật lâu trước đây cũng không biết là bao lâu, nhưng nghe ngữ khí nhạt nhẽo như nước của nàng, thực sự giống như thật lâu thật lâu rồi, lâu đến ngay cả lịch sử cũng trở thành cát bụi.
"...... Trước đây chị thế nào lại như vậy?" Sư Thanh Y kỳ thực có chút khiếp sợ.
Dừng một chút, lại khẽ thì thầm: "Em hiện tại có được đều may mắn cuối cùng là chị, cũng không biết là tổ tiên phải tích ba nhiêu đức mới đủ."
Lạc Thần cười: "Trước đây chị chính là như vậy, chỉ là sau này mới hoàn toàn thay đổi. Trước đây không có tâm, dĩ nhiên không cần tiếp nhận thứ gì, sau này lại có việc đặc biệt xem trọng, tâm mới có sức sống. Cảm giác sống thật tốt, cũng chính là từ khi đó, chị bắt đầu sợ hãi cái chết."
"Thanh Y, chị sợ chết." Nàng yên lặng nhìn đôi mắt Sư Thanh Y: "Không sợ đau đớn, đau hơn nữa chị cũng có thể chịu đựng, khổ hơn nữa cũng có thể ăn, chỉ là chị sợ chết."
Ánh mắt của nàng ôn nhu sâu thẩm như sóng biển, Sư Thanh Y bị nàng nắm lấy trái tim không cách nào thoát ra khỏi ánh mắt của nàng.
"Chị sợ tôi chết rồi, sẽ không còn được gặp lại em, không thể cùng em đi tiếp. Nếu chị chết rồi, em một mình cô đơn, ai đến chiếu cố em, tâm em quá thiện, bị người khác lừa gạt thì phải làm thế nào. Thậm chí chị còn nghĩ đến một khả năng mà ngay cả bản thân chị cũng cảm thấy buồn cười."
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, nói: "Khả năng đó, em đừng chê cười chị."
Trong lòng Sư Thanh Y đau xót, rất nhiều lời đều nghẹn trong cổ họng, không biết thế nào nói ra, chỉ đành nói: "Em thế nào sẽ chê cười chị."
Lạc Thần lúc này mới nhu thuận nói: "Chị sợ nếu chị chết, em năm tháng lâu dài, lại thu hút người như vậy, thời gian sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người quấn quít lấy em, nhớ thương em, nhưng chị lại không thể ở trước mặt em ngăn cản. Thanh Y, em là của chị, cái gì chị cũng có thể chịu được, chỉ là không thể chịu được người khác có được em, dù có một sợi tóc của em cũng không được. Có lẽ người đó sẽ dùng mọi cách yêu thương em, chiếu cố em, xem em như minh châu, chị cũng không thể chịu được, chị có thể làm tốt hơn người kia. Chị biết chỉ có sống, mới có tư cách bằng không đều là hư vô."
Sư Thanh Y hoàn toàn kinh ngạc.
Nàng chưa từng nghĩ đến tính cách lãnh tĩnh ít nói như Lạc Thần lại sẽ nói với nàng những lời như vậy.
Lạc Thần tựa hồ khó có được mà xấu hổ, vành tai trắng nõn cũng trở nên hồng nhuận, nàng trầm thấp nói: "Em cười chị sao."
Vành mắt của Sư Thanh Y kỳ thực đã sớm phiếm đỏ, nhưng khóe miệng vẫn cong, nàng cười rộ lên: "Phải, em muốn cười chị, bình thường chị thông minh như vậy thế nào sẽ che giấu những suy nghĩ ngốc nghếch như vậy."
Nàng nắm lấy cổ tay Lạc Thần, kéo bàn tay Lạc Thần đến, cầm ngón tay thon dài trắng nõn của nàng một ngón một ngón kéo qua, giọng nói thấp như ruồi muỗi: "Không chỉ muốn cười chị em bây giờ còn rất muốn..... hôn chị."
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ: "Vậy thế nào lại không thấy em hành động."
Sư Thanh Y lắc đầu: "Em vừa mới ăn canh, miệng đầy vị canh, rất không vệ sinh."
"Vậy thì cho nợ. Chị sẽ nhớ kỹ."
Sư Thanh Y lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Lạc Thần, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Lạc Thần vuốt nhẹ tóc dài xỏa trên vai Sư Thanh Y, hòa nhã nói: "Cho nên em xem, vì nỗi lo sợ này, chị rất muốn sống, hơn nữa phải hảo hảo mà sống, cùng em một chỗ. Hôm nay tuy rằng chị mang theo quái bệnh, nhưng cũng không sao, tìm kiếm nhiều phương diện cuối cùng sẽ tìm được biện pháp giải quyết. Chị chỉ hy vọng trong lòng em có thể khoái hoạt, đừng xem chuyện này như gánh nặng của em."
Sư Thanh Y gật đầu: "Em biết ý tứ những lời vừa rồi chị nói. Em hiểu được, sau này sẽ không, mỗi thời mỗi khắc cùng chị một chỗ, em đều sẽ rất khoái hoạt, không lãng phí thời gian. Sau này nói tiếp, cơm canh đều lạnh rồi, ăn nhanh một chút."
Hai người ăn một lúc, ngoài cửa có tiếng bước chân rất khẽ, Sư Thanh Y quay đầu nhìn thấy cửa đã được đẩy ra, Vũ Lâm Hanh đến.
Mới vừa vào đến Vũ Lâm Hanh đã híp mắt cười: "Đã biết hai người các cậu chậm chạp, thích nhất thêu hoa lề mề ăn cũng lâu như vậy."
Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, ánh mắt rơi xuống bát đũa sạch trên tay Vũ Lâm Hanh: "Nếu bọn tớ không ăn chậm một chút, thì cậu làm gì có cơm ăn."
Vũ Lâm Hanh ngồi xuống, trước tiên rót cho bản thân một chén canh, uống vài ngụm mới nói: "Chị họ, cậu có biết hay không, gừng trong canh này là do tớ thái, cậu xem, rất mỏng."
Lạc Thần cầm muỗng múc một miếng gừng xấu xí trong chén canh, gật đầu: "Tớ biết, đây là cậu thái."
Vũ Lâm Hanh: "......"
Bữa cơm này kỳ thực là Sư Thanh Y và Thiên Thiên cùng làm.
Sư Thanh Y lo lắng các nàng mỗi ngày ăn cơm canh do người chăm sóc chuẩn bị sẽ cảm thấy ngán, nên nghĩ cho có nàng đổi khẩu vị một chút. Hôm nay đặc biệt tìm một nhà bếp, cùng Thiên Thiên bận rộn hồi lâu mới nấu ra một bữa ăn, chia cho các nàng, Vũ Lâm Hanh bất quá là giữa chừng ngang qua động thủ, sau đó bị Thiên Thiên cười nhạo, bi phẫn ra ngoài.
Sư Thanh Y cười nói: "Bây giờ thái cũng không tệ lắm, có tiến bộ, tuy nói Thiên Thiên chê cười cậu, nhưng không phải cũng cho những khối gừng cậu thái vào trong canh sao? Nếu là tớ thì sẽ không cho vào đâu, cậu cũng đừng nghe đến. Bất quá cậu không phải nói ăn cùng Âm Ca sao, sao lại trở về?"
Vũ Lâm Hanh không nói chuyện, tựa hồ đói đến sắp chết, liên tục ăn vài miệng thức ăn.
Kéo giấy ăn lau qua miệng, Vũ Lâm Hanh mới nói: "Tớ không bao giờ có thể cùng Âm Ca... dùng cơm nữa."
"Làm sao vậy?" Sư Thanh Y nói: "Hôm nay nàng khó khăn lắm mới có chút tinh thần, có thể từ trên giường xuống, cậu nói tốt nhất là cùng nàng."
"Tớ không muốn đi." Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh có chút khó coi: "Nàng quá kinh người."
Phút cuối cùng bổ sung một câu: "Kinh người giống như chọ họ cậu lúc không ở trước mặt cậu."
Lạc Thần liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh.
"Cáp?" Sư Thanh Y nói.
"Chính là khiến người cảm thấy lạnh lẽo a." Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay, làm động tác run run như cả người bị gió lạnh thổi trúng, lại khoát khoát tay nói,
Sư Thanh Y: "............"
Vũ Lâm Hanh dùng tay ước lượng: "Aiz aiz, trước đây nàng chỉ cao như thế này, bây giờ thoáng cái giống như tiêm kích thích tố, thay đổi hình dáng, cho dù là ra ngoài không gian nhiễm phóng xạ cũng không thay đổi nhanh như vậy. Cậu nhìn ngực của nàng, Sư Sư, nàng cư nhiên giống như cậu vậy."
Nét mặt Sư Thanh Y kéo căng, đem chữ đặc biệt hàm hồ cho qua: "Cậu đây là nói tớ... Đây, hay là nói.... đây?"
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh khẽ động, nhìn chằm chằm vào ngực của Sư Thanh Y, tấm tắc nói: "Sư Sư cậu hình dáng tốt, chính là so với tớ nhỏ hơn a, không nên khổ sở."
"Cậu là kẻ lưu manh." Sư Thanh Y nhanh chóng che ngực.
Vũ Lâm Hanh lại nhìn vào ngực của Lạc Thần, rồi lại liếc mắt nhìn sắc mặt Lạc Thần, ngượng ngùng cười nói: "Chị họ, cậu đừng.... so sánh với tớ."
Lạc Thần không phản ứng nàng, mà chỉ đạm nhạt nói: "Trong lúc cùng cậu dùng cơm, Âm Ca từng nói qua những gì?"
"Không có, nàng một chữ cũng chưa nói." Vũ Lâm Hanh thở dài: "Trước đây nàng rất đáng yêu, ôm vào trong ngực nho nhỏ mềm mại, lại thơm."
Lạc Thần không biết nghĩ đến cái gì, mà chỉ cười khẽ.
Sư Thanh Y bên này lại nhanh chóng bị Vũ Lâm Hanh chọc giận đến bùng nổ: "Cái gì nho nhỏ, mềm mại, lại thơm, Vũ Lâm Hanh có phải cậu muốn vào đợi trong cục cảnh sát không?"
Vũ Lâm Hanh không hề để tâm, nói: "Tớ cái gì cũng sợ, chỉ là không sợ vào cục cảnh sát, còn phải xem những người đó có năng lực này hay không?"
Lạc Thần cười đến rất đạm nhạt, dường như rất hứng thú: "Lâm Hanh lời này cũng không sai. Thanh Y, lúc em còn nhỏ không phải cũng nho nhỏ, mềm mại lại thơm sao?"
Khuôn mặt Sư Thanh Y nhất thời đỏ lên: "..... Chị chưa thấy qua em khi còn nhỏ, còn nói đến chân thật như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...