Xa xa tối như mực, gần chỗ được đèn pha rọi sáng sương mù trong ánh sáng cùng bóng tối điều hòa tạo thành một ranh giới mơ mơ hồ hồ, càng phát ra giống như một con rắn nữu khúc, uốn khúc thành những góc độ khác nhau.
Nơi này tựa như một quan tài thật lớn nhìn không được giới hạn, trong quan tài một mảnh tĩnh mịch, ngay cả hô hấp rất nhẹ cũng không có, dường như đều đã thành chân chính thi thể.
Ngoại trừ tiếng xe lăn cọt kẹt càng lúc càng gần.
Thẳng đến chỗ không rõ ranh giới xuất hiện một đạo thân ảnh của nữ nhân ngồi trên xe lăn.
Nàng dừng lại, tiếng cót két cũng theo đó biến mất, tĩnh tọa tại đó, dường như ngưng đọng.
Sắc mặt Sư Dạ Nhiên xám trắng, hướng xe lăn bên kia bước vài bước, kết quả bị Duẫn Thanh kéo lại.
Duẫn Thanh đôi mắt phiếm hồng mắng nàng: "Sư Dạ Nhiên cậu điên rồi sao! Đều đến nước này rồi mà cậu thế nào vẫn nhìn không rõ!"
Sư Dạ Nhiên lúc này mới đứng bất động, hơi có chút hốt hoảng, Chúc Cẩm Vân cả người phát ra run rẩy, giống như nhìn thấy ác quỷ, Chúc Hòa Bình lập tức đỡ lấy nàng.
"......Mẹ." Sư Khinh Hàn thì thào, muốn bước đến.
Sư Thanh Y một cước giẫm lên trên người Khương Cừu, trước khi đi lại đạp thêm một cước, Khương Cừu đau đến nữu khúc, Sư Thanh Y bước đến kéo Sư Khinh Hàn lại.
Sư Khinh Hàn ngóng nhìn xe lăn, giống như phạm vào bệnh tâm thần, lại quay ảm đạm nhìn Sư Thanh Y một cái.
Sư Thanh Y lắc đầu: "Tiểu Di, dì tỉnh lại đi."
Sư Khinh Hàn môi dưới cắn ra vết máu, đôi môi run rẩy.
Thiên tân vạn khổ bôn ba mà đến, không để ý tính mệnh, bất chỉ là như nàng lúc trước đã nói.
Nàng rất muốn gặp lại mẹ nàng một lần.
Tuy rằng rất tàn nhẫn nhưng Sư Thanh Y vẫn lựa chọn vô tình đập nát hy vọng của nàng. Nếu như không vỡ nát, Sư Khinh Hàn sẽ bị hiện thực tàn khốc nghiền thành trăm mãnh.
Sư Thanh Y nói: "Từ đầu đến cuối, nàng đều lừa dối các người, lợi dụng các người, bản thân nàng an bài thi thể thế thân trong mộ thất, sau đó một mình ung dung trốn ra sau màng điều khiển tất cả, các người bất quá chỉ là quân cờ trong đông đảo những quân cờ trên trên của nàng mà thôi. Lúc cần quân cờ xông lên chiến đấu, nàng dĩ nhiên đối với các người hảo ngôn hảo ngữ, căn dặn rất nhiều, trước khi giả chết đã sớm bài bố hết rồi, đến lúc các người không còn giá trị gì nữa, nàng sẽ không chút do dự vứt bỏ các người."
Sư Khinh Hàn vành mắt đỏ bừng, cô độc đứng đó, không nói chuyện.
"Nếu như con đoán không sai, mẹ của dì, bà ngoại con, nàng cùng lão tổ tông Tiêu gia Vu Mị không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng đã sinh tử đối đầu, hai người tạo lập thế lực, ai cũng cũng không thắng được ai."
Giọng nói của Sư Thanh Y cố ý cất cao một chút, tựa hồ nói cho những người khác đang ẩn nấp ở chỗ sâu nghe được: "Hai người bọn họ đều muốn có được "nó" trong lời đồn, dĩ nhiên sẽ có các loại minh tranh ám thưởng. Để mở rộng thế lực, xây dựng tường chắn, chống lại lẫn nhau, Vu Mị thành lập Tiêu gia, bà ngoại thành lập nhà họ Sư, trước đây hai nhà mặt ngoài thoạt nhìn quan hệ rất tốt, nhưng thực tế đều là biểu hiện giả dối, sau lưng không ngừng đấu đá, chị, Tiểu Di, còn có Cẩm Vân, những chuyển giả tạo đó các người là những người tham dự nhất định so với tôi hiểu được càng thêm rõ ràng, sẽ không cần tôi nói rõ nữa đi? Dưới lòng đất Nhà họ Sư là âm dương khuyết, vốn dĩ thuộc về Sư Lãng một vị quan phát khâu ở thời Đường, bà ngoại có lẽ nhìn trúng âm dương khuyết là phong thuỷ tốt khó có được nên mới cưu chiếm thước sào, chiếm địa bàn của hậu nhân Sư Lãng, dựng nên nhà họ Sư. Về phần là chiếm lấy lúc nào, tôi cũng không rõ lắm. Dưới lòng đất Sư trạch có di hài của người đổ đấu Minh triều, có lẽ là chiếm tại Minh Triều, cũng có thể là Nguyên Triều, hoặc là trước đó nữa, Tống, Đường, đều có khả năng."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ càng tĩnh mịch.
Sư Khinh Hàn cúi đầu.
Chúc Cẩm Vân run rẩy lợi hại.
Mà biểu tình của Sư Dạ Nhiên thoạt nhìn giống như muốn tan rã rồi.
"Chờ một chút!" Tiêu Ngôn thoạt nhìn đầu óc cũng không thể xoay chuyển được nữa: "Đường Tống Nguyên Minh? Sư Sư, bà ngoại em rốt cuộc bao nhiêu tuổi, tôi thế nào lại không biết! Người làm sao có thể sống lâu như vậy!"
Sư Thanh Y cười nhạt: "Nàng vì sao không thể sống lâu như vậy? Dù sao thì, nàng căn bản không phải người, đúng hay không, bà ngoại?"
Cái bóng ngồi trên xe lăn ở xa xa không hề lên tiếng.
Sư Thanh Y đối với cái bóng nói: "Bà không nói lời nào, không thừa nhận, vậy để tôi giúp bà thừa nhận. Bà một tay thành lập nhà họ Sư, nhưng thực tế không có một ai là người nhà họ Sư. Bọn họ từ đâu đến? Cha, mẹ, chị, Tiểu Di nữ nhi của bà, thậm chí là anh hai Sư Tử Dã lúc nhỏ bị bà độc chết, bọn họ phỏng chừng đều là người ở những thời gian khác nhau, thông qua những con đường khác nhau thu dưỡng, nhặt trở về. Bà đem một tảng lớn người không biết xuất thân tụ tập cùng một chỗ, từ lúc bọn họ còn rất nhỏ thì bắt đầu bồi dưỡng bọn họ, vì bọn họ lập các loại thân phận địa vị thích hợp, quán thâu lý niệm tiến hành tẩy não, bọn họ đều là từ nhỏ đã đi theo bà, có một số người thậm chí là cha mẹ từ nhỏ đã ở nhà họ Sư, sau lại trong mơ hồ kết hôn sinh sống rồi chết đi, con cái sinh ra lại biến thành một thành viên của nhà họ Sư. Một đời tiếp một đời, bà chính là như vậy điều khiển những người gọi là người nhà họ Sư này, để cho bọn họ bán mạng cho bà, cam tâm tình nguyện làm việc cho bà! Thậm chí vì bà mà chết!"
Sư Dạ Nhiên sắc mặt trắng bệch, hai tay xiết chặt.
Duẫn Thanh cảm giác nàng sắp điên rồi.
Sư Thanh Y yếu ớt nhìn về phía Sư Dạ Nhiên: "Chị, chuyện đến hôm nay, chị có thể thanh tỉnh chưa? Em vẫn xem chị là chị của em, nhưng em không có một bà ngoại như vậy. Chị cẩn thận ngẫm lại tất cả những việc mấy năm nay chị cùng Tiểu Di bọn họ làm cho nữ nhân ngồi trên xe lăn này, đáng giá sao? Đã chết nhiều người như vậy rồi, đáng giá sao? Các người trong quá trình điều tra, hết lần này tới lần khác phát hiện thư nữ nhân này viết cho Khương thúc, trong thư chỉ dẫn đến Thần Chi Hải. Nàng cố ý dẫn các người đến, các người liền thực sự thiên tân vạn khổ mà đến, nàng thân là Quỷ Chủ không có cách nào tiến nhập giao vực, nên lợi dụng các người những người có thể đi vào thay nàng tìm đồ vật. Sau khi xuống biển các người nhất định tìm kiếm, kết quả không tìm được, lại có bao nhiêu người chết trong tay hải vệ?"
Sư Dạ Nhiên trầm mặc.
"Nàng nấp trong bóng tối đùa bỡn các người, lợi dụng các người, giẫm đạp lên các người, mà các người căn bản không phải người nhà họ Sư, trách nhiệm gia tộc theo như các người nói, cách nói như vậy không cảm thấy vô cùng buồn cười sao?" Sư Thanh Y nói đến đây, giọng nói lại để thấp: "Em cũng không phải người nhà họ Sư."
"Em không phải người nhà họ Sư." Tâm tình của nàng thoạt nhìn rất bất ổn, dường như ngủ đông hồi lâu, hiện tại tùy thời có thể trở thành một lưỡi dao sắc bén.
Vũ Lâm Hanh lo sợ nhìn nàng.
Lạc Thần vẫn cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, tóc dài như gấm vóc đổ xuống đầu vai nhiễm máu đỏ thẩm. Xung quanh đen tối bất minh, thậm chí ngay cả khuôn mặt của nàng đều nhìn không rõ ràng.
Gần như ngây dại nỉ non xong, Sư Thanh Y bỗng nhiên khom lưng một tay xách Khương Cừu dưới chân lên, bóp cổ hắn, lạnh buốt cười nói: "Tôi đây rốt cuộc là từ đâu đến đây?"
Khương Cừu bị tay nàng xiết đến mặt trướng đỏ bừng, muốn mở miệng thở dốc, rồi lại bị xiết không cách nào nói ra dù chỉ nửa chữ.
"Nói." Sư Thanh Y nghiêng đầu: "Tôi từ đâu đến?"
Bị nàng bóp cổ, Khương Cừu muốn ho cũng ho không ra.
"..... Ta biết." Sư Khinh Hàn đột nhiên mở miệng.
Sư Dạ Nhiên một mực trầm mặc.
"Sao?" Sư Thanh Y nheo mắt: "Tiểu Di biết con từ đâu đến sao."
Sư Khinh Hàn gần như tuyệt vọng lắc đầu: "Không. Dì chỉ biết khi đó con được mẹ dẫn trở về, thoạt nhìn đần độn, dáng vẻ rất kỳ quái. Mẹ giao cho dì cùng Dạ Nhiên rất nhiều việc, khiến bọn ta phối hợp, khiến con tin tưởng con là một thành viên của nhà họ Sư. Lúc đó mẹ muốn làm gì, bọn ta đều cảm thấy là có đạo lý của nàng, cũng sẽ không hỏi nhiều, vẫn dựa theo phân phó của nàng mà làm."
"Bao gồm khiến Cẩm Vân tiến hành trị liệu cho con?" Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ nhếch, có chút châm chọc mỉm cười.
"......Phải!" Sư Khinh Hàn run rẩy nói: "Tình huống của con lúc đó, thực sự rất cổ quái, nếu như không trị liệu dì cũng không biết rốt cuộc con sẽ biến thành cái dạng gì. Dì cho rằng trải qua trị liệu con sẽ dần dần tốt lên."
Sư Thanh Y trầm mặc một lúc, nói: "Dì vẫn luôn đối xử tốt với con, lúc trước cũng có cầu xin bà ngoại đừng dùng thuốc mạnh như vậy trên người con, con rất cảm kích dì."
Sư Khinh Hàn đôi mắt đỏ bừng: "..... Nhưng dì cùng Dạ Nhiên đều lừa con, xin lỗi!"
"Các người gạt con, đồng thời cũng bị người khác lừa gạt không phải sao." Sư Thanh Y ánh mắt trượt đến Khương Cừu, cười nói: "Khương Cừu, Khương thúc. Anh cùng nữ nhân này, trái lại đùa bỡn nhiều người nhà họ Sư lâu như vậy. Anh xem anh, trẻ tuổi như vậy, cho nên tôi nghĩ bà ngoại của tôi – Quỷ Chủ đại nhân, hẳn là cũng không phải già như vậy đi?"
Sư Khinh Hàn nhìn Sư Thanh Y, mặt có khổ sắc: "Dì vừa rồi mới biết, không phải biết A Thanh con từ đâu đến, mà là dì đã sớm biết.... Dì, dì đã sớm biết dì là do mẹ nhặt về. Dì căn bản không phải thân sinh nữ nhi của nàng, chỉ là lúc nhỏ đã được nàng mang theo bên cạnh, trước mặt người khác nàng nói dì là con gái của nàng, như vậy thì dì chính là con gái của nàng."
".... Khinh Hàn." Sư Dạ Nhiên khiếp sợ, rốt cục nói ra.
Sư Thanh Y cũng không tin tưởng mà nhìn Sư Khinh Hàn.
Sư Khinh Hàn thì thào: "Lúc còn nhỏ, dì đã biết. Mẹ đi đứng không tiện, thường xuyên ho khan, có một lần dì nghĩ âm thầm đi phòng sách khoác áo cho nàng, để tránh nàng lại xem sách lâu nhất thời quên mất mà cảm lạnh."
Trong mắt nàng mơ hồ có ánh sáng bắt đầu lưu chuyển, thống khổ, không ngờ còn có ước mơ khó thể thực hiện: "Cửa mở ra một khe nhỏ, khi đó dì vẫn còn rất nhỏ, có thể từ trong khe cửa chen vào. Dì thấy nàng ngồi dưới ánh đèn thay quần áo, nàng cư nhiên đứng lên, mái tóc thật dài đổ xuống, quần được thay xuống nằm bên chân nàng. Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn dì, dì lại càng hoảng sợ, khuôn mặt của nàng dĩ nhiên trở nên trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy..."
"Nhưng dì rất hoảng sợ, mẹ rõ ràng rất già rồi, vì sao đột nhiên lại thay đổi thành người khác. Dì tuổi còn nhỏ, cũng không quá hiểu, chỉ biết là sợ. Nàng lúc đó nhìn dì mỉm cười, dì đi đến chỗ nàng, nàng ôm lấy dì, đó là lần đầu tiên nàng ôm dì."
Sư Khinh Hàn nói đến đây, cười khổ: "Từ khi đó trở đi, dì biết dì không phải con gái của nàng, là nàng nhặt được. Cũng biết nàng có một bí mật không muốn người biết, dì chưa từng nói với bất cứ ai khác. Lúc đó dì đã nghĩ, nàng nhất định là có nỗi khổ nên mới trước mặt người bên ngoài ngụy trang mình già như vậy, nàng làm tất cả đều tự có đạo lý của nàng."
"Nàng lừa dối dì, lợi dụng dì, đây là đạo lý của nàng." Sư Thanh Y nói.
Sư Khinh Hàn nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống.
Sư Thanh Y nói: "Nàng thay đổi dung mạo là vì che giấu tung tích, hay là nàng sợ Vu Mị nhận ra. Mà ngồi xe lăn là vì chân của nàng thực sự có vấn đề, không phải loại vấn đề tàn tật, mà là vấn đề nhìn thấy sẽ hù dọa người khác. Nàng có thể là có bệnh gì đó, có đôi khi chân sẽ hòa tan, lúc nhỏ Sư Tử Dã không cẩn thận thấy được cảnh tượng này, nàng sợ hắn miệng vô ngăn cản nói ra, nên nàng đã đem ngoại tôn nhặt được diệt khẩu bằng thuốc độc.".
Nàng ánh mắt u lãnh liếc nhìn Chúc Cẩm Vân: "Cẩm Vân, chị thật ra cũng từng nhìn thấy đi, bằng không sẽ không trong lúc nói mớ nói cái gì chân hòa tan rồi."
Chúc Cẩm Vân thần sắc hoảng sợ.
Cót két cót két.
Nữ nhân trong sương mù rốt cục thôi động xe lăn, chậm rãi đến gần bên này một chút.
Quỷ Chủ mặt mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ, cho dù đang ngồi, cũng là dáng người thanh mãnh, thướt tha như liễu, đâu có nửa điểm lão thái.
Sau đó nàng nhìn Sư Thanh Y, nhẹ nhàng cười, giọng nói quả nhiên là nữ nhân nhẹ tế nhu hòa của nữ nhân trẻ tuổi: "Ngoại tôn nữ tôi thương yêu nhất, con nói rất đúng. Chị, chị cũng đừng nấp nữa, cũng đi ra nói một chút xem A Thanh nhà em nói có đúng hay không?"
Sư Thanh Y cười lạnh nói: "Vu Mị, bước ra!"
Xa xa phiêu hốt hiện ra hai cái bóng. Vu Mị đứng phía trước, bên cạnh là nữ nhân hắc y mặc quỷ. Sư Thanh Y nhìn nữ nhân mặt quỷ, âm thầm cắn răng, nữ nhân mặt quỷ cái ánh mắt dừng lại trên người Lạc Thần đang đứng trong đám người bên này.
Lạc Thần vẫn cúi đầu, thực sự giống như bị đóng băng.
Xa hơn trong sương mù dày đặc, cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu người của Tiêu gia.
Vu Mị nói: "Tôi, em cũng không ẩn nấp, trái lại là tam tỷ em, trốn đến sâu sắc đây."
Quỷ Chủ cười nói: "Tôi tựa hồ không có chính thức tự giới thiệu, chậm trễ ngoại tôn nữ của tôi rồi. Lưu Bá Ôn năm đó thu bốn đệ tử, Vu Mị là đại, tôi là tam, Nguyễn – là tứ. Lưu Bá Ôn năm đó rất cần tôi, nhưng lại không thích tôi, vì kiêng kị tôi, các người ở trong Miêu Cương Cổ Lâu cũng xem qua tình huống tầng thứ ba đi?"
Nét mặt Sư Thanh Y không có gì gợn sóng, trái lại Thiên Thiên nghe được Nguyễn tên này, vành mắt đột nhiên đỏ, cắn răng nói: "A Nguyễn đâu? A Nguyễn ở nơi nào? Vì sao cô lại có ngọc của A Nguyễn!"
"Nguyễn?" Quỷ Chủ thoạt nhìn giống như nghe xong một truyện cười: "Các người dọc đường tình huống tôi bao nhiêu đều rõ ràng, được rồi, cô trước kia cho rằng A Thanh là Nguyễn, sau đó có phải lại cho rằng Khinh Hàn là Nguyễn hay không a? Khinh Hàn quanh năm theo cạnh tôi, trên người huân khí tức của Nguyễn, cô tận lực tiếp cận Khinh Hàn, thậm chí ngầm đối với nàng nhiều chiếu cố. Tìm một người lâu như vậy, kết quả cho đến bây giờ cũng không thấy qua khuôn mặt đối phương, thấy một vòng tay liền cho rằng tìm thấy rồi, bắt được một chút khí tức của nàng liền xông đến, cô trái lại rất cuồng dại."
Nàng nhẹ nhàng táp lưỡi: "Như vậy vừa nghĩ, Nguyễn cũng thật là kỳ cục, thế nào sẽ không cho cô xem dáng vẻ của nàng đây? Rõ ràng tôi cũng đã xem qua."
"..... Cô câm miệng." Thiên Thiên xưa nay trầm ổn, hiện tại cũng sắp không khống chế được nữa: "Tôi đã từng nghe Nguyễn đề cập đến cô. Cô đã làm gì Nguyễn?"
"Thiên." Ngón tay thon dài của Quỷ Chủ gõ trên tay vịn xe lăn, ám muội nói: "Tôi hiện tại chính là Nguyễn."
Ngực Thiên Thiên kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng.
"Đại tỷ." Quỷ Chủ quay đầu nhìn về phía Vu Mị: "Cô nương đáng thương này còn chưa tin. Kỳ quái, em đã ăn Nguyễn, nàng trở thành một phần của em, lẽ nào em không được xem là Nguyễn sao?"
Thiên Thiên run rẩy lui về phía sau vài bước.
Vu Mị cười lạnh nói: "Dĩ nhiên là xem như rồi. Nghĩ không ra thể chất quái vật của em còn có thể hấp thu nàng, bớt cho tôi phiền phức đi thu thập tiện nhân này, hiện tại tôi chỉ cần thu thập tam muội em nữa là được rồi."
Quỷ Chủ lắc đầu: "Đại tỷ, chị hiện tại không đủ tư cách rồi."
Nàng nhìn Sư Thanh Y: "A Thanh, tôi chờ cô đây."
Khóe mắt Sư Thanh Y từng chút từng chút bị đỏ sẫm nuốt chửng: "Tôi chờ giây phút này, cũng chờ rất lâu rồi."
-------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : quân đảo ghi chú
Quyển một Miêu Cổ U Lâu, Cổ Lâu cấm kỵ số ba, xem lại chương 91, tức chính văn nội dung thứ 96 – Sư tam tiểu thư.
<< Tôi không nhìn ra tầng này có công dụng gì, người tu kiến tựa hồ không muốn phí công phu ở nơi này, đây là vì sao?" Sư Thanh Y nghi hoặc nói.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Có thể là tổ tiên cảm thấy "tam" không may mắn, hoặc là khiến hắn chán ghét, liền không muốn tốn nhiều tinh thần. Thanh Y em nghe qua "ngộ tứ vô trủng" chưa, chị hồi tưởng một chút, cảm thấy cùng tình huống hiện tại là cùng một loại.">>
Âm dương khuyết, tường nhắc qua ở mục lục chương 190, cũng tức chính văn chương 196 – âm dương khuyết.Sư Tử Dã đã thấy chân của lão thái nhà họ Sư bị hòa tan, bị độc chết, mục lục 217 và 218, cũng tức chính văn nội dung chương 222 và 224.
<<"Diêu.... Diêu... A diêu...... diêu. Diêu. Diêu...... A. Diêu......" Nam hài tử giọng nói phá hủy, nói chuyện khó khăn, thảo nào từ ngữ khiến người ta sản sinh ảo giác, hắn tựa hồ một mực nỗ lực xướng thủ đồng dao, thỉnh thoảng lại hỗn loạn vài tiếng cười đáng sợ: "Khanh khách khanh khách..... Khanh khách Khanh khách."
Có đôi khi, rồi lại mang theo khóc nức nở, khóc rất thương tâm dường như: ""Diêu a diêu diêu....... Diêu đến bà ngoại......bà ngoại......chân của bà ngoại...."
"Ta rất.... Rất ngoan.... Ngoan.... A, bà ngoại..... Đừng...... Đừng nóng giận...... Ta là một..... Là một..... Hảo bảo bảo.... Ô Ô ô... Hảo bảo bảo...."
Giọng nói của nam hài phá vỡ, như là trong cổ họng đổ lấy duệ khí, khóc đến càng thương tâm hơn nữa.>>
Chúc Cẩm Vân thấy chân lão thái hòa tan, xem chương 296, cũng tức chính văn chương 299 – ám ngữ
Còn có một số thông tin khác, cơ bản phía trước đều có thể tìm được, có hứng thú có thể quay về nhìn xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...