[bhtt] Dò Hư Lăng - Quân Sola [hiện Đại] P2

Sư Thanh Y kéo chăn lên, giúp Lạc Thần đắp kỹ, đồng thời cũng quấn chặt bản thân, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh, cắn môi ngưng mi suy tư.

Về chuyện tối qua, hiện tại trong đầu nàng vẫn là vô cùng hỗn loạn.

Chỉ biết là nàng và Lạc Thần ước hội ở hậu viện treo đầy đèn lồng, Lạc Thần còn đặc biệt dùng dây lụa buộc tóc cùng nàng chơi cờ, nàng cao hứng nên uống rất nhiều rượu, sau đó thì nhớ không rõ nữa.

Mặc dù sau đó có chút ký ức rời rạc, nhưng đều là vụn vặt, muốn ghép cũng không ghép lại được, nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Những mảnh nhỏ hỗn tạp thành một đống hỗn độn, không ngừng đảo qua khiến nàng rất đau đầu, nhưng nhất thời căn bản không có cách nào từ trong đó tìm được tin tức hữu dụng.

Sư Thanh Y hiện tại chỉ có thể từ những vết tích mờ ám trên người Lạc Thần, suy đoán tối qua nàng và Lạc Thần triền miên, hơn nữa còn vô cùng kịch liệt.

Trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa đáng tiếc. Xấu hổ là bởi vì chuyện hoan hảo, đáng tiếc là bởi vì bản thân nửa điểm cũng không nhớ rõ.

Sư Thanh Y yên lặng nhìn Lạc Thần còn đang ngủ say trước mặt, dung nhan tĩnh mỹ gần ngay trước mắt, nàng cảm giác được ấm áp trong hô hấp của Lạc Thần, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Lạc Thần mệt mỏi như thế, ngủ đến bây giờ còn không tỉnh.

Như vậy đêm qua nàng và Lạc Thần rốt cuộc kịch liệt đến mức nào?

Sư Thanh Y rất muốn biết, rồi lại không dám tưởng tượng, khuôn mặt vô cùng nóng rát.

Nhưng khuôn mặt chỉ nóng bỏng chốc lát, nàng đột nhiên ý thức được một điểm cực kỳ quan trọng, đột nhiên giật mình.

Chờ một chút.

Nàng bây giờ đang ở trạng thái chất chứa lệ khí, có thể cùng Lạc Thần... Như thế sao?

Rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Lẽ nào tối qua kỳ thực đã khôi phục trạng thái bình thường, chẳng qua là nàng không nhớ rõ?

Sư Thanh Y nghĩ đến đây, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của bản thân có lý, kiềm chế không được kích động trong lòng, lập tức muốn soi gương để nghiệm chứng suy đoán của bản thân.

Bất quá nàng sợ đánh thức Lạc Thần, cũng không dám biểu hiện quá hưng phấn, cẩn cẩn dực dực xê dịch thân thể, xốc một góc chăn, chuẩn bị đi lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Chờ lúc tay nàng chạm đến điện thoại, thắt lưng lại bị một cánh tay khẽ ôm lấy.

Sư Thanh Y cầm điện thoại quay đầu lại, thấy Lạc Thần đã tỉnh, nâng tay kéo lấy áo ngủ của nàng, thần sắc nặng nề nhìn nàng.

Giọng nói của Lạc Thần có chút co quắp, thấp giọng nói: "Làm gì?"

"Lấy... điện thoại." Sư Thanh Y có chút mờ mịt, nàng chưa từng thấy Lạc Thần sáng sớm tỉnh lại sẽ có thần sắc cổ quái như thế mà nhìn nàng.


Lạc Thần một tay chống người, một tay nắm chặt áo của nàng, đôi mắt lại cảnh giác nhìn chằm chằm điện thoại trong tay nàng, dường như trong điện thoại cất giấu nguy hiểm to lớn nào đó.

"Lấy điện thoại làm gì?" Ánh mắt của Lạc Thần dời khởi điện thoại, hỏi nàng.

Sư Thanh Y mím môi, nhìn Lạc Thần chốc lát, có một chút ủy khuất: "Hôm nay chị rất kỳ lạ, khẩn trương như thế, còn không nói với em chào buổi sáng?"

Thần sắc của Lạc Thần dịu lại, nỉ non: "Chào buổi sáng, Thanh Y."

Sư Thanh Y lúc này mới ấm áp cười rộ lên: "Chào buổi sáng."

Lạc Thần lại nhìn thoáng qua điện thoại của nàng.

Sư Thanh Y cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lạc Thần tỉnh dậy luôn nhìn điện thoại của nàng, trong miệng lúng túng hỏi: "Em chỉ là muốn lấy điện thoại xem thử đôi mắt có phải bình thường lại rồi hay không, em bình thường rồi sao?"

Lạc Thần tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, thần sắc thoạt nhìn cũng buông lỏng không ít, nhẹ giọng nói: "Em tự mình xem đi."

Sư Thanh Y mở chức năng chụp ảnh của điện thoại, chuyển sang chế độ camera trước, trên màn hình hiện lên dáng vẻ của nàng, nàng xem thấy đôi mắt đỏ rực lãnh lệ của mình, hoàn toàn thất vọng.

Thì ra căn bản vẫn chưa trở lại bình thường.

Sư Thanh Y đặt điện thoại xuống, nhịp tim ngược lại càng nhanh hơn.

Lạc Thần cúi thấp đầu, tóc dài phủ xuống bờ vai, nàng liếc mắt nhìn hồng ngân thấp thoáng trên cổ Lạc Thần, trong lòng ngũ vị tạp.

Thảo nào một đêm qua đi, trên người nàng không có bất cứ dấu vết gì, chỉ có trên người Lạc Thần có, thì ra đêm qua là nàng đơn phương dày vò Lạc Thần đi?

Trước kia lúc nàng và Lạc Thần thân mật, đều là chị tới em đi. Các nàng thân thể trẻ tuổi, thể lực lại vô cùng dư thừa, bình thường là Lạc Thần thưởng thức nàng trước, sau đó nàng mới thưởng thức Lạc Thần, đôi khi ngược lại. Nói chung hai người đổi mọi phương thức cảm thụ tư vị của đối phương, tình huống đơn phương giống như bây giờ, vô cùng hiếm thấy.

Sư Thanh Y biết mình trong trạng thái này, sẽ không biết tiết chế, thậm chí hạ thủ không biết nặng nhẹ, đại khái cũng có thể tưởng tượng đêm qua Lạc Thần hẳn là bị nàng đè ép, căn bản không có sức lực phản kháng.

Huống hồ dưới loại tình huống này, Lạc Thần luôn luôn cực kỳ thuận theo nàng.

Lo lắng trong lòng nhất thời vượt qua nỗi ngượng ngùng, Sư Thanh Y điều chỉnh tư thế ngồi, nhích người đến cạnh Lạc Thần.

Nàng quỳ xổm trước mặt Lạc Thần, hai tay câu nệ đặt ở trên đùi, gần như có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần, cúi đầu nói: "Đêm qua em... Phạm sai lầm lớn."

Ngữ khí của nàng vô cùng mềm nhẹ, thành khẩn áy náy, nhưng nàng biết Lạc Thần không thích nghe nàng nói xin lỗi, cho nên chỉ nói là bản thân phạm sai lầm.

Lạc Thần nhìn nàng quỳ trên giường giống như một con mèo nhỏ, khóe môi phiếm tiếu ý: "Em phạm sai lầm gì?"


Sư Thanh Y cúi mặt chỉ chỉ lên vai cổ Lạc Thần, không hé răng.

Lạc Thần vén tóc dài trên vai mình ra, nhìn thoáng qua da thịt bên dưới, gật đầu, không nhanh không chậm nói: "Phải, những dấu vết này đều là chứng cứ phạm tội đêm qua em lưu lại trên người chị."

Sư Thanh Y: "...."

... Quả nhiên là như thế.

Đêm qua đôi mắt nàng rõ ràng vẫn đỏ, không nên đi áp Lạc Thần, nàng thực sự không cách nào tha thứ cho bản thân.

Mặc dù nàng không nhớ rõ, nhưng căn cứ lực phá hoại không khống chế trước đó, còn có dấu vết trên người Lạc Thần lúc này, kết hợp lại phân tích, đêm qua Lạc Thần nhất định là bị nàng ép buộc chịu rất nhiều khổ.

Sư Thanh Y lần đầu tiên cảm thấy đêm qua bản thân đúng là cầm thú.

"Em... Em xem một chút?" Sư Thanh Y vừa xấu hổ vừa lại lo lắng, lúc nói chuyện cũng không có lực, rất sợ kinh động đến Lạc Thần.

Đêm qua, có phải Lạc Thần đã bị nàng hù dọa rồi không?

Nhất là ở trạng thái này khí lực của nàng rất lớn, Lạc Thần có bị nàng làm khóc hay không?

Trước kia động tác của nàng đều cực kỳ ôn nhu săn sóc, rất sợ Lạc Thần sẽ khó chịu, hơn nữa Lạc Thần tính tình ẩn nhẫn, rất ít rơi lệ, loại tình huống này trước đây tuyệt đối không thể xuất hiện.

Nhưng đêm qua là một đêm đặc biệt, chính nàng đều có thể đoán được động tác của mình có bao nhiêu hung ác, nếu như Lạc Thần đau đến không nhịn được, khóe mắt đỏ bừng, đáy mắt mơ hồ rưng rưng, nhưng vẫn bị nàng bị ép dày vò, cũng là có khả năng.

Sư Thanh Y chỉ tưởng tượng hình ảnh Lạc Thần bị nàng ấn quỳ trên giường, hai tay bị nàng kiềm chặt sau lưng, không thể cử động, hơn nữa trên hàng mi dài nhiễm nước mắt, muốn rơi chưa rơi, càng nộ hỏa công tâm, hận không thể hung hăng tát bản thân mấy cái.

.... Nàng thực sự là không bằng cầm thú.

Sư Thanh Y lại âm thầm nhìn Lạc Thần, thấy áo ngủ trên người Lạc Thần vẫn êm đẹp, cũng may, áo ngủ không bị xé rách, drap giường vẫn nguyên vẹn, tảng đá trong lòng lúc này mới thả xuống đôi chút.

"Nhìn cái gì?" Lạc Thần kỳ thực biết nàng đang nghĩ những gì, nhưng vẫn giả vờ không biết.

"Em muốn xem những vị trí khác trên người chị..."Giọng của Sư Thanh Y càng thấp: "Chị vén áo lên, để em xem."

Cổ và trên vai đều như thế, những vị trí khác hẳn là càng nhiều dấu vết, bởi vì trước đây nàng luôn thích hôn thân thể Lạc Thần, việc này khiến Sư Thanh Y càng trở nên lo lắng.

Lạc Thần lại đè chặt vạt áo, bất động, thần sắc có chút muốn nói lại thôi.


Sư Thanh Y dáng vẻ này của nàng, càng kinh hồn táng đảm, nói: "... Trên người bị thương sao?"

Lạc Thần yếu ớt nhìn nàng.

Nhưng chính là không vén áo lên cho nàng xem, cũng không hé răng.

Sư Thanh Y vô cùng hoảng hốt.

Lạc Thần luôn cho nàng những thứ tốt đẹp nhất, hiện tại lại có thể không muốn cho nàng xem, vậy không biết da thịt che lấp dưới quần áo lúc này phải có bao nhiêu đáng thương, đáng thương đến không đành lòng nhìn thẳng rồi sao?

Vừa nghĩ đến da thịt như mỹ ngọc không tỳ vết của Lạc Thần đã bị nàng chà đạp trở nên thê thảm, sau gáy Sư Thanh Y đều phải toát mồ hôi, nói: "Rất đau sao?"

"Rất đau." Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y: "..."

Nàng đoán được, nhất định rất đau.

Nàng ở trạng thái này, lực đạo dùng trên người Lạc Thần, căn bản là khó có thể khống chế, còn có thể không nhịn được mà cắn xé.

Sư Thanh Y lại nhìn vào ánh mắt của Lạc Thần, muốn nhìn ra một chút dấu vết, hai tay đặt trên đầu gối, bất an xoắn xuýt, nhẹ giọng hỏi: "Chị có... có hay không...."

"Có cái gì?" Lạc Thần xốc chăn lên, nhích gần nàng một chút.

Sư Thanh Y khó có thể mở miệng, chỉ có thể che mặt, giọng nói trầm thấp như muỗi kêu, hàm hồ hỏi lại: "... Chị có đau đến phát khóc hay không?"

Lạc Thần rũ mắt, hàng mi dài run rẩy, nói: "Khóc rất lâu, vô cùng khó chịu."

Những lời này của nàng nửa thật nửa giả.

Khó chịu là thật.

Hơn nữa khó chịu cả đêm, gần năm giờ sáng nàng mới ngủ, bây giờ bất quá mới ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ, cảm giác được Sư Thanh Y rời giường muốn đi lấy điện thoại, lúc này mới giật mình tỉnh giấc.

Sư Thanh Y vừa nghe vậy, chân tay càng luống cuống, vội vã nói: "Chuyện đêm qua, là em không tốt, em.... Em nhất định sẽ đền bù cho chị."

"Ừ." Lạc Thần nói: "Chị sẽ ghi vào sổ nợ."

Sư Thanh Y lần này cảm thấy là mình tự làm tự chịu, gật đầu, mềm nhẹ nói: "Được, chị ghi lại đi, em cam đoan trả lại cho chị."

"Em đoán xem chị sẽ ghi nợ bao nhiêu điều?" Lạc Thần hỏi nàng.

Thời điểm này Sư Thanh Y luôn khó tránh miên man suy nghĩ, còn có thể phát tán tư duy, nàng vừa nghĩ đến Lạc Thần hỏi nàng lần này sẽ ghi bao nhiêu điều, vậy chẳng phải là tương ứng đêm qua nàng có bao nhiêu tội trạng sao, trong lòng hỗn loạn, nhất thời không chú ý thốt ra: "Là căn cứ vào số lần để quyết định sao?"

Lạc Thần khẽ nhướng mày, ngược lại không nghĩ tới Sư Thanh Y sẽ nghĩ theo hướng này.

Sư Thanh Y: "..."


Mặc dù vô cùng xấu hổ, nhưng lối suy luận này của Sư Thanh Y vẫn rất hợp lý. Bao nhiêu lần, ghi nợ bao nhiêu điều, đơn giản sáng tỏ, cũng khó trách Sư Thanh Y sẽ nghĩ đến phương diện này.

Sư Thanh Y chỉ hy vọng ở trên giường tìm được một cái khe để chui vào, bất đắc dĩ nàng lại là loại tính cách nghiêm túc, chỉ có thể đỏ mặt nói: "Em không nhớ rõ đêm qua đối với chị... Bao nhiêu lần, chị hẳn là nhớ rõ ràng đi, liền dựa theo số lần đến tính toán, em cam đoan sẽ trả đủ."

Khóe môi Lạc Thần ẩn dấu ý cười, rồi thu liễm thu liễm, đại khái là nghĩ đến chuyện điện thoại, nói: "Đêm qua chị cùng em uống rượu, nên cũng không nhớ rõ."

"Chuyện quan trọng như thế chị làm sao không nhớ rõ?" Sư Thanh Y kinh ngạc hỏi nàng: "Tửu lượng của chị tốt như vậy, chưa bao giờ uống say."

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nếu uống loại rượu đặc biệt, chị cũng sẽ có lúc say."

"... Em lại chưa thấy qua." Sư Thanh Y lẩm bẩm: "Ai biết có phải chị gạt em hay không."

Lạc Thần nghe xong, đáy mắt gợn sóng, thần sắc nhất thời có chút phức tạp.

"Được, vậy xem như chị cũng không nhớ rõ." Sư Thanh Y nói: "Vậy chị nói xem muốn ghi nợ bao nhiêu điều? Tuy nói đều lỗi của em, nhưng cũng không thể tùy ý chị muốn ghi bao nhiêu thì ghi."

"Mười lăm điều?" Lạc Thần nói: "Thế nào?"

Sư Thanh Y lúc này sợ đến run rẩy, quá kinh hãi: "Mười lăm điều? Làm sao có thể, chị quả thực nói bậy chiếm tiện nghi em, đêm qua em ở loại trạng thái nguy hiểm này, chị một lần có thể cũng không chịu nổi, nếu như đối với chị nhiều lần như vậy, chị còn có mạng sao?"

Lạc Thần lại cười nói: "Em lợi hại như vậy?"

Sư Thanh Y: "..."

Nàng thật sự là xấu hổ khi phải nói chuyện này, chậm rãi xuống giường, vừa thay quần áo vừa nói: "Chính chị chậm rãi suy nghĩ, dù sao cũng đừng ghi quá nhiều, nhiều quá em sẽ không tin tưởng."

Nàng vẫn rất mệt mỏi, nhưng trễ như vậy còn chưa ăn bữa sáng, nàng lo lắng Lạc Thần sẽ đói nên cũng cố gắng rời giường, muốn đi chuẩn bị bữa sáng.

Lạc Thần cũng theo nàng đứng lên.

"Chị đừng xuống giường, ngủ thêm một chút đi." Sư Thanh Y đau lòng, vừa nghĩ đến tối qua nàng dày vò Lạc Thần, nàng thật sự sợ Lạc Thần không đứng dậy nổi, chỉ hy vọng Lạc Thần có thể nghỉ ngơi thêm một chút, nói: "Em làm điểm tâm xong, sẽ bưng vào cho chị."

"Không cần." Lạc Thần cởi áo ngủ: "Chị xuống lầu ăn cùng em."

"Vậy chị ăn xong, sẽ trở lại ngủ tiếp sao?" Sư Thanh Y nói xong lại muốn lấy điện thoại.

Lạc Thần chăm chú nhìn động tác của nàng, lập tức nói: "Đừng mang theo điện thoại."

"Tại sao?" Sư Thanh Y nghi hoặc.

Lạc Thần nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Điện thoại của em hết pin, để ở đây sạc một lúc sẽ tốt hơn, dù sao cũng chỉ là xuống lầu làm điểm tâm, cũng sẽ không dùng tới điện thoại."

Sư Thanh Y nhìn thử, phát hiện điện thoại quả thật không còn bao nhiêu pin, cảm thấy Lạc Thần nói có lý, liền cắm sạc, để nó tiếp tục nằm trên tủ đầu giường, còn mình thì vào phòng tắm rửa mặt.

Lạc Thần ánh mắt cực đạm nhìn lướt qua điện thoại, xoay người theo sau Sư Thanh Y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui