Giờ Thân đã qua, ta ra cửa tiệm xem thử, trên bậc thang phủ rất nhiều tuyết.
Hai ngày nay tuyết rơi rất lớn, quả thật đã rất nhiều năm ta chưa thấy qua tuyết lớn như vậy, nghe nói toàn bộ Tô Châu phủ đều rơi tuyết lớn.
Mà Tô Châu phủ là một châu huyện lớn, mùa đông này tuyết xuống lớn đến lợi hại.
Chậm rãi đi xuống bậc thang, tuyết đọng gần như nuốt chửng giày của ta.
Ta vội vàng đến chỗ ấm lô (lò sưởi thời nay), cẩn cẩn dực dực nâng chân lên sưởi ấm.
"Cẩn thận một chút, kẻo ngã."
Lạc Thần đang ở bàn bên kia, liếc mắt nhìn ta, mềm nhẹ nhắc nhở.
Ta bật cười: "Đều đã lớn như vậy rồi, sao lại ngã, nàng cũng quá coi thường ta rồi."
Ánh mắt nàng lướt nhẹ, sữa đúng lời ta: "Không phải lớn như vậy rồi, mà là già như vậy rồi."
Phải.
Già như vậy rồi.
Nàng đã bên cạnh ta mấy trăm năm, chưa bao giờ rời khỏi, mà trăm năm thấm thoát, hôm nay đã là năm Hồng Vũ thứ sáu, bọn ta có thể không già sao. Năm tháng tuy rằng vô tình, từ lâu đã quên lãng hai người bọn ta nhưng vẫn không lưu lại dù chỉ một dấu vết nhỏ trên người bọn ta.
Nếu là một mình, cứ như vậy bất lão bất tử thực sự quá mức cô tịch, may mà có nàng làm bạn bên ta, ta liền cho rằng đây là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho ta.
Ta cười khẽ, nhìn thấy Lạc Thần đã đóng cửa xong rồi, liền kéo lấy tay nàng cùng đi.
Lạc Thần cầm ô che trên đầu ta.
Ta chỉ vào tuyết trắng phủ trên tấm biển Mặc Nghiễn Trai, có chút ít đắc ý nói: "Ta già, nàng cũng già. Hai lão nhân, kinh doanh một cửa tiệm đồ cổ, rất tốt."
Nàng cười khẽ lắc đầu, tùy ý thay ta chỉnh lại áo choàng, sau đó mới nói: "Được rồi, đã đến giờ, về nhà thôi, để tráng gặp phiền phức."
Tâm khẽ động, vội vàng rút tay làm ấm, theo nàng đi về phía trước.
Mặc dù cửa tiệm nằm cạnh đường phố nhưng nhà của bọn ta lại ở một nơi hẻo lánh.
Mà nơi này tuy nói là phố chợ nhưng cùng lắm chỉ đến giờ Thân các cửa hàng cùng tửu điểm đều đóng cửa, Mặc Nghiễn Trai hôm nay xem như đóng cửa trễ.
Trên đường người qua lại cũng rất thưa thớt, tuyết rơi xuống không ai giẫm lên, dĩ nhiên phủ một lớp dày. Giống như một con đường bạch ngọc kéo dài về phía trước, nhà cửa hai bên đường cũng cửa đóng then cài, vô cùng yên tĩnh.
Ngày thường đây là một con phố náo nhiệt, của hiệu mặt tiền giá thuê xa xỉ, bất kể ngày đêm đều rất phồn hoa.
Nhưng vì một lệnh cấm kỳ quái của triều đình, giờ Thân đến nơi đầy liền tiêu điều.
Bang bang bang —
Bang bang bang —
Đi được một lát, tiếng mõ canh quen thuộc lại xa xa truyền đến.
Những người này điều là người điểm canh.
Bọn họ vốn dĩ ban điểm mới đi điểm canh, nhưng hiện tại giờ Thân liền bị phái đi khắp hang cùng ngõ hẻm thông cáo.
"Quan phủ có lệnh, cấm đi lại ban đêm! Qua khỏi giờ dậu, đường phố giới nghiêm! Người không phận sự, trái lệnh giết không cần hỏi!"
Ta cùng Lạc Thần tập mãi thành thói quen, mặc kệ nó, thẳng về phía trước.
Hiện tại đã là giờ Thân, chỉ cần về nhà trước giờ Dậu thì sẽ không sao.
"Người không phận sự, trái lệnh giết không cần hỏi!"
Âm thanh thông cáo cùng tiếng mõ vẫn đang lặp lại, một tiếng lại một tiếng, hỗn tạp trong gió tuyết lạnh thấu xương.
Ngoại trừ hai người bọn ta, con đường phía trước không có một ai khác, nhưng đến một góc khuất, lại nghe thấy vài tiếng cười đùa.
Có vài hài đồng đang cùng nhau chơi đùa cầu tuyết, trong miệng vừa xướng ca dao.
"Ánh trăng trên cao, bóng dài đổ xuống —"
Một nữ đồng áo xám trong góc còn đang đang vỗ tay hát ca dao, tuyết quang yếu ớt, chiếu lên người nàng.
"Khung cửa sổ, rơi chưởng ấn, chỉ nghe tiếng —"
Một nữ đồng vừa lăn tuyết cầu vừa phụ họa câu tiếp theo.
Còn có một nam đồng hát tiếp: "Trẻ con nhà ai, nhắm mắt lại, sớm đi ngủ, đừng ra bên ngoài nhìn lén."
Hắn xướng câu ca dao này rất quái gỡ, hơn nữa đại khái còn nổi lên ý xấu, đột nhiên hắn nắm một quả cầu tuyết ném lên người nữ đồng áo xám, lớn tiếng nói: "A Oánh, Thanh Đầu Quỷ tối nay sẽ đến nhà ngươi, nó muốn ăn ngón tay ngươi, hắc hắc!"
Nữ đồng được gọi A Oánh không cam chịu tỏ ra yếu kém, hừ một tiếng: "Nói bậy! Ban đêm nó sẽ đến nhà ngươi, đến lúc đó ngươi đừng ra ngoài cửa sổ nhìn nha!"
Ta xem có chút đau đầu.
Quả nhiên là những tiểu quỷ to gan lớn mật, cũng không biết những việc kỳ lạ ở đây.
"Một khi qua Giờ Dậu, đường phố giới nghiêm! Người không có phận sự, nghiêm cấm ra đường!"
Tiếng mõ vẫn xa xa trong gió tuyết vang lên, thoi động nhân tâm.
"Các ngươi là hài tử nhà nào?" Ta đi qua, khom lưng hòa nhã hỏi bọn hắn.
Bọn họ lập tức bỏ nắm tuyết xuống, ngẩng đầu nhìn ta, có lẽ là thấy người xa lạ nên cũng không muốn nói.
A Oánh đôi mắt đảo một vòng, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên nói: "A, ta nhận ra ngươi, ngươi là tiên nữ tỷ tỷ trong cửa tiệm đồ cổ! Trước đây ta cùng cha ta đã gặp qua ngươi."
Ta: "......."
"Ngươi thật là xinh đẹp." Đôi mắt của nàng càng sáng hơn, thẳng tắp mà chăm chú nhìn ta.
Được trực tiếp khen tặng như vậy, cho dù là một tiểu hài tử, khuôn mặt già nua của ta cũng không khỏi đỏ lên, nói đến một nữa lại không nói ra lời.
Quả thật là thất sách.
"Ta nhớ còn có một tiên nữ tỷ tỷ nữa trong cửa tiệm, chính là nàng sao?" A Oánh chỉ Lạc Thần cách đó không xa, đôi mắt lại càng phát sáng.
Ta nghẹn cười, quay đầu lại hướng Lạc Thần ngoắc tay: "Tiên nữ tỷ tỷ, nàng mau đến đây."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi đi đến bên cạnh ta, khóe mắt khẽ cong, nhẹ nhàng liếc nhìn ta.
Mà A Oánh chăm chú nhìn ta một lát, lại đem Lạc Thần từ đầu đến chân đều xem một lần, hận không thể dán chặt ánh mắt lên người nàng.
Nàng nói với Lạc Thần: "Ta trưởng thành nếu cũng có thể cao giống như ngươi, thắt lưng cũng thanh mãnh như vậy thì tốt rồi. Mẫu thân ta thắt lưng quá thô, ta nói nàng, nàng liền oán trách nói là vì sinh ta nên mới thô, sau này ta cũng không muốn sinh hài tử, ta xem tiên nữ tỷ tỷ ngươi nhất định cũng không sinh qua hài tử, có đúng không?"
Lạc Thần quay đầu đi, trầm thấp khụ một tiếng, hình như có chút xấu hổ.
Ta âm thầm ở bên cạnh cười đến sắp ngã, nàng mấy trăm năm chỉ có một lão thê tử, thế nào sinh hài tử được.
Lạc Thần tức giận liếc mắt nhìn ta.
Ta nhanh chóng kéo căng khuôn mặt, nhìn thấy A Oánh vẻ mắt hâm mộ còn chưa tiêu tán, trong lòng càng nhịn không được muốn cười, đành phải nói sang chuyện khác: "Các ngươi còn chưa nói cho ta biết, nhà các ngươi ở nơi nào?"
Nam đồng chỉ về một phương hướng nói: "Bọn ta đều ở cuối phố, không xa lắm."
Ta gật đầu: "Bây giờ không còn sớm nữa, các ngươi nên sớm trở về nhà ăn cơm, đừng để phụ mẫu lo lắng."
A Oánh lẩm bẩm nói: "Nhà của ta ăn cơm trễ. Tỷ tỷ ngươi xem, trời còn chưa tối."
Kỳ thật hai người bọn họ rõ ràng còn muốn chơi đùa, ta chỉ nói: "Các ngươi nếu không về, sẽ có nguy hiểm."
"Nguy hiểm gì ?" A Oánh dường như cũng không để tâm.
Lạc Thần đứng yên ở bên cạnh, lúc này mới nói: "Giờ Dậu vừa đến, Thanh Đầu Quỷ liền xuất hiện. Hiện nay là giờ Thân, cũng sắp rồi."
Giọng nói của nàng trầm thấp, lại rất nhẹ, lãnh ý càng sâu.
Vừa nghe Thanh Đầu Quỷ, vẻ mặt ba hài tử bắt đầu lộ ra sợ hãi.
"Thực sự có Thanh Đầu Quỷ sao, giống như trong cao dao nói ?" Một nữ đồng thấp giọng hỏi: "Ta tưởng cha soạn ra gạt ta thôi."
"Dĩ nhiên có." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nghe nói nó thích nhất là ăn tiểu hài tử muộn rồi mà vẫn chưa trở về nhà."
Nàng là chuyên gia gạt người, lại có sở trường kể chuyện ma, ba hài tử nhất thời bị nàng hù dọa, sắc mặt trắng bệch.
"Nhưng..... Nhưng hiện tại trời vẫn chưa tối, cũng không.... Không tính là ban đêm." A Oánh vẫn còn cứng miệng.
Lạc Thần nâng cằm, ý nói sắc trời đã từ lâu mờ ảo: "Bây giờ dĩ nhiên không phải, bất quá ba người các ngươi ở cuối phố, trở về cần một thời gian, nếu các ngươi đi chậm, sợ rằng chưa đến được nhà thì trời đã sụp tối."
Nàng nhìn xuống, nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Thanh Đầu Quỷ, sẽ trong lúc đó đi ra. Trên đầu nó có sừng, đôi mắt đỏ, mặt tái xanh —"
"Ta..... Ta phải về nhà ăn cơm rồi!" Không đợi Lạc Thần miêu tả xong, A Oánh đã run rẩy nắm chặt lấy một tiểu hài đồng khác chạy về cuối phố, nam đồng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thân ảnh của ba người từng chút biến nhỏ, dần dần chạy xa.
Ta nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lạc Thần, dở khóc dở cười nói: "Sao lại trực tiếp hù dọa chúng như vậy, chúng chỉ là tiểu hài tử, uyển chuyển một chút sẽ tốt hơn."
Lạc Thần một lần nữa che ô lên: "Trải qua lần này, lần tới chúng sẽ không dám lưu lại bên ngoài đến giờ này nữa. Bị ta hù dọa cũng tốt hơn ban đêm bị người tuần tra một đao giết chết, những người đó cái gì cũng dám làm."
Lòng ta trầm xuống, trầm ngâm không nói.
Quả thật, người điểm canh không ngừng lặp lại: "Người không phận sự trái lệnh giết không cần hỏi." Nhưng đó không chỉ là nói suông, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã chết rất nhiều người, trong đó có không ít người quyền thế trong Tô Châu phủ.
Dám sát hại bọn họ, đương nhiên là những kẻ trên cao, người bình thường không dám trêu chọc.
"Đi thôi." Lạc Thần nói.
"Ân." Ta gật đầu.
Đi qua vài con phố, sắc trời đã tối sầm, trên đường thê lãnh tĩnh mịch, chỉ có thể nhìn thấy ánh nến của nhà cửa hai bên đường, giữa tuyết trắng điểm xuyến lưu quang.
Tất cả mọi người lui ở trong nhà, không dám ra ngoài.
— đát đát đát.
Tiếng mõ tạm thời yên tĩnh, thay vào đó là tiếng vó ngựa.
Ta cùng Lạc Thần đang đứng ở một ngã tư, chỉ thấy từ bên trái lao đến một đôi nhân mã.
Bọn họ một thân hắc y, thúc ngựa mà đi, càng kỳ quái chính là trên mặt đều mang mặt nạ quỷ hung tợn, trong sương trắng lay động như ánh sáng, không muốn nhìn bọn họ thành quỷ cũng khó khăn.
Hai người bọn ta không muốn gặp phiền phức liền tạm thời dừng lại, con cho bọn họ đi qua.
Rất nhanh, bọn họ liền đến trước mặt.
Trước nhất chính là một nữ tử, thân khoác hắc sắc trường bào, tóc dài bó buộc, lúc nàng thúc ngựa ngang qua Lạc Thần, ta nhìn thấy đôi mắt dưới mặt nạ của nàng đột nhiên trượt một chút, hình như đang ngây ngẩn thẳng tắp nhìn về phía Lạc Thần.
Nàng nhìn rất chuyên chú, điều này khiến ta lạnh nhạt chau mày.
Nữ nhân kia lại ghìm dây cương, đám người phía sau nhìn thấy cũng vội vàng ghìm cương dừng lại.
Nữ nhân chỉ nhìn Lạc Thần, cũng không nói chuyện, ta lạnh lùng chăm chú nhìn nàng, nhìn thấy hắc y ám văn cao quý, ngón tay cái nắm dây cương đeo một chiếc ngọc ban chỉ.
Lạc Thần vẻ mặt nhạt nhẽo, yên lặng đứng đó.
Sau đó có một nam nhân giục ngựa đến, nhẹ giọng nhắc nhở nữ nhân kia: "Vu đại nhân, thời gian không còn sớm, Nguyễn đại nhân chờ ngày đã lâu, chúng ta —"
Nữ nhân kia khóe miệng câu ra một độ cong tinh tế, ra hiệu cho đám người phía sau, kéo cương, tuấn mã lập tức chậm rãi chạy về phía trước.
Đội ngũ một lần nữa bắt đầu lao đi.
Đợi đến khi bọn họ đã đi xa, ta liền kéo cánh tay Lạc Thần, cước bộ vội vã hướng về nhà.
Trở lại nhà mình, liền thở dài một hơi, chỉnh đốn một phen, mới xuống bếp làm vài món ăn, hai người dùng cơm xong, thấy gió tuyết bên ngoài càng lớn, liền cùng tắm rửa trừ hàn.
Ta ở trong phòng tắm chuẩn bị nước nóng, đóng cửa lại, không khí trong phòng ấm áp hòa hợp, Lạc Thần thay ta tháo trâm cài, nâng tay cởi dây thắt lưng của ta, không bao lâu ta liền bị nàng cởi không còn một mảnh.
Cởi cho ta xong, nàng còn đang một bên cởi y phục của mình, ta cảm thấy hơi lạnh nên liền nhấc chân tiến vào mộc dũng nhiệt khí lượn lờ, chờ nàng cởi xong y phục bước vào, ta liền hướng nàng bơi qua.
Dây buộc tóc của nàng còn chưa gỡ xuống, ta thuận thế thay nàng tháo ra.
Thân thể kiều diễm của nàng bị nước che đi, hơi nước lượn lờ, nhất là xương quai xanh lộ ra khỏi mặt nước, tinh xảo mà kiều mị, giống như có thể nổi trên mặt nước.
Tóc đen buông xỏa trên vai, giống như những sợi tơ kết chặt nhân tâm, có lẽ bị hơi nước huân nóng nên môi cùng trở nên hồng nhuận câu hồn.
Nàng nhìn thấy ta mắt cũng không chớp nhìn nàng, ôn nhu nói: "Đang suy nghĩ gì?"
Ta nhìn đôi mắt đen kịt phủ hơn nước của nàng, bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Đợi ta rãnh rỗi, cũng làm cho nàng một chiếc mặt nạ."
Nàng quan sát ta chốc lát, nhẹ nhàng cười: "Mặt nạ quỷ giống như hắc y nhân trước đó sao?"
"Như vậy quá xấu. Làm cho nàng một cái thật đẹp."
"Để làm gì?" Nàng biết rõ còn cố hỏi.
"Nàng không nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân mặt quỷ nhìn nàng chằm chằm sao." Ta nhớ đến đám người cưởi ngựa, trong lòng cảm thấy hơi lạnh xông ra: "Ai bảo nàng ngày thường có dáng vẻ yêu nghiệt này, ban ngày dùng mặt nạ che đi, buổi tối về nhà mới được tháo xuống."
Nàng nâng bàn tay ướt sũng, giống như vô tội sờ mặt mình: "Phụ mẫu cho ta, cũng có sai sao?"
Ta cười cười, bắt lấy tay nàng.
Tay nàng thừa cơ trượt xuống, dưới đáy nước sờ đùi ta: "Nếu nói như vậy, ta cũng làm cho nàng một cái. Thê tử của ta người khác không được nhìn."
Ta biết nàng đang trêu đùa ta, hừ hai tiếng, lại nhịn không được hỏi nàng: "Nữ nhân trên đường kia, ta thế nào cảm thấy nàng giống như quen biết nàng?"
Lạc Thần lắc đầu: "Không quen."
"Nhưng nàng đeo mặt nạ."
Lạc Thần thản nhiên nói: "Ta không nhớ rõ thân hình của nữ nhân kia."
Nàng nói đến đây, thân thể ta đột nhiên run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng: "Tay nàng lại sờ đi đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...