Sư Thanh Y cũng không lập tức tỏ thái độ, mà chỉ yên lặng nhìn Lạc Thần.
Nàng biết Lạc Thần kiêng kỵ nữ nhân áo sơmi đen kia.
Từ lúc phát hiện vết kiếm trên lưng thi thể, Lạc Thần bắt đầu có tâm sự, rõ ràng nàng đối với thứ gì đó rất chán ghét thậm chí sợ hãi.
Đối với hỉ nộ ít hiện ra mặt như Lạc Thần mà nói, việc biểu lộ ra như thế này rất hiếm thấy.
Sợ hãi, có lẽ hình dung Lạc Thần như vậy cũng không quá thích hợp, dù sao cũng không phải bản thân nàng sợ nữ nhân kia, nàng chỉ là sợ nữ nhân kia tiếp cận Sư Thanh Y.
Tựa hồ Sư Thanh Y chỉ cần cùng nữ nhân kia nhấc lên một chút quan hệ hoặc cùng xuất hiện một chỗ, đối với nàng mà nói đều là một việc nghiêm trọng.
"Chị biết nàng." Trầm mặc một hồi Sư Thanh Y đột nhiên nói.
Nàng không sử dụng câu nghi vấn.
Giống như sớm đã xác nhận được phỏng đoán trong lòng mình, nàng dùng một câu trần thuật.
Mà ánh mắt của nàng lãnh tĩnh nhu hòa, trong như nước suối, vĩnh viễn thanh khiết, làm sao có thể nhẫn tâm lừa dối nàng.
Cho nên mỗi một lần giấu diếm lừa gạt nàng, mặc dù bất đắc dĩ, đều trở thành xát muối lên miệng vết thương của Lạc Thần.
Lông mi dài của Lạc Thần rũ xuống, ánh mắt khẽ lẫn tránh.
Sư Thanh Y cảm giác được nữ nhân này lần đầu tiên không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Một loại cảm giác quấn quýt không tên dâng lên trong lòng.
Lạc Thần là một nữ nhân lãnh tĩnh kiêu ngạo, nếu như nàng thực sự vì một việc gì đó mà lẫn tránh ánh mắt của Sư Thanh Y, vậy nàng nhất định đang trải qua thống khổ cùng bất đắc dĩ không cách nào diễn tả.
Sư Thanh Y hiểu quá rõ nàng, cho nên sâu sắc nhận thức điểm này.
Vì vậy Sư Thanh Y không nói tiếp, mà chỉ giả vờ thoải mái cười nói: "Nếu như chị không muốn trả lời em, vậy trước hết nợ lại đi."
Cự Khuyết trong tay Lạc Thần chống trên mặt đất.
"Chị xem, chị đã nợ em rất nhiều." Dáng vẻ Sư Thanh Y tươi cười ôn nhu lại bất đắc dĩ: "Chị nên trả thế nào đây."
Lạc Thần rốt cục ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm tĩnh như mặc ngọc có chút kinh ngạc.
Một lúc lâu, nàng dường như đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì, mỉm cười nói: "Như vậy, phải nợ càng nhiều mới tốt."
Sư Thanh Y tựa hồ cảm giác được sau đó nàng muốn nói gì, khuôn mặt đột nhiên nóng lên.
"Chị dùng bản thân để trả, như vậy có thể trả rất lâu rất lâu." Vẻ mặt Lạc Thần nghiêm túc.
Sư Thanh Y bên tai ửng đỏ, quả thực đối với vẻ nghiêm túc đứng đắn cùng lời nói đường mật của nàng không có biện pháp.
Tuy rằng ngọt, nhưng lại vừa đủ thanh, ngọt mà thanh như canh hạt sen đường phèn.
Lạc Thần lại đột nhiên nói tiếp: "Phải. Chị biết nàng."
Hình như nàng bắt đầu thẳng thắn cùng Sư Thanh Y.
Có lẽ chỉ là một chút, có lẽ vẫn lựa chọn giản lượt cùng thay đổi một chút, nhưng đây cũng đã là điều cực kỳ đáng quý.
Tuy rằng biết được đáp án nhưng trong lòng Sư Thanh Y vẫn hỗn loạn không ngừng.
"Chị đến nơi này cũng không lâu, giống như em đã nghĩ, nàng là người quen cũ."
Cũ đến có thể nghĩ đó là triều đại cuối cùng Lạc Thần còn nhận thức, Minh triều sáu trăm ba mươi tám năm trước.
"Nàng tên gọi là gì?" Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi.
"Chị không biết." Đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm, lộ ra vẻ cổ quái.
Sư Thanh Y kinh ngạc nói: "Không phải người quen cũ sao?"
Thế nào có thể không biết tên đối phương.
"Chị là không biết nàng tên gọi là gì, nàng....... có thể gọi là gì?" Lạc Thần nhìn thông đạo dưới thạch quan, lúc nói chuyện trong mắt giống như phủ sương mờ, dường như đang nỉ non tự vấn.
"Lạc Thần?" Sư Thanh Y nhìn nàng.
Lạc Thần lúc này mới ngẩng đầu nói: "Nói chung nàng không phải nhân vật dễ đối phó, chị lo lắng nàng sẽ tổn hại em, cho nên chị muốn em cách xa nàng một chút."
Sắc mặt nàng lại khôi phục bình thường, Sư Thanh Y lại không biết nàng có nói hết sự thật hay không.
"Nàng lợi hại đến ngay cả chị cũng sẽ sợ sao?" Sư Thanh Y đành phải hỏi.
"Ở trong lòng em, chị rất lợi hại sao?" Lạc Thần đột nhiên nở nụ cười, hỏi ngược lại.
Nàng hôm nay bởi vì dự tiệc rượu nên hiếm khi đeo trang sức, nàng vốn dĩ mỹ lệ thanh nhã đến ngôn ngữ khó có thể miêu tả, cộng thêm trang điểm tinh tế, càng thêm phần quyến rũ bất phàm.
Nhất là nàng đột nhiên ngưng thần nở nụ cười, khiến Sư Thanh Y có chút si ngốc.
Trong đầu Sư Thanh Y hiện lên hình ảnh nàng xé rách váy dạ hội, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Chị trong lòng em, là người lợi hại nhất, bất luận là phương diện nào." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.
Cũng là xinh đẹp nhất.
Những lời này chỉ nói ở trong lòng.
Nàng từ trước đến nay là một nữ nhân chính chắn từ đáng vẻ đến khí chất, đây là lời thật đến không thể thật hơn, đối với nàng mà nói, Lạc Thần chính là ánh trăng trong đêm tối.
Bóng tối hư vô không giới hạn, nàng nàng vĩnh viễn soi sáng Sư Thanh Y.
"Nhưng." Trước khi Lạc Thần chưa lên tiếng, Sư Thanh Y lại nói: "Cho dù chị lợi hại như thế nào, em vẫn muốn bảo vệ chị. Tương tự, em cũng có thể bảo vệ tốt bản thân mình, cho nên chị vừa rồi cùng em nói những lời đó, muốn em tránh xa nữ nhân nguy hiểm kia một chút, nếu như chị ở nơi đó, em nhất định không cách nào làm được. Trước đây em đã nói sẽ bảo vệ chị, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, vĩnh viễn đều sẽ như vậy."
Hàng mi của Lạc Thần khẽ run, giống như hồ điệp vũ động.
Sư Thanh Y dường như đã trút được gánh nặng trong lòng, cả người đều toát ra dũng khí: "Lui lại ngàn bước, nếu như thực sự không được, em và chị cùng nhau chạy, cùng nhau cách xa nàng. Em hy vọng chị, hy vọng tất cả mọi người có thể bình an, em biết một khi đã đến nơi này, sẽ rất nguy hiểm, có lẽ em cũng khó có thể lường trước, nhưng em sẽ tận lực."
"Nữ nhân ngốc."
Lạc Thần nâng tay lên, muốn vuốt ve khuôn mặt Sư Thanh Y một chút nhưng ánh đèn pin dưới thông đạo lại liên tục lay động.
Vũ Lâm Hanh bọn họ xem ra đã xuống đến bên dưới.
Tay Lạc Thần lập tức buông xuống, cũng cầm đèn pin rọi xuống phía dưới.
Chờ quan sát xong tình huống, nàng mới nói: "Không quá sâu, dưới đó có dây xích, chị mang em xuống phía dưới, nhanh một chút."
Sư Thanh Y gật đầu, đi đến bên cạnh thông đạo, chỉ thấy dưới thông đạo giăng vài sợi xích, người có thể theo xích chậm rãi thả xuống, dây xích thoạt nhìn đen nhánh, lại không biết là vật liệu gì.
Tay Sư Thanh Y nắm lấy dây xích, cảm thấy băng lãnh đến xương.
Lạc Thần để Sư Thanh Y cầm Cự Khuyết hai người nghiêng người qua miệng thông đạo, nắm lấy dây xích, thân thể Sư Thanh Y khá nhẹ, nhưng khi đưa tay nắm lấy xích vẫn khiến thân thể dao động vài cái, sau đó mới ổn định được.
Trong khoảnh khắc treo trên không trung, Sư Thanh Y nhìn thấy dựa sát phía trong vách tường phía dưới thình lình xuất hiện một con rắn.
Trong lòng lạnh lẽo, tay phải vô thức nới lỏng, cổ tay cố sức nếu như con rắn kia cắn đến nàng có thể lập tức vặn gãy đầu của nó.
Nhưng chuyện gì cũng không có.
Sư Thanh Y không khỏi tự chế nhạo bản thân.
Đó là một một tượng rắn bằng đồng, miệng rắn mở rộng, thì ra đó là một chốt cơ quan, không cần phải nói cũng biết là bộ phận dùng đóng cửa thông đạo này.
Lạc Thần đã dễ dàng nắm lấy một sợi xích, treo ở bên cạnh Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Nếu như Âm Ca cũng xuống dưới, nàng cũng sẽ biết mở chốt cơ quan, sau đó đóng nó lại sao?"
Tình huống trước đó, Sư Thanh Y trên cơ bản suy đoán ra được từ những vết tích này.
Lúc đó Sư Khinh Hàn nhất định dẫn nhóm người đến phòng phát điện trước, nữ nhân cầm Thắng Tà đuổi theo ở phía sau, lúc tiến vào mộ thất của lão thái, trong mộ thất phát sinh một phen tranh đấu, sau đó có người dùng ngoại lực tác động lên thạch bia, đúng lúc mở ra cơ quan, thạch quan bắt đầu lệch vị.
Khi đó nắp quan tài có lẽ vẫn còn đóng, nhóm người Sư Khinh Hàn nghe được động tĩnh, lập tức mở nắp quan tài.
Sư Khinh Hàn trước đây luôn ở bên cạnh lão thái, lúc hạ táng nàng bị di chúc ràng buộc không được đến gần, lần này rốt cục gần gũi nhìn thấy thi thể lão thái, dựa theo trình độ quen thuộc với mẹ mình, nàng nhất định liếc mắt đã nhìn ra đây không phải di thể mẹ nàng.
Nhưng trong tình huống nguy cấp, không có thời gian để khiếp sợ, Sư Khinh Hàn chỉ đành dẫn người xuống dưới thông đạo này, mượn đó lẫn tránh nữ nhân đáng sợ kia.
Sau đó, nữ nhân dùng Thắng Tà giải quyết giải quyết xong nam nhân bị chém đứt cánh tay kia thì liền đuổi theo.
Căn cứ thời gian trước sau sắp xếp, sau đó đến đây chính là Âm Ca.
Là Âm Ca khôi phục cơ quan về nguyên trạng sao?
Sư Thanh Y thực sự không dám tưởng tượng.
Lạc Thần bình tĩnh nói: "Nếu như là Âm Ca đóng chốt cơ quan, vậy chỉ có hai nguyên nhân. Một, nàng cũng không phải một mình đến đây. Hai, nàng không còn là nàng của trước kia."
Bởi vì tính chất của khả năng thứ hai,
Sư Thanh Y nghe đến cả người phát lạnh.
Phía dưới ánh đèn pin liên tục chiếu lên, Lạc Thần tay phải ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y.
"Ôm chặt chị." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y nhanh chóng ôm lấy Lạc Thần, cùng lúc đó, Lạc Thần ôm lấy nàng, trong ánh sáng lay động, từ trên cao nhẹ nhàng nhảy xuống như bạch hạc.
Sau khi tiếp đất, Lạc Thần buông Sư Thanh Y, chân của Sư Thanh Y giẫm trong nước, nàng có thể nghe được rõ ràng tiếng nước.
Một tầng nước đen ngòm, ở đây thoạt nhìn giống như một đường cống thật lớn, mặt nước đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trong nước có vô số dây xích, có rất nhiều sợi đã bị nước che phủ, mặt đất gồ ghề, giống như động đá vôi.
Nơi này vô cùng trống trải, giống như một hố to đào rỗng bị dây xích trói buộc.
Vũ Lâm Hanh đang ở phía trước xem xét, nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Lạc Thần cùng Sư Thanh Y rốt cục xuống đến: "Hai người các cậu ở trên đó thêu hoa sao?"
Sư Thanh Y bên tai còn có chút hồng, mặt băng bó nói: "Ở trên quan sát một chút mà thôi."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng, tiếp tục dò đường, qua một lúc, lực chú ý của Thiên Thiên bị một bóng đen hấp dẫn.
Đó hình như là một người đang quỳ gối, trên người bị xiềng xích trói buộc.
Vũ Lâm Hanh thấy rõ thứ kia, kinh ngạc hô lên: "Trời ạ, nhìn xem, Sư Sư!"
Sư Thanh Y bị nàng kinh hãi kêu lên như vậy thiếu chút nữa hồn phách bay mất.
Cùng Lạc Thần đi qua, Sư Thanh Y nói: "Hô tớ nhìn cái gì?"
Vũ Lâm Hanh nói: "Tớ không dám hô cậu a, tớ nói Sư Sư."
Sư Thanh Y tức giận, Sư Sư, Sư Sư, đây không phải là gọi nàng sao.
Chờ nàng nhìn kỹ bóng đen phía trước, phát hiện đó là một nam nhân mặc y phục cổ đại, thân thể bao trùm một tầng dịch thể gì đó giống như hồ.
Khiến hắn thoạt nhìn ướt sũng.
Sư Thanh Y nhất thời hiểu ra, sắc mặt có chút không tốt lắm.
Vũ Lâm Hanh cười híp mắt nói: "Tớ là nói thi thể ướt sũng. Sư Sư."
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần đi đến trước mặt thi thể ướt sũng kia, nhìn hồi lâu mới đạm nhạt nói: "Nơi này có sư —."
Nàng nói đến đây, đột nhiên dừng lại, mặt không đổi sắc sửa lời: "Nơi này có thứ đó xuất hiện, chứng tỏ —."
Sư Thanh Y: "......"
~o0o~
p/s : chắc là sư sư đồng âm với ẩm thi (thi thể ướt sũng).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...