"Chị đã hứa sẽ nói cho em biết, dĩ nhiên phải nói." Lạc Thần không nhìn Sư Thanh Y, chỉ là liễm mi nói.
Dáng vẻ nghiêm nghị này của nàng, ngược lại khiến Sư Thanh Y cảm thấy nàng lúc này vừa ngoan ngoãn vừa chăm chú.
Sư Thanh Y tâm viên ý mãn mà nghĩ, đợi lúc thưởng thức, hẳn là sẽ càng ngon miệng. Nàng càng cao hứng, không nhịn được nhón chân lên, không biết có thể vừa nghe cố sự vừa ăn hay không.
Lạc Thần nhìn dưới mặt đất, phát hiện ngón chân của Sư Thanh Y lại lén lút cử động, tạo nên tiết tấu hoa mỹ, giống như một bí mật nhỏ sắp không bảo trụ được.
Nàng đoán được Sư Thanh Y hiện tại đang suy nghĩ những gì, bên môi câu ra một nụ cười yếu ớt bất đắc dĩ, nói: "Em còn nhớ rõ, chị bảy tuổi năm ấy, từng đọc hết tất cả truyện ma quỷ của mẫu thân ở tàng thư các chứ."
Nhắc tới chuyện lúc nhỏ của Lạc Thần, Sư Thanh Y quả là bị hấp dẫn, không nhịn được cười nói: "Nhớ kỹ, chị bị tỷ tỷ chị lừa gặt, nàng nói đó là mẫu thân bố trí bài tập, cho chị đọc vài bản cố sự, còn bảo chị sau khi xem xong viết ra đạo lý bên trong. Khi đó chị tuổi nhỏ, mặc dù thực sự viết ra cảm tưởng, nhưng bởi vì đọc những cố sự đó nên cũng cảm thấy sợ ma quỷ."
Nàng lại đợi một lúc, phát hiện Lạc Thần chưa từng có ý giúp nàng cởi nội y, liền tự mình xoay người lại, đưa lưng đến gần Lạc Thần, ám chỉ nàng đến cởi.
Lạc Thần chăm chú nhìn tấm lưng trắng nõn trước mặt, nội y nhỏ bé che lấp một phần da thịt càng mang tư vị đầu độc, nàng nhất thời bất động, ngoài miệng đạm nhạt nói: "Việc đá chăn, đó là do đọc những truyện ma quỷ kia mà ra."
"Thì ra là hậu quả của bài tập đọc truyện ma sao?" Sư Thanh Y nhớ đến chỗ càng thú vị, vội vàng nói: "Được rồi, chị lúc đó buổi tối đi ngủ, còn đem chủy thủ giấu ở dưới gối đầu, nói cái gì nếu như ma quỷ đến, chị sẽ một đao kết liễu nó."
Những chuyện này đối với Lạc Thần mà nói, đều là xấu hổ khó có thể mở miệng.
Hiện tại nàng bị Sư Thanh Y nhắc lại chuyện xưa, thần sắc có một chút buồn bực: "Ban đầu, trong lòng chị mặc dù lưu ý, nhưng cũng không giấu chủy thủ dưới gối."
Sư Thanh Y đợi lâu vẫn không thấy Lạc Thần có động tác, đơn giản lùi lại hai bước, trực tiếp nắm lấy tay Lạc Thần, đặt lên lưng mình, nói: "Vậy sau đó vì sao lại giấu chủy thủ dưới gối?"
Tay của Lạc Thần cứng nhắc, bất quá cũng chỉ đành thuận theo tâm ý của nàng, bắt đầu thay nàng cởi khóa nội y, nói: "Là bởi vì có một đêm, a tỷ lặng lẽ lẻn vào trong phòng chị, xốc chăn của chị lên, giả tạo ra dáng vẻ chị đá chăn, sau đó yên lặng rời đi. Lúc trước chị còn tưởng rằng là bản thân ngủ không an ổn, đá chăn, nhưng liên tiếp vài ngày, đều là như vậy, dĩ nhiên trong lòng sinh nghi hoặc."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng biết tỷ tỷ của Lạc Thần rất biết cách hãm hại tiểu Lạc Thần, nhưng không nghĩ tới, còn có cách hãm hại này.
"Vì sao nàng phải làm như vậy?" Lúc Lạc Thần cởi khóa nội y, đầu ngón tay chạm khẽ, Sư Thanh Y cảm thấy thoải mái vô cùng, nói: "Chị lúc nhỏ ngủ rất ngay ngắn, nàng có lý do gì cần phải khiến chị tưởng rằng bản thân đá chăn?"
Lúc này, Lạc Thần cởi nội y của Sư Thanh Y xuống, tấm lưng Sư Thanh Y triển lộ không bỏ sót.
Hai tay của Sư Thanh Y nâng lên, khoanh tay, lúc cúi đầu mái tóc dài rũ xuống để lộ ra một đoạn gáy bạch ngọc, đường cong lả lướt, tao nhã tựa như thiên nga, bên dưới là bờ vai oánh nhuận.
Lạc Thần chăm chú nhìn bờ vai của nàng, dường như có chút thất thần.
Nhận thấy phía sau yên tĩnh, Sư Thanh Y xoay người lại. Tuy nói rượu tăng thêm can đảm, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn có chút rụt rè, hai tay che ngực, hỏi: "Chị tại sao không nói nữa?"
Lạc Thần chỉ đành nói: "Bây giờ phải đi pha nước, giúp em gội đầu, tiếng nước chảy sẽ ảnh hưởng đến thính lực, không bằng đợi lát nữa hãy nói tiếp."
Trong lòng Sư Thanh Y suy nghĩ, hiện tại ngược lại là thời cơ tốt, một khi mở nước, quần áo của Lạc Thần tất nhiên phải ướt, nàng cũng có thể mượn cớ này, vì vậy nàng vội vàng vui vẻ nói: "Không sao cả, thính lực của em rất tốt, để em mở vòi sen."
Nàng vừa nói, vừa lập tức ân cần đi vặn nước, dòng nước nhất thời trút xuống.
Lạc Thần vô thức muốn trốn tránh, Sư Thanh Y lại nhanh tay bắt lấy cánh tay của nàng, không cho nàng di chuyển.
Hai người đứng dưới vòi sen, giống như đứng dưới cơn mưa mát lạnh, cùng nhau bị nước xối ướt.
Mái tóc dài của Sư Thanh Y đã ướt đẫm, sợi tóc có chút mất trật tự dán lên gò má, ánh mắt lại trong suốt, che phủ bởi một tầng hơi nước, mỉm cười với Lạc Thần.
Lạc Thần cách sương mù nhìn nàng.
Đôi mắt đỏ rực đã bị hơi nước tẩy rửa, tinh thuần xen lẫn yêu diễm, lại mang theo dục vọng không che giấu dược.
Lạc Thần ăn mặc mỏng manh, quần áo bị nước thấm ướt, làn da như ẩn như hiện, vẻ đẹp thoáng ẩn thoáng hiện, nhìn một cái sẽ bị nàng mê hoặc.
Sư Thanh Y bắt lấy hai tay Lạc Thần, ánh mắt dừng trên người nàng, thấp giọng nói: "Chị xem... Quần áo đều ướt rồi, nếu không thì cởi ra đi? Dán chặt vào người như thế, sẽ rất khó chịu."
"Không khó chịu." Lạc Thần chăm chú nhìn nàng.
Trong lòng khó chịu mà thôi.
Sư Thanh Y kiên nhẫn, một lòng một dạ muốn cởi bộ quần áo trên người nàng xuống: "Dù sao thì chị cũng phải tắm, chi bằng bây giờ cởi ra, chúng ta có thể cùng nhau tắm. Chị giúp em tắm, em cũng có thể giúp chị tắm, có qua có lại, ai cũng không thua thiệt."
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Ừ, nghe qua rất có đạo lý. Chỉ là không phải em nói em lười cử động sao?"
Sư Thanh Y: "..."
Nàng bị nghẹn, nhưng vẫn có thể nói ra vài phần đạo lý nghiêng lệch: "Em... Em là lười cử động vì bản thân, nhưng em cam tâm tình nguyện vì chị mà cử động, vô cùng... Cam tâm tình nguyện."
Lạc Thần lại nói: "Đứng yên."
Sư Thanh Y vô thức đứng thẳng người, nghe lời đứng vững, ánh mắt nhìn thẳng Lạc Thần, lại không biết rốt cuộc Lạc Thần muốn làm gì.
"Nhắm mắt." Lạc Thần lại nói.
Ánh mắt Sư Thanh Y phát sáng, lập tức nhắm mắt lại.
Lạc Thần bảo nàng nhắm mặt, chẳng lẽ là muốn hôn nàng?
Trái tim Sư Thanh Y đập thình thịch, đứng dưới vòi nước ngoan ngoãn chờ đợi.
Lạc Thần đổ dầu gội vào ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên tóc Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y lúc này mới biết thì ra Lạc Thần chỉ là muốn giúp nàng gội đầu, lại sợ dầu gội chảy vào mắt nàng cho nên mới bảo nàng nhắm mắt.
Nàng có chút sa sút tinh thần, cúi đầu, trên tóc đều là bọt xà phòng do Lạc Thần xoa ra, giống như một con mèo nhỏ sinh không thể luyến bị Lạc Thần mang đi tắm, hai tay vẫn đặt trên vai Lạc Thần không muốn buông ra.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống nhìn dáng vẻ thất vọng của nàng, đáy mắt mang cười: "Tiếp tục nghe cố sự?"
"...Được." Sư Thanh Y còn có thể nói cái gì, chỉ có thể nói được.
Nếu Lạc Thần không muốn cởi, cũng không để nàng tắm giúp nàng ấy, nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Lạc Thần vừa giúp Sư Thanh Y gội đầu vừa nói: "Bởi vì a tỷ lừa gạt chị đọc truyện ma bại lộ nên bị mẫu thân trách phạt, phạt nàng đứng ở hồ cá chép, lần này thất bại, nàng liền tìm một biện pháp mới muốn báo thù."
Sư Thanh Y lau nước chảy trên mặt, hàm hàm hồ hồ nói: "Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện nàng xốc chăn của chị? Nàng cố ý muốn cho chị cảm lạnh, nếm chút vị đắng, hẳn là không phải như vậy đi?"
"Cũng không phải là như vậy, nàng là muốn hù dọa chị." Lạc Thần nói: "Cứ như vậy mấy ngày, a tỷ chị liền đến nói với chị, gần đây ban đêm nàng thường đá chăn, nhưng vô cùng kỳ lạ, trải qua nàng ban đêm quan sát, phát hiện thì ra là một con ác quỷ treo mình trên trần nhà, chờ đến ban đêm sẽ xốc chăn của nàng lên, vô cớ đá chăn thật ra đều là ác quỷ quấy phá. Nàng liền hỏi chị, có phải gần đây chăn cũng vô cớ bị xốc lên hay không."
Sư Thanh Y nghe vậy cảm thấy buồn cười: "A tỷ của chị thật biết cách hãm hại chị, cho nên chị nghe xong những lời nàng nói, liên hệ với việc bản thân trải qua vài ngày gần đây, hơn nữa lại đọc truyện ma, liền cho rằng thực sự có quỷ đến tìm chị, lúc này mới thực sự sợ hãi?"
Lạc Thần gật đầu, trên tay vẫn cẩn thận giúp nàng xoa tóc: "Phải. Khi đó chị chỉ mới bảy tuổi, tất nhiên là sợ, liền chuẩn bị một thanh chủy thủ, giấu dưới gối đầu."
"Thì ra đá chăn và giấu chủy thủ chân tướng là như vậy, vậy sau đó chị làm sao phát hiện là a tỷ phá rối?" Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi, nâng tay từ trên tóc cọ lấy một ít bọt xà phòng.
"Không phải chị phát hiện." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y nghe thế, mím môi, cầm bọt xà phòng trong tay cọ lên gương mặt Lạc Thần, sau đó lại cẩn cẩn dực dực nhìn Lạc Thần, chờ phản ứng của nàng.
Khuôn mặt Lạc Thần dính bọt xà phòng, nhất thời sững sờ, động tác trên tay cũng theo đó dừng lại.
Sư Thanh Y đánh giá Lạc Thần, phát hiện nàng cũng không có phản ứng gì khác, cũng không nói chuyện, lá gan càng lớn, lại đem bọt xà phòng quyệt lên mũi Lạc Thần.
Lạc Thần: "..."
Sống mũi của nàng cao thẳng tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp, hiện tại đột nhiên dính một việt bọt trắng, thực sự có cảm giác chật vật khả ái hiếm có.
Sư Thanh Y vô cùng yêu thích dáng vẻ của nàng hiện tại, nghiêng người đến gần, cười khúc khích.
"Hồ đồ." Lạc Thần nói một tiếng, nhưng cũng không lau đi, mà chỉ tiếp tục giúp Sư Thanh Y gội đầu.
Sư Thanh Y cười hỏi: "Vậy là ai phát hiện?"
Lạc Thần nói tiếp: "Là mẫu thân. Có một ngày, mẫu thân phát hiện chủy thủ dưới gối của chị, liền hỏi chị xảy ra chuyện gì, vì sao phải đem thứ nguy hiểm như vậy giấu ở dưới gối, chị liền kể chuyện có quỷ ban đêm xốc chăn của chị, chị phải bắt được nó."
Sư Thanh Y sinh ý vui đùa, cũng quyệt chút bọt xà phòng lên mũi mình, khuôn mặt kề sát.
Chóp mũi kề chóp mũi, khuôn mặt Sư Thanh Y khẽ động, cọ đi bọt xà phòng trên mặt Lạc Thần. Bị cọ rớt một ít, nàng càng vui vẻ, lại bôi bọt xà phòng lên cổ Lạc Thần, vừa đùa vừa nghe đến phấn khởi, nói: "Sau đó thì sao?"
Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ có thể tùy ý nàng hồ đồ, tiếp tục mặt không đổi sắc nói: "Mẫu thân lúc đó liền đoán được quỷ kế của a tỷ chị. Bảo chị chớ sợ, nàng sẽ giúp chị bắt quỷ, đến ban đêm, mẫu thân ở trước cửa phòng một tả một hữu xếp vài miếng gỗ, bên giường, trên bàn đều có, mỗi mảnh đều dùng một sợi chỉ liên kết lại với nhau."
Sư Thanh Y nghe thấy rất quen: "Đây không phải cơ quan nhỏ chị làm giúp Nhất Thủy sao? Thì ra ban đầu là mẫu thân dạy chị?"
"Phải." Nhìn thấy Sư Thanh Y đùa bọt xà phòng trên mũi và cổ chán rồi, chuyển mục tiêu sang xương quai xanh của nàng, Lạc Thần chỉ đành giả vờ không phát hiện, nói: "Đến ban đêm, a tỷ giống như thường ngày lẻn vào phòng, chỉ là nàng không biết mẫu thân đã bày cơ quan ở trước cửa, nàng vừa chạm vào sợi chỉ, khối gỗ trong phòng đổ xuống, chị liền tỉnh. A tỷ hồn nhiên không biết, vào phòng muốn hất chăn, đèn phòng trong liền sáng lên, mẫu thân đang ngồi trước bàn, mỉm cười nhìn nàng. Nàng lần này bị bắt tại trận, lại bị phạt đứng cạnh hồ cá chép vài canh giờ, lúc này mới thành thật một đoạn thời gian."
"Lúc nhỏ chị luôn bị a tỷ ngươi hãm hại, a tỷ chị lại luôn bị mẫu thân chị hãm hại." Sư Thanh Y cảm thán nói: "Mẫu thân mới là lợi hại nhất."
"Dĩ nhiên." Lạc Thần xoay người Sư Thanh Y lại, mở lớn vòi sen, gội sạch xà phòng trên tóc nàng, thuận tiện cũng tẩy đi xà phòng bị Sư Thanh Y quyệt trên mặt mình.
"Không còn bọt nữa." Sư Thanh Y đứng yên, để Lạc Thần lau tóc cho nàng, chán đến chết mà nói: "Không thể đùa nữa."
Lạc Thần nói: "Bồn tắm."
Đôi mắt Sư Thanh Y xoay chuyển, hiện tại nàng chỉ còn lại một vật che lấp cuối cùng, lúc này liền nhấc chân, cởi quần lót đặt sang một bên, đem bản thân cởi đến mức không một mảnh vải, chờ Lạc Thần tắm giúp nàng.
Ánh mắt Lạc Thần lướt nhìn đôi chân dài tuyết trắng của nàng, sau đó lập tức dời mắt.
Sư Thanh Y nhận thấy Lạc Thần cố ý tránh né, ngóng trông mà kéo nàng đến gần, tự mình chủ động lấy sữa tắm, đổ vào tay Lạc Thần, lại nắm tay nàng thoa lên người mình.
Tay vừa chạm đến, xúc cảm nhẵn mịn từ lòng bàn tay lan tràn.
Tay Lạc Thần có chút cứng nhắc, nhưng cũng không thu lại, mà chỉ tùy ý Sư Thanh Y dắt tay nàng di chuyển.
Nhưng nàng cũng không nhìn thẳng Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y nhìn nàng, đôi mắt chớp cũng không chớp, nói: "Trước đó chị hỏi em, có thích nghe cố sự của chị lúc nhỏ hay không, em nói thích, chị nói cũng hy vọng em hài lòng, cho nên mới kể cho em nghe những cố sự này, cho dù trong những cố sự này, chị luôn bị tỷ tỷ tính toán, khiến chị cảm thấy mất mặt."
Lạc Thần trầm mặc nghe nàng nói.
Sư Thanh Y hỏi nàng: "Chị biết vì sao em thích nghe chuyện của chị lúc nhỏ không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...