[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

"Vậy trước đây lúc cậu nấu ăn, không dùng loại nước sốt đó đi?" Tiểu lung bao rốt cục nuốt xuống, Sư Thanh Y cẩn cẩn dực dực hỏi: "Tớ là nói, bọn tớ đã "may mắn" ăn được sao?"

"Dĩ nhiên đã ăn." Thiên Thiên chậm rãi phết sốt cà chua, nháy mắt mấy cái: "Trước đây không phải mọi người thường đến chỗ tớ ăn uống sao, nếu không thì sao? Tớ bắt rất khổ cực, thâm sơn rừng già mới có, chạy gãy chân. Các người không phải đều nói ăn ngon?"

Nhìn Thiên Thiên vẻ mặt phong tình vạn chủng, Sư Thanh Y lúc này mới xem như được uống một viên thuốc an thần, lắc đầu: "Cậu như vậy, nhất định chính là không có cho vào rồi, bọn tớ chưa từng ăn."

"Tớ như thế nào?"

Sư Thanh Y trả lời vô cùng uyển chuyển: "Cười đến tương đối... Cái kia."

Thiên Thiên cười sách một tiếng: "Sư Sư, xem ra các người trái lại rất hiểu rõ tớ. Lại nói tiếp, lúc còn rất nhỏ tớ đã bắt đầu tiếp xúc cổ trùng, thi thể, dược lý các loại, y cổ rốt cuộc cũng là cổ, rất nhiều cổ dược bản thân độc tính rất lớn, cổ sư trong quá trình luyện hóa dĩ nhiên sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cần đúng lúc dùng một ít nguyên liệu đặc biệt chế tác cổ dược, nguyên liệu thay thế là một ít độc trùng quỷ vật, lấy độc trị độc tương hỗ trung hoà. Rất nhiều thời gian tớ sẽ đem mấy thứ này làm thành sốt để hấp thu thành phần bên trong, như vậy quanh năm suốt tháng thân thể đã quen rồi, các cậu là những người không tiếp xúc qua, nếu là ăn loạn sẽ thủng dạ dày thậm chí chết người."

Lạc Thần nói: "Tương giao mật thiết, tất nhiên là hiểu rõ."

Sư Thanh Y cũng mỉm cười gật đầu: "Phải, cũng làm bạn bè lâu như vậy rồi, thế nào có thể không biết."

Trong mắt Thiên Thiên thoảng qua một tia kinh ngạc, đặt bữa sáng xuống, dừng một lúc mới chậm rãi nói: "Các cậu cũng biết tớ là người của Chiến quốc, sau khi rời khỏi Ô Y một mực phiêu bạt bên ngoài, tớ đã sống rất lâu rồi, nhưng tớ chưa từng cùng người khác làm bạn bè lâu như hiện nay, tớ là nói, bạn bè chân chính, cùng sinh tử, cùng hoạn nạn, trước đây chưa từng có."

Lạc Thần ngồi yên không nói, Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng biết ý tứ của Thiên Thiên, chỉ là mỉm cười.

"Tớ cũng không bài xích cùng người khác thân cận, thậm chí sẽ chủ động đi tiếp cận người khác, có lẽ là tớ cảm thấy nhân sinh dài dằng dặc lại buồn chán, lại cô tịch, muốn mượn những mối quan hệ nông cạn này làm tiêu khiển, có phải rất tiêu cực hay không?" Thiên Thiên quyến rũ tiếu ý mang theo tự giễu: "Tận trong lòng tớ cũng không ủng hộ những mối quan hệ này, cũng không chân chính để ở trong lòng. Đến mỗi một chỗ mới, tớ nguyện ý chủ động đi kết bạn với một số người làm tớ cảm thấy thú vị, nhưng tớ sẽ không già đi, thời gian lâu sẽ bại lộ, cho nên dần dần dưỡng thành tật xấu có thể đi tiếp cận người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không thâm giao."

"Thẳng đến khi gặp các người." Thiên Thiên vẻ mặt nghiêm túc: "Ban đầu tớ quả thật là có mục đích tiếp cận, muốn biết rõ ràng một chuyện, dần dần, tất cả đều trở nên khác đi. Tớ thật sự xem các người là bạn, về chuyện quan trọng như hồn đọa, tớ sẽ làm hết khả năng hỗ trợ, tìm kiếm biện pháp giải quyết. Chỉ là về hồn đọa tớ hiểu biết thực sự quá ít, gần như không biết, không có đầu mối, cho tớ một chút thời gian chỉnh lý một chút, nói không chừng sau đó sẽ có manh mối gì đó."

Sư Thanh Y rũ mi, cảm kích nói: "Cậu thực sự đã giúp chúng tớ rất nhiều."

Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lạc Thần cùng Thiên Thiên, đều là tái nhợt cùng uể oải, nghĩ đến các nàng hai người sâu sắc chịu thần phúc dằn vặt, con đường phía trước khó dò, trong lòng không khỏi càng trầm nặng. Nhưng nét mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười nhu hòa thoải mái: "Gần đây quá mệt mỏi, các người nhân lúc này nghỉ ngơi nhiều đi, việc bây giờ cứ giao cho tớ xử lý là tốt rồi. Chờ tình trạng hòa hoãn rồi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn."

Thiên Thiên uống một ngụm nước: "Cái gì gọi là giao cho cậu xử lý. Tớ thấy cậu mới là người mệt nhất, khuôn mặt trắng đến không giống cái gì, cũng không ngủ một giấc."

Lạc Thần nghiêng đi nhìn khuôn mặt Sư Thanh Y, trong ánh mắt một mảnh yên tĩnh.

Sư Thanh Y biện bạch: "Ai nói không ngủ, tối qua tớ đã ngủ rồi, ngủ đến ngọt ngào."

Thiên Thiên mỉm cười nhìn Lạc Thần một cái, hướng Sư Thanh Y nói: "Nga, vậy cũng phải có thể không ngọt ngào sao?"

Gương mặt Lạc Thần trầm tĩnh, cúi đầu uống cháo.


Ăn bữa sáng nói chuyện phiếm vài câu, so với mấy ngày trước đây đúng là một trời một vực, thời gian tốt hiếm có, cho dù sâu trong nội tâm Sư Thanh Y chứa bao nhiêu khúc mắc, nhưng cũng luyến tiếc vướng bận hiện tại, buổi sáng này tốt xấu gì cũng xem như thoải mái. Giữa chừng nàng nghĩ đến cái gì, lập tức lấy ra điện thoại di động: "Thiên Thiên cậu vẫn chưa liên hệ Vũ Lâm Hanh Trường Sinh các nàng đi, các nàng có biết tình huống hiện tại của Lạc Thần không?"

"Không có, khi đó quá muộn, nhất định đều ngủ, lúc ra cửa lại còn quá sớm, phỏng chừng các nàng còn chưa dậy, hiện tại hẳn là không thành vấn đề."

Trước đó vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, hôm nay một lòng miễn cưỡng thả xuống một nửa, để tránh mọi người lo lắng Sư Thanh Y lập tức gọi điện thoại báo bình an. Trường Sinh mới ra khỏi Hắc Trúc Câu không lâu, đối với xã hội hiện đại vẫn tỉnh tỉnh mê mê, điện thoại đương nhiên là phải gọi cho Vũ Lâm Hanh, chỉ là đợi hồi lâu cũng không thấy người bắt máy, đang nghĩ ngợi đợi thêm lát nữa hãy gọi lại, kết quả đột nhiên lại có người gọi đến.

Vừa nhìn chính là hiển thị yêu cầu gọi video call, ba người ngồi vây quanh một vòng, Sư Thanh Y ở giữa cầm điện thoại di động, sau khi chuyển được màn hình xuất hiện nửa cái đầu.

Cái đầu kia sững sờ lộ ra, ngân phát chói mắt ướt sũng buông xuống, lộ ra khuôn mặt nữ nhân, vừa nhìn đúng là rất dọa người.

Sư Thanh Y: "....."

Thiên Thiên nở nụ cười.

Lạc Thần nói: "Ngư cô nương."

Ngư Thiển hiển nhiên là liều mạng chen vào trước camera, rốt cục chen vào được toàn bộ diện tích, còn lộ ra cái gáy trắng nõn, nàng thấy Lạc Thần vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc trong nháy mắt cũng sáng sủa rất nhiều: "Lạc cô nương, sao lại là cô? Cô bình an vô sự sao? Thật tốt quá, tất cả mọi người rất lo lắng cho cô. Còn có cô đây là luyện truyền tống trận pháp gì, thần kỳ như vậy, sau khi tôi nhấn nút cơ quan, thì sẽ nhìn thấy cô, còn có Sư cô nương?"

Sư Thanh Y: "....."

Ngư Thiển ở bên kia tìm tòi nghiên cứu, chắc là xem điện thoại là mặt trận phức tạp nào đó, đôi mắt xinh đẹp như trân châu cũng sắp dán vào màn hình rồi, nàng vừa nhìn vừa lẩm bẩm nói: "Kỳ lạ, chẳng lẽ đây không phải thực thể, mà chỉ là huyễn ảnh? Bạch Giao chúng ta cũng có huyễn ảnh thuật, nhưng lại bất đồng hoàn toàn với thứ này, nghĩ không ra Vũ cô nương lại có thứ thần khí như vậy."

Không phải trận pháp, cũng không phải cơ quan, lại càng không phải thần khí, chỉ là.... Điện thoại di động.

Sư Thanh Y lập tức nói: "Ngư cô nương, Vũ Lâm Hanh ở nơi nào, cô gọi nàng đến cầm..... Thần khí trong tay cô một chút, tôi có lời nói với nàng. Được rồi cô làm sao vậy, thế nào dường như trên tóc và trên mặt tất cả đều là nước, có phải thân thể có gì không thích ứng hay không, cần nước?" Trước đó Ngư Thiển ở Thần Chi Hải từng bảo nàng gọi nàng ấy là Ngư cô nương, nàng cũng tiếp tục bảo lưu cách gọi này.

Lúc này Ngư Thiển lại dán đến gần, dưới cổ lộ ra nửa đoạn vai trần, mơ hồ có thể thấy được bọt biển bạch sắc.

Lạc Thần cầm lấy đưa điện thoại di động, úp màn hình xuống, thấp giọng đạm nhạt nói: "Nàng đang ở phòng tắm tắm rửa."

Sư Thanh Y: "....."

Hình ảnh không nhìn thấy nữa, nhưng giọng nói của Ngư Thiển vẫn từ điện thoại di động truyền ra, trả lời thong thả ung dung: "Tôi đang tắm, tất nhiên là rất nhiều nước. Các người ở nơi nào? Vì sao hiện nay chỉ nghe tiếng nói, không thấy thân ảnh?"

Sư Thanh Y đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đang tắm còn dám cùng người khác gọi video call, cảm giác giống như bị sét đánh. Ngư Thiển vẫn luôn bị giam trong Thần Chi Hải, đã lâu như vậy cũng không đi ra ngoài, dĩ nhiên đối với khoa học kỹ thuật hiện đại hoàn toàn không biết gì cả, Trường Sinh tốt xấu gì cũng biết qua điện thoại hăng hái bừng bừng mà nghiên cứu cái gì là tự sướng, cũng may lúc nào cầm điện thoại camera không lệch đi nhiều lắm, nếu không sẽ không chỉ lộ ra cái cổ đơn giản như vậy. Bất quá tỉ mỉ vừa nghĩ, nàng thân là Giao Nhân, lúc ở Thần Chi Hải thân vô phụ vật, ngoại trừ tóc dài ngân sắc che lấp, một mảnh vải cũng không có. Có lẽ nhiều năm như vậy chính nàng đã quen làm một con cá, không biết người khác đổ đầy mồ hôi.

Đưa điện thoại di động sang một bên, tách ra màn hình, Lạc Thần nghiêm trang nói với Ngư Thiển: "Thời hạn đến, pháp trận này đã tự động chuyển sang không còn ảnh thức, hiện nay chỉ có thể nghe được giọng nói, cô gọi Vũ Lâm Hanh đến, trận pháp sẽ chuyển đổi trở lại, Trường Sinh cũng được."


Ngư Thiển nghiêm túc nói: "Vậy thì không được, bây giờ tôi gọi Vũ cô nương đến, sợ là nàng sẽ mắng tôi."

"Vì sao?"

Ngư Thiển hướng Lạc Thần phân tích: "Thần khí này là Vũ cô nương để quên ở chỗ này, tôi tự ý mở ra cơ quan, Vũ cô nương biết được sợ là sẽ tức giận. Tôi chỉ cầm chốc lát, nghiên cứu xong sẽ trả lại, như vậy thần không biết quỷ không hay, nàng cũng sẽ không tức giận, cũng không phòng bị, lần sau nếu tôi tiếp cận thần khí cũng thuận tiện rất nhiều."

Lạc Thần nheo mắt lại, tiếp tục nghiêm trang nói: "Ngư cô nương quả nhiên là suy nghĩ chu đáo, thông minh hơn người, vô cùng đặc biệt."

Ngư Thiển khiêm tốn nói: "Nào có, vẫn là không hơn Lạc cô nương cô."

Sư Thanh Y: "....."

Ngư Thiển còn đang tiếp tục nói chuyện với Lạc Thần: "Tôi xem cô và Sư cô nương là bạn nên chỉ nói với các người, hy vọng các người đừng nói với Vũ cô nương. Tôi xin thề chỉ là hiếu kỳ nghiên cứu chốc lát, sẽ không đem thần khí này của Vũ cô nương chiếm làm của riêng, nếu vi phạm, hình thần câu diệt. Bất quá ở đây dường như người người đều có thần khí như vậy, trong lòng tôi cũng vô cùng ao ước."

Thiên Thiên ở bên cạnh cười híp mắt xem náo nhiệt, Sư Thanh Y ra một thân mồ hôi lạnh, loại sự tình này cũng có thể thề độc như vậy sao?

..... Hay là nàng thật sự là một con cá đặc biệt đi

Lạc Thần hòa nhã nói: "Việc này Ngư cô nương cứ yên tâm đi. Mặc khác, Ngư cô nương là ở trong bồn tắm sao? Thần khí này rất kỵ nước, Ngư cô nương tốt nhất là nên đem nó cầm xa một ít, tắm rửa xong hãy tiếp tục thưởng thức."

Nói xong, bên kia một lúc cũng không có động tĩnh.

"Tín hiệu không tốt?" Sư Thanh Y có chút kỳ quái, dán đến cầm lấy điện thoại di động, thấy cuộc gọi đã kết thúc, lần thứ hai gọi đến, nhưng không cách nào chuyển được.

Lạc Thần yên lặng quan sát nàng: "Có lẽ là nàng làm rơi điện thoại vào bồn tắm rồi."

Sư Thanh Y: "....."

Xem ra điện thoại di động của Vũ Lâm Hanh 80% là hỏng rồi, chuyển sang gọi vào số của Trường Sinh, nửa ngày không ai tiếp, không biết Trường Sinh đang bận cái gì, Sư Thanh Y không có cách nào. Chỉ đành tạm thời đặt xuống, ba người ăn xong bữa sáng lúc thu dọn thì điện thoại của Trường Sinh rốt cục gọi đến.

Vừa bắt máy, cũng là giọng nói của Vũ Lâm Hanh truyền đến, nghe không ra là ngữ khí gì, khiếp sợ vui sướng hỗn tạp cùng một chỗ, nói chung vừa mở miệng chính là: "Sư Sư! Nuôi Rắn! Các người tìm được chị họ cậu rồi?!"

Giọng nói của Trường Sinh cũng theo đó truyền đến, vô cùng khẩn trương: "A Lạc, A Lạc? Tôi nghe Ngư cô nương nói cô mới vừa cùng nàng nói chuyện, thật không? Các người vẫn tốt chứ?"

Lạc Thần nói: "Em không sao. Thanh Y cùng Thiên Thiên hiện nay đang ở bệnh viện cùng em, không cần lo lắng."


Nghe được giọng nói của Lạc Thần điện thoại bên kia đột nhiên yên tĩnh xuống, gióng như giọng nói đều bị thời không khác hút đi, tất cả bởi vì kích động hài lòng thậm chí là muốn rơi nước mắt, cuối cùng cũng chỉ là quy về yên lặng.

Sư Thanh Y hoàn toàn có thể lý giải tâm tình loại này, dù sao nàng chính là như vậy mà trải qua.

Trường Sinh run giọng nói rốt cục lên tiếng: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, các người hiện nay ở nơi nào, tôi muốn đến cùng A Lạc A Cẩn các người."

Trong thanh âm mang theo một chút nức nở, vẫn như hài đồng ôm chân người lớn làm nũng, Sư Thanh Y lần nữa thật sâu cảm giác được Trường Sinh tuy rằng là một người trưởng thành nhưng bản chất đối với nàng cùng Lạc Thần lại hoàn toàn là một tiểu cô nương vô cùng thân thiết không muốn xa rời, người một nhà sống nương tựa lẫn nhau, thế nào cũng không muốn tách ra.

"Được." Giọng nói của Lạc Thần mềm nhẹ rất nhiều: "Trường Sinh ngoan."

Nói xong liền nói ra địa chỉ. Tiếng nói của Vũ Lâm Hanh nghe vào cũng có chút chua xót, giống như cố nén tâm tình, cuối cùng cũng chỉ là lầm bầm hai câu vô cùng đơn giản: ".....Đã biết chị họ cậu mạng cứng. Này, các người đang ở cùng một chỗ, cũng không thể bỏ lại tớ à."

Lạc Thần nói: "Cậu cũng muốn đến đây làm nũng sao?"

Vũ Lâm Hanh phi một tiếng: "Làm nũng cái đầu quỷ nhà cậu. Bất quá nhìn cậu bây giờ còn có tinh thần đùa giỡn lòng dạ hiểm độc, xem ra là không có gì rồi, thực sự là, trước đó quả thực làm tớ sợ muốn chết."

Lạc Thần nói: "Tớ nói rồi, tớ sẽ hảo hảo sống."

Sư Thanh Y đem ánh mắt liếc nhìn nàng, từ dung nhan trầm tĩnh của nàng một đường đi xuống, sau khi nàng được mồ hôi lạnh thấm ướt tóc nàng, còn có ngón tay bời vì đau đớn không dứt mà run nhè nhẹ, không khỏi trở nên trầm mặc.

Yên lặng một lúc Sư Thanh Y mới nói: "Lạc Thần bên này tạm thời không tiện bôn ba, các người chuẩn bị xong thì cứ đến đây đi, chú ý tránh theo dõi." Lại hỏi: "Vũ Lâm Hanh, các nàng hiện tại thế nào?"

Vũ Lâm Hanh dĩ nhiên biết nàng hỏi chính là người nào, cũng biết nàng nghĩ gì, liền nhất nhất cùng nàng đem hiện trạng kể rõ ràng: "Sư Khinh Hàn thay cậu cản một dao ngay bụng, làm giải phẫu đang nằm viện, rốt cuộc là qua khỏi, tinh thần rất kém cỏi, nói chung lúc tớ nhìn thấy nàng thì chính là đang ngủ, hoặc là ngây ngẩn. Tình hình của Chúc Cẩm Vân không tốt lắm, phần lớn thời gian đều là hôn mê, thỉnh thoảng mới tỉnh, đường ca của nàng mỗi ngày ở bên cạnh trông chừng nàng như trông bảo bối. Về phần Sư Dạ Nhiên, tớ không được rõ lắm, dù sao thì trên người nàng không có thương thế nghiêm trọng gì, phỏng chừng chính là đầu óc bị kích thích bên bị lỗi rồi, có khi ngồi trong phòng bệnh của Sư Khinh Hàn, có khi thì ngồi trong phòng bệnh của mình. Được rồi, giáo sư kia của cậu trái lại thường đến thăm nàng, bất quá mỗi lần đến đều đóng cửa, không biết đang nói chuyện gì, dù sao thì có đôi khi sắc mặt rất khó coi."

Trong lòng Sư Thanh Y ngũ vị tạp trần, chỉ là dặn dò: "Nhà họ Sư hiện tại quá rối loạn, tớ.... Sư Dạ Nhiên nàng là một nữ nhân lòng tự trọng rất cao, cậu ngầm an bài một chút, không nên để nàng phát hiện, nếu như nàng thật sự có tình toán gì, thì cứ theo ý nàng đi, nghìn vạn lần không nên kích thích nàng. Hiện tại là thời kì đặc biệt, tớ tạm thời chỉ cần biết các nàng bình an là được."

"Được, được, việc này tớ bảo A Sanh cùng Tô Diệc đi làm. Nói đến Sư Dạ Nhiên, quả thật là rất vướng tay chân, trên tay nàng còn nắm chặt lấy nhà họ Sư, tuy nói đầu óc thoạt nhìn bị kích thích, rốt cuộc vẫn là đương gia, trừng mắt một cái người khác đều sợ, nói một câu thì có một đống người dám vì nàng liều mạng, quang minh chính đại thật đúng là không tiện, nếu không phải vì giao tình giữa tớ và cậu, nói với nàng đây là do cậu căn dặn, tớ hiện tại sợ rằng đều gần không được nàng, hơn nữa hiện tại nhà họ Sư giống như chúng ta, cũng đang ở Cam Tư nghĩ ngơi dưỡng sức, nhìn thái độ này của Sư Dạ Nhiên, phỏng chừng rất nhanh lại muốn dẫn đội ngũ rời đi." Vũ Lâm Hanh khó chịu nói: "Sư Sư, tớ thấy nhà họ Sư bên này cậu cũng đừng quan tâm, hồ đồ hỏng bét, đừng nói bản thân các nàng là người trong cuộc không rõ ràng, tớ là ngoại nhân nhìn vào cũng thấy đau đầu, phiền muốn chết, cái này gọi là chuyện gì đây?"

"Các nàng rất quan trọng." Ánh mắt Sư Thanh Y khẽ đảo, ngữ khí có chút vi diệu ngưng trọng. "Tớ tự có an bài. Bên này dứt không ra, tối nay sẽ xử lý, mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi. Cậu chuẩn bị đi, mang Trường Sinh đến."

Song phương căn dặn những chuyện quan trọng, chờ ổn thỏa, Lạc Thần bỗng dưng nói: "Ngư cô nương đâu?"

Không đề cập đến còn tốt, nhắc tới Vũ Lâm Hanh liền héo rũ, dáng vẻ muốn giận cũng giận không nổi, nói: "Ngư tiểu thư à, nàng thực sự là.... Một lời khó nói hết. Mấy ngày nay nàng gần như một mình buồn bực, cùng hai cổ thi thể nàng mang về, thi thể được nàng chứa trong một cái rưng, chính là cái trước kia chị họ cậu đã cõng trên lưng, giống như quan tài, các người tưởng tượng một chút, mỗi ngày cùng thi thể ngủ cùng một chỗ. Nàng cảnh ngộ bi thảm, tâm tình không tốt tớ có thể lý giải, bất quá sáng sớm hôm nay thoạt nhìn dường như có chút tinh thần, nói muốn tắm, tớ thấy nàng mới ra đến đối với hiện đại rất nhiều thứ cũng đều không hiểu, sợ nàng không quen tắm phòng tắm. nên căn cứ chủ nghĩa nhân đạo chuẩn bị nước cho nàng, chuẩn bị xong tất cả, ai, tớ thế nào lại tốt như vậy chứ, thực sự là quá làm cho người ta cảm động rồi, trước đây tớ chưa từng hầu hạ mẹ tớ như vậy."

Vũ Lâm Hanh kéo kéo tiếp tục mở máy hát: "Lúc chuẩn bị nước tắm cho nàng, tớ nhận được điện thoại xong liền tiện tay đặt điện thoại trên kệ, lúc ra ngoài thì đã quên mất, chờ nàng tắm xong đi ra, đột nhiên nàng nói với tớ nàng có thể là đã làm hỏng thần khí của tớ, đem trận pháp duy nhất có thể liên hệ của tớ và Sư Sư phá hủy, muốn đi gặp tớ tạ tội, lúc đó tớ nghĩ thầm đã là vật gì chứ, vì sao tớ một chữ đều nghe không hiểu, sau đó tớ đã thấy nàng cầm điện thoại của tớ, "tươi ngọn mọng nước", còn đang rõ nước a!"

Nhớ đến tình cảnh vừa rồi, Sư Thanh Y cười nói: "Dữ liệu quan trọng cậu đều lưu lại rồi đi?"

"Lưu rồi, nếu không tớ sẽ đem nàng làm thành susi cá để tạ tội." Vũ Lâm Hanh trang mô tác dạng nói lầm bầm.

"Nàng hiện ở nơi nào?" Lạc Thần nói.


Vũ Lâm Hanh vừa bực mình vừa buồn cười: "Chìm đắm trong bi thương cùng hối hận do làm hỏng thần khí, trở về phòng trở về phòng diện bích sám hối."

Lạc Thần liễm mi, tựa hồ tinh tế suy nghĩ chốc lát, nói: "Lúc nào ra ngoài, cậu thay tớ chuyển lời, hỏi sau này nàng có tính toán gì không, nàng tình cảnh đặc biệt, bị người mơ ước, một mình hành động sợ là không thích hợp, nếu nàng nguyện ý cùng các người đến đây, vậy tất nhiên là tốt, tớ cũng có chút chuyện muốn nói cùng nàng."

"Được, tớ đã hiểu ý cậu rồi." Vũ Lâm Hanh mở ra hình thức oán niệm, lải nhải tố khổ: "Mấy ngày nay ở chung, tớ cảm thấy Ngư tiểu thư đối với xã hội hiện đại hoàn toàn không biết gì cả, để nàng một mình quả thật không tốt. Lại nói tiếp có đôi khi cảm thấy nàng là kẻ trộm khôn khéo, cùng bề ngoài vô hại của nàng hoàn toàn không hợp, lời nói có thể nghẹn chết cậu, nhưng đụng đến những thứ hiện đại thì bệnh ngốc lại bốc lên, hể một chút là cơ quan thần khí, thỉnh thoảng sẽ chỉ vào TV tủ lạnh hỏi mấy vấn đề, tớ chỉ biết tủ lạnh là để giữ tươi, đâu thèm để ý nó chế tạo thế nào? Hơn nữa tớ bề bộn nhiều việc, một đống cục diện rối rắm chờ tớ thu dọn, Trường Sinh mới ra ngoài không lâu cũng là gà mờ, chỉ tốt hơn nàng ấy một chút, có vài thứ cứ ngồi đó nghiên cứu nửa ngày, chỉ đơn giản là một cái bóng đèn, hay là một thứ tớ cũng lười nhìn một cái, Trường Sinh hỏi tớ vì sao bóng đèn sẽ phát quang, tớ nói do có điện, nàng lại hỏi có điện vì sao sẽ phát quang, tớ cùng nàng đơn giản giảng giải thích một chút cấu tạo của bóng đèn, nàng càng hỏi càng nhiều, sau đó lỗ tai tớ muốn phát nổ."

Trường Sinh nói: "Nhưng chăm học, không biết thì hỏi không tốt sao?"

Lạc Thần nói: "Học nhi tư, tư nhi vấn*, tất nhiên là vô cùng tốt."

* không hiểu phải học, học thì phải hỏi (ta cũng không chắc lắm)

Trường Sinh nhất thời vô cùng hài lòng: "A Lạc nói đúng."

Vũ Lâm Hanh nói: "Chị họ cậu, cậu đừng cùng tớ đùa nữa được không! Được rồi Sư Sư, chị họ cậu trước đây không phải là từ trong mộ đi ra sao, vậy nàng nhất định cái gì cũng đều không hiểu, nàng thế nào mà sống được, tớ thật sự chưa từng nghe cậu đề cập qua."

Một đường đi tới đã trải qua rất nhiều việc, rất nhiều thứ không thể so với lúc trước, tương hỗ đều đã hiểu rõ rất sâu sắc, trao đổi liền trở nên rất quan trọng. Sư Thanh Y sợ Vũ Lâm Hanh nghi hoặc, đã từng chủ động đền với Vũ Lâm Hanh chuyện Lạc Thần tỉnh lại từ trong mộ, còn có một số chi tiết để khi các nàng thương lượng đối sách sẽ rõ ràng thuận tiện hơn, lại không biết trước kia Vũ Lâm Hanh ở Hắc Trúc Câu đã từ chỗ Lạc Thần biết được, thậm chí còn biết càng nhiều càng sâu hơn nàng. Bất quá Vũ Lâm Hanh cũng biết quan hệ nặng nhẹ, lúc Sư Thanh Y nói với nàng nàng còn cố ý biển hiện kinh sợ.

"A, Lạc Thần......rất tốt." Bên này Sư Thanh Y tiếp lời, quay đầu nhìn Lạc Thần, nhớ đến nàng lúc trước mới từ cổ mộ đi ra là dáng vẻ thế nào, cuộc sống của nàng cùng Lạc Thần lúc đó. Tuy rằng Lạc Thần thông tuệ trầm tĩnh, năng lực thích ứng rất mạnh, nhưng mới đến quả thật cũng đã nháo ra không ít chuyện buồn cười đáng yêu, nhớ đến chuyện buồn cười nhất: "Ban đầu lúc xem TV, tương đối khẩn trương."

Vũ Lâm Hanh cảm giác giống như rốt cuộc bắt được nhược điểm của Lạc Thần: "Nàng xem TV thôi, khẩn trương cái quỷ gì a! Chờ một chút, nàng đánh mấy con bánh chưng mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, xem TV lại khẩn trương?"

Sư Thanh Y cười nói: "Nàng sợ người trong TV lao ra giết người." Nhớ đến ban đầu Lạc Thần thấy cục diện đánh giết trong TV, trước tiên cũng khẩn trương mà đến bảo vệ nàng, nhất thời lại cảm thấy chua xót ngọt ngào, chuyện xưa các loại, tựa như gió nhẹ lật qua từng trang sách trước mặt nàng.

Vũ Lâm Hanh tưởng tượng, ở bên kia ha ha ha ha cười, phỏng chừng cười đến ngã trái ngã phải. Đây chính là cơ hội khó có được, nhất định phải cười đủ.

Lạc Thần mặt không biểu tình.

Thiên Thiên híp mắt cười: "Lúc này thật là muốn giết người rồi."

Vũ Lâm Hanh mừng rỡ nhấn mạnh: "Có bản lĩnh thì bảo chị họ cậu từ trong điện thoại chui ra, tớ để nàng giết!"

Lạc Thần cũng không phản ứng, chỉ ngồi ở một bên.

Cửa sổ mở một khe nhẻ, gió nhẹ sáng sớm vào đông thổi vào phòng bệnh bí mật, phất qua hàng mi yên tĩnh buông xuống của Lạc Thần, có lẽ nàng cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại. Sư Thanh Y cầm điện thoại di động, nhìn Lạc Thần, bên tai bị tiếng cười cùng tiếng nói của Vũ Lâm Hanh các nàng vờn quanh, trầm nặng trong lòng dường như lại trở nên phiêu hốt, muốn tản ra trong gió.

Giờ khác này các nàng bên nhau, trong mắt nàng, bên cạnh nàng.

Đây là đóa hoa ánh sáng ấm áp trong bóng tối của nàng, tuyệt đối không cho phép điêu linh.

Nàng không hề sợ hãi.

Mặc kệ bản thân phải trả giá bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận