[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Tất cả mọi người đứng bất động, chỉ là yên lặng sờ vũ khí của mỗi người. Loại thời gian này, tiếng hít thở tựa hồ rõ ràng hơn so với bất luận lúc nào.

Không ai biết đó rốt cuộc là thứ gì, hơn nữa không ai biết nó là nảy sinh từ lúc nào.

Quan sát từ góc độ hiện tại, không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể nhìn thấy trên mặt đất còn có trên tường in một cái bóng thật dài. Nó khom cổ, tựa hồ đang cúi xuống nhìn đường, đồng thời đang chậm rãi di chuyển, chỉ là di chuyển vô cùng thong thả.

Vũ Lâm Hanh lập tức dùng tay ra hiệu: "Vào, hay là trốn?"

Lạc Thần ra hiệu đáp lại: "Chờ."

Thời gian từng giây trôi qua, thậm chí dường như chậm hơn cả tốc độ di chuyển của thứ đó, đây không thể nghi ngờ chính là một loại dày vò.

Qua gần năm phút, thứ đó vẫn không lộ ra một phần nhỏ bộ mặt thật, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đến gần phương hướng của mọi người thêm một đoạn ngắn, nếu như không phải vẫn chăm chú nhìn, là rất khó phát hiện sự chênh lệch khoảng cách này.

Từ chiều cao đáng sợ của đối phương cho thấy, Sư Thanh Y cảm thấy đối phương có khả năng nhìn thấy tình huống của nhóm người bên này. Nhất là động tác khom cổ loại này của nó là phi thường đột ngột, có thể là tình huống bên này khiến đối phương sản sinh loại phản ứng này. Tỷ như nói, đối phương đã phát hiện vị trị của nhóm người, khom cổ xuống là vì quan sát cẩn thận hơn.

Nhóm người bên này lúc nhìn về phía cái bóng, có một góc chết thị giác, ngoại trừ cái bóng thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng đối phương rất có khả năng bằng vào lợi thế là chiều cao đáng sợ, hoặc là ưu thế về vị trí, đang quan sát mỗi người trong nhóm.

Nhận thấy cái bóng kia có thể đang quan sát, hô hấp của Sư Thanh Y dần dần có chút trầm thấp.

Nàng đã trải qua rất nhiều việc, gặp phải loại tình huống này, sớm đã không có cảm giác khẩn trương, thậm chí có thể nói là rất trấn định. Hiện tại hô hấp nặng thêm, cũng không phải nàng đang sợ cái gì mà chỉ là nảy sinh một loại dao động vi diệu.

Tuy rằng Sư Thanh Y cũng không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết, tâm tình của nàng hiện tại đang ở vào một loại dao động bất thường. Giống như một đoàn hỏa diễm, đang nhắm thẳng vào nàng, mà nàng theo hỏa diễm này không ngừng bị nâng lên, càng lúc càng nóng rực.

Nàng hiện tại không nghĩ chuyện gì khác, chỉ là suy nghĩ làm thế nào mới có thể một động tác vặn gãy của của đối phương.

Chiều cao của đối phương quá mức quỷ dị, nàng có thể lách đến phía sau của nó, giẫm lên lưng nó, mượn lực nhảy đến trên vai, sau đó có thể răng rắc một tiếng.

Cần cổ dài như vậy, hẳn là rất dễ vặn gãy.


Sư Thanh Y một bên suy nghĩ, đôi mắt nhìn về phía cái bóng bên kia cũng thoáng chốc có biến hóa, tựa hồ trở nên càng đỏ, tựa như nham thạch nóng chảy, sẽ đột ngột bộc phát.

Ánh mắt Lạc Thần liếc mắt đến, dừng trên khuôn mặt của Sư Thanh Y, yên lặng nhìn nàng.

Sư Thanh Y hồn nhiên chưa phát giác ra, thậm chí tay đã có một chút bởi vì không khống chế được mà run rẩy. Giờ phút này, nàng giống như một vệt máu tươi đỏ sẫm trong tuyết trắng, mỹ diễm đến yêu mị, nhưng không chỗ nào không nguy hiểm lộ ra.

Nàng bước một bước về phía trước, đôi mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn bóng tối xa xa.

Qua một lúc, cái bóng cao cao tựa hồ di chuyển về phía sau vài bước, sau đó tiếp tục lui về phía sau, thẳng đến cái bóng trên mặt đất và trên tường hoàn toàn biến mất.

Đợi hồi lâu bên kia thông đạo cũng không xuất hiện bất kỳ động tĩnh gì, Vũ Lâm Hanh nhịn không được tiếp tục ra dấu: "Là đi rồi sao?"

Sư Thanh Y nói:" Đi rồi."

Mọi người vốn dĩ ở trạng thái căng thẳng dần trở thành thả lỏng, Vũ Lâm Hanh rũ hai vai: "Đó là thứ gì, sao lại cao như vậy?"

Lạc Thần nhìn về phía Âm Ca: "Có ấn tượng gì không?"

Âm Ca lắc đầu.

"Tớ còn tưởng rằng phải động thủ, địa hình thông đạo này không thích hợp tránh né, nói thật ra nếu trực tiếp giao đấu chúng ta có thể sẽ chịu thiệt, cũng may nó đi rồi." Vũ Lâm Hanh thở dài một hơi: "Thật sự gặp may mắn."

"Là nó gặp may mắn." Sư Thanh Y mỉm cười.

"Tớ là nói chúng ta gặp may mắn." Vũ Lâm Hanh khoát khoát tay, mới vừa sửa đúng xong, lại thấy được nụ cười trên mặt Sư Thanh Y, không biết thế nào, đột nhiên rùng mình một cái.

Nét mặt Sư Thanh Y tiếu ý liễm đi, không nói nữa. Nàng hít sâu một hơi, lại siết chặt hai tay, tựa hồ đang nỗ lực bình phục tâm tình, Lạc Thần nhìn nàng, mãi cho đến khi loại nóng rực trong hai mắt Sư Thanh Y dần dần lạnh đi.

"Ngoại trừ bức bích họa này là hai tầng, có phát hiện gì khác không, có phải cũng là song tầng?" Thiên Thiên nói.


Lạc Thần nói:" Còn chưa kịp kiểm tra."

Sư Thanh Y nhìn qua tựa hồ bình tĩnh một ít, nói:"Vậy chúng ta lại xem thêm mấy bức bích họa, số lượng lớn, có thể tìm được quy luật gì đó.

Vị trí tận lực chọn cao một ít, như vậy không dễ dàng bị phát hiện."

Vũ Lâm Hanh nói: "Vậy cậu và chị họ cậu có thể tiếp tục nâng cao cao."

Sư Thanh Y:"...."

Nàng nhìn Lạc Thần một cái, giọng nói trầm thấp, nói: "....Bọn tớ đã lột qua một mặt tường rồi, còn lại các cậu đến phụ trách."

"Sư Sư, cậu đừng xấu hổ, chuyện này có gì đáng nói, vừa rồi dù sao bọn tớ cũng đã nhìn thấy rồi, lại nhìn nữa cũng không có gì." Vũ Lâm Hanh cười hì hì.

"... Tớ đi nghỉ ngơi một chút." Sư Thanh Y đi đến cách đó không xa, đứng bên cạnh thạch bích, nhìn mọi người.

Ngư Thiển và Trường Sinh hiển nhiên rất tích cực đối với việc nâng cao người đi cạo bích họa, hai người vẫn ghé vào một góc thương lượng, sau đó nhất trí quyết định để Ngư Thiển nâng Trường Sinh lên trước, sau đó đổi thành Trường Sinh nâng Ngư Thiển, dường như đây là một trò chơi thú vị,

Phong Sanh và Tô Diệc càng thuần thục, hai người thay phiên đảm nhiệm làm cầu thang, chăm chú cạo một bức bích họa.

Vũ Lâm Hanh lại đem ánh mắt nhắm vào Âm Ca, mỉm cười đến gần, dùng ngữ khí dỗ dành tiểu hài tử nói: "Âm Ca, em có nghĩ là."

"Không muốn." Âm Ca lãnh đạm nói.

" – Chơi nâng người lên cao?" Nửa câu sau của Vũ Lâm Hanh nhất thời bật ra.

Âm Ca nói: "Không chơi."


Vũ Lâm Hanh:"...."

Thiên Thiên cười nói với Âm Ca: "Âm Ca, mắt em tốt, tôi nâng lên, em ở phía trên cạo bích họa đi, nói không chừng có thể thấy càng nhiều thứ."

Âm Ca suy nghĩ một chút, nói: "Có thể."

Vũ Lâm Hanh:"..."

Sau đó Thiên Thiên nâng Âm Ca lên, đi cạo một bức bích họa khác.

Vũ Lâm Hanh cả giận: "A Sanh, Tô Diệc, hai người đến đây, tôi muốn được nâng cao!"

Phong Sanh lập tức từ trên vai Tô Diệc nhảy xuống, hai người đồng thời đi đến, nghênh đón Vũ Lâm Hanh đến phía trước bức bích họa trước đó bọn họ đang cạo, sóng vai đứng, sau đó cùng ngồi xổm xuống.

Vũ Lâm Hanh một cước giẫm lên vai phải cua Phong Sanh, lại một cước giẫm lên vai trái của Tô Diệc, hai người đồng thời đứng dậy, mỗi người đỡ Vũ Lâm Hanh, nâng nàng lên cao.

Bởi vì những người khác đều là được ôm lên, chỉ có Vũ Lâm Hanh là dẫm lên vai hai người, nàng đứng cao nhất, hung hăng nhìn Thiên Thiên phía dưới, tỏ vẻ khinh thường.

Sư Thanh Y không nói lời nào, chỉ là ở cách đó không xa nhìn mấy người bọn họ.

Lạc Thần đến bên kia, đứng bên cạnh nàng. Sư Thanh Y thu hồi ánh mắt, nghiêng khuôn mặt nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần vươn tay đến trước mặt nàng.

Sư Thanh Y đầu tiên là ngẩn người, do dự một chút, mới đưa đặt tay vào lòng bàn tay Lạc Thần.

Lạc Thần trở tay, nắm lấy tay nàng, chỉ là nhẹ giọng nói: "Rất nhiều mồ hôi."

Sư Thanh Y biết nàng đã biết, cái gì cũng không thể gạt được đôi mắt của Lạc Thần.

Vừa rồi nàng một mực nghĩ làm thế nào đi vặn gãy cổ thứ đó, đây thật ra cũng không phải việc bình thường nàng sẽ nghĩ đến. Ở trong thôn thì không sao, không gặp phải nguy hiểm gì, cuộc sống bình thản, trong loại tiết tấu chậm rãi nàng cảm giác được một loại bình thản. Nhưng sau khi xuống động, nàng phát hiện biến hóa rõ riệt, lúc nàng cảm giác được nguy hiểm, cổ lệ khí trong cơ thể một chút không cẩn thận, dường như sẽ tràn ra.

Nàng và Lạc Thần từng nói, nàng hy vọng có thể luyện tập, nhưng hiện nay cho thấy, luyện tập này độ khó thực sự rất cao.

Nàng phải cẩn thận tự khống chế, mới có thể cam đoan tâm tình không dao động quá lớn.

"Em lúc đó thấy được cái bóng kia." Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, dùng giọng nói rất nhẹ: "... Rất kích động. Em biết, em không nên kích động như vậy, nhưng trong nháy mắt đó, em có một chút khó có thể khống chế."


"Em đã làm rất tốt rồi." Lạc Thần nói.

Tâm tình của Sư Thanh Y lại nhu hòa một ít, nói: "Thật sao?"

"Dĩ nhiên." Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y cảm giác được sự cổ vũ của nàng, nắm tay nàng cười rộ lên.

Không bao lâu công việc cạo bích họa bên kia cũng đã hoàn thành, cũng chụp ảnh xong, hơn nữa bức trước đó Sư Thanh Y và Lạc Thần cạo xuống, tổng cộng cạo được bốn bức, mỗi bức đều là song tầng, sắc điệu cũng đều là ngoại tầng trầm nặng, nội tầng thanh thoát. Bất quá bởi vì đều chỉ là cạo được một khối rất nhỏ, không cách nào hình thành hình ảnh hữu dụng, nội tầng rốt cuộc vẽ nội dung gì, không thể nào biết được.

Lạc Thần đi đến bên cạnh Phong Sanh và Tô Diệc, nói với bọn họ mấy câu, cũng giao cho bọn họ một vật gì đó vô cùng nhỏ bé, mặt trên phiếm bạch quang, dường như dán loại vật chất màu trắng. Bọn họ gật đầu, lại lần nữa tạo thành cầu thang, ở chỗ cao gắn một camera mini. Vị trí của camera vừa cao vừa hẻo lánh, là một góc chết, rất khó bị phát hiện.

"Lạc tiểu thư." Tô Diệc chỉ chỉ trên mặt đất, nói: "Gắn xong rồi, quay vị trí này."

Lạc Thần từ trong ba lô lấy ra một đồng tiền, đồng tiền này mặt ngoài dường như sơn một lớp gi đó, thoạt nhìn có chút giống như màu xanh đồng, nàng đặt trên mặt đất, lại ở bức bích họa đối diện tìm rạch một đường, hai vị trí đều nằm trong phạm vi quan sát của camera.

Vũ Lâm Hanh nói: "Chị họ cậu, cậu là muốn biết vật đánh dấu biến mất như thế nào?"

Lạc Thần gật đầu.

"Vậy nếu như camera cũng biến mất thì sao?" Vũ Lâm Hanh đưa ra một giả sử.

"Tớ không biết, trông cậy vào vận may mà thôi." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nếu là biến mất, cũng không có cách nào khác."

Sư Thanh Y vừa nghe Lạc Thần nói lời này, đã cảm giác có chút không thích hợp, bởi vì Lạc Thần luôn không làm những việc không nắm chặt, nếu như nàng muốn bày bố, vậy nàng nhất định là có trăm phần trăm nắm chắc.

Nếu đặt camera ở đây không có tác dụng gì, biến mất không cách nào tìm trở về, vậy đối với Lạc Thần mà nói, loại bố cục này không có ý nghĩa gì nữa, nàng sẽ không lãng phí thời gian vào việc này.

Nếu Lạc Thần đã bố trí, nhất định là có nguyên nhân.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt biến ảo ra một loại thần thái khác, ngưng mắt nhìn lại, lúc này thấy rõ vật chất mơ hồ phiếm trắng trên camera, sau đó lại nhìn quay về phía đồng tiền trên mặt đất.

Trên đồng tiền bao phủ màu xanh đồng, tựa hồ mơ hồ chuyển động, nhưng chờ lúc nhìn kỹ lại, nó vẫn lẳng lặng nằm trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui