[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Triệu Tông hồi tưởng đến tình huống trước đó ở mạch tỉnh Triệu Mạch, thần sắc cổ quái nói: "Lúc đó thần hạ dẫn vài thần quan đến mạch tỉnh điều tra, bên trong một mảnh đen kịt, bọn tôi chỉ đành dùng dạ minh châu chiếu sáng."

Sư Thanh Y nhíu mày: "Bên trong mạch tỉnh tràn đầy mạch khí, vốn phải rất sáng, không cần dùng thứ khác đến chiếu sáng. Ông nói khi đó bên trong mạch tỉnh u ám không thể thấy rõ, là trước khi các người đến điều tra, Triệu Mạch đã đoạn rồi sao?"

"Đúng vậy." Tường tận trả lời: "Thần hạ nhận thấy Triệu Mạch có dị trạng, lúc này mới đến mạch tỉnh, trước kia bên trong mạch tỉnh tựa như ban ngày, xuất phát từ thói quen, lúc đầu cũng không mang theo vật gì để chiếu sáng, nhưng lúc xuống phía dưới nhìn thấy bên trong không thích hợp, liền cùng các thần mỗi người chuẩn bị một viên dạ minh châu. Càng đi vào sâu bên trong, thần hạ càng mơ hồ cảm thấy giống như có thứ gì đó theo phía sau, nhưng tỉ mỉ xem xét, lại chưa hề phát hiện nửa điểm tung tích. Bất quá thần hạ tin chắc bên trong tất nhiên có thứ gì đó, chỉ là thần hạ không phát hiện được."

Nói đến chỗ này, ánh mắt Triệu Tông trở nên hoảng sợ.

Sư Thanh Y biết rõ thân thủ của Triệu Tông, hắn đã có thể ngồi vững ở vị trí mạch chủ, tất có bản lĩnh của hắn.

Nhưng hắn lại sẽ e sợ thứ xuất hiện bên trong Triệu Mạch, chẳng lẽ đó là thứ đã khiến vũ dực của Triệu Tông gãy hết, Triệu Tông mới có thể vì vậy mà đắm chìm trong nỗi sợ hãi đối với thứ đó?

Cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì.

"Vậy sau đó ông có nhìn thấy bộ dạng của thứ đó không?" Sư Thanh Y hỏi.

Triệu Tông lắc đầu nói: "Từ đầu đến cuối, thần hạ cũng chưa từng nhìn thấy những thứ kia."

Sư Thanh Y phát giác hắn dùng từ 'những', mới biết không chỉ có một thứ.

Bất quá cũng đúng, những thứ kia số lượng có lẽ không ít, bằng không rất khó khiến Triệu Tông cùng vài thần quan bị thương nặng đến mức này.

Triệu Tông nói tiếp: "Mặc dù không nhìn thấy, nhưng thần hạ biết, những thứ kia đang ở bên cạnh bọn thần, cho nên thần hạ vô cùng cẩn thận, dọc đường không dám lơi lỏng, có lẽ những thứ kia cũng đã nhận ra nên tạm thời không dám manh động. Sau đó đến một vị trí nhất định, mạch khí đột nhiên biến thành hắc sắc, hắc khí lượn lờ, thần hạ cùng các thần quan chỉ cảm thấy cả người vô lực, mà những thứ kia cũng nhân cơ hội bắt đầu công kích bọn ta, thần hạ cảm thấy thể lực không chống đỡ nổi, càng về sau đầu óc càng choáng váng, cho đến hôn mê bất tỉnh. Lúc thần hạ tỉnh lại, mới biết bản thân đã được một nhóm thần quan đến sau cứu trở về, nhưng sáu cánh của thần hạ mất hết, cũng không thể nào.... Không thể nào dang cánh được nữa."

Lúc hắn thuật lại quá trình, miêu tả vô cùng chi tiết, dường như có thể làm cho người nghe rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng diễn ra lúc đó.

Mà lúc nói đến không cách nào dang cánh, thần sắc càng cực kỳ bi thống, vành mắt phiếm hồng, có thể rõ ràng nghe ra run rẩy trong giọng nói của hắn.

Sư Thanh Y biết hắn khổ sở, chỉ đành trấn an: "Ông nghỉ ngơi trước đi, có thể là hiện tại thân thể ông quá suy yếu, cho nên mới khó có thể hiện hóa vũ dực. Chờ ông điều dưỡng một thời gian, hãy thử lại xem."

Bất quá trong lòng nàng cũng hiểu rõ, có thể hiện hóa vũ dực hay không không có bao nhiêu quan hệ với trạng thái thân thể, mặc dù là lúc suy yếu nhất, tộc nhân cũng có thể cụ hiện vũ dực. Mà thân thể chết đi hoặc ngủ say, vũ dực sẽ tự động triển lộ, ngược lại không thể ẩn dấu giống như lúc thanh tỉnh.

Triệu Tông lại bi thống nói: "Điện hạ nói như vậy, là đang an ủi thần hạ, thần hạ há có thể không biết? Quang dực của tộc chúng ta là trời sinh, là ân trạch của thần chủ, thần hạ lại mất cánh, quả thật vô cùng nhục nhã, thần hạ còn có tư cách gì mang vũ bài lục vũ, càng thẹn với tổ tiên, thẹn với Triệu Mạch, thẹn với tộc nhân."

Triệu Nghiễn xa xa đứng ở trước, tư thái rất thấp mà cúi đầu đứng chờ.

Nghe được Triệu Tông nói câu này, hắn mới nâng mắt, nhìn Triệu Tông, ánh mắt lạnh lùng.

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn trên người Triệu Tông, phát giác vũ bài lục vũ Triệu Tông thường mang trên người đã không thấy nữa, theo lời nói của hắn mà suy đoán, nhất định hắn vì xấu hổ đã tự mình tháo xuống.

Người trong hoàng đô dùng vũ dực làm trọng, vũ dực là kiêu ngạo của thần quan. Mà vũ bài tượng trưng cho thân phận của thần quan, số vũ dực biểu hiện trên vũ bài càng cao, địa vị của vị thần quan này trong tộc cũng càng cao.

Triệu Tông thân là mạch chủ, bình thường các thần quan của mỗi người mỗi người đều kính ngưỡng hắn, bây giờ hắn sáu cánh gãy hết, thậm chí không có tư cách mang vũ bài, sau này còn mặt mũi nào đặt chân ở Triệu Mạch, khó trách hắn sẽ tâm như tro tàn.

"Thần hạ có một chuyện muốn nhờ." Triệu Tông quỳ xuống trước mặt Sư Thanh Y, nói: "Thần hạ mất cánh, đã không còn mặt mũi làm mạch chủ Triệu Mạch, mong rằng điện hạ chấp thuận cho thần hạ thối lui khỏi chức vị mạch chủ. Dựa theo quy củ của các mạch thần quan, trong số con cháu của mạch chủ tiền nhiệm lựa chọn một người kế nhiệm, Triệu Giác xưa nay thông tuệ kính cẩn, từ nhỏ đã được thần hạ bồi dưỡng, chính là người có thể đảm nhận chức vị mạch chủ đời kế tiếp."

Triệu Nghiễn nghe vậy, nắm tay siết chặt hơn.

"Phụ thân." Triệu Giác vội nói: "Người đừng miên man suy nghĩ, vừa rồi điện hạ nói là thật, người lúc này chỉ là thân thể hư nhược, chờ tĩnh dưỡng, tất nhiên có thể khôi phục vũ dực."

"A Giác ngốc." Triệu Tông thở dài nói: "Ta bây giờ ngay cả cụ hiện vũ dực cũng không làm được, làm sao có thể khôi phục."


Sư Thanh Y nhìn Triệu Tông, nói: "Kỳ thực vẫn có biện pháp."

Đôi mắt Triệu Tông đột nhiên phát sáng, dường như ở nơi tuyệt địa tìm thấy đường sống, rồi lại nhanh chóng ảm đạm trở lại, nói: "Chỉ có vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ mới có khả năng khôi phục. Thần quan bình thường chỉ có thể vào ngoại vi, ta tuy là thần quan cao cấp, nhưng cũng chỉ có thể đặt chân đến đệ nhất cảnh của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, làm sao có tư cách, lại càng không biết làm sao vào được."

"Tôi còn chưa nói, ông làm sao biết vào nơi sâu nhất trong Thiên Hoàng Tuyên Cổ có thể giúp ông khôi phục?" Sư Thanh Y nheo mắt, hỏi hắn: "Việc này cũng không phải việc mà mọi người đều biết."

Triệu Tông nói: "Thần hạ lật xem điển tịch của Triệu Mạch, ngẫu nhiên nhìn thấy bên trong có chút ghi chép. Thiên Hoàng Tuyên Cổ là trọng địa của tộc chúng ta, ngay cả tộc nhân cũng khó có thể nhìn thấy một góc trong đó, cực kỳ huyền diệu, điển tịch có nhắc đến vào bên trong có thể khôi phục vũ dực, thần hạ liền tin tưởng."

Sư Thanh Y từ chối cho ý kiến, chỉ là nói: "Việc cấp bách lúc này là điều tra rõ chuyện mạch khí của Triệu Mạch đứt đoạn. Bất quá ông không cần lo lắng, việc khôi phục vũ dực, tôi sẽ giúp ông."

Triệu Tông rốt cuộc lộ vẻ vui mừng, liên tục cảm kích nói: "Đạ tạ điện hạ! Nếu thật sự có thể khôi phục vũ dực, thần hạ nhất định vạn chết không từ báo đáp đại ân của điện hạ!"

"Vạn chết không từ thì không cần." Sư Thanh Y để hắn đứng lên, nói: "Ông về nghỉ ngơi trước đi, không cần lo lắng việc của mạch tỉnh, bọn tôi sẽ xử lý."

Triệu Tông nói: "Vậy để A Giác theo điện hạ đi, A Giác vô cùng hiểu rõ đối với mạch tỉnh, để hắn dẫn đường cho điện hạ, điện hạ có cần gì cứ việc phân phó A Giác."

"Được." Sư Thanh Y đáp.

Triệu Giác muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn cố lấy dũng khí nói: "Phụ thân, để A Nghiễn cùng đi đi. Hiện nay rất nhiều thần quan bị thương, người có thể giúp được việc cũng hữu hạn, còn phải lưu lại một số người chăm sóc các thần quan bị thương, A Nghiễn thân thủ không tệ, nếu để hắn vào mạch tỉnh, cũng giúp được một tay."

Triệu Tông nhíu mày.

Sư Thanh Y xoay người, chỉ về phía Triệu Nghiễn, nói: "Vậy thì hắn cùng đi đi."

Triệu Nghiễn nhìn thấy Sư Thanh Y chỉ về phía mình, thần sắc kinh ngạc.

Triệu Tông lúc này mới nhượng bộ, bất quá một chữ cũng không đề cập đến Triệu Nghiễn, mà chỉ nói: "Đã như vậy, thần hạ nghe theo điện hạ an bài, không dám dị nghị."

Triệu Giác đại hỉ, nói: "Đạ tạ điện hạ tín nhiệm A Nghiễn."

Khóe môi Sư Thanh Y câu ra một độ cong khó phát giác, nói với Triệu Giác: "Ông dẫn Trạc Xuyên đến dược phường, để nàng xử lý Mặc Quỷ Trường Tán trước. Sắc trời đã muộn, chờ dùng cơm xong, chúng ta liền vào mạch tỉnh."

"Vâng, điện hạ."

Triệu Tông lần này nói không ít lời, cảm thấy uể oải, cáo từ trở về phòng.

Mọi việc lớn nhỏ đều rơi xuống trên người Triệu Giác. Triệu Giác gọi một thần quan đến dẫn đường, nói với Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên: "Ngư Cơ đại nhân, Trạc đại nhân, mời đi bên này, vị thần quan này sẽ dẫn hai người đến dược phường."

Trạc Xuyên vội nói: "Đạ tạ."

Liền cùng Ngư Thiển theo thần quan rời đi.

Triệu Giác dẫn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đến một gian phòng, thượng trà, nói: "Điện hạ, Lạc đại nhân, mời các người ở chỗ này nghỉ tạm một lúc, lát nữa hạ thần sẽ sai người mang cơm chiều lên, hai vị muốn dùng món gì cứ tùy ý phân phó."

"Tùy ý là được rồi." Sư Thanh Y nói.

Triệu Giác lại nói mấy câu, lúc này mới lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai người.


Sư Thanh Y được thanh tịnh, nâng ấm trà rót hai chung trà, đưa cho Lạc Thần một chung, cười nói: "Vương hậu, đến nếm thử trà của Triệu Mạch, rất có danh tiếng."

Lạc Thần vẻ mặt cứng đờ: "..."

Sư Thanh Y ngồi ghế, một tay bưng chung trà, một tay nâng má, cười đến mặt mày dường như nhiễm mật. Rốt cuộc bắt được cơ hội trêu chọc Lạc Thần, dĩ nhiên nên quý trọng.

Lạc Thần cũng không dùng trà, mà chỉ nhìn nàng một lát, nói: "Bệ hạ, em đến đây."

Sư Thanh Y: "..."

Tuy nói nàng dùng xưng hô 'vương hậu' đến trêu đùa Lạc Thần, nhưng đến phiên Lạc Thần gọi nàng bệ hạ, nàng chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, muốn bao nhiêu không quen liền có bấy nhiêu không quen. Triệu Tông cũng thật hồ đồ, xưng hô như vậy, có thể nào gọi loạn, xấu hổ chết đi được, mắt thấy nàng sắp không qua được cửa ải này rồi.

"Em không đến." Sư Thanh Y bất động, nhấp một ngụm trà.

"Bệ hạ, em đến đây." Lạc Thần chăm chú nhìn nàng, nói.

Sư Thanh Y: "...."

Nhìn tư thế này, nếu như nàng không đến, chỉ sợ Lạc Thần sẽ nói mãi đến lúc nàng xin khoan dung mới thôi. Cũng được thôi, nàng cũng không có bao nhiêu mặt mũi để luôn gọi cái gì mà vương hậu, ngược lại Lạc Thần da mặt thật dầy, mặc dù thoạt nhìn co quắp, nhưng lúc gọi nàng bệ hạ, dường như cũng không có gì khó khăn.

Sư Thanh Y chỉ đành đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Thần, ngoan ngoãn nói: "Đến rồi, chị muốn làm gì?"

Lạc Thần dùng ánh mắt ra hiệu, nói: "Ngồi trên đùi chị."

Sư Thanh Y bất ngờ không kịp đề phòng, không biết vì sao Lạc Thần đột nhiên muốn nàng ngồi trên đùi nàng ấy, chẳng lẽ là muốn cùng nàng thân mật?

Nghĩ đến đây, có chút mặt đỏ tim đập, rồi lại cảm thấy không thích hợp. Đây chính là ở Triệu Mạch, cũng không phải là hoàng điện quen thuộc của các nàng, hơn nữa hiện nay Triệu Mạch tình huống khẩn cấp, Lạc Thần làm sao có thể ở chỗ này cùng nàng thân mật?

"Vì sao?" Sư Thanh Y luôn cảm thấy Lạc Thần có thâm ý khác.

"Không vì sao cả." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Muốn bệ hạ ngồi trên đùi, trò chuyện mà thôi."

"Chị còn gọi em như vậy." Bên ngoài lạnh lẽo, trong phòng lại rất ấm áp, cần cổ Sư Thanh Y ngượng ngùng ra một chút mồ hôi.

Nàng hiện nay đứng trước mặt Lạc Thần, Lạc Thần đưa tay đến, ôm lấy thắt lưng của nàng, thân thể của nàng theo đó ngã xuống, ngồi trên đùi Lạc Thần, bị Lạc Thần vững vàng ôm lấy.

Lạc Thần một tay đặt trên lưng Sư Thanh Y, nói: "Bệ hạ, ngồi yên."

Đồng thời một tay khác lại nắm chặt tay của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y giãy dụa vào cái cũng tránh không khỏi, cả giận: "Nào có đạo lý như vậy? Người bên ngoài đều gọi chị vương hậu, vậy chị thân là vương hậu, có thể nào bắt em ngồi trên đùi chị, thật quá đáng. Chị phải ngoan ngoãn ngồi trên đùi em mới phải."

"Chị cũng không phải hôm nay mới quá đáng." Lạc Thần nói: "Chị cho rằng bệ hạ đã thành thói quen rồi."

Sư Thanh Y: "..."

Nói đến đây, nàng lại cảm thấy bàn tay Lạc Thần đang yên lặng mở lòng bàn tay của nàng ra, giống như trước kia, viết chữ vào lòng bàn tay nàng.


Nơi này là trong phòng, hơn nữa chỉ có hai người các nàng, Lạc Thần lại lựa chọn dùng lòng bàn tay viết chữ để câu thông cùng nàng.

Sư Thanh Y cảm giác được có điều không thích hợp, cẩn thận cảm thụ từng chữ Lạc Thần viết xuống.

Lạc Thần ngầm viết chữ, nét mặt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, tiếp tục trêu chọc nàng: "Bệ hạ đừng lộn xộn. Nếu còn nhúc nhích, chị liền không chỉ đơn giản là vượt quá giới hạn."

Sư Thanh Y nghe đến lỗ tai nóng bừng, nhưng nàng lúc này vô cùng thanh tỉnh, tâm tư khẽ động, bắt đầu phối hợp Lạc Thần, nói: "Em có thể bất động, nhưng không thể gọi em như vậy nữa."

"Mới vừa rồi là ai bắt đầu trước?" Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y tự biết đuối lý, là nàng tự dọn tảng đá đập vào chân mình, nói: "Là em, em sai rồi."

"Vậy em còn gọi chị như vậy nữa không?" Lạc Thần tiếp tục viết, ngoài miệng hỏi nàng.

"Không gọi nữa." Sư Thanh Y cười nói: "Em không bao giờ gọi chị là vương hậu nữa."

Lạc Thần ở trên lưng nàng vuốt nhẹ một cái.

Sư Thanh Y run lên, miễn cưỡng nhận rõ ám ngữ Lạc Thần viết vào lòng bàn tay nàng, ngoài miệng vẫn không tha: "Thực sự không gọi nữa, em cam đoan với chị. Nếu em còn gọi chị như vậy, liền cho chị gọi em một trăm lần, xem như khiển trách."

"Được." Lạc Thần lúc này mới thả tay ra.

"Xưng hô này dùng trên người chị, thật sự là vô cùng buồn cười." Phút cuối cùng Sư Thanh Y còn không quên nói với nàng một câu.

Lạc Thần lại chăm chú nhìn nàng.

Sư Thanh Y giảo hoạt cười nói: "Em cũng không xưng hô chị như vậy nữa, em dùng chính là cách xưng hô kia."

Nàng tự nghĩ Lạc Thần lúc này không có cách nào với nàng.

Lạc Thần quả thật không có cách nào, bàn tay đang viết chữ trong lòng bàn tay nàng rốt cuộc thu lại.

Sư Thanh Y ngầm hiểu, vẫn duy trì tư thế ngồi trên đùi nàng, vô cùng tự nhiên nói: "Nói đi phải nói lại, em rốt cuộc cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, không quá yên tâm. Đợi chúng ta dùng cơm xong, liền thử mọi cách kéo dài, vô luận Triệu Giác hối thúc chúng ta thế nào, chúng ta cũng không vào mạch tỉnh, tốt nhất là kéo dài đến ngày mai cô cô từ Thiên Hoàng Tuyên Cổ trở về, cùng cô cô thương lượng Thiên Hoàng Tuyên Cổ. Chị cảm thấy thế nào?"

Hai tay Lạc Thần thuận thế ôm nàng, nói: "Liền nghe theo em."

Sư Thanh Y nói: "Nếu như không có tin tức của cô cô, em luôn cảm thấy trong lòng bất an."

Hai người nhìn nhau, ngoài miệng câu được câu không mà nói chuyện.

Thời gian không còn sớm, mùa đông trời tối rất nhanh, trong phòng thắp đèn, Triệu Giác sai người đưa cơm đến, còn đưa thêm vài viên dạ minh châu.

Hai người dùng cơm xong, Triệu Giác đến hỏi: "Điện hạ, Lạc đại nhân, thần hạ cùng A Nghiễn đã chuẩn bị xong, hai vị dự định khi nào vào mạch tỉnh?"

Sư Thanh Y cười dài nói: "Không vội, mới dùng cơm xong, còn phải tiêu thực."

Triệu Giác chỉ đành xin cáo lui.

Qua một nén nhang, Triệu Giác lại đến, nói: "Ngư Cơ đại nhân cùng Trạc đại nhân nhờ ta hỏi một chút, điện hạ cùng Lạc đại nhân có thể vào mạch tỉnh rồi sao?"

"Còn không được." Sư Thanh Y nói: "Ông trở lại nói cho các nàng, chờ một chút nữa."

Lại đuổi Triệu Giác đi.

Sau đó chỉ cần Triệu Giác tới hỏi, Sư Thanh Y liền mọi cách thoái thác, Triệu Giác hỏi nàng là bởi vì chuyện gì mà đình lại, mới chậm chạp không xuống mạch tỉnh, Sư Thanh Y liền cùng Triệu Giác đánh thái cực, thế nào cũng không nói rõ nguyên nhân.

Năm lần bảy lượt, cho dù là một người ôn nhuận như ngọc giống như Triệu Giác, thần sắc cũng không giấu được cấp thiết.

Hắn lại lần nữa đi vào gian phòng, nhìn thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang chơi cờ, dáng vẻ thản nhiên, dường như chuyện của mạch tỉnh không liên quan gì đến hai người các nàng, liền bước lên phía trước nói: "Thần hạ cả gan, hỏi lại điện hạ một lần nữa, là có chuyện gì lo lắng sao?"


"Cái gì lo lắng?" Sư Thanh Y nhìn Triệu Giác một cái, hạ một quân cờ đen, lại nói với Lạc Thần: "Lần này em nhất định phải thắng chị."

Lạc Thần hạ quân cờ trắng, vân đạm khinh phong cùng nàng ngươi tới ta đi trên bàn cờ.

Triệu Giác nói: "Là bởi vì Tư Hàm đại nhân?"

Tay cầm quân cờ của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, đồng thời dừng lại.

Ánh mắt Sư Thanh Y dừng trên bàn cờ, cũng không nhìn Triệu Giác, hứng thú nói: "Vì sao ông sẽ nghĩ như vậy?"

Triệu Giác khom người nói: "Thần hạ là nghĩ Tư Hàm đại nhân còn đang ở Thiên Hoàng Tuyên Cổ, mà điện hạ luôn kính trọng Tư Hàm đại nhân, bởi vì vậy điện hạ lúc này mới không muốn tùy tiện xuống mạch, hy vọng cùng Tư Hàm đại nhân thương lượng xong mới quyết định."

Sư Thanh Y lúc này mới quay đầu, đáy mắt thần thái sáng láng: "Không hổ là mạch chủ đời kế tiếp, nhạy bén."

Lúc nàng khen hắn, nét mặt mang theo nụ cười cực kỳ thuần khiết.

Triệu Giác thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Đều là thần hạ vọng đoán."

"Nhưng ông phỏng đoán rất đúng." Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần cùng nàng đối diện, tiếp tục hạ cờ.

Triệu Giác nói: "Nhưng an nguy của mạch tỉnh cấp bách, Tư Hàm đại nhân đang ở Thiên Hoàng Tuyên Cổ, còn không biết khi nào có thể trở về, không bằng điện hạ dùng linh vũ truyền tin, thông báo Tư Hàm đại nhân một tiếng. Có linh vũ truyền tin, cho dù điện hạ cùng Tư Hàm đại nhân không thể trực tiếp gặp mặt nhưng cũng có thể nhanh chóng truyền đạt suy nghĩ của điện hạ, cũng có thể biết được cách nhìn của Tư Hàm đại nhân."

Sư Thanh Y ý vị thâm trường nói: "Biện pháp tốt như thế, trên người tôi vừa lúc có mang theo linh vũ, lúc này liền thông báo cho cô cô một tiếng. Cũng là ông thông minh, nếu không phải ông nhắc nhở, tôi còn không nghĩ ra diệu pháp như vậy."

"Điện hạ quá khen."

Sư Thanh Y vừa chơi cờ, vừa sử dụng linh vũ truyền tin, linh vũ trôi nổi giữa không trung, rất nhanh liền biến mất.

"Linh vũ truyền tin, cực kỳ nhanh chóng, có lẽ cô cô lát nữa sẽ hồi âm." Sư Thanh Y nói với Triệu Giác: "Ông ở đây chờ đi, nghe xem cô cô nói những gì."

"Vâng."

Trong phòng than lửa yên tĩnh cháy, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi dưới đèn dưới đèn đánh cờ.

Không bao lâu, một phiến linh vũ phiếm ra quang vựng lần thứ hai xuất hiện trong phòng, Sư Thanh Y lười biếng nhìn một cái, nói: "Cô cô hồi âm."

Nàng đón lấy linh vũ, nhìn kỹ một lần, lại đem linh vũ đưa cho Lạc Thần xem, chuyển sang nhìn Triệu Giác, sau đó đứng lên: "Cô cô nói Triệu Mạch sự tình nghiêm trọng, khiến tôi mau chóng điều tra, xuống mạch tỉnh trước, nàng ở Thiên Hoàng Tuyên Cổ, nhất thời không trở về kịp."

"Đa tạ Tư Hàm đại nhân quan tâm Triệu Mạch." Triệu Giác vội nói: "Vậy điện hạ cùng Lạc đại nhân lập tức chuẩn bị xuất phát sao?"

"Dĩ nhiên. Cô cô đã lên tiếng rồi, tôi nào dám theo."

Sư Thanh Y nói đến chỗ này, một tay chắp sau lưng, tay kia cầm một quân cờ, nghiên người về phía sau, dừng trước mặt Lạc Thần, nhìn Lạc Thần cười nói: "Xem ra là chị thắng rồi."

"Thật không?" Lạc Thần lại hạ một quân cờ.

Sư Thanh Y chỉ vào bàn cờ, nói: "Chị hạ cờ ở chỗ này, cũng không thắng được em."

"Nhưng chị cũng sẽ không thua."

"Phải xuống mạch tỉnh rồi, thời gian không đủ, ván này xem như hòa." Sư Thanh Y mi mục cong cong: "Chị cùng em đều có thể thắng."

Lạc Thần cong môi đạm đạm nhất tiếu, đứng lên đi đến bên cạnh Sư Thanh Y.

Hai người bước chân nhẹ nhàng, đi ra cửa, trong viện đại tuyết rơi đầy, Lạc Thần bung dù, che trên đỉnh đầu Sư Thanh Y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui